Tha Thứ
Quay lại bên giường với một chiếc đĩa ngọc và cây nhíp nhỏ, Tuyên lặng lẽ xăn tay áo. Yên Nhi thì duy trì tư thế ngồi im, mắt hình như rớm lệ. Không biết vì cô đau hay bị những người chị dâu của anh làm cho khiếp sợ.
- Ráng chịu một chút – Tuyên vừa nói vừa nắm lấy một trong hai cổ chân Yên Nhi – Nếu ngồi im thì nhanh thôi.
- Đúng đó em à! – Người con gái đứng bên liền thêm vào - Nếu không lấy chúng ra, em cả đời có khi cũng không đi được.
- Đừng hù dọa cô ấy! – Anh nhẹ nhàng mà cương quyết bác bỏ – Đây chỉ là vết thương nhỏ.
Từng miếng thủy tinh trong suốt dính máu cứ thế lần lượt được lấy ra, bỏ trên đĩa. Mỗi một miếng là mỗi một lần Yên Nhi cắn răng để không bật ra tiếng khóc. Xung quanh có nhiều người lạ như vậy, cô thật không muốn để họ trông thấy được giây phút yếu đuối của mình.
- Lại đây với anh. – Thần Tuyên đột nhiên không muốn xưng "tôi" trước mặt Yên Nhi nữa.
Anh cẩn thận đặt cây nhíp và chiếc đĩa đầy thủy tinh qua một bên rồi chìa tay về phía cô như chờ đợi. Yên Nhi không trả lời mà cứ ngồi im như tượng. Thái độ cực kỳ xa cách.
Điều này ngay lập tức liền bị các cô gái xung quanh phát hiện.
Không muốn để họ có cơ hội bàn tán, Tuyên đành thở mạnh một hơi rồi nhanh nhẹn đem Yên Nhi ôm vào lòng. Cô hình như chẳng bao giờ biết phân nặng nhẹ, cứ tìm cách làm mất mặt anh trước đông người như vậy. Thương tình Nhi trên người có nhiều vết thương, Tuyên sẽ cố làm tròn bổn phận của một người chồng bao dung, độ lượng.
- Đi đâu?
- Đến chỗ có nước – Anh ngắn gọn trả lời, trong lòng vẫn còn đang...hờn dỗi.
Chỗ có nước vì sao cũng nằm sau cánh cửa đáng sợ ấy? Nhi thật sự không hiểu nổi. Cô không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng hôm qua một chút nào. Chúng thật sự rất đáng sợ.
Ý nghĩ đó liên tục thúc giục Yên Nhi tìm cách giẫy giụa.
- Mau bỏ tôi xuống!
- Nếu em còn ngoan cố …Tôi sẽ không ngần ngại đem vợ mình giam vào ngục.
- Giam vào ngục?
Tại sao cô cứ không thích anh dùng lời lẽ dịu dàng mà luôn là thô lỗ đe dọa? Chỉ cần tưởng tượng đến việc cô gái này bất ngờ khóc thét lên trước mặt các chị đã đủ khiến Thần Tuyên thấy ngượng lắm rồi. Anh thà trở nên độc ác trong mắt cô còn hơn phải gánh lấy sự xấu hổ không đáng có đó.
...
Cánh cửa lớn mở ra, không có chút mùi hôi hay tiếng la hét. Tất cả chỉ là một khu vườn nhỏ với rất nhiều cây cỏ lạ. Trong vườn có một ngôi đình ở giữa hồ. Xung quanh hồ lại mọc vô số những bụi cây lớn nhỏ. Từng đàn bướm trắng đang lượn lờ quanh những khóm hoa. Bên trên là cả bầu trời xanh trong vời vợi.
Yên Nhi hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Từ lúc đặt chân đến nơi này, đây là chỗ đẹp nhất mà cô được thấy.
Căn phòng ngủ có trần nhà bằng cửa kính kia rất vô vị. Lúc nào nhìn lên cũng chỉ thấy một màu trời tôi tối. Thỉnh thoảng xuất hiện vài ngôi sao nhỏ. Nhấp nháy mấy cái rồi thôi. Cái hành lang tối thui vừa hôi lại vừa đầy rẫy quái vật. Yên Nhi suýt chút nữa là bị cào rách cả chân.
Vậy mà bây giờ, bày ra trước mắt cô lại là khung cảnh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.
- Ngồi yên ở đây - Tuyên lại lạnh lùng lên tiếng.
Thái độ của anh cứ như những kẻ có quyền, chuyên ức hiếp người khác. Yên Nhi thật sự không thích như vậy.
Nhưng Thần Tuyên tốt xấu thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô. Yên Nhi nhất định tìm ra cách để chạy thoát. Cô không tin nơi này có thể giam lỏng mình mãi mãi.
- Có đỡ đau tí nào không? - Người đàn ông nhẹ nhàng nhún hai chân của Yên Nhi xuống hồ - Nước ở đây có khả năng làm lành vết thương rất nhanh.
Biết cô vẫn còn nhiều điều bỡ ngỡ, Tuyên mới tìm cách thuyết minh từ những việc đơn giản nhất.
- Nơi này gọi là hồ Long Tĩnh. Ở dưới đáy vẫn luôn có một con rồng hay ngủ.
Hai chữ "con rồng" vừa vang lên đã khiến Yên Nhi lập tức co chân lại. Dáng vẻ đầy lo ngại.
Dù cảm thấy hành động của cô vừa rồi rất buồn cười nhưng anh vẫn cố nhịn.
- Nó rất hiền và chỉ ăn tôm cá. Nếu chúng ta nhỏ tiếng một chút sẽ không làm rồng thức dậy, em hiểu chưa?
Yên Nhi lấm lét đưa mắt nhìn Tuyên rồi khe khẽ gật đầu. Hai bàn chân bị thương tự giác thả lại xuống hồ trong miễn cưỡng. Cô muốn chúng chóng lành vì nếu chân đau thì chẳng đi đâu được.
Cánh cửa gỗ trong phòng dường như chứa đựng rất nhiều bí mật. Hàng lang tối không phải là nơi duy nhất có thể đi tới. Yên Nhi hoàn toàn có thể dựa vào đó để trốn thoát. Chỉ cần cô cẩn thận. Chỉ cần cô tìm ra nguyên tắc hoạt động của nó.
- Em đang nghĩ gì mà suy tư vậy? – Người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng chống cằm nhìn Yên Nhi, hỏi.
Gương mặt suy tư khẽ quay qua nhìn anh rồi tiếp tục lặng im không nói. Mái tóc dài xõa xuống bờ vai liên tục thu hút khiến Tuyên chỉ muốn đưa tay chạm lấy. Nhưng nhớ lại tiếng thét thất thanh tối qua, anh lại chần chừ đổi ý.
Tuyên rất muốn biết điều gì đã khiến cô gái này sợ hãi sự đụng chạm của đàn ông như vậy. Lúc đến đây, Yên Nhi cứ điên cuồng vùng vẫy, miệng hét tay vung loạn xạ về phía trước. Chẳng lẽ là bị người ta cưỡng hiếp?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hiếu kỳ trong nhất thời bỗng trở nên chua xót.
Một cô gái như hoa như ngọc thế này, sao có thể bị kẻ khác chà đạp? Anh nhất định phải bóp chết tên giở trò tồi bại ấy.
- Thật ra tên của em là gì? - Thần Tuyên khẽ thì thầm bên tai Yên Nhi những lời lẽ ấm áp - Hay em chỉ thích tôi gọi là "bà xã"?
Thật khiếm nhã.
Cô chịu không nổi liền quắc mắt nhìn anh. Lần đầu tiên có chút phản ứng.
- Nếu không thích thì mau nói cho tôi biết tên của em đi - Tuyên tiếp tục làm tới. Anh đương nhiên nhận ra đây chính là cơ hội của mình - Chúng ta dùng tên để trò chuyện. Như thế không phải rất lịch sự sao?
Không biết điều gì đã khiến Tuyên đinh ninh rằng, Yên Nhi hẳn có một cái tên rất đẹp, rất hợp với sự nhút nhát và ánh mắt trong sáng của cô.
- Tiểu Vương Gia - Mặt nước bỗng hiện ra gương mặt của một người đàn ông khiến Yên Nhi suýt té ngửa
Vội vàng rút chân mình lên khỏi hồ, cô chỉ có thể trân trân nhìn vào chỗ vừa phát ra giọng nói.
- Đừng sợ - Tuyên ôn hòa dỗ dành - Anh ta là thuộc hạ của tôi.
Cô hình như vẫn còn dễ kích động như lúc đầu. Có lẽ anh nên tìm cách chữa căn bệnh tâm lý này cho Yên Nhi trước khi tính việc gì khác.
- Tam Cổng có việc gì sao?
- Thưa, là Phòng Chờ - Người đàn ông hấp tấp trả lời - Ngài mau quay về sẽ rõ.
- Biết rồi - Vừa dứt lời thì gương mặt kia cũng biến mất.
Tuyên nên để Yên Nhi ở đâu đây? Về phòng thì sợ các bà chị dâu của anh vẫn chưa rời khỏi. Mà ở lại chỗ này cũng không được an toàn. Cô ngu ngơ, ngốc nghếch như vậy, một mình ở đâu cũng không tiện.
Chỉ có một cách là khư khư mang bên mình, Thần Tuyên đi đến đâu sẽ “xách” theo Yên Nhi đến đó thì mới an tâm được. Chưa biết chừng sau thời gian dài gần gũi, tính tình cô gái này sẽ cởi mở hơn.
Nghĩ đến đây, anh bất giác không thể xác định mình làm điều đó là vì Tuyết Vinh, Yên Nhi hay vì bản thân anh nữa...
CÒN TIẾP...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...