Cảnh Huy vừa đi ra chưa được bao lâu thì ba mẹ Yên Nhi trở lại. Đã vậy, ông Minh còn nhỏ giọng châm chọc khiến Tuyết Vinh đỏ mặt tía tai:
- Nói chuyện xong nhanh thế?
- Thầy Huy nói còn phải về soạn giáo án.
- Chứ không thì ở lâu hơn nữa?
- Ba! - Gương mặt hay nghiêm nghị đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười khiến cô vô cùng hoảng sợ
- Ba chọc con thôi. - Bà Lâm mỉm cười xoa đầu con gái - Trước khi đến, Cảnh Huy có xin trước là chỉ nói chuyện với con một tiếng.
Thì ra lại là một chiêu để lấy lòng người lớn. Chẳng lẽ anh chàng này đang muốn nhân cơ hội này kết thân với gia đình Yên Nhi một thể? Nhưng nếu đã xin thì ít ra cũng hai hoặc ba tiếng. Ai đời...
Tuyết Vinh càng nghĩ càng không biết bản thân đang bực bình hay mong muốn điều gì.
- Ngày mai, người ta sẽ cho con đo điện não và chụp X quang - Ba Yên Nhi thong thả ngồi vắt chân trên ghế đọc báo - Tối nay ngủ sớm đi.
Đo điện não? Họ nghĩ cô khùng hay sao?
- Đêm nay mẹ sẽ ngủ lại với con. Còn ba thì về nhà cùng Yên Vũ.
Nhắc đến Yên Vũ, Tuyết Vinh mới nhận ra mình nãy giờ chẳng hề thấy con bé.
- Nó đi đâu rồi mẹ?
- Bảo là cùng Thu Lan đi ăn chè. Hôm nay là sinh nhật con nhỏ.
Ăn chè hay lại tìm cách gặp anh chàng trong chiếc Limo? Nhân vật đó có quá nhiều điểm bí ẩn. Hơn nữa, thái độ của Yên Vũ đối với anh ta cũng vô cùng kỳ lạ.
Chiếc điện thoại trên tay bất ngờ run lên khiến Tuyết Vinh trong lòng phấn khởi. Thế nhưng, người gửi tin nhắn lại không giống như cô mong đợi.
"Yên Nhi, Chủ Nhật sinh nhật mình. Bạn qua được không?"
- Ai vậy? -Bà Lâm hơi rướn người nhìn vào màn hình, hai chữ Thanh Thiện lập tức đập vào mắt - Con của anh Chu à?
Anh Chu là ai?...Chẳng lẽ là ba của Thanh Thiện?
Ông Minh đang đọc báo bỗng liếc mắt nhìn lên, sau đó lại âm thầm cúi xuống. Từ cổ họng phát ra một tiếng ho nhỏ.
- Mẹ, con có thể đi không?
- Ờ... - Bà Lâm thoáng nhìn về phía chồng, bối rối - Tùy con.
- Sức khỏe không tốt mà đi đâu! - Giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông từ phía sau tờ báo vang lên - Khi nào con khỏe hơn hẳn tính.
Gia đình này xem chừng không có thiện cảm với người bạn tên Thanh Thiện của Yên Nhi bao nhiêu. Tuyết Vinh có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Lúc đầu, cô cũng muốn nhắn tin trả lời nhưng lại nhớ ra mình vẫn chưa rành việc sử dụng điện thoại. Sau đó còn bắt gặp thái độ khó chịu của ba Yên Nhi nên Vinh đành lẳng lặng bỏ máy vào trong giỏ.
Chiếc Limo từ tốn dừng lại trước con hẻm nhỏ. Từ hàng ghế trước, một người đàn ông mặc vest đen chậm rãi bước xuống, lịch lãm cúi người, mở cánh cửa phía sau. Nhiều người đi đường vì hiếu kỳ đã dừng lại quan sát.
Người đàn ông thứ hai xuất hiện trong bộ Âu phục không có lấy một nếp nhăn. Mái tóc đen bóng được rẽ qua một bên, để lộ vầng trán rộng cùng khuôn mặt cực kỳ sáng sủa. Anh ta đeo kính đen, tướng mạo cao to lực lưỡng. Cổ áo ngay ngắn có đeo chiếc cà vạt được thắt tinh tế càng tôn thêm nét tuấn tú và cao ngạo. Từ trên xuống dưới đều là những thứ đắc tiền, cho thấy gia cảnh không thuộc hạng tầm thường.
Tiếng hét chói tai vang lên khi một cô gái bất ngờ nhảy cẩng khỏi mặt đất, tay liên tục chỉ về phía người đàn ông như điên loạn.
- Là anh ấy!...Là anh ấy kìa! Á Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Young Min….Anh Young Min! - Cô bạn đứng bên như cũng bị lây bệnh nên bắt đầu gào hét – LEE YOUNG MIN !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng cả hai còn chưa kịp tiến thêm bước nào đã bị những chàng vệ sĩ bước ra từ hai chiếc xe phía sau vây lại. Họ không mở miệng nói câu nào mà chỉ có cánh tay cứng như thép dang ra như hàng rào bảo vệ.
Young Min lúc bấy giờ vẫn tỏ ra rất bình thản, thong thả khom mình và đưa tay về phía trong xe:
- Mời em! - Giọng anh dù có hơi ngọng nhưng vẫn khá dễ nghe.
Yên Vũ đỏ mặt nắm lấy bàn tay ấy rồi nhoài người xuống xe, trống ngực liên tục đánh bình bịch. Khi hai chân cô vừa đứng vững trên mặt đất cũng là lúc Young Min lúc lắc một ngón tay để ra hiệu. Một chiếc áo khoác bằng lông màu trắng lập tức được người đàn ông mặc áo đen đem tới.
Nhanh chóng phủ nó lên người cô gái chỉ cao chưa tới vai mình, anh khẽ mỉm cười đầy mê hoặc.
- Cẩn thận, kẻo lạnh.
- Cảm ơn. - Hai chân Yên Vũ suýt nữa là vướng vào nhau, miệng lí nhí thì thầm - Anh về đi. Mọi người đang nhìn.
- Anh còn muốn đưa em tới cửa.
Trải qua hai năm ròng học tiếng Việt, cuối cùng Young Min cũng có thể dùng nó để giao tiếp với cô gái mà mình yêu thích. Cảm giác này đối với anh đúng là rất thú vị. Hy vọng điều đó sẽ có thể làm Yên Vũ xúc động và thấy được sự chân thành nơi anh.
- Hẻm tối như vậy, một cô gái xinh đẹp như em đi một mình chẳng phải rất nguy hiểm sao?
- Nhà em chỉ ngay trong kia...
- Chúng ta đi nào! – Min nắm nhẹ lấy vai cô, kéo về phía trước.
Yên Vũ dù liên tục từ chối nhưng vẫn không thể phủ nhận trong lòng đang rất hạnh phúc. Cả ngày hôm nay, cô không ngừng sống trong mơ, giấc mơ của hàng triệu cô gái trên thế giới. Người đàn ông được triệu triệu phụ nữ mơ ước giờ đây đang ngỏ ý muốn đưa Yên Vũ tới cửa.
Trời ơi, ai có thể nói cho cô biết giấc mơ này bao giờ sẽ kết thúc. Yên Vũ chỉ muốn nó kéo dài, kéo dài đến khi nào chết thì thôi.
- Hãy suy nghĩ về đề nghị của anh. - Young Min một khắc cũng không rời mắt khỏi cô gái bên cạnh - Hiện tại, anh đang còn rất nhiều việc chưa làm xong nên chỉ có thể ở lại đây hết ngày mai.
Lời nhắc nhở làm hai mắt Yên Vũ rớm lệ.
Giấc mơ này là tất cả những gì cô mơ ước. Nhưng cái giá của nó lại quá tàn khốc. Yên Vũ thật sự thấy tim mình như bị xé nát.
- Yên Vũ. - Young Min bất ngờ dừng lại, dùng hai tay nắm chặt lấy vai cô - Anh thật sự hy vọng em có thể đồng ý. Chúng ta chẳng phải chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi sao?
- Nhưng lúc đó, em vẫn chưa biết anh là...
- Việc anh là ai không quan trọng. - Nhận thấy đôi vai run run của Yên Vũ, chàng trai càng dùng sức siết chặt hơn - Điều quan trọng là hai năm qua anh vẫn luôn nghĩ tới em, luôn tìm mọi cách để có thể gần gũi em.
Đúng vậy, đối với Young Min mà nói, chuyện học Việt ngữ không hề đơn giản.
Dù lần đầu tiên hai người giao tiếp với nhau hoàn toàn là tiếng Anh, nhưng trong thâm tâm anh vẫn mong muốn có thể dùng chính ngôn ngữ trên quê hương Yên Vũ để trò chuyện cùng cô. Đây có lẽ cũng là một trong những cách hay nhất để thể hiện thành ý.
Cả ngày vừa lo ca hát, vừa quản việc ở Trung giới đã đủ làmYoung Min mệt gần chết. Đó là chưa kể anh còn phải nhận thêm vài địa bàn nên công việc trước đây càng nhiều lên gấp bội.
Kí ức về lần gặp gỡ đầu tiên và những dòng tâm sự thiết tha trên blog là nguồn động lực to lớn giúp Young Min kiên trì phấn đấu. Và cũng chính Yên Vũ là người đã cho anh biết thế nào là nhớ nhung, chờ đợi. Nếu đem so cùng những cô gái khác thì sự khác biệt là cả một trời một vực.
Ngày hôm nay gặp lại, Young Min mới càng thêm xác định, người con gái vẫn làm anh hoài niệm suốt hai năm qua hoàn toàn xứng đáng. Cô không chỉ xinh đẹp mà ăn nói cũng rất có duyên. Tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát như chú chim nhỏ khiến người khác vô cùng vui vẻ. Tuy rằng so với trước đây có phần bạo dạn và hiểu biết hơn, nhưng thay đổi này vẫn khiến Young Min rất thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...