Thái Cổ Thần Vương

Tần phủ loạn lên vốn đã khiến cho nước Sở lâm vào tình trạng bấp bênh, hôm nay, đại hoàng tử lại tuyên cáo đoạt vị, có thể tưởng tượng là sẽ gây nên sự rung chuyển đến mức nào.

Thậm chí đã có người bắt đầu tìm đường lui cho mình, biết rõ nên phải đi như thế nào.

Thế lực quý tộc thì bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, bọn họ cần phải chọn cách đứng thành hàng. Những năm gần đây, đại hoàng tử chẳng bao giờ xuất hiện ở trước màn che, song những người đứng ở đỉnh kim tự tháp của các thế lực trong nước Sở đều biết Sở Vô Vi có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối hoàng quyền. Nếu như chỉ có hắn và Sở Thiên Kiêu tranh giành có lẽ sẽ bại, suy cho cùng Sở Thiên Kiêu là do tiên hoàng truyền ngôi, là chính thống, người ủng hộ hắn hiển nhiên là nhiều hơn.

Nhưng bây giờ cộng thêm Tần phủ, ngầm ám chỉ Sở Thiên Kiêu loạn trong giặc ngoài, còn ai có thể tự tin mãnh liệt hơn hắn sao?

Một số quý tộc trung lập, càng không dám tham dự vào trận tranh đoạt hoàng quyền này, bọn họ lo lắng sẽ vào nhầm nơi, dẫn tới tai họa ngập đầu.

Chỉ sau một bức “Tội kỷ thư” chiêu cáo thiên hạ, hoàng thành khiếp sợ.

Bức “Tội kỷ thư” này do đại hoàng tử Sở Vô Vi viết, tuyên cáo tội trạng của hoàng quyền.

Tội thứ nhất: Vũ Vương công cao hơn người, đang lúc an hưởng tuổi già mà tiên hoàng lại đố kỵ lương thần, khiến cho Vũ Vương hàm oan mà chết, đây là tội lỗi.

Tội thứ hai: Tần phủ cả đời vì nước, hoàng quyền bất công, chèn ép trung lương, hãm hại bỏ tù Tần Hạo tướng quân, đây là tội.

Tội thứ ba: Vì tranh giành hoàng quyền, không để ý đến tính mạng quân sĩ, phát động cả nước tham chiến, khiến cho vô số gia đình tan cửa nát nhà, đây là tội.

Tội thứ tư: Nắm quyền điều hành nước Sở nhưng lại muốn làm gì thì làm, có người tu tà công, dùng thiếu nữ làm vật dẫn, lạm sát người vô tội, tàn nhẫn vô đạo, không từ thủ đoạn, không thể tha thứ, tội ác ngập trời.

Các điều tội lỗi đều là chỉ trích hoàng quyền, thậm chí còn nói thẳng ra những tội lỗi đã phạm trước khi tiên hoàng qua đời, quyết đoán đến mức này, nước Sở ba ngàn năm lịch sử chưa từng có một ai.

Nhưng càng khiến người ta rung động chính là nội dung vạch ra tội danh ngập trời này chính là đang trách tội tiên hoàng giết hại trung lương.

Riêng điều tội lỗi thứ tư lại càng gây ra sóng to gió lớn ở hoàng thành, âm thanh tức giận tràn ngập khắp tòa hoàng thành cổ xưa này. Hoàng quyền vô đạo nhưng không ai nghĩ đến sẽ tàn bạo vô đạo đến mức như thế, lấy tính mạng thiếu nữ để tu hành tà công, nếu không phải đại hoàng tử Sở Vô Vi nói ra, sợ rằng người bình thường vĩnh viễn không cách nào nghĩ tới ngọn nguồn của tội ác lại chính là hoàng quyền mà bọn họ tin tưởng và chấp hành.

Chuyện này càng khiến cho người ta thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của quyền lực, những người của các thế lực lớn kia tất nhiên cũng biết một chút tin tức nhưng tất cả mọi người đều thận trọng, không ai dám nói ra.

Những tiếng mắng chửi dường như muốn bao phủ cả hoàng quyền, nhất là sự thù hận đối với Sở Thiên Kiêu đã đạt đến độ cao mà trước nay chưa từng có, thậm chí rất nhiều người còn muốn lật đổ hoàng quyền, truy sát Sở Thiên Kiêu.

Không ai nghĩ đến Sở Vô Vi sẽ làm ra chuyện điên cuồng bực này, không chỉ đẩy Sở Thiên Kiêu vào vực thẳm mà còn đẩy toàn bộ hoàng thất nước Sở vào một tình huống cực kỳ khó khăn.


Không thể nghi ngờ rằng việc này có lợi cho Tần phủ vốn đang cầm quân tiến đánh hoàng thành nhất.

Sau đó, Sở Vô Vi lại tiếp tục lên tiếng, Sở Vô Vi hắn trời sinh đã là phế vật, không thể tu hành, nguyện kính dâng cuộc đời còn lại cho con dân nước Sở. Hắn sẽ cho xây một pho tượng Tần Vũ tướng quân, trấn thủ ở Vũ Môn ngoài hoàng cung, đồng thời hắn sẽ xưng danh Tần phủ không phải là phản nghịch, mà là làm việc chính nghĩa, lật đổ hôn quân vô đạo.

Song song đó, đối với vụ án thiếu nữ mất tích, hắn sẽ cho dân chúng nước Sở một lời giải thích.

Lúc tin tức này vừa được truyền khắp hoàng thành, rất nhiều người đều khen ngợi tính tình của Sở Vô Vi nhưng lại cho là Sở Vô Vi điên rồi, hắn sẽ tuyên cáo Tần phủ đang làm việc chính danh? Chẳng lẽ hắn muốn để Tần phủ tiến vào hoàng thành, sau đó liên thủ đối phó với Sở Thiên Kiêu, như vậy, thái độ của Tần phủ sẽ thế nào?

Cho dù cuối cùng Sở Thiên Kiêu sẽ bị lật đổ, Tần phủ có để hoàng thất nước Sở tồn tại, có thể để Sở Vô Vi hắn trở thành quân vương mới không?

Quyền lực vốn tràn đầy sức hấp dẫn, nhất là trong tình huống hoàng thất làm chuyện có lỗi với Tần phủ, Sở Vô Vi lại còn tôn danh cho Tần phủ, cứ như vậy, dù Tần phủ chân chính lật đổ hoàng thất nước Sở, đến lúc đó chỉ cần không động vào Sở Vô Vi, không lạm sát người trong hoàng thất, ai có thể nói Tần phủ sai?

Không ai biết Sở Vô Vi đang suy nghĩ gì, thậm chí Sở Thiên Kiêu cũng nghĩ không ra.

Ngồi trên đại điện hoàng cung nước Sở, lần đầu tiên Sở Thiên Kiêu cảm thấy được một luồng áp lực đập vào mặt, hắn đang chuẩn bị tấn công một kích trí mạng với quân đội của Tần phủ bên ngoài ngoài hoàng thành thì Sở Vô Vi, không chỉ không giúp hắn, ngược lại còn đứng ở phía đối lập với hắn. Hơn nữa, điều tội lỗi thứ tư kia lại là con bài tẩy mà hắn chuẩn bị.

- Đại ca ơi đại ca, huynh không phụ tá ta thì cũng được thôi, đã như vậy, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.

Trong mắt Sở Thiên Kiêu vừa hiện lên ánh nhìn lạnh như băng, thế rồi hắn thấp giọng nói:

- Long Ảnh vệ đã vào hoàng thành chưa?

Không biết từ khi nào mà phía sau Sở Thiên Kiêu xuất hiện một bóng người, chỉ thấy hắn khom người nói:

- Bệ hạ, đã chia nhau vào hoàng thành rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh.

- Ừ, trước hết không cần dùng Long Ảnh vệ, chờ ta ra lệnh, những người khác có thể hành động, đã tới thời điểm nên đứng thành hàng rồi.

Sở Thiên Kiêu hờ hững nói, người nọ liền biến mất không thấy nữa, giống như chỉ là một cái bóng.

Sau khi hắn rời đi, Sở Thiên Kiêu đứng dậy, ánh mắt hắn vô cùng rét lạnh, chỉ thấy hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện.

Bão táp cuối cùng cũng tới.


Trong hoàng thành, một mạch nước ngầm đáng sợ bắt đầu điên cuồng khởi động, trận tranh đoạt hoàng quyền giữa Sở Vô Vi và Sở Thiên Kiêu, quyền thần sắp sửa bắt đầu lựa chọn phe phái của mình, bọn họ không chọn, Sở Thiên Kiêu buộc bọn họ phải chọn.

Ở hoàng thành nước Sở có một tòa phủ đệ rất lớn, cao sang mà không không mất đi vẻ ưu nhã.

Bên ngoài tòa phủ đệ này là một quảng trường mênh mông, bạch ngọc đúc thành trụ lớn đứng thẳng ở đó, có Cửu Long phun nước, phía trước quảng trường có ngọc trụ vây quanh, có một tòa lầu các được xây trên thiên thai, giờ phút này đang bày tiệc rượu, Sở Vô Vi ngồi ở đó như đang đợi người nào.

Xa xa hướng quảng trường bạch ngọc có một bóng dáng đang chầm chậm đi đến, chỉ có một người.

Tần Vấn Thiên đi trên quảng trường, nơi này vô cùng im lặng nhưng hắn biết chỉ cần vừa có động tĩnh, trong khoảnh khắc nơi này sẽ xuất hiện rất nhiều cường giả.

Mấy ngày qua tuy hắn chưa từng xuất hiện nhưng hắn hiểu rõ thế cục của hoàng thành như lòng bàn tay, thậm chí còn biết trận gió lốc này đã khốc liệt đến mức giới hạn, sắp sửa bộc phát.

Hơn nữa lần bộc phát này chính là trực tiếp quyết chiến để định ra vận mệnh của nước Sở.

- Tần huynh.

Sở Vô Vi đứng ở trên lầu các, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên ở bên dưới, hắn cười nói:

- Tiệc rượu chuẩn bị đã lâu.

Tần Vấn Thiên điểm mũi chân, bóng dáng bay lên trời, rất nhanh liền lên đến lầu các, Sở Vô Vi mời hắn tới dự tiệc ngay lúc này cũng không biết là có dụng ý gì.

Nhưng “Tội kỷ thư” mà Sở Vô Vi viết thật sự khiến hắn cảm thấy người này vô cùng quyết đoán.

Trên thiên thai, một bàn tiệc rượu chỉ có hai người ngồi đối diện nhau.

- Điện hạ...

Tần Vấn Thiên vừa muốn nói chuyện, lại thấy Sở Vô Vi khoát tay áo nhìn mình nói:

- Nếu ngươi không chê, gọi ta một tiếng Sở đại ca, thế nào?


Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt dịu dàng của Sở Vô Vi, tựa hồ như có một luồng mị lực đặc biệt, làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, hắn cười nói:

- Sở đại ca, hôm nay có chuyện gì sao?

- Nước Sở sẽ phải thiết lập lại rồi, ngươi cũng thật bình tĩnh.

Sở Vô Vi mỉm cười:

- Toàn bộ nước Sở sẽ kết thúc ở chỗ này đi.

- Sở đại ca, hình như huynh rất tự tin?

Tần Vấn Thiên cười nói, Sở Vô Vi, Sở Thiên Kiêu, Tần phủ, trong ba thế lực có thể nói Sở Vô Vi là bên yếu thế nhất, mặc dù hắn và Tần phủ liên hiệp thắng Sở Thiên Kiêu nhưng Tần phủ sẽ bằng lòng giảng hòa sao?

- Ngươi sai lầm rồi, ta không tự tin một chút nào, những ngày qua ta đã làm tất cả những gì ta có thể làm, nhưng cuối cùng vận mệnh của ta thật ra lại là giao cho ngươi.

Sở Vô Vi rất bình tĩnh nói:

- Cho nên hôm nay ta mời ngươi tới.

- Ta?

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói.

- Đúng, người quyết định vận mệnh nước Sở không phải là Sở Thiên Kiêu, cũng không phải là Sở Vô Vi ta, cũng không phải Tần phủ mà là Tần Vấn Thiên ngươi.

Sở Vô Vi nâng chén với Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Uống một chén trước đi.

Tần Vấn Thiên giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, hắn không nói gì, chẳng qua là chờ Sở Vô Vi lên tiếng.

- Ta vốn không muốn tham dự trận tranh giành quyền lực này, chẳng qua là có đôi khi bản thân gặp phải những chuyện không thể không làm, vị trí quân vương của nước Sở, ta đành phải ngồi thôi.

Sở Vô Vi bình tĩnh lên tiếng:

- Sở dĩ dám không biết ngượng mà nói như thế là bởi vì ta tin tưởng Tần Vấn Thiên ngươi. Nếu ta trở thành quân vương của nước Sở, cuộc đời này ta sẽ không động vào Tần phủ, sẽ không động vào quân sĩ đi theo Tần phủ, thậm chí, ta sẽ không thay đổi chức vị của bọn họ, ta sẽ phân phong một khối thổ địa cho Tần phủ, để cho Tần lão gia tử kế vị Vũ Vương.

- Nếu ta thành quân vương của nước Sở, là một phế nhân không thể tu hành, ta không cần bất cứ tài nguyên tu hành nào, cũng không cần bỏ thời giao và công sức vào việc tu luyện, ta sẽ chỉ hết lòng phát triển nước Sở, làm nước Sở càng lớn mạnh và thịnh vượng hơn, học viện Đế Tinh dĩ nhiên sẽ một lần nữa sừng sững đứng lên, thậm chí, học viện Đế Tinh sẽ được thay thế địa vị của học viện Hoàng Gia, nó vẫn sẽ là biểu tượng của nước Sở.


- Đây là tất cả mọi việc ta có thể làm vì nước Sở nhưng nếu Tần phủ thượng vị, Tần lão gia tử Tần Hạo trở thành quân vương, việc đầu tiên họ làm chính là quét sạch dư nghiệt hoàng thất, hoàng thành sẽ sớm máu chảy thành sông, thây xác quý tộc vương vãi khắp ruộng đồng. Đồng thời, Tần Hạo sẽ tiếp tục chèn ép kẻ đối lập, phân phong người đi theo hắn đến những vị trí vô cùng quan trọng để củng cố quyền lực của mình, dùng máu tươi tưới ướt vương tọa, cũng sẽ không khiến cho nước Sở đổi khác mà vẫn giống như trước kia.

Tần Vấn Thiên nghe được lời Sở Vô Vi nói thì nhíu mày, nhưng Sở Vô Vi cũng chỉ lắc đầu cười nói:

- Người trong cuộc giả vờ không biết, rất nhiều chuyện ngươi rõ ràng đã thấy được nhưng ngươi lại không nghĩ tới, hoặc là nói bản thân ngươi đang trốn tránh. Ban đầu Sở Thiên Kiêu để Diệp gia đối phó Tần phủ, Tần Hạo làm như thế nào ngươi thấy rất rõ, lên kế hoạch suốt mấy chục năm, ông ta không tiếc làm cho mình hãm sâu vào bẫy rập, giống như trước, cũng khiến cho người Tần phủ rơi vào kế hoạch của ông ta, nhị thúc Tần Hà của ngươi bị cụt tay, nếu không phải trận chiến ấy có học viện Đế Tinh tham dự cùng với việc ngươi bộc phát, sợ rằng kết cục sẽ thảm hại hơn, nhưng thật ra thì tất cả đều có thể tránh khỏi.

Giọng Sở Vô Vi vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Tần lão gia tử không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Lần đầu tiên Tần Vấn Thiên nghe được chuyện này, hắn ngẩn người, thật ra thì sao hắn có thể chưa từng nghĩ đến, chẳng qua là đúng như lời Sở Vô Vi nói, người trong cuộc giả vờ không biết, có lẽ đôi lúc hắn không muốn nghĩ đến.

- Có lẽ Tần gia gia là vì thù giết cha nên mới nhẫn nhịn chịu khổ.

Tần Vấn Thiên nói.

Sở Vô Vi cười lắc đầu:

- Phụ thân đã chết, người thân còn đó, vì báo thù cho người đã chết mà đưa người sống vào hiểm cảnh, ngươi cho rằng với trí khôn và kinh nghiệm cả đời của Tần lão gia tử, hắn sẽ xử trí theo cảm tính như thế sao?

Tần Vấn Thiên không nói gì mà chỉ nhìn Sở Vô Vi.

Sở Vô Vi im lặng trong chốc lát, sau đó lại nói:

- Không bao lâu nữa, Sở Thiên Kiêu sẽ dẫn người tới đối phó ta, ta sẽ đánh cuộc với ngươi, để người của ngươi ra mặt báo cho Tần lão gia tử, nói cho ông ta biết ta để ông ta vào hoàng thành, liên thủ đối phó Sở Thiên Kiêu. Nói cho Tần lão gia tử biết tất cả những lời ta hứa với ngươi, nhưng sau khi chuyện này kết thúc, ông ta phải im lặng lui quân, để ta làm quân vương, ta dám khẳng định, lúc ấy Tần lão gia tử nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức.

- Sau khi chiến thắng Sở Thiên Kiêu, nếu như Tần lão gia tử tuân thủ ước định dẫn người rời khỏi hoàng thành, ta bằng lòng trọng tuyên ông ta vào hoàng thành, nhường ngôi cho ông ta, như thế nào?

Tần Vấn Thiên nghe được lời Sở Vô Vi nói thì sửng sốt, liền hỏi:

- Nếu như Tần gia gia làm trái với ước định, còn ta vẫn cứ đứng về phía Tần phủ thì sao?

- Thế nên ta mới nói, ta giao vận mệnh của ta cho ngươi.

Sở Vô Vi cười cười, sau đó chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phương xa, thấp giọng nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận