Thái Cổ Thần Vương

Trong thành Khâm Châu, các nhà khách tửu lâu lớn không ngừng bận rộn, mấy ngày nay, nguồn khách thật sự quá nhiều, không chỉ có người của những thế lực lớn lũ lượt đáp xuống, nhân vật hoàng triều Đại Hạ khắp nơi, có ai không muốn biết về sự kiện lần này chứ.

Giờ phút này, ở trên đường lớn của thành Khâm Châu có mấy bóng người dạo bước, trong đó có hai vị nữ tử trẻ tuổi đều vô cùng xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh mắt người ta, nhưng người phía sau bọn họ, trên người lại toát ra hơi thở lạnh nhạt làm người ta không dám tùy tiện tới gần.

Nhưng có chút kỳ lạ là người ở giữa hai mỹ nữ kia, lại là một vị lão nhân cực kỳ bình thường, hơi thở rất yếu giống như là một người phàm.

- Thành Khâm Châu thật đúng là phồn hoa mà.

Lão nhân nhìn từng tòa kiến trúc sừng sững xung quanh, trong lòng hiện lên cảm thán, nhớ tới một vài sự việc năm đó mình cố chấp, không khỏi có chút buồn cười. Nước Sở, thành Thiên Ung, ở trước mặt Cửu Châu thành mênh mông giống như một con kiến nhỏ bé, người nơi này, đi tùy ý trên đường lớn đều là nhân vật ngồi tít trên cao trong mắt lão trước kia.

Tầm mắt đã thay đổi, tâm cũng đã sớm thay đổi.

- Thu Tuyết à, con phải cố gắng cho tốt, học tập theo muội muội con, thế giới này thật sự quá lớn.

Bạch Thanh Tùng thở dài, Bạch Thu Tuyết gật đầu:

- Vâng, cha, con sẽ cố gắng, nhưng muốn vượt qua muội muội chỉ sợ là không thể.

- Tỷ, tỷ phải có lòng tin đối với bản thân.

Nữ tử xinh đẹp bên cạnh mỉm cười nói, nữ tử này dáng người cao gầy, so với Bạch Thu Tuyết còn cao hơn một chút, hơn nữa cực kỳ hoàn mỹ, làn da trắng như tuyết. Nữ tử rất đẹp, chỉ là đôi mắt kia của nàng lại cho người ta cảm giác sắc bén không hợp tuổi, giống như từng trải qua rất nhiều chuyện.

Nữ tử trẻ tuổi này chính là muội muội của Bạch Thu Tuyết, Bạch Tình, nàng bây giờ có thân phận phi phàm trong điện Huyền Âm, cũng đã đón người nhà vào điện Huyền Âm.

- Lòng tin?

Bạch Thu Tuyết khẽ lắc đầu:

- Không biết hắn có đến hoàng triều Đại Hạ không.

Nghĩ đến hắn, trong mắt muội muội Bạch Thu Tuyết lộ ra một chút ý cười, đã trải qua quá nhiều chuyện, nàng đã sớm buông bỏ tất cả. Đối với những chuyện trước kia, nàng cũng từng hối hận, không chỉ có nàng, phụ thân nàng Bạch Thanh Tùng cũng đã buông bỏ, không trách cứ việc Tần Vấn Thiên phế bỏ võ công của ông một chút nào, chính bởi vì thế, Bạch Tình mới nhận lại cha mẹ một lần nữa, cả nhà đoàn tụ.

- Hắn?

Bạch Thanh Tùng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ nói:

- Có đôi khi thật muốn trở lại lúc trước, nếu không phải vì ta tư lợi mà làm ra những chuyện đó, có lẽ con và hắn cũng sẽ là đôi quyến lữ người ta hâm mộ.


- Được rồi được rồi, đều đã qua rồi, mọi người cũng đừng nhắc tới mãi.

Bạch Tình ngắt lời, khiến Bạch Thanh Tùng lắc đầu nở nụ cười:

- Không nhắc nữa, đều đã qua.

Ánh mắt Bạch Tình lại nhìn phương xa, thầm nghĩ, lúc trước thí luyện ở Tiên Trì, Vấn Thiên ca ca đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ, tới nay đã lâu như vậy, tu vi của nàng đã đến Nguyên Phủ tầng tám, vì là do chính nàng liều mạng cố gắng, cũng đã trải qua rất nhiều rèn luyện, nhưng Vấn Thiên ca ca còn ưu tú hơn so với nàng, chắc sẽ không kém cỏi hơn nàng.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt sâu thẳm của Bạch Tình hiện lên một ý cười thản nhiên, nàng lúc này toát ra vẻ đẹp ngây thơ.

……

Tần Vấn Thiên đi trên đường lớn, hắt hơi một cái, khẽ nói:

- Người nào đang nhớ ta.

- Ngươi cũng đừng giả bộ nữa lão đại.

Phàm Nhạc nhếch miệng nói:

- Ngươi tưởng ngươi là ta ư, mỗi ngày có người nhớ mong.

Tần Vấn Thiên trợn mắt, Tiểu Hỗn Đản trong lòng hắn lật người, lộ ra hành động không chịu nổi, khiến Phàm Nhạc gõ một cái lên đầu nó.

Hôm qua bọn họ đã đến thành Khâm Châu, sáng sớm Mập Mạp đã đề nghị ra ngoài một chút.

Khu vực này có rất nhiều nhà trọ tửu lâu, mà con đường chỗ bọn họ cực kỳ rộng rãi, có thể chứa trăm người song song, không ngừng có yêu thú lướt qua bên cạnh, cửa hàng hai bên mọc san sát, vô cùng náo nhiệt.

Ngẫu nhiên ở trên đường lớn sẽ gặp phải một số đội ngũ phi phàm khí thế, phần lớn đều đến từ thế lực lớn, tỏ ra cực kỳ nắm chắc.

- Những người này là loại người nào, trên người lại có khí thế sắc bén như thế, giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy một đám thanh niên đi ngang qua bên cạnh, nhìn Âu Dương Cuồng Sinh ở bên cạnh hỏi.

- Người thành Binh Châu, rất nhiều thế lực người thành Binh Châu có sở trường luyện khí, bọn họ tu hành công pháp thần thông cũng đều dùng thần binh hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy khí thế rất mạnh.

Âu Dương Cuồng Sinh đáp lại:


- Hơn nữa thành Binh Châu cách thành Khâm Châu không xa và thành Khâm Châu, thành Vọng Châu là châu thành trung tâm của hoàng triều Đại Hạ, xem như thế lực mạnh nhất, cũng có chút cảm giác về sự ưu việt.

- Cửu Châu thành ba mươi sáu thế lực lớn cấp bá chủ, hẳn đều đã đến?

Tần Vấn Thiên khẽ nói, Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu:

- Đương nhiên, thành Thanh Châu hẻo lánh nhất, Cửu Huyền cung, Thanh Vân các e là đều đã có người đến, đối với nơi đó, ngươi hẳn là quen thuộc một chút, dù sao nước Sở cũng gần thành Thanh Châu nhất.

Cửu Huyền cung thật ra cũng chưa nói là quen thuộc nhưng quả thật hắn và Cửu Huyền cung có qua lại không ít. Hôm nay nếu gặp được người của Cửu Huyền cung, có chuyện hắn phải làm rõ.

Về phần Thanh Vân các thì chỉ có sự qua lại duy nhất, đó là tiền bối Công Dương Hoằng và Thiên Mộng Ngữ, bây giờ cũng không biết Công Dương Hoằng như thế nào.

Sau khi Công Dương Hoằng rời khỏi nước Sở không lâu, hắn liền tới thành Vọng Châu, chỉ sợ cho dù sau này Công Dương Hoằng có trở lại nước Sở cũng không tìm thấy hắn.

- Nước Sở!

Trong lòng Tần Vấn Thiên có từng chút vướng bận, nước Sở, quốc gia nhỏ yếu đó lại có rất nhiều người mình nhớ nhung vướng bận.

- Điện Đan Vương, Khuynh Thành, lần này nàng cũng tới chứ.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ một tiếng, Mạc Khuynh Thành rất được coi trọng ở điện Đan Vương, là đệ tử được bồi dưỡng tập trung nhất, Lạc Hà vô cùng thích nàng, thực lực của nàng tăng lên, tuyệt đối sẽ không chậm hơn mình.

- Thơm quá.

Đúng lúc này, một mùi thơm bay tới, hương rượu nồng đậm, Phàm Nhạc hít mạnh một hơi, sau đó nheo mắt lại, tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.

- Đằng kia.

Ngón tay Sở Mãng chỉ một tòa tửu lâu xa hoa phía trước, một lá cờ bay lượn ở đó, bên trên viết ba chữ to:

- Túy Tiên Cư.

- Tên hay.

Âu Dương Cuồng Sinh cười nói:


- Đi, chúng ta đi qua uống vài chén.

- Đúng, ta cũng muốn uống mấy chén.

Bên cạnh Âu Dương Cuồng Sinh, Âu Dương Tiểu Lộ chớp mắt khiến Âu Dương Cuồng Sinh trừng mắt nhìn nàng một cái:

- Không có việc của muội, chúng ta uống rượu, nữ nhân ăn thịt.

- Hừ.

Âu Dương Tiểu Lộ trừng mắt nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, nói:

- Chờ gặp được Đình tỷ tỷ, muội bảo tỷ ấy đến trừng trị ca giúp muội.

Đương nhiên Đình tỷ tỷ Âu Dương Tiểu Lộ chỉ không phải Âu Dương Đình mà là vị hôn thê Khương Đình của Âu Dương Cuồng Sinh, thân là hậu bối thế lực cấp bá chủ của thành Phong Châu, hiển nhiên Khương Đình cũng tới.

- Thôi đi, còn không biết ai trừng trị ai đâu.

Âu Dương Cuồng Sinh bĩu môi nói.

- Thật vậy sao, ca dám lặp lại lần nữa?

Âu Dương Tiểu Lộ khinh thường nói.

- Nếu nha đầu Khương Đình đó đến đây, nhất định ta phải chỉnh đốn nàng một phen, thế nào?

Âu Dương Cuồng Sinh cao giọng nói, hắn vừa dứt lời, Âu Dương Tiểu Lộ lộ ra nụ cười trộm, khiến Âu Dương Cuồng Sinh cảm giác có chút không ổn, bỗng nhiên xoay người, sau đó hắn liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở phía sau.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc chưa quay đầu đã biết ai, vẻ mặt đồng tình nhìn Âu Dương Cuồng Sinh.

- Các ngươi...

Âu Dương Cuồng Sinh trong lòng biết đã mắc mưu, đám người này hình như đều biết, thật không có nghĩa khí.

Từ khi từ biệt tại Tiên Trì cung, Tần Vấn Thiên cũng chưa từng gặp lại Khương Đình, hôm nay nàng đã trưởng thành mấy phần, duyên dáng yêu kiều, càng có hương vị nữ nhân hơn, đôi mắt đẹp kia lưu chuyển, nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, khiến Âu Dương Cuồng Sinh cười sang sảng nói:

- Đình Nhi đến rồi à, sao không nói gì, nha đầu thối này cũng không nói cho ta biết.

- Hừ.

Khương Đình để Âu Dương Cuồng Sinh ôm không khí, đi lướt qua người hắn, Âu Dương Cuồng Sinh lon ton theo sau, cười nói:

- Vừa rồi ta chỉ đùa một chút, đùa một chút.


Nhìn thấy cảnh như vậy, đám người Tần Vấn Thiên đều cười lên, sau đó cùng nhau tới Túy Tiên Cư, tìm vị trí sát cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống, vừa uống và nói chuyện.

Trong tửu lâu ngồi đầy khách, bàn trời luận đất, nhưng giờ phút này e là không ai biết, một bàn người không chút bắt mắt kia tương lai sẽ tạo nên mưa rền gió dữ ở hoàng triều Đại Hạ như thế nào.

Bên ngoài Túy Tiên Cư không ngừng có người bước vào, lúc này có đoàn người đi vào, đều là thanh niên, ba nam ba nữ.

Ba nữ tử, trong đó một nữ tử tỏ ra thấp bé, tướng mạo bình thường, hình như có chút tự ti, theo ở phía sau không nói chuyện. Nữ tử nói nhiều nhất có vài phần xinh đẹp, mắt nhìn tám phương, như là đặc biệt khôn khéo, hơn nữa dáng người tròn trịa, nhất là nơi đầy đặn kia, núi đồi thoáng lộ, có vùng trắng như tuyết, gần như muốn lộ ra làm người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng người chói mắt nhất lại là một nữ tử cuối cùng, trời sinh gợi cảm, một đôi mắt đẹp nhìn quanh tạo ra nét riêng, môi hồng khép hờ, cũng không nói nhiều nhưng vô cùng diễm lệ, giống như có mị lực trời sinh, khiến nữ nhân cũng ghen tị.

- Dương Hà, ngươi yên tâm đi, lát nữa sẽ có người đến, là huynh đệ trong tộc ta, chúng ta mời hắn ăn uống một bữa, bảo hắn nói tốt vài câu, tới điện Đan Vương tu hành, chắc chắc không phải vấn đề.

Chỉ thấy một thanh niên trong đó nhìn về phía nữ tử lộ ra nửa ngực, đôi mắt cũng không nhịn được hướng về phía cái khe trắng nõn kia, giống như muốn dòm ngó phong cảnh bên trong.

- Điện Đan Vương này mạnh bao nhiêu?

Dương Hà có chút chờ mong, điện Đan Vương thế lực cấp bá chủ.

- Trong thành Vọng Châu, điện Đan Vương thế lực cấp bá chủ, người chín châu thành cũng đều kiêng kị ba phần, cho nên thế lực đều phải cầu cạnh điện Đan Vương. Trong rất nhiều thế lực cấp bá chủ, điện Đan Vương có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Thanh niên nói thổi phồng, ngược lại có mấy phần chân thực, trong lúc bọn họ nói chuyện, cũng đi lên lầu hai, tìm một chỗ ngồi xuống.

- Huynh đệ kia của ta tên Kinh Vũ, thiên phú kiệt xuất, bái làm học trò Lạc Hà, nữ nhi của Đan Vương, sau khi hắn đến, các ngươi nói chuyện cho khéo, đây chính là thiên tài điện Đan Vương, nhân vật lớn thật sự.

Thanh niên nghiêm túc nói, khiến đôi mắt đẹp của Dương Hà lộ ra tia sáng lạ, kéo quần áo trên người xuống, khiến cho nơi trắng như tuyết lộ ra thêm mấy phần, lần này là một cơ hội.

Ánh mắt của nàng có chút lơ đãng nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp bên cạnh, trong đôi mắt hiện lên một chút ghen ghét, nữ nhân này trời sinh mị hoặc, so với nàng còn hấp dẫn hơn, đây là một sự uy hiếp.

- Ngươi thấy thế nào?

Dương Hà nhìn nữ tử xinh đẹp kia, hỏi.

- Thế lực điện Đan Vương như thế, đương nhiên khảo hạch rất nghiêm ngặt, sao có thể dựa vào thủ đoạn như vậy mà thành được?

Nữ tử mỹ lệ cười nói.

Lúc bọn họ nói chuyện về điện Đan Vương, bên phía gần cửa sổ, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên đó, trong nháy mắt ánh mắt rơi vào một bóng lưng, nghe được lời của nàng, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên nụ cười thuần phác rực rỡ.

Rất vui vẻ, rất ấm áp.

Giống như cảm giác được cái gì, nữ tử xinh đẹp xoay người, sau đó thân thể của nàng đột nhiên rung động, đôi mắt đẹp giống như ngừng lại ở đó.

Tiểu gia hỏa, từ biệt mấy năm, cuối cùng cũng gặp lại rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui