Trần Vương nhìn thấy Huyền Yên nuốt trọn Chu Tước Cổ Vận của Sở Mãng liền cảm thấy không ổn, nhưng hắn không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn chằm chằm Huyền Yên. Bàn tay cuồng bạo đánh ra, một tiếng nổ vang lên ầm ầm, Huyền Yên bị đánh bay, cả người nhuốm máu, quần áo đều bị rách nát, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
- Ngươi muốn chết sao?
Giọng nói của Trần Vương lạnh lẽo, hắn không ngờ rằng Huyền Yên dám cản trở hắn làm việc.
- Trần Vương, lần này không có Hoa Thái Hư, ngươi tốt xấu gì cũng là người có xếp hạng cao nhất trên Thiên Mệnh bảng, lại dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ không cảm thấy mất thân phận sao.
Huyền Yên nhìn Trần Vương, lạnh lùng nói.
- Ta muốn giết hắn, không quan tâm đến thủ đoạn, tranh đoạt Thiên Mệnh bảng dù là ai đi nữa, ngăn ta thì phải chết.
Trong giọng nói của Trần Vương lộ ra một tia lạnh lẽo, quyết đoán không gì sánh được, hắn chịu thiệt hai lần ở trong tay Tần Vấn Thiên, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ. Tần Vấn Thiên trốn vào trong động phủ khắc chế Thần Văn cấp bốn, nếu hắn lại đi vào trong đó thì không phải là người khôn ngoan nên mới muốn bắt Sở Mãng hoặc Phàm Nhạc.
Chuyện này với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.
- Ngươi dám cản đường ta, như vậy thì cũng phải trả giá thật lớn.
Giọng của Trần Vương vô cùng lạnh lẽo, sau đó nhìn Yêu Quân, mở miệng nói.
- Cổ Vận của nàng ta thuộc về ngươi nhưng ngươi phải làm cho ta một việc, nếu không, sau này ta gặp lại ngươi, ta sẽ không tha.
Yêu Quân nhìn Trần Vương, ánh mắt hắn mang theo mấy phần quỷ quyệt.
- Được!
Yêu Quân khẽ gật đầu, đồng ý với Trần Vương.
Trần Vương nói cho hắn biết vị trí của Tần Vấn Thiên, sau đó dặn dò một tiếng, rồi cả người hắn phóng lên trời rời đi, hắn còn phải đi tìm Phàm Nhạc hoặc Âu Dương Cuồng Sinh.
Tần Vấn Thiên và Huyền Yên cũng không quá quen thuộc, Trần Vương không chắc chắn xác Huyền Yên ở trong tay hắn có thể uy hiếp Tần Vấn Thiên đi ra hay không nên hắn giao chuyện này cho Yêu Quân làm.
Hắn tin tưởng, Yêu Quân đã đồng ý, sẽ không bao giờ làm trái, nếu không sau này gặp lại, hắn sẽ làm cho Yêu Quân chết rất khó xem.
Đây là uy thế có được nhờ thực lực cường đại, mặc dù Yêu Quân cũng rất mạnh mẽ nhưng vẫn phải làm việc cho hắn.
Đương nhiên, Yêu Quân đã đồng ý với Trần Vương, cũng có mục đích riêng của hắn.
Sau khi Trần Vương rời đi, Yêu Quân đảo mắt nhìn chằm chằm Huyền Yên, lướt mắt nhìn da thịt mê người của nàng, đi từng bước về phía Huyền Yên.
Huyền Yên phóng ra khí lạnh nhưng Yêu Quân lạnh lùng miệt thị nói.
- Nữ nhân Huyền Nữ điện, băng thanh ngọc khiết, thích hợp với người Thiên Yêu tông ta, chơi sẽ rất thích, nhưng nếu ngươi dám phản kháng, ta không ngại dạy dỗ ngươi một chút.
- Ngươi...
Sắc mặt Huyền Yên trắng bệch, chỉ vào Yêu Quân, thần sắc Yêu Quân càng ngày càng lạnh.
- Ngươi như ngoan ngoãn nghe lời phối hợp, ta có thể không động vào ngươi.
Dứt lời, hắn đi đến bên cạnh Huyền Yên, thân thể Huyền Yên khẽ run, Yêu Quân liền ôm lấy nàng, sau đó phóng lên trời, rời khỏi chỗ này.
Ở bên ngoài, người Huyền Nữ điện thần sắc lạnh lùng.
Huyền Yên, nhân vật thiên kiêu của Huyền Nữ điện lại bị làm nhục như vậy, không thể nhịn được.
- Nha đầu kia quá hồ đồ.
Nữ tử đứng trước người Huyền Tâm hơi bất mãn với Huyền Yên, nàng ấy là vì Sở Mãng mà tự hủy chính mình.
- Huyền Yên sư tỷ làm việc quá tùy ý rồi, tỷ ấy không biết mình đang đại biểu cho sự tôn nghiêm của Huyền Nữ điện sao.
Lý Thi Ngữ phụ họa theo.
- Là Sở Mãng đại ca giúp Huyền Yên sư tỷ, sư tỷ làm như thế là muốn cám ơn hắn, sao lại không đúng?
Huyền Tâm đang giải thích cho Huyền Yên nhưng lại nghe tiếng quát của nữ tử ở phía trước.
- Ngươi im miệng.
Huyền Tâm bĩu môi không nói gì, lúc này Sở Mãng bị lực lượng không gian đẩy ra khỏi Chu Tước trận. Hắn đứng ở trong đám người, những người xung quanh nhao nhao nhường đường cho hắn, Sở Mãng đã lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo, chỉ dùng một búa đã có thể chiến đấu với Yêu Quân, tuyệt đối có cơ hội lọt vào mười lăm vị trí đầu trên Thiên Mệnh bảng, nhưng lại gặp phải Trần Vương nên bị đào thải.
Nhưng Sở Mãng vẫn chứng minh được thực lực của hắn, dù không có tên trên bảng xếp hạng nhưng lúc Khâm Thiên các xác nhận danh sách, sẽ cho hắn một vị trí không tồi.
Sở Mãng không thèm để ý đến những thứ này, hắn chỉ nhìn vào Chu Tước trận, trong mắt lộ ra sự giận dữ.
- Trần Vương, Yêu Quân.
Sở Mãng trầm thấp kêu một tiếng, hắn không cam lòng. Phải thống khổ nhìn Huyền Yên bị người chế phục hắn rất khó chịu, hận không thể lại vọt vào đại chiến một trận với Yêu Quân.
Tần Vấn Thiên vẫn đang tu hành trong động phủ, mặc dù hắn phẫn nộ, hận không thể lập tức xông ra ngoài giết chết ba người kia nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nại.
Bởi vì Yêu ý chí võ đạo đang biến đổi, sau khi Yêu hóa lần thứ hai, hắn cảm giác được huyết mạch rung động, trong cơ thể hắn dường như đang giam giữ một con Cự Yêu đến từ thái cổ, muốn lao ra rít gào, gầm thét nhưng hắn lại cảm giác vẫn còn bị trói buộc. Dù vậy rõ ràng Tần Vấn Thiên cũng đã cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của hắn đã tiến thêm một bước.
Lúc Yêu Thần biến, Yêu ý chí võ đạo bạo phát, huyết mạch của hắn tích chứa năng lượng mạnh hơn kích phát ra, xông vào khắp nơi trên thân thể hắn.
- Còn kém một chút.
Tần Vấn Thiên cảm giác huyết mạch của hắn được tháo khỏi một tầng gông xiềng, sau đó có một lực lượng vô hình làm cho huyết mạch Cự Yêu thái cổ đang cuồng bạo không thể bộc phát ra năng lượng thật sự của nó, luôn luôn có trở ngại, không phá nổi.
Có lẽ còn kém một chút, hắn tin rằng khi hắn mạnh mẽ hơn nữa thì nước sẽ chảy thành sông.
Ba người Dương Phàm, Hoa Phong, Tư Đồ Phá vẫn ở bên ngoài, dần dần không kiên nhẫn được nữa. Tần Vấn Thiên đúng là giỏi nhịn, dù vũ nhục hắn thế nào đi nữa, hắn đều có thể nhịn được không đi ra.
Nhưng mà tất cả mọi người đều là người thông minh, ba người bọn họ ở bên ngoài, nếu Tần Vấn Thiên đi ra, chính là cửu tử nhất sinh, đương nhiên chỉ có thể co đầu rút cổ ở bên trong.
Đối với Cổ Vận, ba người Dương Phàm không có ý muốn quá lớn, bọn họ không thể cướp đoạt quá nhiều Cổ Vận, mà ở đây ai cũng hiểu biết về thực lực những người tham gia Thiên Mệnh bảng. Mục tiêu hiện nay của Dương Phàm và Tư Đồ Phá là nằm trong mười vị trí đầu, chỉ cần như thế là được, cũng rất tốt rồi.
Về phần Hoa Phong, hắn vẫn chưa có suy nghĩ gì về việc đó, hiện giờ hắn chỉ muốn giết chết Tần Vấn Thiên, trút đi nỗi oán hận trong lòng.
- Tần Vấn Thiên, ngươi thật sự dự định đợi đến khi bằng hữu của ngươi chết trước mặt ngươi thì mới chịu đi ra sao?
Hoa Phong lạnh lùng nói, hắn đi đến trước lối vào động phủ, trầm giọng nói.
- Lúc Trần Vương xuất hiện, ta sẽ nói cho hắn biết quan hệ giữa ngươi và Mạc Khuynh Thành, không phải nữ nhân kia rất thuần khiết sao, nếu vậy, Trần Vương có hành động gì đó vũ nhục nàng ta trước mặt mọi người, ngươi nói xem, người bên ngoài sẽ thấy thế nào.
- Ầm!
Một luồng Yêu khí khủng khiếp tràn ra, Hoa Phong lui nhanh, trong mắt của hắn lại mang theo nụ cười chiến thắng. Mỗi lần nhắc đến Mạc Khuynh Thành, tâm tình của Tần Vấn Thiên sẽ lập tức dao động, không thể yên tâm tu hành, đây chính là điều mà hắn nắm chắc. Nếu như vậy, tiếp theo đây hắn định dùng lời nói càng ác độc hơn, hạ nhục Mạc Khuynh Thành, xem hắn có thể nhẫn nhịn được đến lúc nào.
Nhưng đúng lúc này, trong hư không có hai bóng người bay đến, chính là Yêu Quân bắt Huyền Yên đến đây.
Ba người Dương Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng Yêu Quân lướt mắt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói:
- Nữ nhân này là do Trần Vương kêu ta bắt, hắn vốn muốn đưa Sở Mãng đến, nhưng nàng ta không sợ đắc tội Trần Vương dám nuốt lấy Chu Tước Cổ Vận của Sở Mãng, cứu mạng hắn ta. Quan hệ giữa nàng ta và Sở Mãng hẳn là cũng không phải bình thường, bây giờ Sở Mãng đang ở bên ngoài và có thể nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra ở đây.
- Thì ra là thế.
Hoa Phong nhìn Huyền Yên, cười nói.
- Huyền Yên, thiên kiêu của điện Huyền Nữ, băng thanh ngọc khiết, chậc chậc, da thịt trắng như tuyết đều lộ ra hết rồi. Thật là đẹp. Huyền Yên, ngươi đang yêu đương với Sở Mãng phải không, không biết có còn là tấm thân xử nữ hay không?
- Hoa Phong, ngươi thật vô sỉ.
Huyền Yên nhìn thấy ánh mắt phóng đãng của Hoa Phong, lạnh lùng mắng.
- Vô sỉ?
Trong mắt Hoa Phong hiện lên một tia nhìn sắc bén.
- Ta còn có thể vô sỉ hơn. Tần Vấn Thiên chết sống cũng không dám ra ngoài, nếu vậy ta sẽ hạ nhục nữ nhân của bằng hữu hắn. Không biết nếu ta lột sạch đồ của ngươi ra để cho mọi người cùng nhìn, có làm cho hắn chạy ra không, sau đó cùng nhau chiêm ngưỡng.
Hoa Phong vừa dứt lời, trong động phủ có một luồng Yêu khí đáng sợ đang điên cuồng lan tràn ra, giống như một luồng gió quỷ dị càn quét qua người bọn họ, làm ai cũng thấy mát mẻ nhưng kèm theo đó còn có sự lạnh lẽo thấu xương.
Cộp... cộp… cộp…
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ trong động phủ, ánh mắt bọn họ bỗng nhiên chuyển sang, nhìn chằm chằm vào cửa động phủ kia.
Ha ha, cuối cùng cũng nhịn không được đúng không?
Nụ cười trên mặt Hoa Phong càng sảng khoái, lạnh nhạt nói:
- Xem ra có đôi khi vẫn cần dùng đến một vài thủ đoạn nhỏ.
Dương Phàm ngồi ở đó mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào động phủ, trong đôi mắt Tư Đồ Phá hiện lên một ánh nhìn sắc bén, ân oán giữa hắn và Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, Tần Vấn Thiên phải chết.
Một bóng người xuất hiện ở bên ngoài động phủ, mọi người chỉ thấy cả người hắn dường như đã thay đổi hẳn, cao lớn hơn, càng thêm yêu dị, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hắn chỉ đứng ở đó, nhưng lại giống như vua của loài yêu. Dù là người của Thiên Yêu tông cũng chưa từng có ai sở hữu yêu khí lớn mạnh như vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn Hoa Phong, hắn tựa như rất bình tĩnh, nhưng nếu hiểu được lòng hắn sẽ biết rằng, bình tĩnh như vậy chính là giận dữ đến cùng cực, lửa giận bị đè nén có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
- Tần Vấn Thiên, ta cần công pháp tu hành của ngươi, nếu không, ta sẽ nghe theo lời của Hoa Phong, lột từng món đồ trên người nữ nhân này ra.
Yêu Quân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói.
Hắn đồng ý với Trần Vương tới đây còn có một mục đích khác, chính là vì công pháp trên người Tần Vấn Thiên. Thiên Yêu tông đã nhận được tin tức, công pháp mà Tần Vấn Thiên tu hành cực kỳ lợi hại, công pháp này rất thích hợp với Thiên Yêu tông nên lúc Yêu Quân thấy Tần Vấn Thiên tham gia Thiên Mệnh bảng, hắn mong Tần Vấn Thiên không bị loại sớm quá.
Bởi vì hắn muốn cướp công pháp.
Tần Vấn Thiên lướt mắt nhìn Yêu Quân, chỉ liếc bằng nửa con mắt, làm Yêu Quân cảm thấy cả người hắn lạnh giá như bị rơi vào hầm băng.
Sau đó, Tần Vấn Thiên tiếp tục nhìn Hoa Phong, mở miệng nói.
- Hình như ngươi quên mất Hoa Tiêu Vân đã chết như thế nào, ngươi sẽ chết còn thảm hơn hắn đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Hoa Phong, sau đó đi về phía trước, không nhìn bọn họ nữa.
Bọn người Hoa Phong nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sự tự tin của hắn đến từ đâu vậy?
Khí tức trên người Hoa Phong đang gầm thét, Tinh Hồn chói mắt phóng xuất ra ánh sáng rực rỡ, từ lúc người này bước vào Nguyên Phủ tầng tám, nếu muốn giết chết hắn, cũng phải cẩn thận một chút, nếu không thì rất dễ bị lật thuyền trong mương.
Dương Phàm và Tư Đồ Phá giống như không có ý muốn ra tay, bọn họ đang chờ đợi, muốn nhìn thực lực bây giờ của Tần Vấn Thiên mạnh đến đâu. Còn Hoa Phong thì kệ, việc vốn chẳng có quan hệ gì đến bọn họ cả.
Bỗng nhiên, ngay ấn đường Tần Vấn Thiên giống như có một luồng ánh sáng rực rỡ bắn ra. Đầu Hoa Phong đau nhức, giống như có một con Cự Yêu khổng lồ rơi thẳng xuống đỉnh đầu của hắn, làm cho hắn đau đớn vô cùng, toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.
Oành...
Một luồng sức mạnh hư vô liền chấn động trên người, Hoa Phong nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay vung lên đẩy về phía trước, lực lượng đáng sợ trong hư không hội tụ lại hóa thành một chưởng ấn khủng bố màu đen.
Bàn tay của Tần Vấn Thiên tung ra một trảo, giống như chưởng ấn Cổ Yêu khổng lồ, một tiếng nổ vang lên, chưởng ấn màu đen bị đẩy lùi. Bàn tay kia giống như từ trên vòm trời cao chụp xuống. Sắc mặt Hoa Phong trắng bệch, rống giận giơ tay lên chống lại, nhưng khi chưởng ấn Cổ Yêu vỗ xuống, giống như có vô số Yêu Thú từ thời thái cổ đang gầm thét. Một tiếng nổ ầm vang, cả người Hoa Phong bị đè gục xuống, một chưởng ấn khổng lồ đang đè lên người hắn.
Ngẩng đầu lên, Hoa Phong đã thấy Tần Vấn Thiên đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn.
- Một phế nhân giống như ngươi, lấy can đảm từ đâu ra vậy.
Tần Vấn Thiên giống như vua của muôn yêu cúi xuống nhìn Hoa Phong, bàn tay đánh ra một trảo, một tiếng hét thảm truyền ra, một cánh tay của Hoa Phong bị xé ra, máu tươi bắn tung tóe, làm cho trái tim của rất nhiều người đang quan sát ở bên ngoài giật thót lên một cái. Nhưng bọn họ lại có chút hưng phấn, tựa như nhiệt huyết đang sôi trào trước hình ảnh kích thích kia.
Người khoác chiến bào bạch kim Tần Vấn Thiên sắp bùng nổ sao? Nội dung vở kịch như vậy mới là thứ mà bọn họ muốn xem!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...