Nơi này…hình như không thuộc về chị… - Tuyết Vinh khẽ lắc đầu, miễn cưỡng đáp.
- Chị nói gì vậy? Đây là nhà của chúng ta.
Lão Hùng nãy giờ vẫn đứng một bên, vừa quan sát thấy vẻ mặt đỏ gay bất thường của Yên Nhi đã bắt đầu nhấp nhỏm.
- Ba mẹ chẳng còn nhớ gì đến chị nữa.
- Mẹ vì chị mà phát điên suốt mấy năm trời. – Hơi thở Nhi không biết vì sao lại rất khó nhọc – Ba sợ đến nỗi phải vứt bỏ tất cả đồ đạc và hình ảnh. Cả nhà không ai dám nhắc đến…vậy mà đêm nào mẹ cũng nằm mơ…Mỗi lần mơ thấy lại trở thành người điên dại…Chị còn nói…còn nói…
- Vương phi. – Người đàn ông từ phía sau vội chạy đến đỡ lấy cơ thể vừa đổ khuỵu của Yên Nhi – Vương phi.
- Cô ấy làm sao vậy? – Tuyết Vinh giật mình, nhìn chăm chăm vào gương mặt tím tái của cô.
- Tôi không biết. Phải nhanh chóng đưa vương phi trở về.
Lão Hùng vừa nói xong đã nhặt lấy chiếc áo khoác để trên ghế để bao bọc cơ thể Yên Nhi.
- Tiểu Vương gia nói bất cứ khi nào cô muốn trở về, ngài ấy đều hoan nghênh chào đón.
Người đàn ông lúc bấy giờ mới có cơ hội nói ra những lời Tuyên đã dặn từ trước.
Nhưng sự nhân nhượng này chẳng những không khiến Tuyết Vinh cảm thấy vui mà càng thêm bối rối. Vì sao chồng của cô đối với việc Vinh trở về hay không lại thoải mái như vậy? Phá lệ cho Yên Nhi về gặp gia đình, chứng tỏ Thần Tuyên đối với cô rất yêu thương, chiều chuộng. Anh lại sai lão Hùng thay mình đưa đi, phải chăng vì không muốn cùng cô đối mặt?
Ở trần gian, Tuyết Vinh không hề có mối quan hệ ràng buộc với bất cứ ai. Mà người duy nhất có ràng buộc với cô dưới Trung giới là Thần Tuyên lại chỉ mang nghĩa mà không có tình. Như vậy, chuyện đi hay ở liệu có còn ý nghĩa?
- Tôi đưa vương phi về trước. – Lão Hùng nhanh nhẹn ôm lấy Yên Nhi đã mê man đứng dậy – Cô hãy suy nghĩ thật kỹ.
Tuy đã lớn tuổi nhưng động tác của ông lại vô cùng nhanh nhẹn, chẳng thua gì các chàng trai khỏe mạnh. Tuyết Vinh không biết trả lời thế nào đành gật đầu mấy cái cho qua.
Giờ phút này, cảm giác duy nhất có trong cô chỉ là sự thừa thải. Dù ở đâu cũng không có ai cần đến. Ngay cả thân phận thật của cô cũng đang bị người trong gia đình tìm cách cho vào quên lãng.
- Yên Nhi. – Ông Minh bất ngờ đẩy cửa bước vào – Ra đây ba biểu.
- Dạ. – Tuyết Vinh vội vàng chùi nhanh những giọt nước mắt. – Con ra liền.
Chiếc giường bà Lâm đang nằm vẫn còn đọng lại hơi ấm của Yên Nhi nhưng sự tồn tại của cô thì mãi mãi không còn nữa. Cảnh Huy đứng đợi ở ngoài cũng không biết rằng, mọi hành động của anh hôm nay sẽ trực tiếp quyết định việc ông bà Triệu có còn giữ được đứa con nào bên mình nữa không…
- Vào thay đồ rồi hẳn đi. – Ba Yên Nhi khẽ nắm lấy vai cô, bóp nhẹ - Cảnh Huy đợi con ở ngoài.
- Đi?... Đi đâu?
Dù đã tìm cách che giấu nhưng cặp mắt đỏ hoe của Tuyết Vinh thì không lừa ai được. Cô rõ ràng đang khóc.
- Con xem, lại còn sụt sùi mãi như thế. – Ông Minh nhíu mày nhìn con gái – Chị con lúc nào cũng là vết thương lớn nhất của gia đình. Ba chỉ cho rằng, nếu chúng ta có thể đừng nghĩ đến thì sẽ ít đau đớn hơn… - Một tiếng thở dài khẽ vang lên như muốn trút ra bao nhiêu phiền muộn - Cảnh Huy nói đúng…Chỗ ung nhọt nếu không được lấy hết mủ sẽ mãi mãi đau nhức…
- Ba cho con đến đó thật sao? – Vinh vẫn không dám tin vào tai mình – Ba muốn lật lại vụ án của Yên Chi ngày trước?
- Bây giờ có lẽ không phù hợp vì gia đình đang lục đục. Nhưng… - Ánh mắt hiền từ của ba Yên Nhi như muốn xoa dịu cõi lòng đang tan nát của Tuyết Vinh - …Bộ hài cốt kia có vẻ là một lý do hợp lý…
- Ba ! ! ! ! - Cô khẽ kêu lên một tiếng trước khi nhào vào lòng ông.
- Ba phải ở đây trông coi mọi việc. Con là con gái lớn. Đại diện gia đình đến đó là đúng rồi.
- Con cảm ơn ba! - Những giọt nước mắt sung sướng cứ thế bật ra, thấm vào chiếc áo thun nồng nặc mùi mồ hôi của ba Yên Nhi - Cảm ơn ba nhiều lắm!
- Dù không biết chuyến đi này có mang lại lợi ích gì không. Nhưng nếu nó có thể khiến lòng con được thanh thản thì…ba đồng ý. – Ông Minh mỉm cười, tay xoa xoa đầu con gái – Hãy giúp cảnh sát tìm ra kẻ đã làm hại chị con nhé!
Thật ra, lý do dẫn đến sự thay đổi này đều vì lo ngại cho tình trạng tâm lý chưa ổn định của Tuyết Vinh. Chứ một đứa con gái tay trói gà không chặt như cô làm sao có thể “qua mặt” cảnh sát trong việc phá án?
Chẳng qua, Cảnh Huy nói trí nhớ Yên Nhi hiện vẫn đang rất hỗn loạn. Có thể bức hình và thông tin trên báo đã khiến cho ký ức về Yên Chi sống dậy. Nếu ông Minh thẳng thừng khước từ mong muốn của cô, rất có thể sẽ khiến cho thần trí Yên Nhi thêm kích động. Chi bằng đáp ứng chúng trong một chừng mực cho phép. Và chừng mực cho phép ấy sẽ được đảm bảo bằng sự có mặt của anh.
- Cảnh sát đã gọi điện. Họ nói bộ hài cốt kia là của chị con. - Thông tin được ông phát ra cùng với bao nỗi nghẹn ngào – Khi nào tìm được thêm manh mối sẽ thông báo.
Ông Minh không mong có thể qua Yên Nhi tìm được chứng cứ gì đó mà chỉ hy vọng không khí trong gia đình có thể bớt nặng nề một chút.
- Ba yên tâm, con hứa sẽ về nhà trước lúc trời tối. – Tuyết Vinh kiên quyết hứa hẹn. – Yên Chi không thể ra đi trong im lặng như thế. Cái chết của chị ấy sẽ được làm sáng tỏ.
Thay vội chiếc quần jean và một cái áo thun rộng rãi, Tuyết Vinh chỉ kịp ghé vào để hôn lên má bà Lâm một cái. Vừa nãy, nhìn thấy Yên Nhi liên tục tìm cách rúc vào người bà, trong lòng cô hình như có chút ghen tị.
Tuyết Vinh luôn tự hỏi khi mình bị mất tích, bà ấy liệu có thương tâm đến liệt giường thế này không. Nhưng Yên Nhi nói mẹ phát điên vì cô, đêm nào cũng nằm mơ thấy Tuyết Vinh nên tâm tình cô cũng được xoa dịu đi một chút.
- Em lại khóc sao? – Đôi mắt sắc như dao của Huy lập tức “nhận diện” được hai tròng mắt đỏ hoe - Làm sao nữa rồi?
- Không có gì. – Cô gượng cười cầm lấy mũ bảo hiểm – Mình đi thôi anh.
Không để Huy có cơ hội chất vấn thêm bất cứ lời nào, Tuyết Vinh đã nhanh chóng ngồi yên vị phía sau xe, tay vòng lên ôm lấy vòng eo rắn chắc. Anh hiểu ý nên chỉ im lặng rồ máy, lưng cảm nhận rõ sự tiếp xúc vô cùng thân thiết từ cô gái đang nũng nịu.
Tuyết Vinh như chỉ muốn được tan vào trong cơ thể Huy, nương tựa vào trái tim mạnh mẽ, vô cùng cương quyết của anh. Chỉ có lúc được ở gần Huy, cô mới không cảm thấy trống vắng. Chỉ có lúc được nhìn thấy anh, lòng của Tuyết Vinh mới trở nên an tâm, bình thản.
Cảnh Huy như không khí, không thể thiếu để duy trì sự sống. Sự tồn tại của anh, theo một cách nào đó, đã giúp Vinh bớt cảm thấy bản thân mình là một kẻ cô đơn trên đời. Thái độ và hành động của Huy luôn nhắc nhớ cô rằng mình vẫn tồn tại, với tư cách của Trần Tuyết Vinh chứ không phải thân phận Yên Nhi như tất cả những người khác.
- Em vừa gặp Yên Nhi. – Gió mạnh khiến cô chỉ có thể mở mắt hi hí.
- Sao? – Huy suýt chút nữa thì lạc tay lái – Em gặp cô ấy? Ở đâu?
Nhận ra sự sốt sắng trong lời nói của anh, cõi lòng cô càng thêm vỡ vụn.
- Yên Nhi muốn em thay cô ấy chăm sóc ba mẹ.
- Còn bản thân cổ thì thế nào? - Huy rõ ràng không thể kềm chế sự tức giận - Chẳng lẽ cứ sống mãi dưới đó?
Anh ta cuối cùng vẫn là muốn Yên Nhi được quay về. Còn Tuyết Vinh có biến đi đâu cũng không quan trọng.
- Một khi đã xuống Trung giới, trừ khi đầu thai làm người khác…Bằng không, mãi mãi cũng không thể trở về.
Đó là còn chưa kể thời gian cô ấy đã ở Trung giới quá thời hạn có thể đầu thai hay chưa. Tuyết Vinh biết những điều này sẽ đánh sụp mọi hy vọng trong Huy. Nhưng chẳng lẽ một chút lưu luyến đối với cô mà anh cũng không có?
- Vậy Yên Nhi có quyết định đầu thai không?
- Em không biết. – Vinh bất ngờ bật khóc.
Tại sao anh ta mãi vẫn không hỏi cô sẽ đi hay ở? Trái tim Huy rốt cuộc làm bằng sắt hay đá mà nhẫn tâm như thế?
Tuyết Vinh oán giận nhìn anh rồi dùng tay bịt chặt miệng, cảm thấy rơi lệ vì người đàn ông này thật quá xấu hổ. Tiếng khóc bị nén xuống cổ họng kết hợp với cơn tức ngực bất ngờ trào dâng làm cô ho sặc sụa, ho đến nỗi mặt mày ửng đỏ.
- Em sao vậy? – Huy không chút chần chừ liền gấp rút cho xe tấp vào lề đường.
Tháo nhanh chiếc mũ trên đầu, anh tiếp tục gỡ luôn cả mũ bảo hiểm của Tuyết Vinh xuống. Hai tay nhanh nhẹn nhấc cô khỏi yên xe, tựa vào ngực mình.
- Đột nhiên sao lại ho nhiều như thế?
Tuy miệng hỏi nhưng trong thâm tâm Huy đã tự tìm ra câu trả lời. Buổi tối trên sân thượng rất lạnh. Chưa kể đến Việt Nam gần đây đang có bão ở miền Bắc. Cô gái ngốc nghếch này cả đêm chỉ mặc một bộ đồ mỏng ngồi khóc lóc trên đó. Chưa viêm phổi nặng đã phước đức lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...