Edit: Dế Mèn
—–
Vinh Thiển vẫn ôm anh thật chặt, dường như nếu buông lỏng tay, cô sẽ mất đi anh.
Chưa bao giờ Vinh Thiển thấy sợ hãi cho Lệ Cảnh Trình như vậy.
Lệ Cảnh Trình thở dốc từng hơi lớn, tóc tai rơi rớt trên khuôn mặt.
Đợi cơ thể lấy lại cảm giác, Lệ Cảnh Trình muốn đẩy Vinh Thiển ra, nhưng cô lại bấu chặt cổ tay của mình, ôm anh vào trong ngực thế nào cũng không buông. Sức cô đương nhiên thua anh, nhưng cô đang mang thai, cô không tin Lệ Cảnh Trình có thể mạnh tay với cô.
Người đàn ông đau khổ, tay vỗ trán.
“Vinh Thiển, buông ra!”
“Em không buông đấy!”
Cô kéo Lệ Cảnh Trình ra sau hai bước.
“Đây không phải là cách. Anh muốn tự dìm mình chết sao?”
Lệ Cảnh Trình gạt cánh tay cô. Anh cực lực kìm nén nhưng vẫn còn hơi khống khống chế được sức lực, Vinh Thiển lảo đảo mấy bước. Không còn bị trói buộc, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng xông lên trước, không món đồ nào trong phòng thoát được.
Vinh Thiển nhìn ra anh đang rất khó chịu. Bàn tay anh quét qua mấy món đồ trên bàn, tiếng vang lách cách truyền vào tai Vinh Thiển. Cô giẫm lên mặt đất bừa bãi mà đi tới, ôm lấy thắt lưng Lệ Cảnh Trình.
“Cảnh Trình!”
“Buông anh ra! Buông anh ra!” Lệ Cảnh Trình lập tức giữ chặt vai Vinh Thiển.
“Em đói lắm, thực sự chết đói rồi! Em thấy khó chịu lắm!”
Lệ Cảnh Trình không nỡ nhất là thấy Vinh Thiển chịu khổ. Nghe thấy vậy, ánh mắt anh tràn ngập vẻ do dự nhìn về phía cô.
Gương mặt Vinh Thiển tái nhợt, yếu ớt bất lực đọng bên cạnh anh.
“Ban ngày chưa ăn bao nhiêu, Cảnh Trình, em có thể bị chết đói không?”
Lệ Cảnh Trình gắng chịu đựng thân thể đang bị giày vò, anh cảm giác mình sẽ gánh vác không nổi, nhưng ánh mắt Vinh Thiển lại làm không thể không gánh lấy.
Thật sự, kiên trì còn khó hơn nhiều so với buông tay.
Vinh Thiển nhìn thấy sự đấu tranh mắt anh, cô thuận thế kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình.
“Ngồi với em. Anh nghe xem, con cũng đang đói bụng lắm.”
Lệ Cảnh Trình được cô dìu tới mép giường. Tay Vinh Thiển vuốt lại mái tóc ướt cho anh. Ngày thường anh rất phong nhã chỉn chu, sao có thể cho phép bộ dạng mình chật vật thế này?
Trong tình huống vừa rồi, bất kỳ ai nếu tâm lý tố chất kém một chút cũng sẽ không vượt qua được, Vinh Thiển không tin bệnh của anh lại phát tác đúng lúc như vậy.
Cô đưa tay sờ sờ mặt Lệ Cảnh Trình.
“Cảnh Trình, thả lỏng nào! Lúc mới vào đây không phải anh vẫn rất ổn sao?”
“Anh cũng không biết…”
“Anh quá căng thẳng. Anh càng lo mình không ra khỏi đây được, áp lực tâm lý lại càng lớn.”
Lệ Cảnh Trình vừa rồi đã phát tiết một trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, với Vinh Thiển mà nói đây là một cơ hội.
Cô nằm trên giường, để Lệ Cảnh Trình cúi xuống, cẩn thận để đầu anh áp lên bụng của mình: “Nghe xem, có phải con nói con đói bụng lắm không?”
Sự phiền não trong lòng Lệ Cảnh Trình không xua đi được, vẻ thịnh nộ hiển lên trên mặt.
Vinh Thiển vội dùng tay dán vào mặt anh, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến anh cảm thấy thoải mái không ít.
“Cảnh Trình, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta sẽ về Nam Thịnh. Ở đấy em có bạn và người thân, còn có Đế Cảnh mà em rất thích. Quan trọng nhất là, còn có căn nhà kính, đấy không phải là lồng giam nhốt em. Đến lúc đó, chúng ta dẫn theo hai con vào, có thể làm thành thiên đường vui chơi cho bọn trẻ. Anh chơi với Gạo Nếp và con trai, em thì vẽ mấy cha con, được không?”
Lệ Cảnh Trình không trả lời.
Vinh Thiển nhìn thấy gân xanh trên cánh tay anh gồng lên, anh khổ cựa, cô cũng bị lây theo.
“Anh nhất định sẽ hỏi em, sao chắc chắn là con trai đúng không?”
Vinh Thiển vẫn lẩm bẩm: “Bởi vì em muốn nhìn coi, một đứa con trai được khắc từ khuôn mẫu anh lớn lên sẽ trông thế nào.”
Cô cố gắng hết sức để đánh lạc sự chú ý của Lệ Cảnh Trình. Một khi Lệ Cảnh Trình phát bệnh, cả bác sĩ cũng bó tay hết cách, tần suất phát bệnh rất thấp, như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Bàn tay Vinh Thiển để lên đầu Lệ Cảnh Trình.
“Cảnh Trình, thực ra có chuyện em vẫn gạt anh.”
Người đàn ông khẽ nhắm mắt, hoàn toàn kiệt sức: “Hửm?”
“Lúc em mang thai Gạo Nếp, trước mộ của mẹ em, Hoàng Phủ Tứ Thiếu có nói cho em biết sự thật đêm đó. Về sau, bọn họ bày ra chuyện Kỷ Lưu Gia, tất cả anh đều biết rồi đấy. Lúc đó em nóng lòng muốn rời khỏi anh, em ra sân bay, cũng như khi ở bệnh viện chuẩn bị trốn đi thì bị chụp ảnh, tất cả đều là vì…”
Lệ Cảnh Trình đợi lâu không có được nửa câu sau của cô, cuối cùng cũng tiếp lời.
“Vì sao cơ?”
Khóe miệng Vinh Thiển thoáng hơi cong lên: “Bọn chúng bảo em đi tố cáo anh tội cưỡng bức. Chúng nói chỉ cần em đứng ra làm chứng, chúng sẽ an bài xong xuôi tất cả, còn có thể đưa em đi.”
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn cô: “Khi đó, mong muốn lớn nhất của em không phải là bỏ đi sao?”
“Đúng vậy.”
Hai tay Vinh Thiển ôm mặt Lệ Cảnh Trình. Như thể đang vuốt má Gạo Nếp, cô vuốt má anh.
“Sao em ngốc thế nhỉ! Đó đúng là cách đơn giản mà tiện lợi nhất mà.”
Lệ Cảnh Trình nắm cổ tay cô: “Anh nhìn em thế nào cũng đâu giống đồ ngốc đầu thai đâu.”
Vinh Thiển nghiêng tới, trán tựa trán với anh: “Khi đó, em đã cự tuyệt không chút do dự. Thực sự, Cảnh Trình, anh hẳn nên khen em chút đi. Ngay cả một chút do dự em cũng không có, nguyên nhân lớn nhất là vì em không muốn con đường sau này của Gạo Nếp sẽ khó đi. Em thương con sao nỡ để con sau này bị người ta chỉ trỏ? Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, anh đoán đi?”
Khóe mắt Lệ Cảnh Trình ôn nhu hơn: “Bởi vì em cũng yêu anh.”
Thốt ra lời này, tự Lệ Cảnh Trình cũng cảm thấy không tin được.
Vinh Thiển cười, chỉ chỉ cánh môi anh: “Anh nghĩ hay lắm! Khi đó rất muốn cắn đứt một miếng thịt của anh, nhưng anh rất chiều em, tốt với em, cũng khiến em không cách nào nặng tay với anh như vậy được.”
“Cho nên, những tình cảm dành cho em không phải là vô ích.” Lệ Cảnh Trình đưa hai tay ôm thắt lưng Vinh Thiển: “Vì để có được em, anh thực sự đã dùng bản lĩnh nước chảy đá mòn. Thiển Bảo, tảng đá em đây anh đã đục được rồi.”
Vinh Thiển dang hai tay ra, Lệ Cảnh Trình tiện thể ôm lấy.
Cô ôm chặt anh: “Cám ơn anh đã nhẫn nại với em như vậy. Lệ Cảnh Trình, em may mắn biết bao.”
Cũng không biết là từ lúc nào, anh không còn là kiếp nạn của cô, mà đã trở thành một tấm khiên bảo vệ không thể thiếu trong lòng cô. Vinh Thiển ôm anh rồi lại không chịu buông tay ra: “Cảnh Trình, em còn làm một chuyện mà anh chắc chắn không biết.”
“Chuyện gì?”
“Anh đoán đi.”
“Đầu óc em nhiều ý nghĩ như vậy thì sao anh đoán được?”
Vinh Thiển ghé môi đến bên tai anh: “Vậy tức là em và anh tâm linh không tương thông.”
Lệ Cảnh Trình khóe mắt nhuốm nét cười: “Anh suy nghĩ đã.”
“Cho anh đoán ba lần.”
“Em đang học…” Giọng Lệ Cảnh Trình như bị nghẹn trong cổ họng, thực sự đoán không ra: “Em học công phu?”
“Anh có thấy em mang thai không, đi đâu học công phu chứ!”
“Học công phu ở miệng.”
Vinh Thiển nghe không hiểu: “Học làm gì?”
“Em không phải nói trong lúc mang thai không thể đụng vào em sao?”
Vinh Thiển đầu óc chuyển động lại chuyển động, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Lệ Cảnh Trình!”
“Anh thực sự đoán không ra.” Người đàn ông buông vũ khí đầu hàng.
“Xin em rủ lòng thương xót, nói cho anh biết đi.”
“Em làm một bức điêu khắc cho anh.”
Vinh Thiển từng chữ từng lời nói bên tai Lệ Cảnh Trình: “Đây là lời hứa của em với anh. Cảnh Trình, chuyện hứa với anh trước đây, cho dù chỉ là để ứng phó nhưng vẫn còn nghiêm túc. Em bảo đảm, sau khi ra khỏi đây, em sẽ thực hiện.”
Lệ Cảnh Trình không khỏi siết chặt cánh tay, lòng anh tràn đầy xúc động, miệng có nhiều lời muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Anh hôn lên trán Vinh Thiển: “Thiển Bảo!”
Khóe miệng cô như nở hoa: “Em bỏ nghề lâu năm rồi, nhưng em tin em vẫn có thể làm tốt như ban đầu. Hiện tại nhắm mắt lại em cũng có thể họa ra hình dáng của anh. Cảnh Trình, bởi vì trong lòng em có anh, anh hiểu không?”
Lệ Cảnh Trình không nén được kích động, không khỏi gật đầu: “Anh hiểu, đương nhiên là anh hiểu!”
“Cho nên, anh không thể vào lúc này lại gặp chuyện không may, hiểu không?”
Lệ Cảnh Trình gật gật đầu.
Vinh Thiển dán hai gò má vào Lệ Cảnh Trình, cô cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh, không hề nóng sốt. Cô rất tự nhiên khi làm động tác vô cùng thân thiết như vậy, ngón cái vô thức vuốt ve hai má anh.
“Lệ Cảnh Trình, da anh đẹp thật đó.”
“Da anh luôn luôn đẹp mà.”
“Anh giỡn!” Vinh Thiển không khỏi bật cười, cô lại nâng mặt anh lên, ánh mắt trói chặt anh.
“Còn khó chịu nữa không?”
Anh hơi giật mình, cảm giác đau đớn và tê liệt ở chân tay tựa như đang từng chút tan đi, quan trọng là sự nóng nảy trong lòng hình như đã được xoa dịu. Lệ Cảnh Trình cũng cảm thấy khó tin.
Vinh Thiển giơ một tay lên sửa sang lại mái tóc cho anh: “Trước đây, trước lúc phát bệnh, có phải người anh rất mệt mỏi không, cũng căng thẳng vô cùng?”
Lệ Cảnh Trình nhớ lại chuyện sau khi anh đã trưởng thành: “Đúng vậy.”
“Cho nên bệnh này rất có thể có quan hệ với tâm trạng. Rất nhiều bệnh nhân ung thư giữ tâm trạng tốt vẫn có thể khôi phục như thường, về điểm này anh đã là gì đâu? Hơn nữa, sau này có em ở đây cạnh anh, hàng ngày em có thể chọc cho anh vui mà!”
Vinh Thiển khẽ nhếch khóe miệng: “Có điều, năm đó em bỏ đi, anh cũng không phát bệnh, có phải vì trong lòng rất thoải mái không?”
Lệ Cảnh Trình nhéo mũi Vinh Thiển: “Anh cũng không biết sao vượt qua được mấy năm đó, người cứ như mất hồn. Có lẽ chính bởi vậy mà ngược lại không bị gì.”
Người anh vẫn rất yếu, anh khom lưng nằm xuống cạnh Vinh Thiển.
“Thiển Bảo, anh đã gặp nhiều bác sĩ, hóa ra không phải anh không có thuốc chữa, chỉ là không tìm được thuốc thích hợp để trị bệnh của anh thôi.”
Vinh Thiển dựa vào đầu giường, Lệ Cảnh Trình nhắm mắt dưỡng thần. Cô nhìn bốn phía xung quanh: “Ở đây hẳn là nơi có tính chất kinh doanh, đi tới chỗ nào cũng đều phải giải mật mã, qua hết cửa mới có thể đi ra.”
“Phải, sai một chút là chúng ta sẽ không ra được.”
Vinh Thiển sờ sờ đầu anh: “Anh có hai cái đầu lận, anh là Lệ Cảnh Trình.”
Hai người nghỉ ngơi xong, Lệ Cảnh Trình ngồi dậy trước, anh kéo Vinh Thiển: “Còn chịu được không?”
“Được.”
Bọn họ ra khỏi phòng, lại theo con đường lát đá xanh đi về phía trước. Vinh Thiển căng thẳng, siết chặt bàn tay Lệ Cảnh Trình.
Anh quay đầu lại nhìn cô: “Sợ lắm sao?”
“Em sợ quả cầu sắt kia lại tới.”
“Nếu vậy cũng không sao, có anh ở đây chắn trước em rồi.”
Không biết tại sao khi nghe như thế, trong lòng Vinh Thiển lan ra một sự khó chịu, cô thốt lên: “Em không muốn anh chắn cho em.”
Lệ Cảnh Trình cầm tay Vinh Thiển, hai người một trước một sau đi về phía trước, đi một hồi mới tới được cái nơi gọi là đầu cùng.
Đó là một cánh cửa sắt to, nặng, cao bằng chừng mấy người. Xem xét xong, Lệ Cảnh Trình phát hiện có một ổ khóa, nhưng lại không chìa khóa.
“Đây chính là lối ra.”
“Nhưng chúng ta không ra được.”
Bàn tay Lệ Cảnh Trình sờ tấm cửa, thấy mặt trên có rất nhiều chữ cái không tuân theo quy tắc nào, tựa như được cắt ra, kỳ quái gắn trên đó.
Vinh Thiển đứng cạnh anh.
“Cái này để làm gì thế?”
“Hình như là xếp chữ.”
Vinh Thiển thật muốn chửi bậy: “Trông giống như là không để chúng ta giải được, chẳng phải là muốn ta ở đây chờ chết sao?”
“Không khác bao nhiêu đâu.” Nét mặt Lệ Cảnh Trình lộ vẻ tự mãn.
Tay anh di chuyển không ngừng nghỉ, xếp mấy chữ cái xong, bên cạnh có một cái nút màu đỏ, tay anh nhấn xuống, một tiếng báo động chói tai vang tới.
Trán Lệ Cảnh Trình lộ sự căng thẳng. Cuối cùng, anh liều lần hai, nhấn cái nút. Lại có loạt tiếng máy móc truyền đến: Bạn còn có một cơ hội cuối cùng. Thiên đường dưới mặt đất đang mở rộng vòng tay chào bạn, hoan nghênh bạn vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Lệ Cảnh Trình bước lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt tường. Vinh Thiển hầu như nhìn không hiểu, càng không dám nói gì.
Anh để ý thấy, những chữ cái ấy đều ở bên trái tấm cửa. Lệ Cảnh Trình nhớ lại thiết kế của ngọn đèn trong căn phòng trước. Ánh mắt anh nhìn rồi lại nhìn trình tự sắp xếp của những chữ cái này, khắc sâu vào trong trí óc.
Giả như, đặt khe cửa với tấm gương…
Vinh Thiển nhìn thấy người đàn ông nhanh tay gỡ mấy chữ cái xuống, lại xếp các chữ cái theo trình tự ngược lại như phản chiếu của gương, việc này cần phải có trí nhớ cực kỳ tốt. Vinh Thiển thấy hoa cả mắt. Sau khi cấp tốc hoàn thành, Lệ Cảnh Trình cũng không xem lại, có vẻ rất chắc chắc, tay anh đập xuống cái nút.
Vinh Thiển theo bản năng bịt kín hai lỗ tai.
Không có tiếng chuông báo động khiến người ta kinh sợ truyền đến, mà có một âm thanh tí tách nhỏ rơi vào tai Lệ Cảnh Trình. Vinh Thiển nhìn thấy trên bề mặt tường tự nhiên mở ra một cánh cửa.
Lệ Cảnh Trình nắm lấy tay cô, không nói hai lời, đi vào trong.
Khuôn mặt Vinh Thiển lộ vẻ mừng rỡ. Cô cho rằng đây là lối ra, nhưng không ngờ vẫn là bốn bức tường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khỏi suy sụp: “Đây không phải là đùa giỡn với chúng ta sao?”
“Nếu anh không đoán sai, chìa khóa nằm ngay tròng phòng này.”
Ánh mắt Vinh Thiển sáng lên: “Thật sao?”
“Có điều, chắc chắn sẽ khó tìm.” Lệ Cảnh Trình liếc nhìn căn phòng này trước. “Em ngồi đã, anh sẽ đi tìm.”
Bên trong căn phòng bày biện rất đơn giản, cũng chỉ là mấy đồ gia dụng, bốn bức tường sơn màu trắng. Vinh Thiển đi tới trước giường, kéo ngăn tủ đầu giừơng ra.
Bên trong không có gì cả.
Tìm một lượt, cô mệt nên ngồi xuống mép giường. Lệ Cảnh Trình ngồi xổm xuống, mỗi ngóc ngách đều không bỏ qua.
Vinh Thiển không dám tiêu hao quá nhiều thể lực, cô vuốt ve bụng dưới, đôi chân đang thả trên mặt đất bỗng nhiên cảm thấy mát mát.
Vừa cúi xuống nhìn, Vinh Thiển quá sợ hãi: “Cảnh Trình!”
Lệ Cảnh Trình xoay người lại: “Sao vậy?”
“Sao có nhiều nước như vậy?”
Lệ Cảnh Trình cúi đầu, nhìn thấy mặt đất đã thấm một lớp nước. Anh đi nhanh tới, kéo cửa phòng ra. Cửa đã bị đã khóa.
Vinh Thiển đứng dậy đi tới cạnh anh: “Giờ phải làm sao bây giờ?”
Nước chảy tới bên chân Lệ Cảnh Trình, chỉ mới thấm ướt đế giày thôi. Lệ Cảnh Trình ra hiệu cho cô đừng hoảng hốt. Anh lần theo hướng dòng nước chảy ra, tới trước một dãy màn cửa.
Vinh Thiển nín thở tập trung, nhìn xung quanh bốn phía. Ở đây cả cái cửa sổ cũng không có, nếu như nước tràn vào, tức là muốn cho bọn họ chết chìm ở đây.
Bàn tay Lệ Cảnh Trình không ngơi nghỉ, anh đột nhiên xốc rèm cửa sổ lên.
Vinh Thiển thấy một vòi nước lớn, được xây đổ bê-tông trên mặt tường. Chưa kịp nhìn kỹ hơn đã nghe một trận tiếng vang kỳ lạ truyền tới tai, đột ngột, như van nước được mở to, một dòng nước cuộn trào mãnh liệt đồng thời cũng ào vào phòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...