Sau khi mấy người Tần Vấn Thiên và Âu Phong bước vào trong cơn gió lốc, những người khác vì tinh thần quả trên người của Vương Tiêu nên đã tiến hành một trận va chạm mang tính hủy diệt. Trận này khiến cho toàn bộ người của Vương gia đi theo Vương Tiêu đến đây đều chết hết, nhưng những người khác lại phải trả bằng cái giá còn thê thảm hơn thế. Có khoảng hơn hai mươi người đã bị giết chết.
Thậm chí cả Yêu Sênh của Thiên Yêu tông và Sư Khôi của Thú Vương điện cũng bị thương nặng.
Kết cục của cuộc chiến đấu có thể nói là vô cùng thê thảm. Bọn họ rốt cuộc vẫn không ngăn cản được Vương Tiêu bước vào trong cơn gió lốc. Vương Tiêu đứng trong cơn lốc quay đầu lại, ánh mắt quét qua mọi người khiến cho tất cả đều cảm thấy toàn thân nổi từng cơn ớn lạnh.
Những người đến cùng với Vương Tiêu đều chết, có thể biết Vương Tiêu tức giận tới cỡ nào. Sợ là bây giờ Vương Tiêu cực kỳ hận bọn họ, muốn giết quách đi cho hả giận.
Vương Tiêu cũng đã đến chỗ tiên trì, bước vào được trong tiên trì cuối cùng. Còn những người khác lại lần lượt tìm đường quay trở về. Đã có bảy người bước vào tiên trì nên những người khác không còn cơ hội nữa. Cuộc thí luyện tiên trì lần này xem như đã kết thúc rồi.
Tần Vấn Thiên hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài cả. Hắn đang chìm đắm vào trong tu hành.
Vào ngày thứ sáu sau khi hắn bước vào trong tiên trì, chín đường Luân Mạch tinh thần trong cơ thể cuối cùng cũng mở rộng ra đến cực hạn, điên cuồng xoay tròn. tinh thần chi lực vô tận rót vào trong, chỗ chín đường Luân Mạch giao thoa đã hóa thành một cơn lốc vô cùng đáng sợ, tiếng vang ầm ầm cực lớn phát ra bên trong cơ thể hắn.
Giữa cơn gió lốc có một dòng xoáy từ từ xuất hiện. Cuối cùng, chín đường Luân Mạch đã hóa thành những giọt nước thông qua nguyên lực tinh thần của cơn lốc xoáy. Từng giọt chảy về phía dòng xoáy kia.
Cơn lốc xoáy hội tụ thành hình, lại hóa thành một vật chứa, từng giọt liên tục nhỏ xuống dưới đó. Cuối cùng, hội tụ thành tinh trì. Đó chính là Nguyên Phủ đang dần được sinh ra.
Nguyên Phủ đang dần dần diễn hóa thành hình, nhưng cơn lốc kia lại không hề có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại lại càng ngày càng mạnh lên. Trong tiên trì có lực lượng khủng bố điên cuồng trùng kích về phía tinh môn thứ ba trong não hải của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên lúc này phải nhất tâm nhị dụng, không chỉ cần phải ngưng lại Nguyên Phủ mà còn phải trùng kích tinh môn, bởi vì hắn muốn kết nối với Tinh Hồn thứ ba.
Chỉ khi ngưng tụ được Tinh Hồn thứ ba ngay lúc vừa đột phá Nguyên Phủ cảnh, lập tức chia Nguyên Phủ ra làm ba, thì mới luyện thành ba Nguyên Phủ hoàn mỹ nhất. Tần Vấn Thiên không muốn bỏ qua cơ hội như thế.
Nguyên lực tinh thần khổng lồ như thế đúng là thứ thích hợp nhất để trùng kích tinh môn, so với việc dựa vào Tinh Vẫn thạch thì xác suất thành công của nó cao hơn nhiều. Không lâu sau Tần Vấn Thiên đã mở được tinh môn thứ ba. Sau đó hắn cảm giác của hắn bắt đầu theo cột đá tinh thần bay ngược lên hư không.
Bởi vì thú linh nên Tần Vấn Thiên nhanh chóng cảm giác được sự tồn tại của mấy ngôi sao Võ Mệnh trên tầng trời thứ năm.
Tần Vấn Thiên đã sớm có lựa chọn về ngôi sao Võ Mệnh thứ ba này. Vì ngôi sao Võ Mệnh này mà Tần Vấn Thiên thậm chí không thử trùng kích ngôi sao Võ Mệnh của tầng trời thứ sáu luôn.
Đế Yêu Tinh Hồn xếp thứ nhất trong Chiến Thú phổ, có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó. Đối với người tu luyện Yêu Thần biến như Tần Vấn Thiên mà nói thì ngôi sao Võ Mệnh này chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Cảm giác của Tần Vấn Thiên nhanh chóng đi đến trước Đế Yêu Tinh Hồn kia. Nguyên lực tinh thần điên cuồng ngập tràn yêu khí dữ dội, yêu tinh nằm giữa trời sao tràn ngập cảm giác uy nghiêm giống như chiến thú tinh thần thời thượng cổ vậy.
Tần Vấn Thiên đã lựa chọn muốn liên kết với nó không chút do dự. Từng chút tinh quang soi rọi xuống, chiếu lên người Tần Vấn Thiên. Không lâu sau, bầu trời phía trên đầu Tần Vấn Thiên bừng lên Tinh Hồn thứ ba phát ra ánh sáng màu vàng vàng chói lóa. Sau đó, cả ba Tinh Hồn cùng phóng ra. Trên chín tầng trời, vầng hào quang của ba ngôi sao Võ Mệnh cùng chiếu xuống, trực tiếp rót thẳng vào trong cơ thể của Tần Vấn Thiên mở ra Nguyên Phủ.
Vòng xoáy mà chín đường Luân Mạch tinh thần hội tụ điên cuồng rèn luyện nguyên lực tinh thần rồi hóa thành dịch tích, chảy vào trong Nguyên Phủ. Dịch tích ba màu nhỏ vào trong Nguyên Phủ khiến Nguyên Phủ dần dần giãn nở ra.
Tam sắc dịch tích là ba loại lực lượng khác nhau, phân biệt rất rõ ràng, không ngừng áp chế Nguyên Phủ ở ba chỗ Nguyên Phủ trì.
Ba loại kéo dài này không ngừng biến hóa. Tần Vấn Thiên thầm cảm khái. Nếu như không phải đang ở trong tiên trì thì e là khó mà tìm được điều kiện thích hợp để tu hành Cửu Phủ Tinh quyết thế này như thế.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, Tần Vấn Thiên mở to mắt ra. Tuy ở trong tiên trì nhưng lúc này hắn lại mệt mỏi vô cùng vì tốn tâm thần quá sức.
- Thành công rồi.
Tần Vấn Thiên bật cười thật tươi. Sau đó hắn cuộn bức họa đồ đấy lại, nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Chỗ ba Nguyên Phủ tọa lạc trong cơ thể được tam sắc dịch trích lấp đầy. Hơn nữa Nguyên Phủ nối liền với cửu mạch, làm cho toàn thân hắn có một loại cảm giác căng tràn sức mạn. Tâm niệm khẽ động, thân thể của hắn dần dần lơ lửng, đã có thể ngự không phi hành đucợ rồi.
- Cảm giác này thật kỳ diệu.
Tần Vấn Thiên mỉm cười. Lần đến thành Yêu Sơn này có thể nói là đã thành công tốt đẹp. Nay hắn cần phải bỏ ra chút thời gian để làm quen với cảnh giới và củng cố tu vi.
Tần Vấn Thiên còn định tiếp tục tu hành nhưng lại thấy ánh sáng tinh thần ở xung quanh lúc này đang nhạt dần. Lực của tinh thần bao phủ tiên trì tiêu tan. Tần Vấn Thiên ngẩng dầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra Âu Dương Cuồng Sinh và Mạc Khuynh Thành đều đã đi ra và đang nhìn về phía mình.
Mà lại có một thân ảnh xuất trần đứng ở một trong số những cột đá tinh thần kia. Đó lại là cô gái xinh đẹp truyệt trần ở bên cạnh cung chủ Tiên Trì cung.
Cô vẫn lạnh lùng như thế, tùy ý đứng ở đó giống như không phải là người ở chốn phàm trần mà có phần hòa hợp với cảnh đẹp tựa như tiên bồng này, tựa như muốn hòa vào trong đó.
- Hết thời gian rồi.
Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng. Cô cúi đầu xuống liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái.
- Đã hết rồi sao?
Tần Vấn Thiên thấy có phần tiếc nuối. Hắn cảm thấy thời gian sao mà ngắn quá, hắn còn muốn củng cố tu hành và cũng hy vọng có thể mượn tinh thần chi lực khổng lồ ở đây để đi thăm dò ký ức trong ngôi sao nhỏ kia. Nhưng điều khiến hắn buồn bực là vừa mới tu hành xong thì đã hết thời gian rồi.
Muốn tiếp tục ở lại đây tu hành thêm một khoảng thời gian quá. Nếu như vậy thì thu hoạch một ngày của hắn còn hơn cả mười ngày ở bên ngoài.
Có điều trông thấy thần sắc lạnh lùng của cô gái ấy thì hắn biết chuyện này là tuyệt đối không thể. Đi ra khỏi tiên trì, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói:
- Thế nào rồi? Muội có tiến bộ gì không?
- Uhm. Đã đến Nguyên Phủ cảnh tầng hai rồi.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu nói.
- Ha ha. Xem ra lần này chúng ta đều có tiến bộ cả.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói. Hắn cũng đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, nên có chút hứng phấn.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía mấy người Âu Dương Cuồng Sinh và Huyền Âm điện, bọn họ đều vui vẻ mỉm cười.
- Có điều tên gia hỏa Vương Tiêu kia cũng tấn cấp Nguyên Phủ cảnh rồi, cũng đã rời đi không lâu. Sau này ngươi phải cẩn thận với kẻ này, thế lực của Vương gia ở thành Binh Châu rất mạnh, rất có thể sẽ dần giành được quyền lực lớn ở Vương gia đấy.
Âu Dương Cuồng Sinh mở miệng nói với Tần Vấn Thiên.
Các thế lực lớn cấp bá chủ của chín châu thành, bất luận là tông môn hay là thế gia cũng đều vô cùng to lớn. Trong đó có rất nhiều hậu bối trẻ tuổi ưu tú, nhưng đám người ở trên chưa chắc sẽ chú ý đến toàn bộ hậu bối. Chỉ có những người có thiên phú xuất chúng mới có thể nhận được sự chú ý của những người ở trên. Ngươi muốn nắm được quyền lên tiếng thực sự trong tông môn hoặc gia tộc thì nhất định phải tiến bộ liên tục. Loại bỏ những người cạnh tranh cùng thế hệ thì sẽ thu nhận được sự chú ý của những người phía trên nhiều hơn.
Nếu không thì cho dù ngươi có chết đi rồi thì có lẽ cũng chỉ có người thân thiết với ngươi như cha mẹ ngươi mới để ý mà thôi. Về phần những người đứng ở đỉnh cao thì họ chỉ ngó qua một cái, nhưng cũng chẳng để ý đến nhiều. Khôn sống mống chết. Tranh đấu trong các thế lực lớn còn tàn khốc hơn nhiều so với trong tưởng tượng, với thiên phú mà Vương Tiêu thể hiện ra thì tương lai rất có thể sẽ trở thành nhân vật tiêu biểu nhất trong lứa trẻ tuổi của Vương gia.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Hắn sẽ tạm thời nhớ kỹ tên của Vương Tiêu.
- Đi thôi.
Cô gái kia vẫn lạnh lùng kiệm lời như cũ. Sau đó cô nhảy một cái, dẫn đường đi ở phía trước, rời khỏi khu thí luyện này. Lúc đến thì muôn vàn khó khăn, lúc đi lại thông thoáng cả đoạn đường. Không bao lâu sau, bọn họ đã đến được cung điện chỗ cửa vào tiên trì.
- Âu Dương.
Mấy người Khương Đình đang đợi Âu Dương Cuồng Sinh ở bên ngoài, thấy hắn bước ra thì lập tức mỉm cười.
- Khương Đình, vị hôn thê của ta.
Âu Dương Cuồng Sinh mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Khương Đình, đây là bằng hữu của ta, Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu với Khương Đình. Từ trong miệng của Âu Dương hắn đã biết được, Khương Đình chính là người của Khương gia ở thành Phong Châu. Khương gia cũng thuộc hàng thế gia cấp bá chủ, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn ở thành Phong Châu.
Khương Đình đánh giá Tần Vấn Thiên. Cô đã biết rõ tính cách của Âu Dương Cuồng Sinh. Tên gia hỏa này cực kỳ kiêu ngạo. Nếu hắn đã muốn kết bạn với Tần Vấn Thiên thì cũng đủ chứng minh một điều Tần Vấn Thiên nhất định phải có một chỗ phi phàm.
Cô cũng khách khí mỉm cười gật đầu với Tần Vấn Thiên. Tư thái của cô cực kỳ ưu nhã, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.
- Lần này đa tạ Tiên Trì cung đã khoản đãi. Xin cáo từ.
Âu Dương Cuồng Sinh quay lại mỉm cười nói với cô gái lạnh lùng kia. Có điều đối phương vẫn lạnh như băng và không hề đáp lại. Bọn họ bất đắc dĩ đành mang theo yêu thú của mình rời đi.
Bên ngoài Tiên Trì cung, mọi người cáo biệt lẫn nhau. Tần Vấn Thiên nhìn mấy người Âu Dương Cuồng Sinh rời đi. Hắn lại khẽ gật đầu với người của Huyền Âm cung, rồi sau đó cưỡi bạch hạc rời đi cùng với Mạc Khuynh Thành.
Người thiếu nữ dẫn đầu Huyền Âm điện nhìn bóng hình bạch hạc bay xa dần, trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần không nỡ.
- Đi thôi.
Người thiếu nữ khẽ nói một tiếng, rồi sau đó bọn họ cũng cưỡi yêu thú bay lên, dần dần đi xa mất.
Trong một tòa cung điện, Thanh Mị tiên tử ngồi ở đó. Cung chủ Tiên Trì vẫn ở bên cạnh bà, mà cô gái lạnh lùng kia cũng đã đến.
- Concó thích không?
Thanh Mị tiên tử thấy cô gái lạnh lùng kia xuất hiện thì thấp giọng hỏi.
- Không biết.
Cô gái lạnh lùng nhẹ nhàng lắc đầu, có phần nhu thuận. Cũng chỉ có lúc ở trước mặt Thanh Mị tiên tử thì cô mới có thể như thế.
- Không thích cũng không sao. Trước tiên con cứ đến bên cạnh hắn, chỉ cần để ý đến sự an toàn của hắn là được. Thanh Nhi, để ý đến an nguy của hắn cho tốt nhé.
Thanh Mị tiên tử mỉm cười nói, khiến cho cung chủ Tiên Trì cung ở bên cạnh cũng có phần ghen tị. Chỉ có ở trước mặt Thanh Nhi sư muội thì sư tôn mới thể hiện ra vẻ dịu dàng như thế.
Cô biết Thanh Mị tiên tử yêu thương Thanh Nhi sư muội nhất. Hôm nay lại để cho Thanh Nhi sư muội đi bảo vệ người thiếu niên kia, có thể thấy được rằng Thanh Mị tiên tử rất xem trọng người thiếu niên kia.
Tình cảm của sư tôn đối với Thương Vương thật sự rất sâu đậm.
- Được.
Cho dù Thanh Nhi vẫn lạnh lùng, ít nói khi đối mặt với Thanh Mị tiên tử nhưng ánh mắt của Thanh Mị tiên tử vẫn luôn luôn nhu hòa như thế. Một người đã quen thuộc với tính cách của Thanh Nhi như bà đương nhiên sẽ không trách Thanh Nhi rồi.
- Con phải nhớ rằng không phải chuyện gì cũng giúp hắn, nếu hắn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa con thì cũng không cần phải để ý làm gì. Chỉ có những lúc hắn thật sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì con mới có thể ra tay.
Thanh Mị tiên tử mỉm cười dặn dò:
- Còn có điều này. Đừng để lộ thân phận của con.
- Thanh Nhi biết rồi.
Cô gái xuất trần đó khẽ gật đầu, ghi nhớ lại những điều mà Thanh Mị tiên tử nói. Có điều đàn ông thật sự đều sẽ dẻo mồm dẻo miệng hay sao?
- Đi đi.
Thanh Mị tiên tử gật đầu, sau đó trên lưng Thanh Nhi xuất hiện một đôi cánh xinh đẹp, chậm rãi vỗ cánh. Thân ảnh của cô lóe lên một cái, rồi biến mất trong chớp mắt, tốc độ kinh khủng vô cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...