Đối với bốn vị phi thiếp, Hoàng Đế vẫn sủng hạnh như trước, chỉ có đối với Hoàng Hậu là không giống. Biểu hiện cụ thể là ngoại trừ đêm đại hôn, Hoàng Đế chưa từng qua đêm ở Phượng Nghi Cung, chỉ thỉnh thoảng Hoàng Đế mới cùng Hoàng Hậu dùng bữa với hoa quả và mật ong. Trong hoàng cung, từ trên xuống dưới ai nấy đều suy đoán rằng vị tân hoàng hậu này tuy thân phận đặc biệt, dung mạo xuất chúng nhưng vẫn không được sủng ái. Cũng khó trách, ai bảo y là nam tử? Hoàng đế xưa nay vẫn không hảo nam tử mà. Cho nên, tất cả mọi người đều có chút đồng tình với vị hoàng hậu hồn nhiên, đáng yêu, hoàn toàn không có điểm nào kiêu ngạo ấy, hy vọng y có thể được quân vương san sẻ chút yêu thương.
Thái Hậu cũng là một trong số những người đồng tình. Người đã nhiều lần nhắc nhở Hoàng Đế rằng Hoàng Hậu chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ, phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn để tiến cung thì đúng là rất đáng thương, nếu còn không chiếm được sủng ái của đấng trượng phu thì cuộc sống trong cung biết phải thế nào? Nhưng Hoàng Đế lần nào cũng chỉ mỉm cười trả lời: “Nhi thần đã hiểu.”
Những lời Thái Hậu nói, trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ. Với thân phận và địa vị của hắn, càng yêu mến một người thì càng khiến người kia gặp nhiều nguy hiểm. Những đả kích ngấm ngầm hay công khai ở trong hậu cung, một hài tử chưa hiểu thế sự như Hoa Nam làm sao tránh được? Nếu y xảy ra chuyện gì, lang hoàn phúc địa tuyệt đối không bỏ qua. Đây cũng là điều Giang Giác đã dự tính từ trước. Muốn bảo vệ Hoa Nam thì phải duy trì một khoảng cách nhất định với y.
Còn với Niên phi, dù sao nàng cũng có điểm khác biệt. Là người bên cạnh đế vương, nàng nhất định phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình, bằng không nàng sẽ trở thành nỗi vướng bận của hắn. Những kế hoạch, mưu lược để thống trị thiên hạ đã đủ làm hắn mệt mỏi rồi, không cần phải rước thêm phiền toái.
“Hiểu rồi thì quan tâm y nhiều hơn một chút, đến thăm y thường xuyên hơn một chút.” Thái Hậu dặn dò, “Y thật sự là một hảo hài tử, một tháng qua con chỉ ăn với y hai bữa cơm, y cũng chẳng có một câu oán hận.”
Giang Giác nhã nhặn thuận theo Thái Hậu. Không một câu oán hận cũng không đại biểu là Hoa Nam tốt, nó chỉ nói lên rằng y căn bản không để tâm chuyện hắn qua đêm ở đâu, chỉ cần không phải ở chỗ của y là được rồi. Giang Giác thầm nghĩ, như vậy lúc trước Hoa Nam làm sao lại đồng ý tiến cung? Lang hoàn phúc địa có ơn với hoàng tộc Giang thị, lại là thần long dị tộc, dù muốn chống lại thánh chỉ thì hoàng gia cũng không thể làm gì bọn họ, rốt cuộc vì sao bọn họ nguyện ý đem một tiểu hài tử đưa vào chốn thâm cung nguy cơ trùng trùng chứ?
Ngược lại, Hoa Nam không hề quan tâm mọi người đang suy nghĩ những gì. Trong thời gian một tháng này, y khám phá hết mọi ngõ ngách trong hoàng cung, phát hiện nơi đây không chỉ có những cung điện tráng lệ mà còn có những nơi chốn tiêu điều âm u. Mai Hương nói cho y biết, đó gọi là lãnh cung, là nơi ở của những phi tần bị Hoàng Đế thất sủng. Thế là, Hoa Nam đưa ra một kết luận, các vị Hoàng Đế không chỉ đa tình mà còn vô tình nữa. Cũng may, hiện tại lãnh cung không có người ở, cho nên Giang Giác trong lòng y chỉ là đa tình mà thôi.
Có khi, Hoa Nam nhịn không được lại mang Giang Giác ra so sánh với Giang Minh, cảm thấy Giang Minh tuy tuấn mỹ nhưng không thanh nhã bằng Giang Giác, cũng không bí hiểm như Giang Giác. Y quan sát được, Giang Giác đối xử với Giang Diễm và Giang Minh hoàn toàn khác nhau. Khi hắn và Giang Diễm ở cùng một chỗ thì giống như huynh đệ, nhưng khi hắn ở cùng Giang Minh lại giống như quân thần.
Giang Minh vốn nguyên danh là Giang Quyết, nhưng hiện tại đã đổi tên, có phải vì hắn muốn nói với vị Hoàng Đế đồng thời cũng là huynh trưởng của mình rằng hắn đã rời xa những cuộc tranh đoạt quyền vị, chỉ có thể làm một thần dân của Hoàng Đế?
Những điều này, cũng là trong lúc rảnh rỗi không kìm lòng được nên Hoa Nam mới nghĩ đến mà thôi. Y luôn tự nói với chính mình, y không cần và cũng không muốn xen vào chuyện của bọn họ. Hiện tại Giang Minh không còn là Giang Quyết mà y quen trong quá khứ nữa, và phu quân của y hiện tại chính là Giang Giác. Y chỉ muốn duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, cũng là để không trở thành nỗi vướng bận của Giang Giác.
Vào cung một tháng, y dùng linh lực để nhìn thấy lẫn nghe thấy mọi tầng lớp trong cung chuyện trò khi rảnh rỗi. Cuối cùng, y nghĩ Giang Giác chọn mình là có hai lý do. Thứ nhất, hắn muốn tìm một người có thân phận xứng với hắn. Thứ hai, hắn muốn người đó vĩnh viễn không bao giờ mang thân nhân đến tham gia vào chốn quan trường, loại sự tình này đã từng có tiền lệ rồi. Tổ mẫu của hắn, tiên hoàng hậu Ngô thị có tư thái rất giống Võ hậu*, từng mưu toan đăng cơ làm Nữ Hoàng Đế, muốn phế bỏ phụ thân của hắn, lập cháu trai bên ngoại lên làm Thái Tử. Cho nên, Giang Giác rất sợ những người trong hậu cung tham gia vào chính sự. Khi tuyển phi tử, hắn luôn chọn những người có thế lực gia đình không lớn, và Trữ mỹ nhân thậm chí còn sinh ra trong một gia đình thương nhân tầm thường, trong nhà không tiền không thế. Vì thế, tuyển hoàng hậu thuộc lang hoàn phúc địa là lựa chọn tốt nhất. Có thể bảo hộ cho hắn, lại xứng đôi với hắn, và còn giúp hắn không phải lo chuyện vô hậu.
*Võ hậu: Võ Tắc Thiên.
Hoa Nam chống cằm, thầm nghĩ mình có thể phân tích được đạo lý rõ ràng như thế, đúng là càng ngày càng thông minh, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười rộ lên trong âm thầm. Hoa Văn thở dài, một dao chặt đứt ánh nhìn về phía hư không của y, kéo thần trí của y quay lại.
“Ngươi đang phát ngốc cái gì vậy? Nhàm chán lắm sao? Đến đây, chúng ta sắp xếp lại ‘của hồi môn’ của ngươi một chút a.” Hoa Văn nói với vẻ lãnh đạm như gió, nhưng kỳ thật hắn so với Hoa Nam lại càng nhàm chán hơn. Hoàng cung tuy tráng lệ xa hoa, nhưng từ trường ở đây lại không hấp thu được linh khí của trời đất, hại hắn chỉ có thể tu luyện vào lúc trăng tròn.
Hoa Nam gõ gõ đầu, nói: “Suýt nữa thì ta quên mất, để xem mọi người tặng ta cái gì nào.”
Thật ra, cái gọi là ‘của hồi môn’ cũng không phải tất cả đều do người nhà Hoa Nam chuẩn bị. Lang hoàn có quy định, phàm là một người lập gia đình, mỗi người trong tộc đều phải tặng lễ vật, dù là một ly mật ong hay một đóa hoa tươi cũng không sao. Sáu cái rương lớn chất đầy lễ vật này, Hoa Nam đã sai người mang vào trong điện, để Hoa Văn và Mai Hương giúp y kiểm kê.
Phụ thân tặng y một quyển sách, là kinh Phật, ai, loại sách này y không có tâm tình để xem. Mẫu thân tặng y một dải tơ lụa bảy màu, nhưng không phải là tơ lụa bình thường, nó là vũ khí trước đây của mẫu thân. Sau khi linh lực của mẫu thân tăng lên đã đổi vũ khí mới nhưng vẫn giữ lại ‘thất sắc lăng’ này. Hoa Nam nâng ‘thất sắc lăng’ lên, cọ cọ vào mặt, tưởng tượng như bàn tay ôn hòa của mẫu thần đang vuốt ve chính mình.
Đại ca tặng y một cây trường tiêu bằng ngọc bích, Nhị ca tặng y một cây bút, còn tình nhân của Nhị ca tặng y một quyển sách không có tựa đề. Hoa Nam hiếu kỳ mở ra xem, lọt vào trong tầm mắt y là hình ảnh hai nam tử quần áo không chỉnh tề đang ở ao sen. Một trong hai người mở rộng hai chân, tay bám vào cột trụ mái hiên, giơ cao mông lên, ánh mắt mê ly quay đầu lại nhìn nam nhân phía sau. Mà nam nhân đang dán chặt phía sau lưng cũng ôm lấy eo hắn, phân thân cực đại cắm vào chính giữa cặp mông tuyết trắng, biểu lộ cảm giác cực kỳ say mê hưởng thụ.
Hoa Nam chỉ mới mười tám tuổi, tại lang hoàn vẫn còn là tiểu hài tử, chưa từng có ai dạy cho y biết nam nhân cùng nam nhân hoan ái với nhau thế nào. Dù biết y sẽ tiến cung làm Hoàng Hậu, nhưng người nhà thấy y còn quá ngây thơ trong sáng nên cũng không có ý định nói cho y nghe. Do đó, y chỉ biết phu thê sẽ làm những chuyện thân mật, còn cụ thể thế nào thì y không rõ. Hiện tại cuối cùng y đã biết, hóa ra là vậy a. Khuôn mặt Hoa Nam thoáng chốc đỏ bừng lên, nhưng y vẫn nhịn không được lật sang trang kế tiếp. Trang thứ hai vẫn là hai người khi nãy, chỉ thay đổi tư thế thôi. Người nằm sấp siết chặt vòng eo người nằm ngửa, hạ thể tương liên chặt chẽ, đôi môi hai người kề sát vào nhau, hai thân thể cũng dán chặt vào nhau không chừa ra một khoảng trống.
Hoa Nam nóng cả đầu, lại định lật tiếp trang kế, không ngờ quyển sách trên tay lại bị Hoa Văn giật mất. Hắn chỉ liếc một cái liền ném quyển sách sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách tại sao ngươi xem sách lại có thể xem đến khí huyết dâng trào, tên sắc phôi họ Tần quả nhiên tặng ngươi một lễ vật rất tốt.”
Hoa Nam lau lau mồ hôi, thầm nói: “Nhị ca mà biết nhất định sẽ mắng hắn.”
Hoa Văn lộ ra một nụ cười sáng lạn khiến cho ai nấy cũng phải sởn gai óc, nói: “Yên tâm, Nhị công tử nhất định sẽ mau chóng biết rõ tên họ Tần kia tặng ngươi cái gì.”
Hoa Nam thoáng run rẩy, tiếp tục xem xét các lễ vật khác. Một lát sau, y làm ra bộ dáng thờ ơ, hỏi: “Vậy quyển sách kia phải làm sao? Trả về cho Tần đại ca à?”
“Ngươi cứ giữ lấy mà xem, không phải khi nãy ngươi đã xem chăm chú đến mức chảy nước miếng ư?” Hoa Văn mỉm cười châm chọc.
Hoa Nam tức giận nói: “Ta nào có?” Rồi quay sang hỏi Mai Hương: “Ta có chảy nước miếng à? Hắn chỉ nói bậy thôi, rõ ràng là không phải, đúng không?”
Mai Hương có ngốc đến đâu cũng biết quyển sách đó là cái gì, từ đầu mặt đã đỏ hồng lên như thịt kho tàu, lại nghe câu hỏi của Hoa Nam, nàng chỉ biết ngượng ngùng đáp: “Nô tỳ không thấy Hoàng Hậu có bất cứ hành động bất nhã nào.”
“Hừ, ta đã nói ta không có chảy nước miếng mà. Trong bức tranh là người chứ không phải quả đào, hoàn toàn không thể ăn được.” Hoa Nam được Mai Hương phụ hoạ liền cao giọng đắc ý.
“Chảy nước miếng cái gì?” Ngoài điện, một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên.
Hoa Nam ngẩng đầu lên thì thấy Giang Giác đang đi đến. Hôm nay hắn không mặc triều phục mà chỉ mặc thường phục màu tím như một thanh niên bình thường, bên hông thắt vải lụa trắng, khóe miệng mỉm cười, trông thật phong lưu tuấn tú, thần thái rạng rỡ.
“Ngươi lại dám lén lút sau lưng trẫm xem loại *** thư này, ngươi nói, trẫm nên phạt ngươi thế nào đây? Ân, phạt viết danh tự của phu quân, một trăm lần.”
“Hoàng Thượng thật giảo hoạt, không công bằng, chính ngươi cũng xem hai trang mà, nếu muốn phạt ta không bằng tự phạt chính ngươi đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...