Thạch Trái Cây

Trong bóng đêm, hai mắt vẫn nhắm chặt của Phùng Túc bỗng dưng đột ngột mở ra.

Dựa sát vào nguồn nhiệt ấm nóng bên cạnh, cô mở miệng, âm thanh giống như để cho tự mình nghe.

“Em đi mua đồ chơi gỗ cho anh, cũng đã qua khá nhiều năm, trông giống như là đồ vật có linh tính đã quên mất chưa đưa cho anh, em đã nghĩ khi về đến đây thì sẽ có thể gặp anh đầu tiên.”

“‘ Số Mệnh ’ xảy ra chuyện có lẽ anh cũng biết là do quan chức cấp trên đã đổi người. Tạm thời chưa thể điều tra được gì, đây là hơn phân nửa là do Lý Tự làm chuyện xấu, nhưng mà cũng không thể trở mặt sớm như vậy. Chỉ là em hơi lo lắng cho anh, em sợ Lý Tự sẽ đối phó cả anh.”

“Lần đầu gặp anh em đã có ấn tượng rất sâu sắc, cũng không biết đó có phải là yêu thích không. Lúc anh đứng ra bênh vực em, thì em đã nghĩ trong cuộc sống của em nhất định phải có anh. May mắn là bây giờ chúng ta đã ở bên nhau.”

“Anh nói em cứ chậm rãi trở về, đúng là khẩu bất đối tâm. Nhưng không phải là anh không biết trên đời này, không có chuyện gì là không thể xảy ra.”

Cô lại nghĩ tới chuyện gì đó mà khe khẽ thở dài.

“Ông chủ đứng sau lưng ‘ Số Mệnh ’ có ơn với em, em còn phải trả ân tình này.”


“Năm đó sau khi ba mẹ em qua đời, cây đổ bầy khỉ tan, chỉ có mình ông ta, cho em tiền học đến đại học. Sau khi em tốt nghiệp thì ông ta mở sòng bạc ‘ Số Mệnh ’, lại nói mình không yên tâm để người khác quản lý.”

“Không còn cách nào khác mới phải nhờ đến em. Mặc kệ lúc trước ông ta giúp em là vì mục đích gì, nhưng ông ta cũng đã thật sự giúp em.”

Cũng đã sớm đoán được kết cục, không ai có thể cứu được em, giúp em vượt qua kiếp nạn này, tất cả mọi việc đều là em cam tâm tình nguyện.

Một trận tuyết lớn đổ xuống phủ lên tất cả mọi dơ bẩn, thế giới trở nên yên tĩnh.

Ngủ đi. Ngày mai cuối cùng cũng sẽ đến.

_______

Lúc Giang Niệm Viễn tỉnh lại, mới phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh mình đã đi mất.

Trên bàn làm bánh quẩy và sữa đậu nành đã được chuẩn bị sẵn, vẫn còn nóng. Rửa mặt xong, uống một hớp to, dạ dày thoả mãn, cực kỳ giống cảm giác cô mang tới cho hắn.

Hắn lại nhìn thấy tờ giấy nhắn tin là món đồ chơi mua từ Dương Tuyền về.

“Phải ăn sáng nhé.”

Trước khi ra ngoài, hắn gấp tờ giấy lại bỏ vào trong túi áo.

Buổi trưa Phùng Túc không tới bệnh viện, cũng không gọi điện thoại liên lạc.

Đây không phải là phong cách của cô, lại nhớ tới cảm xúc của cô tối hôm qua, trong lòng Giang Niệm Viễn không khỏi có chút hốt hoảng.

Điện thoại liên tục không gọi được, lúc đầu là không ai nghe sau đó là tắt máy.


Hắn vội vàng xin nghỉ phép, rồi chạy đến ‘ Số Mệnh ’. Cuộc đời này hắn chưa từng cảm nhận được giao thông ở Giang Bắc lại ùn tắt đến như vậy.

Lo lắng cô đã xảy ra chuyện, lại giận dữ vì cô đã giấu giếm.

Lúc đến ‘ Số Mệnh ’, xung quanh đã bị cảnh sát kéo dây niêm phong. Tiếng còi xe cảnh sát thật sự khiến cho người ta phiền não.

Hắn chạm mặt Lý Tự, nhìn dáng vẻ vừa chuẩn bị bỏ đi, lại nhìn thấy Giang Niệm Viễn.

“A, Giang Niệm Viễn, tìm Phùng Túc à? Vậy thật là không khéo, cô ta vừa đi đấy, anh đến Cục Cảnh Sát mà gặp cô ta.”

Hắn cố gắng chịu đựng sự khiêu khích, tự bảo mình phải bình tĩnh, tìm cách xử lý.

Hắn hờ hững liếc đối phương một cái, nắm tay buông thõng lại siết chặt, sau đó xoay người chạy đến Cục Cảnh Sát Giang Bắc.

Phùng Túc không gặp hắn.

Trước khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn không có cách nào khác.


Phía chính phủ đưa ra câu trả lời là, ‘ Số Mệnh ’ tổ chức đánh bạc trái phép, Phùng Túc là người đứng tên trên mặt giấy phép, cần phải bị giam giữ để điều tra, nhưng chuyện không hề đơn giản như vậy.

Giới chính trị Giang Bắc vừa mới có thay đổi lớn, không thể nhờ vào quan hệ, từ trước đến nay chỉ có một chân lý, chính là “Người đi thì trà lạnh” là không thay đổi.

Đành phải chờ đợi.

Lúc trước những người có mặt chứng kiến sự việc khôi hài kia, đều khẳng định đây là do Lý Tự ôm hận, ỷ chú của mình, muốn trả thù bọn họ.

Nhưng những thay đổi của sự việc này trong nửa tháng sau, đã làm cho tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.

Ông chủ đứng sau lưng sòng bạc “Số Mệnh” tên là Lâm Nghị, bề ngoài Phùng Túc chỉ kinh doanh trà quán và mở sòng bạc, nhưng thật ra “Số Mệnh” nơi được Lâm Nghị qua mặt ngàn hạ, bao gồm cả Phùng Túc, sử dụng làm điểm tập kích và vận chuyển ma túy.

Không ngờ chuyện này lại là như vậy.

Bản án cũng đã được ban hành, Lâm Nghị buôn bán ma túy với số lượng lớn, hơn nữa còn nhiều lần tham gia vận chuyển vũ khí, cho nên bị xử tù chung thân và tịch thu toàn bộ mọi tài sản; Phùng Túc cuối cùng cũng đã được điều tra rõ, không biết cũng không liên quan đến công việc mua bán ma túy, chỉ phải chịu tội mở sòng bạc trái phép, bị xử hai năm tù giam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận