Tháng tư năm Long Hữu thứ mười ba, trưởng công chúa Giang Minh Châu mười sáu tuổi được phụ hoàng tứ hôn cho Kỷ Văn Trạch, trạng nguyên năm Long Hữu thứ ba. Trưởng công chúa nhỏ tuổi hơn Kỷ Văn Trạch đúng một con giáp, vốn dĩ Giang Giác không nỡ gả nữ nhi của mình cho một ‘lão nam nhân’, thế nhưng năm năm trước thao trường kết duyên*, ánh mắt Minh Châu cứ một mực rơi vào trên người Kỷ Văn Trạch, tâm hồn thiếu nữ mơ mộng nhiều năm, cuối cùng đã thẳng thắn nói với phụ hoàng rằng nếu không phải Kỷ Văn Trạch thì sẽ không lấy chồng. Giang Giác bất đắc dĩ phải tứ hôn. Lần này, Kỷ Văn Trạch không cự tuyệt, bởi vì cô nương kia chính là người ở gần Hoàng Hậu nhất. *Năm năm trước Tiểu Kỷ đã cứu Minh Châu khi cô bé bị ngã ngựa ấy ^^ Ờ mà Tiểu Kỷ cũng chung tình với Hoa Nam quá đi, bao nhiêu năm rồi vẫn mang trong lòng hình bóng Hoa Nam, có chút tội nghiệp giùm Minh Châu >.< Ngày thành thân được định vào tháng chín, tượng trưng cho ý nghĩa thiên trường địa cửu. Lúc lâm triều, Giang Giác đã tứ hôn, sau khi bãi triều liền đến Phượng Nghi Cung nói cho Hoa Nam biết. Trên đường đi qua ngự hoa viên, hắn tỉ mỉ chọn một nhánh đào mang tặng cho y. Hắn vừa bẻ nhánh đào xong, quay đầu lại đã thấy cung nữ thái giám kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên trời. Nhìn theo ánh mắt những người đó, hắn phát hiện ở không trung có một con ngựa đang bay về phía họ. Thật sự là bay tới, bởi vì con ngựa này có một đôi cánh rất rộng. Cảnh tượng này thật sự là chưa bao giờ bắt gặp, trong lúc nhất thời hắn ngây ngẩn cả người. Nhưng dù sao hắn cũng là vua một nước, lập tức đã trấn định lại, ra lệnh: “Nhanh chóng triệu tập ba trăm danh cung tiễn thủ đến đây.”
Có một thái giám kịp thời phản ứng, kinh hoảng thốt lên: “Bệ hạ, thứ ấy rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng Hậu sẽ biết nó là thứ gì. Xin Người di giá đến Phượng Nghi Cung trước.”
Con ngựa kia càng bay càng thấp, càng bay càng chậm. Thị lực Giang Giác tốt vô cùng, lập tức phát hiện ra có người đang cưỡi trên nó, tựa hồ là một tiểu hài tử. Một ý niệm giống như thoảng qua trong đầu khiến hắn nội tâm hốt hoảng, tay nhịn không được phát run, chân không cách nào di chuyển. “Không cần. Trẫm có dự cảm, là Quân Quân đã quay lại, tiểu nữ nhi của ta.”
Ngữ khí của hắn không bình tĩnh như thường ngày, trước mặt nô bộc lại tự xưng ‘Ta’, có thể thấy tâm tình hắn đang cực kỳ kích động. Cung tiễn thủ còn chưa đến, ngựa bay đã đáp xuống đất. Người cưỡi trên lưng nó là một tiểu cô nương, khoảng chừng bốn năm tuổi, trên lưng đeo một giỏ trúc nhỏ, trên trán có một cặp sừng xanh ngọc, toàn thân mặc y phục trắng. Tiểu cô nương dịu dàng nói: “Phi Phi, để ta xuống nào.”
Con ngựa kia quỳ hai chân trước xuống, hạ thấp cơ thể. Tiểu cô nương từ trên lưng ngựa chậm rãi tuột xuống, khi đặt chân lên mặt đất rồi mới vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, thấy cả đám người bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh địch cũng không sợ hãi, chỉ dùng thanh âm trong vắt nói với Giang Giác: “Vị thúc thúc này, con đến tìm phụ thân. Y tên gọi là Hoa Nam, thúc có quen không? Có biết y đang ở đâu không? Có thể dẫn con đi tìm y không?”
Giang Giác lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi của mình thì kích động đến mức hai mắt ngấn lệ. Hắn chậm rãi đi đến cạnh nàng, cúi xuống ôm nàng, dịu dàng nói: “Đương nhiên biết, ta dẫn con đi tìm y.”
Quân Quân lớn lên rất đáng yêu. Hai mắt như giọt nước, da thịt tuyết trắng non mềm như cánh hoa. Chỉ năm tuổi đã có thể nhìn ra được tương lai nàng nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành. “Tạ ơn thúc thúc.”
Quân Quân mỉm cười rạng rỡ, ôm cổ Giang Giác, “Thúc đúng là người tốt. Chờ khi con gặp được phụ thân rồi, con sẽ mời thúc ăn quả đào.”
“Trên lưng Quân Quân là quả đào à?”
Giang Giác cười, đưa mắt nhìn giỏ trúc nhỏ sau lưng nàng, “Có nặng hay không?”
“Sao thúc biết con tên là Quân Quân?”
Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn hắn. Giang Giác hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nàng, ôn hòa nói: “Bởi vì ta không phải là thúc thúc gì cả, ta là phụ hoàng của con.”
Đám thái giám cung nữ nghe vậy lập tức quỳ xuống hành lễ: “Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Cung tiễn thủ vừa chạy đến đã thấy Hoàng Thượng vừa vuốt ve tiểu cô nương đáng yêu vừa cười nói vui vẻ, lập tức cũng quỳ xuống thỉnh an theo. “Người chính là phụ hoàng a?”
Quân Quân chu môi, cũng không hề kinh ngạc, “Con mới năm tuổi, không phải thiên tuế.”
Giang Giác bật cười, ra lệnh cho đám người phía sau bình thân. Đưa giỏ trúc nhỏ sau lưng nàng cho một thái giám hầu cận cầm giúp, hắn ôm lấy nữ nhi, vừa đi vừa hỏi: “Quân Quân sao lại không hề hoảng hốt chút nào?”
Quân Quân tức giận trừng mắt liếc hắn: “Phụ thân đã từng nói qua Người có hình dạng thế nào. Con không cần Người ôm, cho đến bây giờ Người chưa từng đi thăm con.”
Giang Giác cảm thấy đáy lòng chua xót, hắn ôm tiểu nữ nhi chặt hơn, ôn nhu dỗ dành: “Không phải là phụ hoàng không muốn đi gặp con, mà là chỗ con ở quá thần bí, người thường không vào được. Phụ hoàng mỗi ngày đều đoán xem Quân Quân đã cao bao nhiêu rồi, có dùng bữa hay chưa, khi thời tiết thay đổi Quân Quân có mặc đủ y phục hay không.”
Hắn từng khéo léo thỉnh cầu Hoa Nam dẫn hắn trở về lang hoàn thăm nữ nhi, thế nhưng Hoa Nam lại nói dùng linh lực của y bây giờ không cách nào mang theo người thường xuyên qua kết giới, đành phải bỏ cuộc. Hắn cũng muốn Hoa Nam dẫn nữ nhi quay lại đây, nhưng nhớ đến lời nói của Hoa Sam năm đó thì có chút do dự. Vì thế, năm năm nay dù hắn nóng ruột Quân Quân nghe vậy thì vành mắt đỏ lên, nức nở nói: “Con cứ tưởng rằng phụ hoàng có những hài tử khác nên không cần con nữa, bởi vì trên đầu con có sừng nên Người mới không thích con.”
Giang Giác nhất thời không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị nữ nhi nói hai câu như thế khiến lòng dạ co rút, đau đớn không chịu nổi. “Không có đâu, phụ hoàng thích nhất chính là Quân Quân.”
Vành mắt Giang Giác cay cay, có chút xúc động muốn rơi lệ. Quân Quân ngây thơ gật đầu, dụi dụi mắt nói: “Phụ thân cũng nói vậy đó, cho nên con rất muốn gặp phụ hoàng. Lần này con xin cữu cữu cho con mượn ngựa bay cưỡi đến hoàng cung, một nửa là vì để gặp phụ hoàng.”
Miệng lưỡi tiểu nha đầu so với tỷ tỷ của nàng còn ngọt hơn. Giờ khắc này, dù bảo Giang Giác vì tiểu nữ nhi đi tìm cái chết thì hắn cũng vui vẻ lĩnh mệnh, Quân Quân chính là một hài tử khiến người ta yêu thương như vậy đó. “Quả nhiên chó không chê chủ nghèo, nữ nhi không chê phụ thân xấu. Nhị cữu cữu của con không phải so với phụ thân còn đẹp hơn sao?”
“Nhị cữu cữu thật sự rất đẹp, nhưng con không phải do cữu cữu sinh. Con là do phụ thân sinh ra, cho nên phụ thân nhìn đẹp nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...