Thái Cổ Thần Vương

Đế Thừa biết Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên quan hệ có chút thân mật liền tìm hiểu bối cảnh của Tần Vấn Thiên.

Người học viện Bạch Lộc đều có chút quen thuộc Tần Vấn Thiên, Đế Thừa rất dễ dàng liền biết được Tần Vấn Thiên chính là một Thần Văn Sư cấp ba, tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng ba, hơn nữa không có bối cảnh gì, chỉ là bởi vì Thần Văn mà làm quen được với Bạch Lộc Di.

Thế là mới có những lời lúc trước, hắn nghĩ, mặc dù Thần Văn Sư được người tôn kính, nhưng đó là Thần Văn Đại Sư lợi hại có thể vận dụng Thần Văn đến luyện khí cùng với Trận Đạo, căn bản có rất ít Thần Văn Đại Sư có thể lợi dụng Thần Văn trực tiếp chiến đấu, thời điểm hai phe địch ta va chạm, ai còn cho ngươi thời gian khắc hoạ Thần Văn?

Nhưng Tần Vấn Thiên dùng sự thực nói cho hắn biết, người lấy Thần Văn chiến đấu cũng không phải không có, hiện tại, thì có một vị.

Hơn nữa, đối phó với hắn còn dễ như trở bàn tay.

Phụ thân của Bạch Lộc Di cùng với Bạch Lộc Cảnh ở bên cạnh đôi mắt đều sáng ngời, càng nhận thức rõ ràng tạo nghệ Thần Văn của Tần Vấn Thiên. Tu hành Thần Văn và Võ Đạo đều cực kỳ khó khăn, mặc dù có thiên phú, cũng cần thời gian dài khổ luyện, rất nhiều Thần Văn Đại Sư cấp ba đỉnh phong lợi hại đều không nhỏ, trẻ tuổi giống như Tần Vấn Thiên, có tạo nghệ Thần Văn như thế, thậm chí dùng chiến đấu, tuyệt đối là ma quái rồi.

Có thể tưởng tượng sớm muộn gì Tần Vấn Thiên cũng trở thành một Thần Văn Đại Sư cấp bốn, khi đó địa vị của hắn sẽ trở nên khác biệt.

Nếu như hắn trước hai mươi tuổi được lên cấp Thần Văn Đại Sư cấp bốn, như vậy phân lượng này, đã ở trên rất nhiều nhân vật của bảng Thiên Mệnh, chí ít ở thành Vọng Châu còn không có xuất hiện qua nhân vật như vậy.

Nhưng từ cấp ba đến cấp bốn, giống như từ Nguyên Phủ cảnh lên đến Thiên Cương cảnh là một đạo khảm thật lớn cũng không phải dễ dàng vượt qua như vậy.

Thời khắc này, bọn họ cũng không chú ý tới, cách đó không xa, có một trưởng lão học viện Bạch Lộc nhìn thấy Tần Vấn Thiên phô bày ra năng lực Thần Văn, trong con ngươi của hắn nở rộ một tia sáng chói mắt.

- Sau này, xin đừng tới quấy rầy Tiểu Di, ngươi thật không xứng.

Tần Vấn Thiên nhìn Đế Thừa, lần thứ hai đạm mạc nói. Hắn nói lời này, nói thân phận của Đế Thừa chẳng qua là đứng ở góc độ bằng hữu của Bạch Lộc Di, Bạch Lộc Di thanh thuần xinh đẹp, ôn nhu hào phóng, thiên phú xuất chúng, nam nhân của nàng, tuyệt không phải người như Đế Thừa. Đế Thừa, thật không đủ tư cách.

Sắc mặt của Đế Thừa lúc xanh lúc trắng, bị Tần Vấn Thiên lấy hành động thực tế nhục nhã, hắn còn có thể làm sao? Bất kỳ ngôn ngữ, đều đã mất đi sức thuyết phục phải trông cậy vào trưởng bối của Đế thị nhất mạch vì hắn xuất đầu, đây là tuyệt đối không thể. Đế thị nhất mạch tới học viện Bạch Lộc là vì giữ gìn mối quan hệ, chuyện của hắn không giải quyết được, trưởng bối của Đế thị nhất mạch đi làm khó dễ khách nhân của học viện Bạch Lộc, đây coi là cái gì?

Đế Thừa, hắn chỉ có thể chịu thiệt.

Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi, vẫn chưa đi mấy bước, liền có một trận hàn phong quất tới, đúng lúc này, lại có một bóng người ngăn ở trước mặt Tần Vấn Thiên cùng với Bạch Lộc Di.

Nhìn người nọ, thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng lại, có chút phiền muộn. Hôm nay ở đây có chuyện gì? Đế Thừa chặn đường, thời khắc này, lại có người chặn đường, hơn nữa người ở trước mặt hắn lại là một vị trưởng lão của học viện Bạch Lộc, mặc dù hắn không biết là người nào, nhưng vẫn thấy qua mấy lần.

- Động gia gia, làm sao vậy?

Bạch Lộc Di thấy lão giả trước mắt cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi.

Động gia gia chính là trưởng bối của nàng, cùng gia gia nàng là một bối phận, một trong chín vị trưởng lão của học viện Bạch Lộc, ở trong học viện Bạch Lộc là thuộc về người cực kỳ có trọng lượng. Hắn ở trên tạo nghệ Thần Văn là cao nhất, chính là Thần Văn Đại Sư cấp bốn kiêm Luyện Khí Đại Sư cấp bốn, đồng thời còn là một vị cường giả Thiên Cương cảnh.

- Tần tiểu huynh đệ, ta muốn hỏi ngươi mượn một vật.

Ánh mắt của Bạch Lộc Động sáng quắc, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói.


Tần Vấn Thiên khách khí:

- Tiền bối muốn mượn vật gì?

- Cổ thư Thần Văn của Kim Hình Thiên Tôn.

Bạch Lộc Động vừa dứt lời, đôi mắt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bạch Lộc Di, chuyện ở nơi thí luyện đã truyền ra ngoài sao?

Lúc trước, hắn nghe Bạch Lộc Di nói, tựa hồ những thế lực cấp độ bá chủ kia đều nói năng thận trọng, người ngoại giới không biết nơi thí luyện xảy ra chuyện gì.

Thời khắc này Bạch Lộc Di cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Bạch Lộc Động sẽ hỏi Tần Vấn Thiên cái này.

Cổ thư Thần Văn của Kim Hình Thiên Tôn vô cùng quý giá, Tần Vấn Thiên cho nàng xem bởi vì hắn có quan hệ thân thiết với nàng, tin cậy nàng, nhưng Bạch Lộc Động và Tần Vấn Thiên không có chút quan hệ, mở miệng ra liền muốn vật quý báu này, cho dù ai cũng sẽ mất hứng, Tần Vấn Thiên tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Bạch Lộc Động thấy biểu hiện của hai người, lập tức hiểu ra, có lẽ cổ thư Thần Văn của Kim Hình Thiên Tôn, thật sự ở trên người Tần Vấn Thiên.

- Ta nghe nói Tần tiểu huynh đệ ở trong nơi thí luyện có chút kỳ ngộ, chiếm được Thiên Tôn giữ lại cổ thư Thần Văn, ta ở trên Thần Văn hơi có xem lướt qua, xin Tần tiểu huynh đệ cho ta mượn xem một chút.

Bạch Lộc Động tiếp tục mở miệng nói, trong mắt Tần Vấn Thiên, đã có một luồng kim sắc lóe lên một cái rồi biến mất.

Thân phận Bạch Lộc Động là gì chứ? Cổ thư Thần Văn của Kim Hình Thiên Tôn lại là vật trân quý đến mức độ nào? Đối phương chặn đường nói mượn đọc, kì thực đã là đánh cướp trá hình.

- Tiền bối nói đùa, vãn bối tu vi thấp, làm sao có thể ở trong nơi thí luyện lấy được cổ thư Thần Văn.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Bạch Lộc Động, tùy ý cười nói.

Mặc dù đối phương biết, hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Cổ thư Thần Văn của Thiên Tôn, có ảnh hưởng cực lớn, khả năng đưa tới tai họa, bất luận người khác có biết hay không, chính hắn dù có thế nào cũng không thể thừa nhận.

- Thế là thế nào, tin tức ta có được sẽ không thể nào sai được?

Bạch Lộc Động cũng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cười nói.

Trọng bảo họa lòng người, Thiên Tôn truyền thừa cổ thư Thần Văn, nếu không phải Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di có quan hệ rất tốt, lại là khách nhân của học viện Bạch Lộc chỉ sợ Bạch Lộc Động cũng sẽ không cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy mà trực tiếp ra tay tranh đoạt.

Chuyện đoạt bảo ở thế giới Võ Đạo thật sự là quá bình thường.

- Tiền bối nhất định đã nghĩ sai rồi.

Tần Vấn Thiên cười nói, lúc này Bạch Lộc Di và Bạch Lộc Cảnh tuyệt không tới để lộ ra, bọn họ có tiết lộ người đầu tiên nhận được tin tức cũng sẽ không phải là Bạch Lộc Động.


Như vậy, chỉ có thể là những thế lực cấp độ bá chủ khác, có người cố ý tung tin tức.

- Nếu như thế, Tần tiểu huynh đệ có thể đưa Thần Văn Giới Chỉ của ngươi, cho ta kiểm tra một chút hay không.

Bạch Lộc Động nhìn chằm chằm Thần Văn Giới Chỉ trên ngón tay của Tần Vấn Thiên nói.

Giọng điệu như vậy, đã là cực kỳ càn rở.

Người nào trên người không có một chút bí mật, Thần Văn Giới Chỉ là căn bản của Võ tu, làm sao có thể cho người khác kiểm tra.

- Động gia gia, ngươi quá đáng lắm rồi!

Bạch Lộc Di chống đối nói, tuy Bạch Lộc Động là trưởng bối, nhưng hùng hổ doạ người như vậy, quả thực quá đáng rồi.

- Tiểu Di, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi.

Bạch Lộc Động mở miệng nói, nếu không phải là nể tình Bạch Lộc Di, hắn chắc chắn sẽ không khách khí với Tần Vấn Thiên như vậy.

- Ngươi cho rằng việc này không có liên quan gì tới ta sao?

Giọng nói của Bạch Lộc Di có chút châm chọc, tay nàng còn kéo giữ cánh tay của Tần Vấn Thiên đây này.

- Ngươi nên hiểu rõ tầm quan trọng của cổ thư Thần Văn, bây giờ xuất hiện ở trước mắt, Động gia gia nhất định phải lấy được.

Bạch Lộc Động nhìn Bạch Lộc Di, nói như đinh chém sắt.

- Bạch Lộc Động, được rồi.

Lúc này, cách đó không xa có một bóng người đi tới, chính là đại trưởng lão mà Tần Vấn Thiên đã gặp.

Bạch Lộc Động nhìn thấy Đại trưởng lão, thần sắc vẫn không thay đổi, thân là Thần Văn Đại Sư, cổ thư Thần Văn của Thiên Tôn gần trong gang tấc, cám dỗ kiểu như thế này căn bản không có cách chống lại.

- Đại trưởng lão.

- Ta nói được rồi.

Đại trưởng lão quát lớn một tiếng:

- Ngươi đừng quên, trước đây không lâu, Tần Vấn Thiên còn vì học viện Bạch Lộc ta tranh đoạt vị trí nơi thí luyện.


- Hừ.

Bạch Lộc Động phẩy tay áo bỏ đi, hiển nhiên, sự tình này hắn chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Đa tạ Đại trưởng lão.

Tần Vấn Thiên nhìn Đại trưởng lão hơi chắp tay.

- Ngươi là khách nhân của học viện Bạch Lộc, đây là việc cần phải làm, nếu có đắc tội mong chớ để ý.

Đại trưởng lão đáp lại một tiếng, sau đó nhìn Bạch Lộc Di:

- Tiểu Di, ngươi cố gắng chiêu đãi Tần tiểu huynh đệ.

- Vâng.

Bạch Lộc Di gật đầu, sau đó mang theo Tần Vấn Thiên rời đi.

Tần Vấn Thiên lại trở về thảo nguyên phía sau núi, nơi này an tĩnh tường hòa, gió mát thổi vào mặt, làm người ta có cảm giác yên tĩnh.

Tần Vấn Thiên ngồi dưới đất, nhìn thấy tiểu tử kia không ngừng cọ cọ mình, Tần Vấn Thiên lộ ra một tia vui vẻ.

Chỉ thấy hắn đưa tay phải ra, tay trái lại xuất hiện một tia kiếm mang sắc bén, xẹt qua trong tay, máu tươi tức khắc rơi xuống.

- Tiểu tử, hé miệng.

Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản nói.

- Y y nha.

Tiểu tử kia phe phẩy đầu, đôi mắt đáng yêu tựa hồ lộ ra biểu cảm cực kỳ không tình nguyện, như tức giận nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Khi đó ngươi theo ta đại khái là vô tình mà gặp được, ngửi được khí tức trên người ta, biết huyết dịch của ta hữu dụng với ngươi, một chút ít máu đối với ta không có bất kỳ tác dụng phụ, chẳng mấy chốc sẽ trở về, ngươi cứ yên tâm đi.

Tần Vấn Thiên biết trong sức mạnh huyết mạch của mình tựa hồ có Yêu huyết khủng bố, đối với Yêu thú có tác dụng lớn.

Tiểu tử kia nghe được Tần Vấn Thiên nói liền bĩu môi, sau đó há miệng nhỏ.

- Ngoan.

Tần Vấn Thiên nhỏ máu tươi vào trong miệng nó, chỉ chốc lát sau, trong mắt của nó có mấy tia sáng kim sắc lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó chạy đến một bên lười biếng đi ngủ.

- Khả năng có người cố ý thả tin tức ra ngoài, ngươi không lo lắng sao.

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên nhẹ nhõm, Bạch Lộc Động chặn đường, khiến cho nàng cảm thấy áp lực không nhỏ.

Trưởng lão của học viện Bạch Lộc còn như vậy, huống chi người ngoài.


- Bảo vật họa lòng người, đều vì lợi mà tới, lo lắng thì có ích gì, chỉ có bản thân mạnh mẽ mới là chính đạo.

Tần Vấn Thiên thì thào nói, Bạch Lộc Di gật đầu:

- Nói cũng phải, hết thảy khốn cảnh nhìn như phức tạp, nhưng từ phồn nhập giản (*), nguyên nhân chỉ vì ngươi quá trẻ tuổi, thực lực không đủ mạnh.

- Ngươi nói cái gì?

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm Bạch Lộc Di.

Bạch Lộc Di thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên mà nghi ngờ, hình như Tần Vấn Thiên không giống như đang tức giận?

- Ngươi chung quy do trẻ tuổi, thực lực không đủ mạnh, bằng không nếu có thể khiến bọn họ kinh sợ, làm sao có việc hôm nay.

Bạch Lộc Di lặp lại.

- Câu trước đó nữa.

Trong lòng Tần Vấn Thiên thình thịch nhảy dựng lên.

- Hết thảy khốn cảnh nhìn như phức tạp, từ phồn nhập giản.

Bạch Lộc Di thì thào nói nhỏ, không biết Tần Vấn Thiên có ý gì.

- Đúng vậy, nhìn như phức tạp, chỉ là từ phồn nhập giản.

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, rộng mở trong sáng, hơi ngẩng đầu, cảm thụ được gió mát đối diện, lại có cảm giác thể hồ quán đỉnh.

- Từ giản tới phồn, là tinh; từ phồn nhập giản, là ngộ.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lập loè, hoàn toàn nghĩ không ra.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi xổm người xuống, bàn tay đưa ra, trong phút chốc, một tia thẳng tắp xẹt qua, lại mơ hồ có một luồng sức mạnh bành trướng ở bên trong đó.

Bạch Lộc Di nhìn sức mạnh thẳng tắp xẹt qua kia, trong lòng không giải thích được đi lên trước cùng ngồi xổm xuống, một luồng lực Thần Văn tràn vào, trong giây lát, một luồng khí tức sắc bén đáng sợ lan tràn, một tia kiếm mang phá không giết ra, Bạch Lộc Di cả kinh trực tiếp ngồi trên mặt đất, cảm thụ được kiếm mang xẹt qua trước người, đôi mắt đẹp của nàng rung động nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ngươi, đột phá...?

Trong đầu Bạch Lộc Di hơi run rẩy, ngôn ngữ có chút kích động.

- Ừ.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng, vẻ tự tin trên người tựa như tăng lên vài phần!

***

(*) Giản trong chữ “đơn giản”, phồn nghĩa là phức tạp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui