Đế – Hậu tình cảm nồng nàn, Thái hậu tự nhiên sẽ không tiện nhắc lại việc nạp phi. Dưới sự ngưỡng mộ cùng ghen ghét của tần phi trong hậu cung, mùa xuân năm Long Hữu thứ ba mau chóng đã đến. Trong sắc hoa xuân vô cùng lãng mạn, Đế – Hậu tay trong tay đứng dưới gốc cây ở ngự hoa viên cùng thưởng thức mùi hoa thơm ngào ngạt, âm thanh vui cười bỏ lại phía sau. Những tia nắng mặt trời rạng rỡ chiếu rọi trên người họ, ánh sáng chói mắt tựa như một chùm tia sáng bao bọc lấy Hoa Nam, khiến hắn xinh đẹp như đóa hoa sen đang phát ra tiên khí. Đột nhiên có cảm giác sợ hãi y sẽ từ trong luồng sáng biến mất, Giang Giác liền nắm chặt tay y. “Ta là con chim nhỏ bị nhốt trong ***g son, cho dù ngươi không nắm chặt thì ta cũng không chạy được.”
Hoa Nam quay đầu lại đối mặt với Giang Giác, trong đôi mắt hài đồng hiện lên tia thanh khiết, ngây thơ cùng thông minh. Y nhìn không chuyển mắt, biểu tình chăm chú, là một vẻ xinh đẹp đến bức người. Giang Giác thở dài: “Được rồi, đừng ai oán nữa, ta sẽ dẫn ngươi xuất cung.”
Hoa Nam nhìn chằm chằm Giang Giác, phảng phất không dám tin chỉ một câu là có thể tác động đến hắn, phải biết rằng trước đây y đã từng cầu xin hắn rất nhiều lần. “Đừng kìm nén, cười a.”
Giang Giác cọ cọ cái mũi thẳng tắp của y, “Chúng ta trở về thay y phục.”
“Giác, ngươi thật tốt, hì hì.”
Hoa Nam ôm hắn một cái, bước chân nhẹ nhàng hướng về Phượng Nghi Cung. Giang Giác thay một bộ xuân sam* màu vàng ánh đỏ, trên đầu búi tóc bằng một dải lụa bạc, nhìn qua chỉ giống như một vị thư sinh nho nhã. Còn Hoa Nam thay một bộ công tử sam** màu trắng, khoác ngoài thêm chiếc áo màu bạc, trên đầu đội ngọc quan. Thiếu niên trước mắt dáng người thanh tú, thần thái mê hoặc lòng người, mặc dù đứng bên cạnh chính là Đế vương cao quý thì cũng không chút thua kém. *xuân sam: đại khái là như thế này ^^ **công tử sam: (vẫn đại khái) là như thế này ^^ “Chúng ta giống như tiêu điểm ấy nhỉ, rất nhiều người đều nhìn chúng ta.”
Hoa Nam quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với Giang Giác. Giang Giác phẩy nhẹ cây quạt trong tay, cười nói: “Ngươi thật sự rất đẹp.”
Da mặt Hoa Nam gần đây đã có xu hướng dày lên, trước khi nghe hắn khen ngợi như thế nhất định sẽ đỏ mặt, còn hiện tại chỉ có chút ngẩng mặt đắc ý tươi cười. Y khoác tay hắn, nói: “Chúng ta rất xứng đôi a.”
Con ngươi Giang Giác sáng rực, phát ra tia âm trầm, những lời Hoa Nam nói đã đốt lên ngọn lửa trong mắt hắn. “Ngươi chỉ bày tỏ tình cảm đơn thuần thế này, thế nhưng ta cũng thỏa mãn rồi.”
Hoa Nam lè lưỡi, vỗ vỗ bả vai hắn, “Ngươi thường xuyên dẫn ta ra ngoài chơi, ta sẽ nói nhiều lời thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi hơn.”
Giang Giác lắc đầu, ngón trỏ búng khẽ lên trán y, “Chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyện này rất khó lường.”
Hoa Nam chu môi, trừng mắt liếc Giang Giác, sau đó không để ý tới hắn nữa, tự mình đi dạo lung tung. Giang Giác đi theo phía sau, hắn biết rõ Hoa Nam không phải thật sự nổi giận, chỉ là muốn hắn biết y đang mất hứng. Y vẫn là có tâm tính như tiểu hài tử, cần người dỗ dành, cần người sủng ái, có đôi khi cảm thấy thật giống Minh Châu. Nếu y chỉ là tiểu hài tử có bộ dáng thiếu niên thì cho dù y có dung mạo thiên hạ đệ nhất, Giang Giác vẫn sẽ sớm sinh ra nhàm chán, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều ngược lại. Ánh mắt thanh khiết kia rõ ràng rất ngây thơ đôi khi lại hiện lên một tia thông tuệ, trong lúc lơ đang lại nói ra những lời sâu xa sắc bén. Y giống như một quặng mỏ, hấp dẫn hắn khai quật càng lúc càng nhiều. Đến trước một quầy hàng nhỏ bày bán những sợi dây được kết lại, Hoa Nam dừng bước. Ở đây, những sợi dây đủ mọi màu sắc kết thành những thứ tinh xảo xinh đẹp. Hoa Nam cầm lấy một cái hồng kết hình dáng giống trái tim, phía dưới là một viên ngọc cùng những sợi tua rua. “Tiểu công tử, mua một cái đồng tâm kết* tặng người trong lòng đi.”
Chủ quầy hàng là một nam tử trung niên, bộ dáng thật thà như củ khoai tây. *đồng tâm kết: hình minh họa rất giống nhé ^^ “Ta không mua, ngươi dạy ta làm sao kết ra như vậy được không?”
Hoa Nam cầm lấy đồng tâm kết, nhìn trái nhìn phải, “Xem ra rất khó kết.”
“Nếu ngươi muốn học, mua hai cái không phải được rồi sao?”
Giang Giác hỏi ông chủ, “Bao nhiêu tiền một cái?”
“Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn giết thời gian không được à?”
Hoa Nam trừng mắt nhìn hắn, “Nếu không muốn chờ ta thì ngươi tìm một trà lâu ngồi uống trà đi, ta học xong sẽ đi tìm ngươi.”
Giang Giác lấy ra một thỏi bạc đặt trước mặt ông chủ, bật cười sảng khoái: “Dạy y xong, cái này sẽ là của ngươi.”
Hoa Văn từng nói Hoa Nam ‘vừa lười biếng vừa ngốc nghếch’, nhưng ông chủ lại cảm thấy vị tiểu công tử này rất thông minh, nhìn qua hai lần là đã có thể kết giống hệt. Đương nhiên, vị công tử lớn tuổi hơn chút ít kia lại càng vô cùng thông minh, nhìn qua liền không quên, chỉ một lần đã có thể nhớ rõ những trình tự rườm rà. “Ngươi kết không đẹp, ta chịu thiệt đổi với ngươi a.”
Giang Giác cầm lấy cái kết của Hoa Nam, sau đó đem cái kết của chính mình nhét vào tay y. “Ngươi muốn tặng cho ta thì cứ việc nói thẳng, còn đổi cái gì.”
Đôi mắt tinh ranh của Hoa Nam lóe ra mấy tia sáng như kim cương chiếu rọi, khiến Giang Giác thậm chí có chút đỏ mặt. Hoa Nam thầm nghĩ, hắn tặng ta hoa sen, dụ dỗ ta hoan ái còn không ngượng ngùng như thế, hôm nay là xảy ra chuyện gì? Bởi vì đương thời nam phong thịnh hành, ông chủ thấy bọn họ là một đôi chẳng những không chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy hai người họ là một cặp bích nhân do trời đất tạo nên. Hoàng đế lấy với nam hậu, dân chúng cũng noi theo yêu chuộng nam sắc, vì thế ông chủ liền vui vẻ đề nghị: “Hai vị công tử, chờ khi hai vị thành thân thì đem đồng tâm kết này treo ở đầu giường, hai vị nhất định có thể vĩnh kết đồng tâm đến răng long đầu bạc.”
“Chúng ta đã thành thân rồi.”
Hoa Nam cảm kích mỉm cười với ông chủ, lại bị Giang Giác nắm tay kéo đi. “Ca ca vừa rồi đỏ mặt gì thế?”
Hoa Nam mở to hai mắt hỏi, mang theo mị hoặc như tiểu hồ ly. Giang Giác nghi hoặc nhìn y: “Có sao? Ngươi nhìn lầm rồi.”
Hoa Nam bĩu môi: “Nói xạo.”
Bộ dáng của y đáng yêu đến cực điểm. Nếu đây không phải đang ở trên đường lớn, Giang Giác nhất định phải hung hăng hôn y. “Ta biết rồi, lần này ngươi là toàn tâm toàn ý nhất. Lần trước khi tặng ta hoa sen chỉ có bốn phần thật lòng, ba phần nịnh nọt, ba phần thử.”
Hoa Nam dùng ngón trỏ xoay xoay nút thắt trên đỉnh đồng tâm kết. Giang Giác sững sờ một chút, có một số việc mọi người biết rõ trong lòng là tốt rồi, tại sao phải nói thẳng ra trước mặt? Hắn nắm chặt đồng tâm kết trong tay, ngữ khí ôn nhu mang theo bất đắc dĩ: “Tiểu Nam, ta càng ngày càng… thích ngươi hơn. Thích đến mức khiến ta sợ hãi.”
“Ngươi sợ cái gì?”
Hoa Nam khó hiểu, cầm lấy tay hắn, ôn hòa nói: “Gia tộc của ta ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, bọn họ mỗi người đều thanh bạch trầm tĩnh vô cùng, không màng danh lợi. Ta cũng không có dã tâm, ngươi không cần sợ hãi ta sẽ lợi dụng tình yêu của ngươi để làm ra chuyện gì đó. Ngươi từng nói ngươi phải bảo vệ ta, nhưng mà một trong những sứ mạng của ta cũng là bảo vệ ngươi.”
Giang Giác cười cười, không nói ra rằng kỳ thực hắn không phải sợ những điều này. Khi hắn yêu ai đó đạt đến một trình độ nhất định, người đó sẽ là nhược điểm trí mạng của hắn. Nếu người đó mạnh mẽ hắn sẽ cảm thấy bị uy hiếp, còn nếu người đó yếu đuối hắn sẽ cảm thấy là gánh nặng. Những chuyện này quá phức tạp lẫn quá tổn thương, hắn không hy vọng Hoa Nam biết rõ, chỉ ôn hòa nhìn y, nói: “Đói chưa? Chúng ta đi ăn một chút gì nhé.”
“Tiểu ô long ngày càng không biết thẹn thùng. Ngươi cười với hắn làm gì?”
“Hắn đang khen ta, ta cảm kích cười một cái không được ư? Lần đầu tiên ta thấy ngươi vì ta mà ghen.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...