Thác Liễu! Thác Liễu!

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cùng ngủ với người hay dậy sớm, bản thân cũng sẽ tự mình dậy sớm theo.

Trì Vị Phong cả đêm ngủ ngon một giấc thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mơ màng mở mắt, quơ tay lấy di động đặt trên đầu giường nhìn giờ, xem ra mới hơn bảy giờ thôi. Cậu là đang đường đường chính chính nằm trên gường mình, xem ra tối qua là Tả Thụy Nham đã bế cậu qua.

Sáng sớm chim chóc có côn trùng ăn, còn con người thì sao a? Có lẽ sẽ được chứng kiến một bí mật nào đó.

Trì Vị Phong ngáp một cái, mắt nửa nhắm nửa mở, một tay gãi gãi bụng bước vào phòng vệ sinh.

Mới vừa mở cửa đã chứng kiến một người đang trước cái gương to đùng.

Tả tiên sinh trong áo somi cavat chỉnh tề, bản thân không chút nhúc nhích nhìn hình ảnh mình đối diện trong gương.

Tả tiên sinh, anh đã đẹp trai lắm rồi, sáng sớm còn phải đứng trước gương tự kỷ sao….

Tuy rằng cậu hiện tại tràn ngập lòng oán hận, nhưng sau này sẽ có một ngày khi nhớ lại, cậu sẽ phát hiện có lẽ chính mình từ ban đầu đã luôn bị sự đẹp trai của Tả Thụy Nham lôi cuốn.

Trì Vị Phong bĩu môi,

“Tả tiên sinh, anh là đang làm gì a?” Vừa nói còn vừa ngáp thêm một cái.

Tả Thụy Nham quay đầu lại nhìn Trì Vị Phong, thuận tay giúp cậu đem áo ngủ đang bị cuốn lên tận bụng kéo xuống, sau đó nói,

“Bài tập sáng sớm.”

“Ách?” Soi gương sao? Có loại bài tập này sao? “Để làm chi a?”

Tả Thụy Nham thật sâu sắc liếc mắt nhìn Trì Vị Phong một cái, thời gian dừng lại còn lâu hơn những lần trước.


Trì Vị Phong bị nhìn đến mức khẩn trương lên, sao lại thế này, sẽ không lại liên quan tới tôi chứ, mau nói cho tôi biết đây là do tôi tự ảo tưởng thôi đi a.

Tả Thụy Nham nói ra đáp án,

“Luyện tập mỉm cười.”

Ông trời ơi, chuyện này tôi đã quên rồi, Tả tiên sinh sao lại còn nhớ rõ a. Tất cả đều là lỗi của tôi, họa cũng là do tôi gây ra, là tôi khiến anh nhớ mãi không quên, là tôi làm tổn thương đến nỗi đau thầm kín của anh a~….

Cho dù trong lòng đã tự dập đầu giải thích một trăm lần, nhưng những lời nói vô vị trước kia cũng đã thành sự thật.

“Nga nga, như vậy a…” Trì Vị Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Thành công không?”

Vì thế gương mặt Tả Thụy Nham đi tới phóng đại trước mặt cậu, thân thể Trì Vị Phong không khỏi co rụt lại, bước chân lùi về đụng phải cánh cửa sau lưng..

“Thành quả.” Tả Thụy Nham chỉ đầu ngón tay về phía khóe miệng của mình.

Đây là cái gì, cái này gọi là cười sao, rõ ràng là một đường thẳng tắp mà, chẳng lẽ bảo tôi dùng kính hiển vi để soi hay sao a? Không được không đuộc, nếu người ta đã có tâm muốn khôi phục dây thàn kinh trên mặt trở lại bình thường, mình tuyệt đối không thể gây đả kích thêm cho anh ta.

Dựa vào chút lương tâm còn sót lại, Trì Vị Phong dùng sức gật đầu như chày giã tỏi:

“A~, đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, thực sự thành công a. Không ngừng cố gắng đi nha Tả tiên sinh ha ha ha.”

“Uh.” Tả Thụy Nham được cổ vũ, thân thể đứng thẳng đi ra toilet, “Phòng tắm cho cậu dùng.”

“Nga nga nga cám ơn cám ơn.” Trì Vị Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào tiếp tục gật đầu.

Tiếng cửa đóng lại, Trì Vị Phong lập tức suy sụp. Mẹ ơi, đời này con chỉ làm toàn chuyện xấu, có phải hay không kiếp sau sẽ bị đầu thai làm heo?


Vài ngày sau, chuyện ở đây đại khái đã được giải quyết gần xong, phần việc còn lại giao cho nhân viên của công ty tự làm cũng không có vấn đề. Vé may bay hai người đặt mua cất cánh vào thứ bảy, vì thế buổi chiều thứ sau khó tránh phải tiệc tùng một chút.

Tuy rằng cùng Tả Thụy Nham dự tiệc một chút cũng không đáng chờ mong, nhưng hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc không được uống rượu. vì thế vẫn là đi đến quán ăn.

Rượu tất nhiên là không tránh khỏi. Nếu có người bởi vì say rượu đau đầu mà thề sẽ không bao giờ… uống nữa, đó nhất định là nói dối, bằng không tất cả các quán rượu đã sớm đóng cửa rồi.

Vết sẹo của Trì Vị Phong đã lành nên không còn đau, trong lòng đầy vui mừng đón nhận chén rượu người khác đưa tới.

Lãnh đạo của công ty trực thuộc dù sao cũng đã ở trên thương trường nhiều năm, dĩ nhiên sẽ biết nên lấy lòng người nào, Tả Thụy Nham tuyệt đối không thể giỡn mặt được a, anh ta ngay cả cái ly cũng để úp ngược lại, vì thế đem hảo lực ngắm thẳng vào người Trì Vị Phong.

Ai ngờ được ly rượu vừa mới được đặt vào trong tay Trì Vị Phong, một đôi đũa từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng kẹp lấy thành ly.

Cánh tay của Trì Vị Phong và vị lãnh đạo công ty đều đột ngột dừng lại giữa không trung, mọi âm thanh trên bàn đều ngừng lại, một mảnh im ắng bao trùm.

Chỉ thấy Tả Thụy Nham chậm rãi thu đũa, đứng dậy tiếp nhận ly rượu kia, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Trì Vị Phong cảm thấy sợ ngây người, thân thể giống như máy móc thiếu dầu mỡ tạm ngừng hoạt động ở đây, đầu theo cổ quay vòng lại.

Nhớ ngày đó Trì phụ thân mời anh ta uống rượu, anh ta đều kiên quyết từ chối, như thế nào hôm nay lại rộng rãi vậy? Hiện tại mới nhớ đến một chút lễ nghi trên bàn rượu có phải là quá muộn rồi không a…..

“Tả tiên sinh, anh muốn uống rượu sao?” Trì Vị Phong thật sự không dám tự tiện đoán bừa thánh ý.

Chỉ thấy Tả Thụy Nham gật gật đầu, “Tôi uống, cậu không cần.”

Chúng ta hai người cùng uống thì có mâu thuẫn gì đâu, với lại cũng đâu có giấy tờ nào quy định việc người này làm người kia không được làm…..


“Nhưng mà…” Trì Vị Phong còn muốn chống đối một chút, bị ánh mắt Tả Thụy Nham quét tới, lập tức câm miệng.

Được rồi, ăn cơm ăn cơm, uống trà uống trà. Dù sao cũng không tệ a.

Trì Vị Phong khóa miệng ngồi yên, gắp một miếng xương sườn hung hăng cắn xuống.

Nhân vật tối quan trọng đồng ý uống rượu, tình huống này không thể nào tốt hơn, tiên sinh lãnh đạo lập tức đem chai rượu đổi hướng tấn công sang Tả Thụy Nham.

Nhóm đồng chí vì một tương lai tươi sáng cũng bắt đầu nổ súng.

Buổi tối như bình thường cũng đã tới.

Những chai rượu chất đầy dưới gầm bàn, số lượng có thể xây thành cả một cái tháp, trên bàn thì xác chết la liệt, vô cùng thê thảm.

Chỉ có Trì Vị Phong – cả người một giọt rượu cũng không dính vào, cùng với Tả Thụy Nham ngồi vững như núi Thái Sơn, thân thể thẳng sừng sững không ngã, mặt không chút đổi sắc.

Oa, Tả tiên sinh anh quả thực là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân lại chính là thùng rượu lớn nha.

Nhưng mà…

“Tả tiên sinh, vì sao lần trước ở nhà tôi anh lại không uống rượu vậy?”

Tả Thụy Nham lắc lắc đầu, “Sợ say.”

Anh sao lại sợ say được, loại rượu nếp nhà tôi đối với anh còn không phải như các đại tỷ ăn một hơi hết sạch một cái bánh kem socola a~.

“Tôi đi toilet.” Tả Thụy Nham đứng lên, thân vẫn thẳng tiêu sái rời đi.

Trì Vị Phong cầm lấy túi xách của cả hai, chờ Tả Thụy Nham trở về, hai người liền cứ thế trở về khách sạn.

Đống thi thể kia thế nào cũng có người xử lý, bọn họ không cần rảnh rỗi nhiều chuyện.


Lúc đi có người trong công ty tới đón, hiện tại đám gia hỏa kia đã nằm xụi lơ hết, hai người chỉ có thể tự giải quyết về vấn đề giao thông thôi.

Trì Vị Phong chạy đến ven đường tính kêu một chiếc taxi, Tả Thụy Nham lại ngăn cản,

“Đi bộ về.”

“Được rồi.”

Ở trong phòng kín đầy mùi rượu và thuốc lá đã hơn nửa ngày rồi, quả thật cũng nên hít thở một chút không khí trong lành.

Hai người cứ như vậy chầm chậm đi dọc trên vỉa hè.

Mặc dù ban ngày mặc áo tay ngắn là không thành vấn đề, nhưng về đêm độ ấm bắt đầu giảm dần. Cũng may Trì Vị Phong mới vừa ngồi ăn uống no nê nên nhất thời cũng không cảm thấy lạnh.

Cũng giống như những lần tản bộ tại tiểu khu gần nhà cậu, hiện tại bọn họ cũng chậm rãi im lặng rảo bước.

Im lặng cũng có thể làm cho người ta ngại ngùng trầm mặc.

Đối với Trì Vị Phong mà nói, cùng với người khác đi bộ trên đường mà không nói được một lời nhất định là khó khăn muốn chết, nhưng nếu người bên cạnh là Tả Thụy Nham thì đó là việc đương nhiên.

Đường về khách sạn có chút xa, lúc đang đi trên đường, không trung lại vang lên tiếng sấm rền.

Trì Vị Phong dừng bước nhìn không trung đen như mực.

Sẽ không xui xẻo như vậy đi? Dự báo thời tiết quả nhiên chỉ đúng được có ba ngày. Lúc ở nhà cậu đã xem dự báo thời tiết, còn nghĩ trời sẽ nắng tới lúc về.

“Trời sắp mưa.”

Lời Tả Thụy Nham chưa dứt, từng hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống lộp bộp.

Đây sẽ là một trận mưa to đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui