Trên mặt cỏ, Tần Vấn Thiên im lặng đứng ở đó, giờ phút này hắn dần dần có một cảm giác kỳ diệu, cảm giác của hắn giống như đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn có thể bắt giữ được máu lưu động trong cơ thể, bắt giữ được mỗi một luồng tinh thần nguyên lực tuần hoàn. Hắn còn có thể bắt giữ được côn trùng kêu, bắt giữ được gió khẽ ngâm.
Đương nhiên, hắn cũng cảm giác được biến hóa trong cơ thể, huyết mạch lực cuồng bạo trở nên an tĩnh, lưu động quay quanh một ánh nến sinh ra kia, tựa như là đang nghênh đón nó sinh ra, đang vui vẻ múa lên.
Khó có thể tưởng tượng, luồng sức mạnh huyết mạch vô cùng cuồng bạo này sẽ thân cận với một sức mạnh khác như thế. Không chỉ thân cận, còn có thuận theo, hoan nghênh nó đến, như là thần tử, đang hoan nghênh quân vương của mình.
Ánh nến xung quanh, từng đường nét màu vàng lưu động, khiến cho Tần Vấn Thiên nghi hoặc, đường nét màu vàng lấp lánh kia là những tia huyết mạch lực sao?
Vậy ánh nến sinh ra lại là gì? Vì sao khiến cảm giác của hắn trở nên mạnh mẽ?
Hơn nữa, kèm theo đó là từng đường nét màu vàng ùa vào ánh nến. Một mảng ánh nến kia giống như càng lúc càng sáng, huyết mạch cuồng bạo lại một lần nữa đang rít gào, đang rống, ở trong cơ thể Tần Vấn Thiên điên cuồng mà vui vẻ bừa bãi, nghênh đón vương đến.
Dần dần, trong cơ thể Tần Vấn Thiên giống như cũng đã có một luồng ánh sáng, máu từ tim hắn đã sáng, ba tòa Nguyên Phủ của hắn cũng sáng, mỗi một luồng tinh quang kia dường như đều sáng lên.
Ba tòa Nguyên Phủ, giống như bị một sức mạnh kỳ diệu bao lấy, tinh thần nguyên lực ở trong đó cũng đang điên cuồng dâng lên, đang rít gào.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, khoanh chân mà ngồi. Hắn mơ hồ cảm giác được, ánh nến sinh ra kia, tựa như cũng là một sức mạnh huyết mạch kỳ diệu đang thức tỉnh, khiến thân thể hắn lột xác.
Tiểu gia hỏa tựa như cảm giác được thân thể Tần Vấn Thiên biến hóa, trong mắt nó tựa như cũng hiện lên một luồng hào quang màu vàng, chậm rãi tới dưới chân Tần Vấn Thiên, nằm úp sấp ở nơi đó, rất yên tĩnh.
- Hả?
Bạch Lộc Di và Phàm Nhạc đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên lúc này cực kỳ bình thản, trên người như bao phủ ở dưới một ý cảnh kỳ diệu, khí chất của hắn tựa như có một luồng biến hóa, ở trên người hắn, như có một luồng hào quang thoảng qua, cho người ta cảm giác kỳ dị.
- Gã thần bí.
Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng. Gã này luôn mang lại cho nàng cảm giác thần bí, thiên phú Thần Văn mạnh mẽ, sức chiến đấu lợi hại, hơn nữa một số nhận biết cùng lĩnh ngộ của hắn luôn khiến nàng cảm thấy rung động. Một số vấn đề trong cái nhìn của hắn đối với Thần Văn, một vài trưởng bối trong gia tộc nàng cũng chưa bao giờ dám có hướng đi như vậy, thí dụ như nghịch Thần Văn chi lực, để phá giải Thần Văn.
Điều càng làm Bạch Lộc Di không biết nói gì hơn chính là thiên phú của hắn tốt thì được rồi nhưng mà hắn tu hành còn cực kỳ khắc khổ, có chấp niệm mạnh mẽ. Người như vậy, nếu nói tương lai hắn không thể quật khởi, Bạch Lộc Di tuyệt đối không tin.
Tần Vấn Thiên tự nhiên không biết Bạch Lộc Di đang nghĩ cái gì, lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm đến trong biến hóa của thân thể mình, phối hợp luồng sức mạnh kia gột rửa thân thể.
Lần này Tần Vấn Thiên ngồi xuống lại thêm ba ngày, gió mát như trước, miên man thổi tới, một tiếng vang thanh thúy truyền ra, như có một sức mạnh kỳ diệu phá kén mà ra.
Ánh mắt Bạch Lộc Di nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sáng kỳ dị:
- Đột phá rồi, không ngờ hắn chịu kích thích, thế mà lại đột phá tu vi cảnh giới, bước vào Nguyên Phủ tầng ba.
Mắt Tần Vấn Thiên lại một lần nữa mở ra, hắn quả thực đã đột phá, bước vào Nguyên Phủ tầng ba, ba tòa Nguyên Phủ đồng thời mở rộng.
Không chỉ có thế, thân thể hắn cũng đã xảy ra một kiểu biến hóa kỳ diệu, cảm giác này không thể nói rõ ràng được, rất kỳ diệu, nhưng hắn biết, lực cảm giác của hắn đối với mọi sự vật đều đã trở nên mạnh hơn.
Thậm chí trong mấy quyển bí kíp lúc trước Bạch Lộc Di cho hắn ghi lại một ít nan đề, trước kia hắn làm sao cũng không nghĩ ra, đột nhiên hôm nay lại có thể thấu hiểu được.
Hơn nữa, một vài Thần Văn cấp ba phức tạp từng làm khó hắn, hắn mãi không có cách nào nhìn thấu, hiểu hết nó, nhưng giờ phút này, cũng đều rộng mở sáng sủa.
Tất cả, đều trở nên khác biệt rồi.
Ánh nến sinh, tâm hoả hiện, minh tâm kiến tính.
Chỉ cần một luồng ý niệm, hắn có thể nghe được thanh âm rất xa, cũng có thể nghe được thanh âm ở sâu trong lòng mình.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Bạch Lộc Di, thấp giọng cười nói:
- Cảm ơn.
- Cảm tạ ta làm gì, chỉ là ngươi nhất thời nổi nóng, hôm nay rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Về phần báo thù, cần gì nóng lòng nhất thời, như vậy ngược lại sẽ hỏng việc.
Trên khuôn mặt thanh thuần của Bạch Lộc Di lộ ra một nụ cười động lòng người, cảm nhận được Tần Vấn Thiên biến hóa, trong đôi mắt đẹp của nàng có một tia sáng kỳ dị.
Người này, lại trở nên càng thêm tuấn dật, thật sự rất ưa nhìn, giống như có một khí chất kỳ lạ ở trên người hắn, thậm chí hắn cho Bạch Lộc Di một loại ảo giác. Ở trên người hắn, giống như có một luồng ánh sáng, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại khiến nàng sinh ra ảo giác như vậy.
- Đẹp không?
Tần Vấn Thiên thấy đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di nhìn chằm chằm vào mình, mỉm cười hỏi.
- Ừ.
Bạch Lộc Di khẽ gật đầu, đột nhiên tựa như ý thức được cái gì. Trên khuôn mặt của nàng nháy mắt hiện lên một mảng đỏ ửng, biểu cảm xấu hổ phối hợp gương mặt thanh thuần động lòng người kia, càng thêm vẻ kinh diễm.
Bạch Lộc Di trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, có vài phần thái độ nữ nhi, nhưng cũng thầm mắng mình không ý tứ, thế mà nhìn chằm chằm nam nhân, thế này thật đúng là mất mặt quá rồi.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại không để ý, chỉ cười cười, ánh mắt hắn ngắm nhìn phương xa, tuy thực lực có tiến bộ, nhưng dường như còn xa mới đủ.
Nguyên Phủ cảnh tầng ba, ở hoàng triều Đại Hạ mênh mông cường thịnh, chẳng qua là thuộc về nhân vật cấp dưới, chỉ có bước vào Thiên Cương cảnh, mới có thể có một chút vốn liếng.
Bởi vì hắn không có thế lực mạnh mẽ chống lưng, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình, như vậy, cần phải mạnh mẽ.
- Cần đẩy nhanh bước chân nắm giữ học viện Bạch Lộc.
Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ. Trong đầu hắn như lại hiện lên gương mặt của Lãnh Ngưng, cũng không phải hắn thích Lãnh Ngưng, nhưng cái chết của Lãnh Ngưng gây xúc động rất lớn tới hắn. Có lẽ trừ phẫn nộ cùng với hận ý đối với Lãnh gia và Diêm Thiết, hắn còn hận mình không làm nổi việc, hận mình tự đại, cho rằng có thể khống chế được tất cả, lại phát hiện ra được rằng vốn dĩ hắn cũng không làm được cái gì ra hồn cả.
- Bạch Lộc Di, có thể giúp ta một việc không?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Bạch Lộc Di.
- Ngươi cứ nói.
Bạch Lộc Di nhẹ nhàng gật đầu.
- Giúp ta điều tra một chút cái chết của Lãnh Ngưng, toàn bộ người Lãnh gia tham dự trong đó, toàn bộ... Còn có Diêm Không, ta muốn nắm thông tin, ta còn cần một phần tất cả tư liệu về Diêm gia cùng với Lãnh gia.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Bạch Lộc Di nói.
- Được.
Tuy thời gian ở chung không dài, nhưng Bạch Lộc Di nàng cảm nhận được Tần Vấn Thiên là một người chấp nhất cỡ nào. Chấp niệm của hắn rất mạnh, một khi muốn làm chuyện gì, thì nhất định sẽ làm, hơn nữa sẽ làm tốt, giống như là nghiên cứu học tập Thần Văn, hắn làm cực kỳ xuất sắc.
- Ta sẽ cho người đi làm ngay.
Bạch Lộc Di đứng dậy nói.
- Cảm ơn ngươi.
Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười cảm kích. Bạch Lộc Di không nợ hắn bất cứ thứ gì, trái lại, là hắn đến học viện Bạch Lộc học tập, Bạch Lộc Di cho hắn không ít, thậm chí bí ẩn bí kíp trong gia tộc cũng cho hắn xem, hắn thật sự rất cảm kích thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp này.
- Chúng ta không phải bằng hữu sao?
Bạch Lộc Di cười nói.
- Đương nhiên phải.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Vậy ngươi còn thích cảm ơn ta làm gì? Huống hồ, ngươi cũng đã giúp ta rất nhiều, giải thích về Thần Văn của ngươi, giúp ích cho ta thật sự rất lớn.
Bạch Lộc Di cười nói, lập tức đi về phía học viện.
Nhìn bước chân thiếu nữ rời khỏi, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một nụ cười xán lạn.
- Thần Văn.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, chỉ thấy hắn vươn tay, đầu ngón tay có các điểm tinh quang hội tụ mà sinh. Sau đó, từng luồng hoa văn nhảy nhót hiện lên, giống như sinh động ở trong hư không, dần dần, ở trên lòng bàn tay Tần Vấn Thiên lại xuất hiện một hình ảnh đại bằng.
Tần Vấn Thiên vung bàn tay, như một cơn cuồng phong thổi qua, đại bằng hét giận dữ lao lên trời, mang theo phẫn nộ, hướng thẳng bầu trời mà đi.
Nhưng Tần Vấn Thiên, hắn lại một lần nữa nhắm mắt.
Một ngày sau, lúc Bạch Lộc Di lại đến nơi đây chỉ cảm thấy cả người trong giây lát run rẩy. Nàng chỉ thấy trên mặt cỏ, Tần Vấn Thiên ngồi khoanh chân, một sức mạnh kỳ diệu bao phủ thân thể hắn, ở trong thân thể hắn như có một sức mạnh huyết mạch quân lâm thiên hạ dâng trào, giống như đến từ thái cổ.
Nàng như thấy được một bóng người cao cao tại thượng, đang lấy ánh mắt dọa người nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng cảm giác được có chút thấp kém.
Ở quanh thân Tần Vấn Thiên xuất hiện một mảng hoa văn thật lớn, có thể nói, cái đó đã không thể gọi là hoa văn nữa, bởi vì nó đã hóa thành một chỉnh thể khổng lồ.
Một con đại bằng thật lớn màu đen lơ lửng ở phía sau Tần Vấn Thiên, bóng dáng khổng lồ tràn ngập uy thế khủng bố, đôi mắt sắc bén mà lạnh như băng kia giống như tồn tại chân thật.
- Đây quả thật là Thần Văn ngưng tụ mà thành yêu thú sao?
Trong lòng Bạch Lộc Di chấn động, có chút không dám tin vào mắt của mình, bên cạnh Phàm Nhạc, Sở Mãng cũng đều sớm bị rung động. Con đại bằng hiện lên này cho bọn họ cảm giác rất đáng sợ, mặc dù là Sở Mãng, cũng mơ hồ cảm giác mình chịu uy hiếp.
Hư ảnh đại bằng khủng bố dần dần tiêu tán, giống như về tới trong Thần Văn trên mặt đất, Tần Vấn Thiên nhìn thấy biểu cảm chấn động của Bạch Lộc Di cười cười nói:
- Những ngày qua có đột phá, cảm giác đối với Thần Văn càng thêm mãnh liệt, có thể dễ dàng khắc họa ra Thần Văn cấp ba.
Tần Vấn Thiên hắn chưa nói, hắn không chỉ cảm giác càng thêm mãnh liệt đối với Thần Văn, cảm giác của hắn đối với bất cứ sự vật nào cũng đã mạnh lên.
- Đây là Thần Văn cấp ba đỉnh phong nhỉ?
Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên hỏi.
- Tuy có thể khắc ra, nhưng cần một chút thời gian, thời điểm chiến đấu chỉ sợ khó mà làm được, chúng ta còn cần một khoảng thời gian khổ tu.
Tần Vấn Thiên chưa phủ nhận.
- Có thể khắc ra Thần Văn như vậy, giống như tồn tại chân thật, hội giao lưu lần này, khả năng nắm chắc trong tay càng lớn hơn nữa.
Bạch Lộc Di cười nói, lập tức đi qua cầm một ít hồ sơ trong tay đưa cho Tần Vấn Thiên, đây là một ít tin tức bọn họ điều tra ra.
Tần Vấn Thiên tiếp nhận hồ sơ, lập tức lật xem. Bên trong có khắc không ít cái tên, bọn họ đều có liên quan với cái chết của Lãnh Ngưng.
Lãnh Kiên, bá phụ của Lãnh Ngưng; cha của Lãnh Lâm; thực lực Nguyên Phủ tầng bảy, một mực chủ trương hy sinh Lãnh Ngưng, hơn nữa bắt Lãnh Ngưng cũng giao cho hắn phụ trách, hắn là một trong các thủ phạm chủ yếu nhất.
Lãnh Mâu, một vị trưởng lão chấp sự của Lãnh gia, thực lực Nguyên Phủ tầng chín, có được quyền quyết định chuyện Lãnh Ngưng, hắn giao việc bắt Lãnh Ngưng cho Lãnh Kiên, một trong các thủ phạm chủ yếu nhất.
Lãnh Lâm, một trong các tiểu thư Lãnh gia, thực lực Nguyên Phủ tầng hai, người lựa chọn hy sinh trước hết của Lãnh gia. Nguyên nhân cha con nàng giao thiệp cùng với hàng loạt hành động, dẫn đến việc cuối cùng Lãnh Ngưng thay thế nàng, cũng là một trong các thủ phạm.
Từng cái tên rõ ràng ở trong danh sách, đều là người có liên quan với cái chết của Lãnh Ngưng, hôm nay, ở trong tay Tần Vấn Thiên, giống như là một phần danh sách tử vong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...