Edit: Rainie
-----
Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa
Cùng ở xóm Trường Can
Hai trẻ đâu biết gì là mắc cỡ*
( * Bài thơ “Trường can hành” của Lý Bạch)
Ở chung đã lâu, đôi bên không còn nghi ngờ gì nhau nữa.
Năm ấy Vinh Thiển lên mười, Hoắc Thiếu Huyền mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên Hoắc Thiếu Huyền vướng vào rắc rối cũng bởi vì cô, có một thiếu niên mười bảy tuổi giở trò đùa cợt với Vinh Thiển, kết quả bị Hoắc đại ca đẩy ngã vào góc tường cho ăn một trận đòn.
Thiếu nữ nhỏ nhắn mười tuổi dứt khoát lôi kéo tay của Hoắc Thiếu Huyền ra khóc lóc, khi đó anh còn đang bị phạt đứng, chờ nhà trường giải quyết. Vinh Thiển bị dọa sợ hãi, khóc tới nỗi cả hai mắt đều sưng lên: “Thiếu Huyền, chúng ta về nhà di, đừng ở nơi này, bọn họ nhất định sẽ đánh anh.”
Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, càng lau nước mắt lại càng nhiều hơn. Vinh Thiển nghẹn ngào, khóc đến mức mặt đẫm nước mắt: “Đi thôi, em không nên đến đây, đi thôi...”
Anh lại không nỡ, cầm tay Vinh Thiển cùng cô rời đi.
Chờ những vị trưởng bối trong nhà cùng thầy cô bàn bạc cách giải quyết xong, lúc đi ra ngoài đã không nhìn thấy bóng người nào.
Hoắc Thiếu Huyền đã sớm biết trước, lúc ấy rời đi, khẳng định là đòn roi đang chờ sẵn.
——
Hiếm khi Hoắc Thiếu Huyền lại kiên nhẫn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ cho Vinh Thiển làm mẫu vẽ tranh như vậy, bút vẽ trong tay cô phác họa từng nét từng nét trên giấy trắng, gương mặt anh, ánh mắt của anh, dù là bất cứ biểu tình nhỏ nhất nào, cô đều khắc sâu trong tận đáy lòng.
Vinh Thiển nhìn người đàn ông đối diện chằm chằm, tay cầm bút run rẩy, mái tóc ngắn màu đen lần lượt hiện ra trên trang giấy trắng, con ngươi thâm thúy rất sáng, cô miêu tả từng chút từng chút một.
Mới vừa rồi Hoắc Thiếu Huyền dùng sức quá mạnh, đến bây giờ tay vẫn còn đau buốt. Hai người, không ai lên tiếng, có lẽ là nghĩ tới chuyện trước kia, gương mặt Hoắc Thiếu Huyền hơi giãn ra. Tay Vinh Thiển như không thể khống chế được, càng lúc càng nhanh, nhưng không thấy mất trật tự chút nào, hơn phân nữa từng đường nét của Hoắc Thiếu Huyền đã dần hiện ra, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bức tranh kia: “Thiếu Huyền, em hát anh nghe một bài nhé.”
”Được.” Tiếng nói anh hơi khàn khàn.
Tiếng hát của cô không được đầy đủ, nhưng bài hát này lại mang ý nghĩa đặc biệt sâu xa.
Tiếng nói Vinh Thiển có chút khàn khàn, mang theo tiếng khóc ẩn nhẫn đã lâu không được bộc lộ:
”Trong giấc mộng, người nắm tay thiếp dẫn đi chính là chàng
Vận mệnh an bài bao dây dưa (ân oán) vốn chẳng thể phân rõ
Ân tình chàng, kiếp này thiếp vẫn chưa trả hết
Nguyện đến kiếp sau, xin đem thân hóa thành bùn, vun gốc tình yêu...*”
Hoắc Thiếu Huyền không khỏi bị xúc động, ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, sắc trời từ từ tối xuống, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hát bi thương của Vinh Thiển vẫn quanh quẩn ở bên tai.
”Khuất bóng nàng, thổn thức ưu tư, nào ai nghe thấy?
Dẫu thế nào vẫn quả quyết: nàng là tình yêu của ta!
Ai đúng ai sai vốn không bằng chứng...*”
”Cạch —— “ Cây bút trong tay Vinh Thiển rơi xuống, ngòi bút dừng lại ngay trên miệng của người trong tranh, Vinh Thiển cũng không nhịn được nữa, nước mắt từ từ rơi xuống ngay vào đôi mắt màu đen trong tranh, dần dần, đôi mắt của người trong bức họa cũng thay đổi, phảng phất như cả hai cũng rơi lệ. Cô khóc, hai vai đều run rẩy, làm sao bây giờ, không thể quên được, thực sự không thể quên được.
Nơi cổ họng Hoắc Thiếu Huyền khẽ gợn sóng, trong mắt cũng mờ mịt vỡ vụn, anh chưa bao giờ chịu được nước mắt của cô, nhưng bây giờ, anh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh đứng dậy đến trước mặt Vinh Thiển, ngồi xổm xuống, một chân quỳ dưới đất, Hoắc Thiếu Huyền vươn tay ôm cô vào trong ngực, cô khóc rất nhiều, cả người giống như một chiếc lá mỏng manh, cánh tay người đàn ông từ từ ôm chặt cô hơn: “Tiểu Thiển.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai có thể hiểu được nỗi đau của họ. Hoắc Thiếu Huyền lùi người lại, kéo hai tay của cô: “Muốn trở về bên cạnh anh không?”
Ánh mắt Vinh Thiển nhanh chóng lướt qua gương mặt anh, cô đau lòng đến như vậy, vì sao anh còn muốn ra mặt giúp cô, còn quan tâm đến ý muốn của cô?
Hoắc Thiếu Huyền, có một số thời điểm, không nên che chở em như vậy nữa, cứ mặc kệ em đi.
Vinh Thiển khẽ nhắm mắt, sau đó lắc đầu.
Khóe mắt Hoắc Thiếu Huyền che đậy bi thương, trong mắt cũng long lanh, kéo cô vào trong vòng tay mình lần nữa: “Đừng khóc, đừng khóc.”
----
Lệ Cảnh Trình đi tới Vinh gia thì đã không thấy bóng dáng Vinh Thiển từ lâu, hôn lễ giữa Vinh Trạch và Giang Tụng Giai vẫn được cử hành như cũ, Hoắc Bang cũng sai người đi tìm kiếm, bất luận là ở Hoắc gia hay là Vinh gia, đều không thấy bóng dáng hai người đâu.
Cố Tân Trúc nén giận trong lòng: “Hai đứa nó sẽ không bỏ trốn chứ? Thiển Thiển yêu Hoắc Thiếu Huyền như vậy, biết đâu lại như vậy.”
Lệ Cảnh Trình giương mắt nhìn về phía bên ngoài, quả bóng bay to màu đỏ thẫm đang bay ngoài trời, anh cảm thấy thật mỉa mai, lẽ nào anh đối Vinh Thiển chưa đủ tốt sao?
Dù cho cô không yêu anh, cũng không cần phải bỏ đi cùng Hoắc Thiếu Huyền trước mặt tất cả mọi người.
---
Nằm ở sofa trong căn phòng kính, ngẩng đầu là có thể thấy vài ngôi sao nhỏ tỏa sáng, Vinh Thiển gối đầu lên cánh tay của Hoắc Thiếu Huyền ngủ say.
Anh không thể bỏ đi, nhưng Hoắc Thiếu Huyền biết, người bên ngoài sớm muộn sẽ tìm được, nếu anh nghĩ cho Vinh Thiển, thì không thể để cho người khác thấy tình cảnh của bọn họ bây giờ.
Anh cẩn thận đứng dậy, cầm cái chăn bên cạnh đắp lên cho cô.
---
Hoắc gia và Vinh gia đều đã nháo nhào cả lên rồi, một chút tin tức cũng không có, Lệ Cảnh Trình đột nhiên nhớ tới căn phòng kính, anh đứng dậy bỏ đi ra ngoài không nói một câu.
Xe đi nhanh như một mũi tên lao đến con đường lớn trên rừng, rất nhanh đã đi tới bên ngoài căn phòng kính. Anh đẩy vào, cửa bên trong cũng không khóa.
Hoắc Thiếu Huyền thấy anh đi vào, lúc này mới mở cửa xe rời đi.
Lệ Cảnh Trình đi theo ánh đèn lờ mờ bước vào thì thấy Vinh Thiển nằm một mình trên sofa, trong lòng anh nặng nề rủa thầm cho hả giận, trái tim khẽ thả lỏng. Nhìn như vậy, cô chỉ là cùng Hoắc Thiếu Huyền rời đi mà thôi.
Xoay người lại đến trước bàn, ở trên chỉ có một bức tranh, anh cầm lên liếc nhìn, đúng là cô không có cách nào để có thể quên được Hoắc Thiếu Huyền.
Vinh Thiển ngủ rất say, ngày thứ hai tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy người đàn ông đang ngủ gục bên bàn, cô trừng mắt nhìn, lúc này mới xác định được là mình không nhìn lầm.
”Lệ Cảnh Trình?”
Anh đã tỉnh dậy, Vinh Thiển ngồi dậy: “Tại sao anh lại ở đây?”
Tiếng nói Lệ Cảnh Trình hơi khàn khàn: “Tại sao em lại không nói tiếng nào liền bỏ đi, gọi điện thoại cho em cũng không nhận, tôi đến đưa em về nhà.”
Vinh Thiển kinh ngạc ngồi ở trong sofa, trên người cô còn có mùi nước hoa quen thuộc của Hoắc Thiếu Huyền, có lẽ anh ấy đã đi rồi.
Lệ Cảnh Trình đứng lên, hai chân tê cứng, anh đành phải ngồi xuống lần nữa: “Vì sao không trở về Đế Cảnh?”
Suy nghĩ của Vinh Thiển bị cắt ngang, chuyện Hoắc Thiếu Huyền ở đây tối hôm qua, có lẽ anh ta không biết: “Tôi sợ, anh ta đã đánh tôi, tôi về Đế Cảnh, tìm được tôi không lột da tôi ra sao?”
”Người đó là do em tìm tới?”
”Dĩ nhiên không phải!” Dù cho thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể để Vinh gia mất mặt với mọi người.
”Nếu không phải, sợ cái gì?” Chân Lệ Cảnh Trình dần dần hết bị tê như ban đầu, anh đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Vinh Thiển: “Có tôi ở đây, em nghĩ anh ta có dám động đến em không?”
Vinh Thiển cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào: “Lạnh quá.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm cô vào trong ngực, anh không hiểu, cô lạnh, anh cũng không cảm nhận được.
Anh cầm giày mang vào chân giúp cô, Vinh Thiển nhìn gò má Lệ Cảnh Trình, nếu anh ta thật sự quan tâm tới cô thì thật tốt. Chí ít, anh ta cũng cưng chiều cô như Hoắc Thiếu Huyền. Lệ Cảnh Trình ôm bả vai của cô đi ra ngoài, đi qua bàn trà, anh không khỏi liếc mắt nhìn, trong bức tranh ấy, Hoắc Thiếu Huyền được vẽ rất sống động, giống như đôi môi cũng có thể nói chuyện.
Trong lồng ngực Lệ Cảnh Trình chợt cảm thấy trống rỗng, nếu không phải yêu, sao có thể vẽ nên bức tranh sống động như vậy?
-----
[ * Lời bài hát Si Tình Mộ – Giả Thanh ( OST Tân Thiên Long Bát Bộ)
Link: mp3.zing /bai-hat/Si-Tinh-Mo-Gia-Thanh/IWAOC90I.html ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...