Mới hai ngày không ở nhà, công việc suýt nữa chất cao như núi. Anh Cả nói đã thay tôi giải quyết mấy chục người sắp “lỡ hạn” nên số lượngcông việc còn lại cũng không đến nỗi khốn đốn. Hơn nữa, quyển nhật ký Thừa Giai đưa em cũng làm tốn thời gian của tôi không ít. Không tin nổi là cô ta lại có thể che giấu nó suốt thời gian qua. Hại mẹ tôi đến chết vẫn phải chịu tiếng xấu.
Kế hoạch của Thừa Giai hôm ấy càng liều lĩnh không thể chấp nhận. Chẳng biết cô ấy nghĩ gì lại dụ dỗ Yên Nhi và em gái mình đổi chỗ. Dựa vào một cuốn sổ mà mong làm ba đồng ý thả tôi, thật ấu trĩ không gì bằng. Mục đích chính có lẽ vẫn là đẩy Yên Nhi vào thế đã rồi, tự mình sa chân vào miệng cọp. Có điều đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được, chiêu sách lấy mạng sống ra uy hiếp là chủ ý của em hay cũng do cô gái mưu mô kia sắp đặt.
Ngày hôm ấy, khi được nghe anh Cả “trình bày”lại kế hoạch đảo lộn thị phi của ba, tôi chỉ biết máu nóng trong người đã ùn ùn kéo hết lên não. Sau đó còn không tiếc lời lên án ông không chỉ hại chết mẹ mà còn đan tâm phá hoại hạnh phúc của con trai bà. Chính hành động nóng nảy này đã đẩy bản thân vào chỗ bị ba tống vào ngục, để lại mình Yên Nhi bơ vơ, lạc lỏng. Dường như bất cứ chuyện gì có liên quan đến em cũng dễ dàng khiến cho tôi phát điên. Giống hệt với bất cứ chuyện gì có liên quan đến mẹ đều dễ làm cho ba bị mất trí. Chúng tôi cứ vậy mà công kích và tổn thương nhau. Để rồi, người chịu khổ chỉ có mình Yên Nhi tội nghiệp.
Em mấy hôm rồi cũng chẳng bước chân khỏi nhà. Suốt ngày chỉ ra vào quét dọn và chơi cùng mấy đứa trẻ nhà bên cạnh. Việc “thông cửa” đã rất thành công trong việc khiến tinh thần Yên Nhi trở nên phấn khởi. Lắm lúc được nhìn em cùng chúng nó đùa nghịch, trong lòng tôi cũng dâng lên ham muốn được cùng cô ấy sinh một đứa. Vướng nỗi kỳ hạn một tháng của Young Min vẫn còn đó, không thể hấp tấp hay manh động.
Một mình ngồi trong phòng làm việc, đầu óc tôi lúc nào cũng đầy ắp bóng hình em. Đến lúc cầm viết ghi vào sổ mấy con số cũng suýt bị nhầm lẫn. Tội trạng thì không thể đọc qua loa, nhưng danh tính người đã chết thì tôi chẳng buồn để ý. Chỉ muốn giải quyết nhanh nhanh để lại được nhìn thấy hình ảnh em trước mặt. Sớm biết như vậy đã xây khu vườn ngay trong phòng làm việc, ngẩng đầu một cái liền có thể tìm ra người con gái mình yêu mến.
Chật vật suốt từ sáng tới giờ, cuối cùng cũng tìm ra chút thời gian rảnh rỗi. Tôi nhanh chân bước khỏi phòng, đẩy cửa vào mảnh vườn nhỏ thơm mùi hoa sữa. Từ lúc phát hiện nó có mùi hương giống hệt với cơ thể vợ, tôi đã chẳng ngại ngần “trồng” thêm trong nhà mấy bụi. Em cũng từng lấy làm ngạc nhiên nhưng tôi chỉ cười lấy lệ vì thấy việc bị mê luyến bởi một mùi hương không đáng để khoe mẽ.
Nhìn thấy Yên Nhi đang loay hoay đào bới thứ gì đó ở trong góc, tôi không muốn làm phiền nên chỉ im lặng bước đến. Sau đó, kéo ống quần ngồi xổm xuống bên cạnh.
- Đang làm gì?
- Bắt con giun.
- Bắt giun? – Tôi bật cười hỏi lại – Làm chi?
- Cho cá ăn. – Em miệng trả lời, tay vẫn không một phút ngừng nghỉ - Sẽ rất béo.
Liếc nhìn chiếc khay nhựa chứa đầy giun nhỏ, tôi chợt cảm thấy vô cùng hứng thú, nên hăng hái cuốn tay áo lên khỏi cùi chỏ.
- Anh làm gì?
- Giúp em.
- Không được. Anh mau tránh chỗ khác. Em đã hứa sẽ tự tay bắt cho nó.
Thì ra là vì con bé Tinh Tinh nhà hàng xóm!
Kể từ lúc biết đến sự tồn tại của nhau, hai người ấy càng lúc càng trở nên thân thiết. Tinh Tinh có đôi mắt rất đặc biệt, sáng lấp lánh như ánh sao trên trời. Em vừa nhìn thấy đã xuýt xoa khen đẹp, hết hôn hít lại ôm ấp khiến người ta phát bực. Mà con bé kia không biết vì lý do gì cũng tham lam muốn được bồng bế, sẵn sàng sà vào lòng Yên Nhi bất cứ khi nào có thể.
- Nhiêu đó cũng nhiều rồi. – Tôi không vừa ý, ôm lấy chiếc eo nhỏ - Em vì nó mà đổ mồ hôi ướt áo.
Bất ngờ bị kéo ngã làm em luống cuống, tay chân bất giác vươn ra tìm chỗ bấu víu. Nhưng sự việc đến lúc đó thì đã muộn. Chỉ nhấc tay một cái đã có thể đem được cô búp bê nhỏ này lên khỏi mặt đất.
- Tuyên. – Yên Nhi hốt hoảng dựa vào tôi – Anh đúng là không biết nói lý.
- Như vậy coi như cũng là một dấu hiệu. – Tôi khoái trá ôm em đặt trên đùi, sau đó cẩn thận điều chỉnh lại tư thế để cả hai có thể cùng ngồi trên hồ cá – Bất quá lần sau, em sẽ dễ dàng phân biệt...
Cho tới bây giờ, câu hỏi về khả năng nhận dạng của em vẫn đang làm nhiều người phải kinh ngạc. Họ cứ nghĩ giữa chúng tôi hẳn phải có một loại ám hiệu nào đó. Nhưng thực tế, cô bé này lại chỉ dựa vào sự thật hết sức đơn giản: tôi là người duy nhất có thể gọi tên em, Triệu Yên Nhi.
- Đều tại anh cứ nói dông dài, khiến em cảm thấy hư hư thực thực... – Cô ấy lại buông giọng oán giận – ...Giá chịu gọi người ta sớm một chút...
Tôi bật cười, nhẹ nắm tay em xoa nắn:
- Đến giờ này vẫn chưa hết giận. Có phải muốn được đền bù không?
- Đền bù? – Vẻ mặt em lập tức tràn trề hy vọng – Anh có hứa sẽ làm như thế không?
Nữ hoàng của anh ơi, trừ việc mình phải chia cách, em còn gì mà anh không thực hiện nữa?
- Em muốn rủ Yên Vũ tới nhà mình. - Yên Nhi rụt rè đề nghị - Nhưng không biết ý kiến anh thế nào.
Yên Vũ thì không thành vấn đề. Dù sao cô ấy cũng là em gái ruột của em. Nhưng rắc rối là ở chỗ...
- Không nữa, anh dẫn em tới đó, cho em nhìn nó một chút thôi cũng được.
Nhìn dáng bộ cắn môi vì khó xử của em, trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm giác mình là kẻ rất độc đoán. Với tính cách của Yên Nhi, có thể che giấu ý muốn này suốt mấy ngày qua đã là sự nhẫn nại không nhỏ. Chưa nói tới việc anh Chín đã biết tất cả mọi chuyện mà chỉ riêng việc Yên Vũ giúp Thừa Giai đưa em đến chỗ ba cũng đủ khiến Yên Nhi sợ vỡ mật.
- Lúc đó, vì quá lo cho anh nên em đã hành động rất ích kỷ...
- Anh biết. – Tôi thở dài, vuốt tay nhẹ lên gò má cô bé – Anh cũng không cấm cản chuyện em cùng em gái gặp mặt. Chỉ là...
- Chỉ là thế nào?
- Chỉ là... anh sợ em bị người ta bắt đi mất. – Trời ơi, cái ý nghĩ này vì sao lại khó nói ra đến vậy.
- Người ta? – Yên Nhi tròn mắt lặp lại.
Hai đồng tử linh hoạt xoáy thẳng vào mặt tôi như đang thầm kiểm nghiệm một suy đoán nào đó. Việc anh Chín “án binh bất động” càng lúc lại càng thấy khó hiểu. Những tưởng anh ấy sẽ tranh thủ một tháng này để tiếp xúc và gặp gỡ em thường xuyên. Thật không ngờ...
- Vì chuyện này mà tối nào anh cũng kiên quyết nằm trên ghế? – Cô bé chẳng ngại ngần, dùng hai bàn tay lấm đất ôm lấy mặt tôi.
Xin lỗi vợ yêu dấu. Em không biết một người chồng khỏe mạnh như anh phải khổ sở thế nào để kềm chế ham muốn của mình đâu. Nếu cùng nhau ngủ trên một cái giường, anh sẽ rất khó khăn trong việc tự khống chế. Vất vả là thế nhưng không lúc nào anh dám thổ lộ với em. Vì anh vẫn còn có lòng tự trọng, vì anh sợ sẽ làm em kinh sợ...và vì anh còn đang mang trên người một giao kết...
- Tóc anh cũng vì vậy mà bắt đầu dợn sóng? – Yên Nhi phiền lòng đưa tay vuốt tóc tôi - Thần Tuyên, anh mau trả lời cho em biết, trong lòng anh thật ra còn bao nhiêu lo lắng?
Thấy tôi vẫn kiên trì không đáp, cô ấy lại chủ động thu người vào giữa ngực.
- Nếu việc em gặp Yên Vũ làm anh thấy bất an...Thì cứ để con bé tự lo liệu...
Khi nghe những lời này thốt ra, tôi liền biết đó là cả một sự hy sinh rất to lớn. Đi kèm với nó đương nhiên cũng là một cảm giác bi ai đến cực độ. Mà tôi lại không bao giờ muốn em phải chịu cảm giác như vậy.
- Chiều nay, anh sẽ sai người đưa em đến chỗ anh Chín.
- Sai người? – Yên Nhi vừa nghe hết câu đã lật đật ngồi thẳng dậy – Không phải anh sẽ đi cùng em sao?
- Anh còn có nhiều việc chưa giải quyết. – Tôi cố dùng vẻ mặt bình thản – Em sang chơi rồi tranh thủ về sớm.
Bã xã ngốc nghếch, nếu chồng em cũng có mặt ở đó, anh Chín biết tìm đâu ra có cơ hội để gần gũi? Nghĩ đến thôi là lại muốn đấm mình tơi tả. Trên đời liệu có ai ngu ngốc đến độ đem vợ mình tới gần tình địch như tôi hay không?
- Nhưng mà...anh có một điều kiện.
Dường như đã quá quen thuộc với kiểu cách ngang ngược của tôi nên em lập tức chấp thuận:
- Điều kiện gì, anh cứ nói.
Chậm rãi rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền sáng lóng lánh, tôi quyết định dùng tất cả tình cảm yêu thương và trân trọng để đeo nó vào cổ Yên Nhi.
- Cái này? – Ngón tay em run run sờ lấy chiếc hộp trái tim nằm trước ngực.
- Đây là một sợi dây chuyền đặt biệt. – Tôi mỉm cười mở ra cái hộp trống – Khi tim em đong đầy hình ảnh một ai đó, nó sẽ tự động lấp đầy khoảng trống trong này.
- Thật thần kỳ như vậy?
Dưới ánh nắng, đôi mắt màu đen sẫm của em càng trở nên long lanh, sáng rực. Tôi cố tìm cách lý giải những phản ứng khác lạ nhưng chẳng thu được kết quả. Nói điều kiện thật ra chỉ là một cái cớ, mục đích chính vẫn là để tặng em thứ trang sức duy nhất do mẹ để lại. Cho dù em có thuộc về ai, tôi cũng mong có thể mãi mãi nhìn thấy Yên Nhi đeo nó trên cổ.
- Cấm anh nhìn. – Cô bé đột nhiên dùng tay đẩy tôi ra, sau đó nhanh nhẹn đóng lại nắp hộp – Đây là bí mật.
- Được, anh không nhìn. – Tôi nhếch miệng cười trừ - Nhưng cái gì cũng cần phải chờ đợi. Em ít nhất nên đeo nó thêm một thời gian nữa mới mong nhìn thấy hình ảnh người mình yêu quý.
Quá trình biến đổi cũng giống như nước biển chuyển từ nóng sang lạnh. Để đi từ trạng thái này sang trạng thái khác cần phải có một khoảng thời nhất định. Đợi đến khi chiếc hộp kia và trái tim người đeo nó thật sự hòa làm một, có lẽ ai nấy đều có được câu trả lời mình mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...