Số phận bọn người bị ba bắt đi thế nào, tôi chẳng bao giờ biết được. Nhưng kẻ chủ mưu mà chúng khai nhận lại khiến trời đất chao đảo. Mấy ngày rồi không thấy ông ấy, chẳng lẽ đều do bận rộn chuẩn bị âm mưu này? Nếu thật sự yêu thương mẹ tôi, vì sao không đến dự đám tang của bà? Hay là bị lời chỉ trích của tôi làm cho xấu hổ?
Tống Văn Chu, cuối cùng ông là người tốt hay xấu?
- Lynda đã cố tìm cách cảnh báo chúng ta. – Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh – Nhưng làm sao cô ấy biết?
- Ba anh nói cổ là con gái nuôi của bác Chu.
- Con gái nuôi?
- Bản thân anh cũng đến bây giờ mới biết. – Huy thong thả dắt tay tôi đi dạo trong vườn – Nghe nói ba mẹ cô ấy vốn là người Hàn. Sau đó, không biết vì lý do gì lại để con gái lưu lạc sang tận đây. Ngày an táng mẹ Thanh Thiện, bác Chu tình cờ thấy Lynda đang ngồi co ro trong nghĩa trang. Có thể vì thương cảm nên đã nhận làm con gái.
- Nhưng chẳng phải anh và cô ấy gặp nhau ở Anh quốc sao?
- Ừ, Lynda là một cô gái có chí lớn, không muốn bị bó buộc trong những không gian nhỏ hẹp. – Anh thở dài, đưa tay ngắt một đóa đỗ quyên – Mười sáu tuổi đã xin ba ra nước ngoài. Em chắc đã biết, gia đình Tống Văn Chu cũng thuộc loại giàu có...
- Nhưng... – Câu hỏi cứ thế tiếp tục nảy sinh - ...Bây giờ cổ lại về đây làm y tá...
- Chuyện này thì anh không biết. – Huy bình thản thả chậm bước chân, tay đem hoa cài vào tóc “người bên cạnh” – …Và cũng không có ý định tìm hiểu.
- Có khi nào...Lynda vì muốn được ở cạnh anh nên mới...?
- Đó là lựa chọn của cô ấy.
- Nhưng chẳng lẽ anh không xúc động? – Tôi bối rối nói ra khúc mắc trong lòng - Không vì cô ta mà khó xử?
- Tuyết Vinh, một mình em đã đủ khiến tim anh chật ních.
- Em chỉ thấy Lynda đã vì anh làm rất nhiều chuyện. Ngay đến việc phản bội ba mình mà cô ấy cũng...
- Trong tiểu thuyết của em, hình như đâu có tình yêu nào dựa vào việc hy sinh nhiều hay ít.
Câu hỏi vặn làm tôi cứng miệng, chỉ biết ôm lấy cánh tay anh chặt hơn. Cảnh Huy từng nói, khi biết được mẹ đã chết trên đường đến bệnh viện, trong lòng anh cứ ao ước trên đời sẽ có thêm thật nhiều bác sĩ, xây thêm thật nhiều bệnh viện. Để mỗi nạn nhân không cần phải vất vả tìm cách duy trì mạng sống trên đoạn đường đằng đẳng. Ước muốn trẻ con nhưng giàu lòng nhân hậu ấy đã làm tôi nhiều lần suy nghĩ.
Nếu Lynda thật lòng yêu anh, có lẽ cô ấy cũng vì điều này mà bỏ hết ham muốn phấn đấu, can đảm dấn thân vào ngành y cao đẹp. Người con gái kia còn theo anh chạy về đây, một nơi vẫn bị chính cô xem là chật hẹp, không thể phát triển. Mục đích cuối cùng cũng là muốn được anh mở lòng đón nhận...
- Em thật đẹp – Anh hài lòng, đưa tay vén tóc tôi ra sau – Đẹp hơn cả những gì anh từng tưởng tượng.
- Anh tưởng tượng cái gì?
- Tưởng tượng em sau này khôn lớn sẽ trở thành cô gái thế nào. – Huy cẩn thận luồn tay qua eo tôi – Nhưng hình như không có cái gì trúng cả...Vì ai biết, con bé xấu xí khi ấy lại có thể trở nên xinh đẹp thế này!
- Anh...
Cơn gió nhẹ thổi qua, làm rơi xuống vai chúng tôi những chiếc lá nhỏ.
- Ở gần em, anh sẽ gặp nguy hiểm. – Tôi yếu ớt ngã vào lòng Huy – Tống Văn Chu không biết còn có thể làm nên chuyện gì.
- Đừng vội kết luận ông ấy là người xấu. – Anh chậm rãi ôm siết tôi – Đây có thể chỉ là một cái bẫy. Hoặc ba em đang muốn cảnh cáo anh, không được đem con gái ông ấy ra đùa giỡn... Chúng ta cứ bình tĩnh, cẩn thận suy xét mọi việc rồi hãy tìm cách đối phó.
- Nhưng người ta nào có ình thời gian?
- Chính vì vậy mà em càng cần phải học cách tự vệ. – Huy bất ngờ đẩy tôi ra, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc – Ba anh bảo sẽ dạy em vài thứ.
Ba anh? Dạy tôi vài thứ? Chuyện quái quỷ gì thế?
Ngay trong chiều hôm đó, anh dắt tôi đến khoảng vườn phía sau, nơi có trồng rất nhiều cây bàng lớn. Một trong số chúng đã được gắn vài tấm bia màu đen, có mười vòng tròn đồng tâm, màu trắng nổi bật. Tôi chăm chú quan sát những đường rây dài và những mục tiêu di động hình người đang ẩn hiện phía sau lùm cây rậm rạp. Một cảm giác không tên nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
- Đây là khẩu SR-1, có uy lực nhất trong số những loại súng ngắn đang được sử dụng trên thế giới. – Ba tiến lại đặt vào tay tôi một khẩu súng nhỏ – Tốc độ bắn là 36 phát/phút.Tầm bắn là 100m. Kích thước nhỏ gọn, trọng lượng khi không đạn chỉ khoảng 90g.
Tôi ngơ ngác nhìn ông, sau đó lại ngỡ ngàng vuốt ve bề mặt súng nhẵn nhụi.
- Chốt an toàn đặt ngay trên cò, rất thuận lợi cho thao tác lấy súng bắn nhanh. Đạn có thuốc phóng mạnh và hộp tiếp đạn nhiều viên sẽ đảm bảo cho con khả năng chiến đấu và độ vận hành đáng tin cậy của nó.
- Ba muốn...con mang theo cái này? – Tôi ngờ ngợ hỏi lại – Để phòng thân?
- Đúng. – Người đàn ông thong thả bắt chân trên ghế.
- Lỡ như con làm chết ai đó.
- Nhiệm vụ của con là không được để ai giết mình. – Ba anh kiên nhẫn trả lời – Khi cần thiết cũng có thể bảo vệ cho Cảnh Huy.
Biết ông muốn nhắc lại hai phát súng sáng này, tôi chỉ biết cúi đầu lặng thinh, ngoan ngoãn chấp nhận lời chỉ dạy.
- Chuyện con giết ai không quan trọng. – Ba nói như một trò đùa – Điều quan trọng là có khả năng giết người hay không... Bây giờ ba muốn con cầm súng, bắn vào những tấm bia kia. Bắt đầu ở vạch 25m.
Tôi lén đưa mắt nhìn anh, thở nhẹ nhàng khi thấy chồng vừa mím môi gật gật. Hai tay Huy khoanh trước ngực, lặng lẽ lui về đứng phía sau ba mình. Trong ánh mắt vừa chứa đựng vẻ mong chờ vừa có vài phần khó xử.
Chậm rãi bước chân về phía vạch kẻ màu trắng có ghi số 25 to tướng, tôi cố hít sâu rồi giơ súng lên tầm mắt. Hồng tâm của bia chỉ có đường kính khoảng 0.5mm, thật sự là một thử thách lớn.
Đùng!
Phát súng thứ nhất bay ra cùng với một tiếng nổ. Lỗ đạn in trên bia cách tâm chừng 2cm. Tôi lúng túng ngoái đầu về phía sau thì thấy ba anh lại hất đầu ra hiệu ình tiếp tục. Không biết vì quá căng thẳng hay tại hoàn cảnh không cấp bách mà bản thân cứ liên tục run rẩy. Việc nhắm bắn cũng vì vậy mà tốn nhiều thời gian hơn hẳn.
Cự ly càng dài thì độ chính xác của tôi càng giảm. Chẳng mấy chốc thì khắp mặt đều lấm tấm mồ hôi hột.
- Đổi sang mục tiêu di động đi. – Ba anh bất ngờ ra lệnh.
Những tấm bia hình người lập tức di chuyển trên đường rây. Chấm tròn nhỏ màu đỏ làm tôi nhớ những quả banh ở Trung giới. Tốc độ bay của chúng hình như còn nhanh hơn cả mấy tấm bia này. Gấp rút xoay người theo hướng di chuyển, khẩu súng trong tay tôi nhanh chóng được giương cao rồi phát nổ.
Năm phát...trúng vào cả năm đích. Đầu súng cũng vì tốc độ bắn mà trở nên nóng hổi. Mùi thuốc súng bị cháy thoang thoảng khắp không khí.
- Giỏi lắm. – Ba bất ngờ vỗ tay bồm bộp – Cảnh Huy, vợ con đúng là một thiên tài.
Anh một chút cũng không có gì phấn khởi, chỉ lăm lăm tiến về phía tôi, tay nhanh nhẹn đoạt đi thứ vũ khí đáng sợ.
- Có sao không? – Ngữ điệu đong đầy vẻ quan tâm, lo lắng – Không ù tai hay khó chịu chỗ nào chứ?
- Em ổn. – Tôi bối rồi để Huy tùy tiện xoay mình xem tới xem lui một lượt – Anh đừng quá căng thẳng.
- Yên Nhi, con có vẻ hợp với những thứ chuyển động – Ba ngồi phía sau vẫn đang mỉm cười hài lòng – Chỉ cần bỏ chút thời gian luyện tập, sẽ không kém gì những xạ thủ chuyên nghiệp.
Xạ thủ chuyên nghiệp? Nhờ chơi banh tình yêu dưới Trung giới sao? Haha, đúng là chẳng còn gì nực cười hơn thế.
- Hồi đó, ai dạy con sử dụng súng vậy? Nhìn kỹ thuật rất nghiệp dư, nhưng độ chính xác và nhanh nhẹn thì ít ai bằng.
- Dạ... – Tôi lúng túng gãi đầu – Tự con mò mẫm, rồi luyện tập chút đỉnh.
Trời ạ, chơi banh tình yêu, nếu thắng sẽ có được rất nhiều hoa để dùng nha! Tôi ngày trước chỉ có một mình, phải biết tìm cách tự nuôi sống bản thân chứ.
- Chúng ta vào nhà ăn cơm tối. – Anh không nói hai lời, một mạch kéo tôi về phía trước.
Bỏ lại ông bố chồng với vẻ mặt phức tạp, tôi hối hả sải những bước dài cho kịp với tốc độ của Huy. Tuy vai phải anh đang bị thương nhưng lực nắm lại không hề suy giảm. Thái độ cương quyết khiến tôi có cảm giác trong lòng Huy đang mang một mối bất an nào đó.
Kỳ thật khẩu SR-1 này chẳng có gì không tốt. Vừa gọn nhẹ lại không bị nảy. Nếu có thể mang theo làm vũ khí tự vệ, ít nhất tôi cũng giúp được anh khi cần. Hai kẻ bất hạnh ban sáng không biết tình hình thế nào, nhưng tôi biết chắc là mình chỉ bắn vào chân của họ.
- Bàn tay em không phải để giết người! – Anh bất chợt nghiến răng lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...