Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên rời khỏi học viện Hoàng Gia, Tiểu Hỗn Đản đi theo ở sau lưng hắn. Hiện giờ, xung quanh hắn có không ít người, người gần hắn nhất chính là Lục Phong, khách khanh của Thần Binh các, khiến hắn có cảm giác thân thuộc phần nào.

- Lục Phong tiền bối, lão giả kia nãy có thân phận ra sao thế?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.

Hắn nhìn có vẻ rất bình thường thế nhưng lại đưa ra một lời hứa hẹn. Sau đó thì cầm họa quyển thần văn mà tất cả mọi người đều muốn có đi mất tiêu. Hơn nữa, chẳng có ai dám tranh với hắn cả. Tần Vấn Thiên tất nhiên phát hiện ra điểm kỳ quái như thế rồi.

- Đúng lúc ta đang muốn cho ngươi biết chuyện này. Chắc ngươi cũng biết về Quân Lâm yến chứ nhỉ?

Lục Phong nói với Tần Vấn Thiên.

- Ừm, đây là việc long trọng nhất của nước Sở vào mỗi dịp cuối năm.

Tần Vấn Thiên gật đầu đáp.

- Đúng thế, ở nước Sở, Quân Lâm yến là yến tiệc cực kỳ quan trọng. Tại Quân Lâm yến sẽ có rất nhiều thanh niên thiên phú. Hơn nữa người đứng đầu bảng xếp hạng của Quân Lâm yến hằng năm đều có tương lai huy hoàng. Phần lớn bọn họ đều rời khỏi nước Sở.

Lục Phong nói tiếp:

- Người kia nãy là Công Dương Hoằng. Lớp trẻ bây giờ ít người biết tên tuổi của hắn lắm. Nhưng mà, ba mươi năm trước, hắn chính là một thanh niên vừa tuấn tú vừa có tài. Nếu ta nhớ không nhầm thì khoảng ba mươi bốn năm trước, hắn giành được hạng nhất ở Quân Lâm yến đấy.

Tần Vấn Thiên trong lòng rung động, người đứng đầu Quân Lâm Yến, hơn nữa đây lại là người của ba mưới mấy năm trước.

- Tại sao hắn thoạt nhìn già nua như thế?

Tần Vấn Thiên hỏi với vẻ khó hiểu. Phàm là người tu luyện thì tinh khí cực mạnh, khí huyết dồi dào, bề ngoài sẽ cực kỳ trẻ tuổi. Công Dương Hoằng chứa đến sáu mươi, đáng ra chỉ như một người trung niên thôi chứ. Sao lại già nua như thế vậy.

- Chuyện này thì không ai biết cả, Công Dương Hoằng là một người hơi bí ẩn. Năm đó khi hắn đoạt được hạng nhất Quân Lâm yến, Cửu Huyền cung cũng muốn thu hắn làm đệ tử nữa.

Lục Phong nói đến đây thì quét mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói:


- Thế nhưng Công Dương Hoằng này lại thích tự do nên đã không đồng ý, hắn vừa đạt được hạng nhất thì lập tức rời khỏi nước Sở.

- Chuyện này vốn dĩ nên dừng tại đây. Thường những người đã rời nước Sở thì rất hiếm khi có tin tức lắm. Có điều, mấy năm trước, Công Dương Hoằng đã trở về nước Sở. Hơn nữa một người chưa từng tiếp xúc với luyện khí như hắn, sau khi trở về lại có một thân khắc thần văn cực kỳ lợi hại. hắn chỉ khắc thần văn có ba lần thôi, hợp tác với người khác cùng luyện khí. Ba lần luyện chế ra thần binh đều là thần binh cấp ba đỉnh phong đấy.

- Ban đầu, chuyện này gây oanh động khá lớn. Bản thân Công Dương Hoằng cũng có vài truyền kì. Hiện giờ, hắn không chỉ có thành tựu to lớn trên phương diện thần văn còn có thực lực nữa. Tuy hắn không lộ ra trước mặt người khác nhưng tuyệt đối vô cùng mạnh.

Lục Phong cảm thán nói, ông cực kỳ sùng bái Công Dương Hoằng. Tần Vấn Thiên nghe thấy vậy Tần Vấn Thiên thế cũng dần dần hiểu được, lời hứa của một người như Công Dương Hoằng quả thực không tầm thường chút nào.

Ngay cả phụ thân của Mục Nhu cũng bảo Mục Nhu đồng ý với hứa hẹn này ngay lập tức. Nếu trong tương lai, Mục phủ có chuyện gì không thể giải quyết được thì lời hứa hẹn của Công Dương Hoằng xem như là một con đường sống.

- Vấn Thiên, có cơ hội thì hãy đi gặp Công Dương Hoằng trao đổi tâm đắc về thần văn đi.

Lục Phong mỉm cười nói. Lúc ông dùng từ trao đổi cũng đủ thấy, vị trí của Tần Vấn Thiên cực kỳ cao rồi.

- Bây giờ Công Dương tiền bối đang sống ở đâu?

Tần Vấn Thiên hỏi

- Trúc Lâm Tiểu Ốc.

Lục Phong cười đáp lại, hoành thành nước Sở chỉ có một nơi gọi như thế mà thôi. Đó cũng chính là nơi ở của Công Dương Hoằng, mà nơi này cũng không phải bí mật gì. Phàm là người biết rõ thân phận của Công Dương Hoằng thì đều biết rất rõ. Cũng có người thường xuyên đến đây bái phỏng hắn nhưng rất ít người có thể gặp được.

- Có thể dẫn ta đi được không?

Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi khiến cho sắc mặt Lục Phong chững lại:

- Ngươi muốn đi à?

- Một vị tiền bối như vậy, ta sớm muộn cũng muốn gặp hắn. Chi bằng tìm đường đến đó trước.


Tấn Vấn Thiên cười đáp, mà Lục Phong sẽ không từ chối yêu cầu này. Cho nên sau khi rời khỏi học viện Hoàng Gia, Tần Vấn Thiên tạm biệt nhóm người xung quanh rồi cùng Lục Phong đi khỏi đấy.

Họa quyển thần văn do Tần Vấn Thiên khắc đã gây không ít sóng gió ở Hoàng Thành, đặc biệt là giới luyện khí, nhấc lên một hồi phong ba.

Từ trước đến nay, luyện khí sư đều là người mà tất cả các thế lực ở hoàng thành muốn lôi kéo. Cho nên, chuyện xảy ra ở học viện Hoàng Gia đã hấp dẫn không ít người.

Không ai ngờ được kết quả cuối cùng sẽ ngoài dự kiến như thế. Còn Tần Vấn Thiên thì lại tiến vào trong tầm mắt của các thế lực lớn khác.

Lần trước, thiếu niên đứng trong gió tuyết, có học viện Đế Tinh và Thần Binh các chống lưng cho hắn, khiến cho các thế lực có phần tò mò đối với Tần Vấn Thiên. Nhưng mà, hành động lần này của Tần Vấn Thiên lại khơi lên sự chú ý của tất cả mọi người. Lúc này, các thế lực lớn nhỏ khác nhau đã bắt đầu điều tra Tần Vấn Thiên một cách nghiêm túc.

Tuy nhiên, lí lịch của Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua cực kỳ đơn giản, nhưng rốt cục làm sao hắn lại trở thành một thiên tài thần văn vậy nhỉ?

Liệu trên người hắn có bí mật gì hay không đây?

Trong Mục phủ, trước án thư, chỉ thấy một trang hồ sơ, bên trên còn viết vài dòng chú thích. Đó là...

"Tần Vấn Thiên, con nuôi của Tần Xuyên, gia thế không rõ. Lúc nhỏ được một quản gia tàn tật mang tới Tần phủ, sau đó lớn lên ở Tần phủ. Năm lên sáu phát hiện kinh mạch có vấn đề không thể tu hành. Năm mười ba tuổi, đính hôn với Bạch Thu Tuyết của Bạch gia. Năm mười sáu tuổi, bị Bạch gia từ hôn. Sau đó Tần Vấn Thiên bắt đầu tu luyện, phóng ra Tinh Hồn Thiên Chuy từ tầng trời thứ ba

Thông tin trên trang này không nhiều lắm nhưng có thể tóm tắt cuộc đời của Tần Vấn Thiên một cách ngắn gọn. Đơn giản đến mức không hề có quá nhiều tin tức gì luôn. Mãi đến khi bước vào hoành thành thì mới có thêm vài dòng thông tin.

Chỉ thấy lão giả cầm bút lên, ghi thêm một hàng ở cuối trang, viết rằng:

- Thiên tài thần văn, có thể tự nghĩ ra thần văn cấp ba. Ngộ tính cấp yêu nghiệt.

Sau khi viết xong dòng chữ thì lão giả hạ bút xuống. Lúc này có một vị quản gia đứng chờ ở ngoài cửa.

- Có chuyện gì?

Lão giả trầm giọng hỏi.


- Mục Nhu tiểu thư đã trở về rồi.

Quản gia nhỏ giọng nói.

Lão giả ngẩng đầu lên nhìn lão quản gia, nói khẽ.

- Hôm qua là sinh nhật của Mục Nhu à?

- Vâng ạ.

Quản gia gật đầu đáp.

- Chuẩn bị yến tiệc.

Lão giả bình tĩnh nói:

- Bữa tiệc vừa phải thôi, cả Mục phủ cùng nhau chúc mừng nhưng tuyệt đối phải có sự ấm áp của gia đình.

- Vâng.

Quản gia gật đầu rồi cúi người lui ra, bắt đầu đi chuẩn bị.

Trong gian phòng ở Âu phủ, có một bóng người đang đứng trước án thư, nhìn hồ sơ trước mắt với vẻ đăm chiêu.

Đó là một người trung niên, thoạt nhìn tao nhã lễ độ, trông giống như thư sinh bình thường vậy.

Tên bộ hồ sơ cũng có tên Tần Vấn Thiên. Trước đây hắn không hề chú ý đến tên này mấy. Mặc dù lão ta mong người này chết sớm một chút.

Thiếu niên đến từ thành Thiên Ung này tuy có thiên phú bất phàm nhưng lão ta vẫn tin rằng, có nhóm Âu Thần Yến Vũ Hàn ở học viện Đế Tinh thì có thể khiến thiên tài chưa lớn này biến mất một cách dễ dàng.

Nhưng mà, sự trưởng thành của thiên tài này có phần hơi nhanh. Chỉ trong một thời gian cực ngắn thì đã được học viện Đế Tinh coi trọng. Hiện giờ lại được ý chí của học viện Đế Tinh bảo vệ nữa cơ đấy.

Bây giờ có muốn giết hắn cũng không còn dễ dàng như xưa.


- Cho người giết nó thì nắm chắc được mấy phần?

Người trung niên nọ trầm giọng hỏi.

- Mười phần.

Sau lưng hắn có một bóng người đứng đấy, đáp lại với vẻ bình tĩnh. Như thể, chỉ cần người trung niên kia gật đầu thì hắn chắc chắn có thể giết chết Tần Vấn Thiên vậy.

- Xác xuất bị học viện Đế tinh tra ra là bao nhiêu?

Người nọ lại hỏi tiếp.

- Trực tiếp ám sát thì chín phần.

Người kia lại đáp, vẫn chính xác như cũ.

- Vậy thì giảm xác suất đó xuống một phần đi rồi hẵng ra tay. Đương nhiên, nếu như có thể mượn tay người khác làm thì càng tốt.

Người trung niên kia nói một cách hờ hững. Chín phần, chính là muốn chết. Lão tuyệt đối không làm chuyện mạo hiểm như thế được.

Nếu không phải vì Tần Vấn Thiên lớn quá nhanh, hắn sẽ không nghĩ đến sẽ làm ra chuyện này. Mà Diệp gia hẳn còn gấp hơn lão nữa mới phải.

- Vâng.

Người nọ đáp.

- Nếu như mượn đao thì không thể để bọn họ tra đến chúng ta. Một phần cũng không được.

Dường như lão ta vừa nghĩ tới điều gì bèn nói tiếp.

Ý chí của học viện Đế tinh không ai được phép xúc phạm. Ngay cả hoàng gia cũng phải nể mặt học viện Đế Tinh vài lần. Mà Âu gia lão ta thì phân lượng lại không đủ.

Lão tin rằng chỉ cần lão ra lệnh như vậy thì người phía sau nhất định sẽ làm tốt. Nhiều năm qua, mỗi chuyện hắn đều làm rất tốt.

Quân Lâm yến sắp tới rồi, Hy vọng lần này, Thần nhi có thể đặt được thành tích tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui