Thác Luyến

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Anh!?”

 “Đó là ai?”

Một lúc sau khi Từ Cửu Kỷ ngủ đi, cửa phòng đột nhiên lần thứ hai bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Chương Dịch Dân hồ nghi quay đầu lại, vừa thấy người đến là người bạn bác sĩ của mình, vội vàng đứng dậy kéo người lại trước giường, kêu anh nhìn vết thương Từ Cửu Kỷ một lần nữa.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra miệng vết thương và tình trạng thân thể y xong, rồi mới nhỏ giọng ở bên tai Chương Dịch Dân nói câu không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không được động đến tay phải thì tốt rồi, bởi vì tay phải Từ Cửu Kỷ khi rơi xuống sơn cốc đã bị va chạm nghiêm trọng sinh ra hiện tượng gãy xương, mà sau đó lại không muốn sống dám cõng Hoàng Hân Duật đi một đoạn đường khá xa, cho nên xương cốt bị lệch càng thêm nghiêm trọng, y lại kiên trì không chịu đến bệnh viện, anh chỉ có thể đơn giản cố định tay phải y lại, nhưng hiệu quả không thể bằng bó thạch cao, cho nên, nếu y cứ tiếp tục lộn xộn, tay phải đến lúc đó xảy ra chuyện gì mà làm cho xương cốt lệch quá mức không thể khép lại bình thường thì anh sẽ không chịu trách nhiệm đâu.

Nghe anh nói như vậy, Chương Dịch Dân thận trọng gật gật đầu, tỏ vẻ cậu nhất định sẽ chú ý tới y, tiếp theo, vị bác sĩ lại thấp giọng dặn dò, về một ít lưu ý khi chăm sóc Hoàng Hân Duật, hơn nữa còn muốn cậu nhất định phải đặc biệt chú ý xem Hoàng Hân Duật có nôn mửa hay không, lúc sau, anh tạm thời phải rời khỏi khách sạn, nói là có một số việc phải xử lý.

Đi ra khỏi khách sạn, vị bác sĩ với vẻ mặt ngưng trọng tiếp tục đi đến xe mình, trên đường, anh từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra bấm số, sau vài tiếng reng, đối phương lập tức bắt máy.


“Tìm được người, hiện tại ở khách sạn Nguyệt Mạch, các cậu mau tới đây đi.”



“Hay là mau chóng xử lý xong chuyện bên kia rồi hãy tới đây, biết không?”



“Mấy ngày nay tôi sẽ ở chỗ này, trước tiên đem vài thứ tôi cần lại đây.”



“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc người tốt, quyết định vậy đi.”

Cúp điện thoại, vị bác sĩ lại liếc nhìn khách sạn cổ kính trước mắt một cái, sau đó thì thào đùa cợt tự nói:

“Hừ, xem ra, mày thật đúng là chiếm được đáp án mày muốn ha, ha…”

Hơi hơi gợi lên mạt cười yếu ớt vô nghĩa, bác sĩ đạp chân ga, xe liền nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn.

Cũng không biết hôn mê bao lâu, khi Hoàng Hân Duật bởi vì cảm giác rít rít và khó chịu trên người mà tỉnh lại là lúc trùng hợp bắt gặp Chương Dịch Dân đang định giúp hắn thay thuốc vết thương trên người.

Vừa thấy Hoàng Hân Duật tỉnh lại, Chương Dịch Dân nhất thời cao hứng đã quên mất hai người căn bản không hề quen biết gì nhau, vội vàng bước nhanh đến, đưa tay muốn nhìn xem vết thương trên người hắn có bị động hay không và có còn phát sốt nữa không, ai ngờ mới đến trước người hắn, Hoàng Hân Duật liền không chút lưu tình hất tay cậu ra, ánh mắt lạnh căm trừng cậu, lạnh nhạt nói:

“Mày là ai?”

“Ách…”


Bị hơi thở lạnh thấu xương đột ngột của hắn làm cho kinh sợ, Chương Dịch Dân trong khoảng thời gian ngắn quên mất nên mở miệng trả lời vấn đề của hắn như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở trước mặt hắn, không nói gì mà chống đỡ.

“Tao hỏi mày là ai, mày nghe không hiểu sao?”

Đối với vẻ mặt ngốc lăng của cậu cảm thấy không kiên nhẫn, hơn nữa miệng vết thương trên người ẩn ẩn làm đau, làm cho Hoàng Hân Duật càng thêm mất đi kiên nhẫn, ngữ khí nói chuyện cũng có vẻ hung ác nham hiểm hơn, Chương Dịch Dân nhìn thấy nhịn không được lại càng thêm kinh hãi, cả người nổi lên từng trận rùng mình, tim đập lại giống như thời gian nổi trống chiến tranh dồn dập dồn dập.

Cậu hoàn toàn không dự đoán được sau khi Hoàng Hân Duật tỉnh lại sẽ làm cho người ta cảm thấy uy hiếp rùng rợn như thế, tuy rằng hắn kỳ thật cái gì cũng không có làm, cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn cậu mà thôi, nhưng hàn ý lãnh liệt tản ra từ trên người hắn cùng với cặp mắt tuy rằng bình tĩnh lại ẩn hàm âm lệ làm cho người ta không thể bỏ qua cũng đã đủ để kẻ khác cảm thấy mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), kinh hãi bàng hoàng, nếu hắn làm gì đó, cậu —— chỉ sợ cậu sẽ chết ngất mất thôi!

“Mày ——”

“Tôi, tôi gọi là Chương Dịch Dân, là…là…”

Thấy hắn như là bởi vì chính mình ngây ngốc mà tiếp tục nổi giận, bộ dáng cứ như muốn nhào tới đánh người, Chương Dịch Dân chạy nhanh trước một bước mở miệng trả lời, cầu nguyện hắn có thể thoáng bình ổn chút tức giận, nếu không, nếu hắn không khống chế được muốn ra tay ‘xử’ người, như vậy cậu biết phải làm sao mới tốt đây!

Nghe cậu là là nửa ngày cũng không rặn ra thêm chữ nào, miệng vết thương trên đầu lại đau một cách lợi hại, Hoàng Hân Duật nhịn không được mắng một trận, một số cảm xúc gần như không khống chế được rống lớn:

“Là cái gì mà là, cũng không biết rốt cuộc mày đang nói cái gì! Anh đâu, người kia ở nơi nào?”

“Anh!?”

Vẻ mặt mờ mịt ngốc ngốc nhìn hắn, Chương Dịch Dân sợ hãi lại khó xử nhăn mặt hỏi:


“Đó là ai?”

Nào có ai kêu là Anh đâu, cậu căn bản là chưa thấy qua người này, người đi cùng hắn không phải chỉ có Cửu Kỷ sao…

“A… Anh là hỏi Cửu Kỷ sao?” Như là đột nhiên tỉnh ngộ ra, Chương Dịch Dân hơi nghi vấn nhìn hắn.

Cửu Kỷ? Khẽ nhíu mi, Hoàng Hân Duật đối với cái tên này có chút ấn tượng, giống như là từng nghe qua ở đâu đó…

“Đó là ai?”

“Hở? Anh không biết Cửu Kỷ!?” Đối với câu hỏi của Hoàng Hân Duật, Chương Dịch Dân ngược lại cảm thấy khó hiểu. “Chính là anh ấy cõng anh tới mà?”

“Người cõng tôi…?”

Nghe vậy, đầu mày Hoàng Hân Duật bất giác nhíu lại, ngầm hồi tưởng lại tình huống gặp chuyện không may khi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui