Edit: Dế Mèn
——-
Lệ Cảnh Trình vừa nói xong, mỗi người mỗi nét mặt.
Thẩm Tĩnh Mạn lo lắng hoảng hốt. Sắc mặt Lệ Cảnh Vân cũng thay đổi. Củng Khanh, Củng Dụ không giấu được ý cười lạnh trên môi. Thịnh Thư Lan cứng đờ, nằm xuống giường không nhúc nhích. Liếc mắt nhìn qua, e chỉ có Lệ Cảnh Tầm mang nét mặt bình tĩnh, trong mắt không hiện ra một gợn sóng.
Lệ Cảnh Trình nắm chắc tay Vinh Thiển.
Thẩm Tĩnh Mạn kêu lên kinh ngạc: “Cảnh Trình! Con cứ thế mà đi sao?”
Vinh Thiển nghe trong giọng bà có nỗi nghẹn ngào, bước ra khỏi phòng bệnh này tức nghĩa sẽ mất đi sự bảo hộ của nhà họ Lệ.
Lệ Cảnh Trình vẫn đi ra không chút do dự.
Vinh Thiển đi theo cạnh anh, cả hai đều trầm mặc. Ra khỏi bệnh viện, Lệ Cảnh Trình lái xe thẳng về Đông Uyển.
Về tới nơi lại thấy người giúp việc đã thu dọn hành lý của hai người xong cả rồi.
Lệ Cảnh Trình thấy vẻ hoài nghi trên khuôn mặt Vinh Thiển: “Từ lúc em mất tích anh đã cho người sắp xếp. Từ tối nay chúng ta sẽ chuyển ra khỏi Đông Uyển.”
Vinh Thiển gật đầu: “Dạ.”
Từ ngày Lệ Cảnh Trình lập công ty riêng, anh đã hiểu các loại sản nghiệp trên danh nghĩa là thế nào.
Chỗ ở anh cũng đã ọi người quét dọn. Vinh Thiển ôm Gạo Nếp đi vào nhà mới. Thực ra trong lòng cô lo nghĩ: Đã ra khỏi nhà họ Lệ rồi thì sao không về Nam Thịnh luôn?
Nhưng trong lòng Lệ Cảnh Trình càng rõ ràng hơn. Ông già sẽ không dễ dàng để anh chạy thoát như vậy, e là đã ra lệnh phong tỏa cấm đoán từ sớm, dưới tay ông ấy còn nuôi một nhóm đặc công chuyên nghiệp.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy nực cười.
Lệ Cảnh Vân luôn luôn công khai tham muốn khống chế mọi thứ trong tay như thế; mà với nhà họ Lệ, đó không đơn giản chỉ vì việc kinh doanh thôi không.
Có điều, Lệ Cảnh Trình từ lúc còn trẻ đã tỏ ra anh có tài năng hơn người trong việc kinh doanh, đối với mấy chuyện khác anh không có hứng thú nhiều. Bây giờ, anh mới có được địa vị ngày hôm nay, do chính anh tạo nên.
Gạo Nếp vẫn chưa dậy, Vinh Thiển đặt con nằm xuống giường.
Vừa định đứng dậy, eo đã bị một đôi tay cuốn lấy: “Em đã nghe hết, sao lúc về nhà sao không hỏi gì anh cả?”
”Em vừa định hỏi thì mẹ gọi điện thoại qua.”
Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình dán sát vào lưng Vinh Thiển. Hai tay cô chống xuống mép giường.
”Lệ Cảnh Trình, năm ấy, anh muốn phụ nữ nào mà không có, sao phải lấy cách dùng sức mạnh như vậy?”
Câu hỏi này trước đây Vinh Thiển cũng đã hỏi qua.
Lệ Cảnh Trình lại không trả lời.
Cô nghe phía sau có tiếng hít thở đều đều. Vinh Thiển khom người, cả người ê ẩm: “Hay là, anh thực sự gặp chuyện gì kích động?”
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống giường, thuận thế ôm theo cô: “Nếu như anh nói, năm ấy anh phát bệnh, em tin không?”
Vinh Thiển giật mình: “Phát bệnh? Anh bị bệnh gì?”
Người đàn ông cọ cọ cằm vào cần cổ của cô, nhắm mắt: “Một loại bệnh anh không thể kiểm soát được.”
Đã nói đến nước này, Lệ Cảnh Trình tựa như không muốn tiếp tục nữa. Anh cầm lấy bàn tay Vinh Thiển: “Em chỉ cần biết, vết thương anh từng gây cho em không phải như Thịnh Thư Lan đã nói.”
Vinh Thiển im lặng.
Thời gian đã không còn sớm. Cô nghĩ, khi nào Lệ Cảnh Trình muốn, anh tự nhiên sẽ cho cô biết.
Có điều, Vinh Thiển không ngờ rằng, bình thường Lệ Cảnh Trình thân thể khỏe mạnh, rốt cuộc là bệnh gì mà có thể khiến anh không thể khống chế được bản thân mình?
—-
Còn Lệ Cảnh Vân ở bên kia cũng nói được làm được. Ngày hôm sau ông cho thu hồi những sản nghiệp và khoản đầu tư trên danh nghĩa thuộc sở hữu của nhà họ Lệ.
Thẩm Tĩnh Mạn cả buổi tối hầu như không chợp mắt, về nhà biết được tin này thì sốt ruột nóng lòng đi tìm Lệ Cảnh Vân.
”Ông à, ông tính tuyệt tình thật vậy ư?”
”Cảnh Trình là con tôi, không ép nó không được.”
”Tôi biết ông khổ tâm...” Thẩm Tĩnh Mạn cẩn thận trong việc dùng từ: “Nhưng bức nó như vậy, tôi sợ sẽ phản tác dụng.”
”Cũng được thôi.” Lệ Cảnh Vân ngẩng lên nhìn bà: “Nếu thế thì để thằng hai cưới, dù sao cũng đều là con tôi.”
Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy, đành phải im tiếng, không nói nữa.
Hôm sau Thịnh Thư Lan xuất viện. Củng Khanh và Củng Dụ đích thân chăm lo cô ấy. Trong lòng Thẩm Tĩnh Mạn còn có chuyện khác nên cũng không có tâm trạng mà lo chuyện này.
Chuyện Vinh Thiển tông phải người, cuối cùng do Lệ Cảnh Trình ra mặt giải quyết.
Với thái độ của anh trong chuyện này, Lệ Cảnh Vân cũng không quản.
Cuối cùng, kết luận nói người kia muốn tự sát.
Lúc đó người bị bệnh nan y, không thể chữa trị, nên mới dẫn tới con đường này. Mặc dù vậy, Lệ Cảnh Trình vẫn chịu tất cả tiền thuốc men, cũng không vạch trần giao dịch đằng sau ông ta với Lệ Cảnh Vân.
Mặc kệ thế nào, con người rồi ai cũng chết, hơn nữa ông ấy cũng chỉ là vật hy sinh.
—-
Đưa Gạo Nếp tới lớp mẫu giáo xong, Vinh Thiển cũng đi tới phòng đấu giá làm việc.
Thịnh Thư Lan nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần cũng hồi phục lại.
Chiếc bàn dài không có gia đình Lệ Cảnh Trình trông có vẻ vắng vẻ. Dù bọn họ chỉ ở đây ăn vài bữa cơm nhưng Thịnh Thư Lan đã quen hơi thở của anh ở đây. Củng Dụ gắp thức ăn cho cô. Gương mặt Thịnh Thư Lan tiều tụy, hai mắt vô thần, cơm nước trong miệng nhấm nuốt nửa ngày mới nuốt xuống được.
”Ba!”
Lệ Cảnh Vân ngẩng đầu nhìn cô.
”Ba đừng ép Cảnh Trình nữa. Dưa hái xanh không ngọt, con nghĩ thông suốt rồi.”
Lệ Cảnh Tầm chau mày, nhưng những câu Thịnh Thư Lan sắp nói tiếp mới làm anh ta giật mình.
”Ba mẹ con nhất định là muốn tìm một người có thể che chở cho con. Cảnh Trình đã có Vinh Thiển; nếu như, nếu như cậu hai chịu cưới, con cũng đồng ý theo anh ấy.”
Đôi đũa Thẩm Tĩnh Mạn rơi xuống chén, dội lại một tiếng cạch. Trong mắt bà lộ ra sự kinh ngạc: “Thư Lan, con nói cái gì?”
”Mẹ, con đợi Cảnh Trình không phải mới mấy năm, con cũng tuyệt vọng rồi.”
Lệ Cảnh Tầm cầm đũa khẽ gảy hạt cơm trong chén.
Sắc mặt Lệ Cảnh Vân không thay đổi: “Con thực sự đồng ý theo Cảnh Tầm?”
Thịnh Thư Lan gật đầu.
Củng Khanh và Củng Dụ vẫn đang khó khăn tiêu hóa cái tin này.
Dù sao Thịnh Thư Lan trước giờ vẫn khăng khăng một mực với Lệ Cảnh Trình, sao đột nhiên suy nghĩ thông suốt rồi?
Thẩm Tĩnh Mạn một miếng cơm cũng không nuốt vào nổi.
Lệ Cảnh Vân suy nghĩ chỉ chốc lát: “Chuyện này để ba suy nghĩ một chút.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Tầm dâng nụ cười nhạt. Thịnh Thư Lan để đũa xuống: “Con về phòng trước.”
Thẩm Tĩnh Mạn cũng đứng dậy theo.
Hai người một trước một sau vào phòng. Thẩm Tĩnh Mạn đóng cửa lại: “Thư Lan, đầu óc con hồ đồ rồi phải không?”
”Mẹ, con không hồ đồ.”
”Vậy sao muốn theo thằng hai?”
”Nếu không thì con còn có thể làm gì? Chuyện năm đó đã rõ rồi, Cảnh Trình không muốn con, bây giờ trừ cậu hai ra còn ai muốn con nữa?” Thịnh Thư Lan đau khổ ôm mặt: “Bây giờ đến việc nói chuyện với con Cảnh Trình còn không có kiên nhẫn, nếu con cứ quấn lấy không phải là không biết ý sao?”
Thẩm Tĩnh Mạn oán trách trong lòng. Còn có thể trách ai? Bây giờ con trai không còn ở trong nhà họ Lệ, nếu Thịnh Thư Lan lấy Lệ Cảnh Tầm, bao nhiêu năm bà vất vả khổ tâm như vậy sẽ mất trắng.
”Mẹ, cám ơn mẹ từ nhỏ đến lớn xem con như con ruột, con sẽ không quên.”
Thẩm Tĩnh Mạn lạnh lùng cười.
Sẽ không quên.
Thế mà bà phải gả cô cho con trai của đối thủ, lúc đó sớm muộn gì họ cũng cùng một đường thôi.
Tin này với Củng Khanh, Củng Dụ như chuyện tốt từ trên trời rớt xuống.
Dù gì cũng cưới làm vợ thôi, chủ yếu là địa vị Lệ Cảnh Tầm ở nhà sẽ được vững chắc.
—-
Nếu Lệ Cảnh Trình muốn bắt đầu lại ở Lại Hải, sẽ phải dùng danh tiếng của Uy Lệ làm bước đệm chắc chắn.
Mà bước đầu tiên là phải có sản phẩm mới ra đời.
Sản phẩm di động lúc trước đã mở ra thị trường trên toàn quốc. Một dòng máy tính xách tay mới đã ở được chuẩn bị từ lâu, chờ dịp đưa ra thị trường. Đó sẽ là sự khai thác đồng thời là sự phát triển cho những thiết bị thiết yếu.
Vinh Thiển từ phòng đấu giá đi ra. Biết hôm nay là này dòng máy tính mới ra mắt nên cô cố gắng xin nghỉ, định tới xem.
Xe chạy ngang cửa hàng bánh ngọt, Vinh Thiển xuống xe mua vài cái bánh nhỏ.
Cô lái xe tới Uy Lệ, ánh mắt lâu lâu nhìn sang chỗ ghế phụ.
Cô tới một quảng trường lớn, bên ngoài trang trí hình rồng dài. Mỗi lần đưa sản phẩm mới ra thị trường bán, ba ngày đầu đều bày ở công ty Uy Lệ của Lệ Cảnh Trình, sau đó sẽ lần lượt được bày bán ở các trung tâm thương mại lớn, siêu thị và trung tâm điện máy. Ai cũng đoán được nơi cung cấp đầu tiên ở đâu.
Vinh Thiển khó khắn lắm mới tìm được chỗ đậu xe. Ngẩng đầu lên, cô thấy một khuôn mặt lạnh lùng, mê hoặc nổi bật trên màn hình to gắn ở tường. Lệ Cảnh Trình đã cố ý sắp xếp một buổi họp báo. Người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, đeo cà vạt đỏ tím mà Vinh Thiển thắt cho anh. Hai tay anh chống xuống bục phát biểu, đóa hoa xinh đẹpbên tay càng tôn lên sự nổ bật của anh. Anh nói rất chậm, lời nói rõ ràng, giữa vẻ ung dung còn có một sự trầm ổn, mạnh mẽ.
Vinh Thiển không khỏi cong khóe miệng.
Cô phát hiện ra, Lệ Cảnh Trình trong mắt cô càng lúc càng lộ ra nhiều mặt biến hóa.
Anh không hề giới hạn trong một hình tượng nào, vẻ thờ ơ lãnh đạm khi giải mã mảnh ngọc bích, lúc dịu dàng can đảm khi nắm tay cô ra khỏi nhà họ Lệ, cũng như vẻ cao quý khi liếc mắt nhìn thiên hạ lúc này, tất cả đều mới được Vinh Thiển từ từ nhận ra.
Cửa công ty lập tức mở, cửa kính nặng nề từ từ được đẩy ra hai bên, người ở ngoài xông vào như ong vỡ tổ. Vinh Thiển muốn lên tầng cao nhất tìm Lệ Cảnh Trình. Cô cầm bánh ngọt, chợt thấy trong dòng xoáy người đó hình như có người đang đánh nhau.
Mấy cô nhân viên bán hai cứ hét chói tai; có rất nhiều bảo vệ xông tới, nhanh chóng lôi mấy người đánh nhau ra.
Tâm trạng Vinh Thiển chùng xuống. Cô nơm nớp lo sợ rất lâu, chỉ sợ hôm nay gặp chuyện không may.
Cô hồi hộp lo âu cầm bánh ngọt lên lầu.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của Uy Lệ, Lệ Cảnh Trình đang đứng quay lưng lại, hai tay bắt sau người.
Vinh Thiển bước nhẹ chân tới. Trong màn hình ti vi bên cạnh đang chiếu cảnh hai người kia đánh nhau rất hăng, lại là vì một cái máy vi tính.
Vinh Thiển để bánh ngọt lên bàn.
Lệ Cảnh Trình nghe tiếng động thì xoay người lại, nét mặt điềm tĩnh, không có gì ưu sầu, ngay cả khóe miệng cũng đang nâng lên.
”Anh mới nhìn thấy em ở dưới.”
Vinh Thiển híp mắt: “Anh có thiên lý nhãn?”
Tay Lệ Cảnh Trình chỉ chỉ, Vinh Thiển nhìn theo thì thấy một cái kính viễn vọng.
”Chuyện xảy ra ở dưới anh cũng nhìn thấy?”
Lệ Cảnh Trình gật đầu: “Nhìn thấy.”
Khuôn mặt Vinh Thiển lộ vẻ lo lắng: “Nhất định sẽ bị ảnh hưởng phải không?”
Người đàn ông đi tới phía cô, ánh mắt đảo qua mấy cái bánh ngọt: “Cớ gì không để họ làm, vừa lúc quảng cáo miễn phí cho chúng ta. Lát nữa tin tức sẽ ra. Quảng cáo là thế.”
Ngón tay Lệ Cảnh Trình chỉ chỉ trước mặt Vinh: “Bộ phận RQ của Uy Lệ sẽ tung ra thị trường: vì giành mua, người tiêu dùng bất chấp đánh nhau tới vỡ đầu.”
Vinh Thiển cười xì: “Đây kiểu quảng cáo gì vậy?”
Lệ Cảnh Trình mở bị bánh ngọt: “Mua riêng cho anh à?”
”Ừm.”
Người đàn ông kéo cô lại trước mặt mình, anh cầm điều khiển từ xa lên, trên bức tường phía nam từ từ thả xuống một màn màu trắng. Ngón tay Lệ Cảnh Trình gõ nhẹ máy tính, hơn mười hình ảnh luân phiên hiện trên bức màn.
”Hôm nay là ngày bán đầu tiên, em xem Uy Lệ sôi động không này.”
Ánh mắt Vinh Thiển chăm chú nhìn phía trước: “Kỳ thực em vẫn không hiểu. Cũng chỉ là sản phẩm điện tử thôi, sao nhiều người lại phải giành mua vậy?”
Lệ Cảnh Trình cười khẽ, ngón tay nhéo dái tai cô: “Em đang khinh thường chồng em sao?”
Anh ôm lấy Vinh Thiển, để cô ngồi lên bàn làm việc.
Lệ Cảnh Trình cầm cái máy vi tính bên cạnh lên, cái máy màu tím nhạt, nhìn rất mát mắt. Vinh Thiển đánh giá cái máy dài khoảng năm chục centimet, không lớn lắm. Lệ Cảnh Trình mở máy tính, Vinh Thiển quan sát trong chốc lát, có vẻ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Màn hình khởi động máy là một hình một cặp đôi được vẽ phác họa.
Vinh Thiển cảm thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ lại, người con gái là hình ảnh cô thấy trong gương mỗi ngày, còn người đàn ông...
Không phải là người ngủ bên gối của cô sao?
”Đây là màn hình khởi động của máy?”
”Ừ.”
Vinh Thiển vươn tay chỉ chỉ: “Không phải máy nào cũng thế chứ?”
”Đương nhiên rồi, hệ thống mặc định.”
”Lệ Cảnh Trình, anh tự kỷ phát cuồng rồi hả?”
Lệ Cảnh Trình sờ sờ cằm mình: “Hình tượng của anh không phải là đẹp hơn hẳn so với ông bác KFC, Ronald McDonald sao?”
Anh lại ôm Vinh Thiển vào ngực, kéo tay cô tới máy vi tính. Lệ Cảnh Trình nhấn bàn phím, Vinh Thiển thấy những chữ cái dần dần chạy ra từ một chỗ, hiện ra trước mắt cô.
Ngón tay Lệ Cảnh Trình múa giữa không trung, gõ ra một trang web, trên màn hình quả nhiên có một video.
Tay Lệ Cảnh Trình lại lướt tới chấm tròn giữa video, một loạt hình ảnh nhảy ra trước mắt Vinh Thiển.
Cô ngạc nhiên vô cùng, hai mắt lấp lánh: “Cảnh Trình, sao làm thế này được vậy?”
”Vui không?”
”Vui lắm.”
Đầu ngón tay Lệ Cảnh Trình lại click vào một biểu tượng, khung cửa sổ liền đóng lại.
Anh gập máy tính lại: “Cái này anh tặng em, máy màu này chỉ có một thôi, thích không?”
Vinh Thiển thích thú không muốn để xuống, bản thân cô cũng rất thích kiểu dáng này.
Cô quay đầu lại ôm chầm cổ Lệ Cảnh Trình, kéo anh lại gần rồi hôn lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Lệ Cảnh Trình khom người, cánh tay vòng chặt thắt lưng Vinh Thiển.
Hình như anh không ngờ cô sẽ hôn như vậy, nét cười nhuộm cả chân mày người đàn ông: “Nếu biết em thích như vậy thì anh đã chuẩn bị luôn một xe cho em. Nói vậy có phải em sẽ lấy thân báo đáp không.”
Vinh Thiển thấy vậy liền phản ứng rất nhanh, cô vội vàng muốn rút tay về.
Lệ Cảnh Trình lại áp tới, lưng Vinh Thiển như sắp nằm hẳn xuống bàn, cô vội nắm lấy cổ áo Lệ Cảnh Trình.
—-
Nhà họ Lệ.
Tin tức được truyền hình trực tiếp.
Sắc mặt Lệ Cảnh Vân vô cùng khó coi, Thẩm Tĩnh Mạn cũng phải tạm ngừng việc đang làm dở tay.
Sức tiêu thụ rất nóng cũng khiến Thẩm Tĩnh Mạn thoáng an tâm. Cuối cùng bà cũng biết được không phải Lệ Cảnh Trình dẫn Vinh Thiển bỏ đi mà không chuẩn bị chút nào. Dù sao Uy Lệ là do anh lập ra, chẳng có gì dựa dẫm vào nhà họ Lệ.
Lệ Cảnh Vân vứt mạnh cái romote xuống mặt bàn.
Thẩm Tĩnh Mạn run run, ông ấy sẽ không tới mức cho người san phẳng công ty của con trai mình chứ?
Thịnh Thư Lan đứng cách đó không xa, cũng xem được tin này.
Lệ Cảnh Trình không chỉ độc lập về kinh tế mà đã sớm có đường lui ình, đâu phải Lệ Cảnh Vân uy hiếp mấy câu là có thể thỏa hiệp. Cô chậm chạp bước tới: “Ba, ba cho Cảnh Trình và Thiển Thiển về đi. Lần này là do chính con không muốn gả cho Cảnh Trình, không liên quan gì tới anh ấy.”
Thẩm Tĩnh Mạn giương mắt nhìn cô, rồi lại nhìn Lệ Cảnh Vân.
—-
Uy Lệ.
Cái bánh Vinh Thiển to gần hai chục centimet, phủ mấy quả dâu, bơ dính lên trên cả thành hộp.
Vinh Thiển cắt một miếng nhỏ: “Chúc anh ra trận thắng lớn.”
Lệ Cảnh Trình cầm quả dâu tây bôi kem lên khóe miệng Vinh Thiển, như sợi râu của một chú mèo con. Vinh Thiển vội lau, Lệ Cảnh Trình lại đè tay cô lại. Đôi môi mỏng nghiêng tới gần khóe miệng cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Cô rùng mình, mặt đỏ bừng.
Người đàn ông cười khẽ: “Thiển Bảo, ban đầu anh quay về Lại Hải là nhắm tới sản nghiệp của nhà. Anh là con trưởng nhà họ Lệ, đương nhiên anh không cam lòng. Bắt anh chắp tay nhường cho nó? Dựa vào cái gì chứ? Còn nữa, lúc trước anh cũng muốn mượn cơ hội để buộc em vào cạnh mình; chỉ có về Lại Hải, em mới có thể toàn tâm toàn ý theo anh. Có điều anh không ngờ, ba anh lại dùng điều kiện như vậy để uy hiếp anh. Bây giờ anh cũng đã cho em thấy rồi, rời khỏi nhà họ Lệ, anh vẫn có thể cho em cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, cho em không còn e ngại bất kỳ sự uy hiếp nào, cho em sống theo ý mình, càng không để em vì anh mà phải thỏa hiệp. Anh có thể cho em rất nhiều như thế. Vinh Thiển, em đã hài lòng chưa?”
Vinh Thiển cắn chặt cánh môi, nhiều lần ý cười thấp thoáng trên khóe môi.
Di động Lệ Cảnh Trình để trên bàn bỗng vang lên. Anh liếc nhìn, là Thẩm Tĩnh Mạn.
Lệ Cảnh Trình nhận điện thoại: “Alo?”
”Cảnh Trình, con và Vinh Thiển về nhà đi!”
”Mẹ, mẹ đang nói đùa gì vậy?”
Thẩm Tĩnh Mạn tiếp tục: “Thư Lan sắp kết hôn.”
Lệ Cảnh Trình cho rằng bọn họ vẫn còn muốn dây dưa: “Cô ấy kết hôn liên quan gì tới con?”
”Là kết hôn với thằng hai.”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Mạn hơi trầm xuống: “Con mau về nhà, ba con sẽ không ép con nữa đâu. Tốt xấu gì con cũng là người nhà họ Lệ, có một số việc phải bàn qua với con. Còn nữa, các con cũng không phải chuyển ra Đông Uyển.”
”Bọn họ sắp kết hôn thì gọi bọn họ tự bàn bạc đi.” Lệ Cảnh Trình không chút do dự từ chối: “Còn chuyện gì nữa không?”
Giọng Thẩm Tĩnh Mạn nghe không tốt: “Cái nhà này con không cần, ngay cả mẹ cũng không cần phải không? Con vứt mẹ một mình ở lại đây là muốn nhìn mẹ bị ức hiếp mà chết hả? Dù các con không ở đây mẹ cũng bắt các con phải về nhà một chuyến!”
Nghe mấy lời này qua loa, Vinh Thiển níu vạt áo Lệ Cảnh Trình, dùng khẩu hình nói: “Về đi!”
Cuối cùng Lệ Cảnh Trình cũng đồng ý.
Buổi tối, Lệ Cảnh Trình đón Gạo Nếp, cả nhà ba người trở về nhà họ Lệ.
Gạo Nếp vọt vào trong phòng, giọng giòn tan, chào Lệ Cảnh Tầm: “Chú già!”
Khóe miệng người đàn ông cứng ngắc, tay dùng sức xoa xoa đầu con bé: “Nếu chú mà già thì chẳng phải là ba con gần đất xa trời rồi ư?”
”Ba con đẹp trai nhất, đẹp trai nhất. Hứ!”
Lệ Cảnh Tầm không chấp nhặt với con nít. Người làm bưng cơm nước đã chuẩn bị xong lên bàn. Lệ Cảnh Vân ra dấu bảo mọi người ngồi vào bàn.
Thịnh Thư Lan ngồi ở chỗ cũ, cô suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu: “Ba, về hôn sự, người là do con chọn, cho nên dù Cảnh Trình có cưới con hay không thì con cũng hi vọng ba cho nhà họ trở về Đông Uyển. Như thế mẹ cũng có người bầu bạn...”
Lệ Cảnh Trình nghe xong lại từ chối không chút do dự: “Bọn con đã chuyển ra khỏi Đông Uyển thì cũng sẽ không về, nhưng con vẫn sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
”Cảnh Trình, anh chuyển về đi, Đông Uyển chưa có tiền lệ này đâu.” Thịnh Thư Lan sốt ruột nói.
Lệ Cảnh Vân nhấp rượu, ông cũng biết biện pháp kinh tế chế tài không dùng được với Lệ Cảnh Trình. Thịnh Thư Lan hai tay đan vào nhau: “Ba, ba nói, tài sản nếu là ba mẹ con để lại cho con, ba có thể cho con tự mình sắp xếp không?”
”Vậy con muốn cho ai?”
Thịnh Thư Lan lập tức mở miệng: “Cho Cảnh Trình.”
Củng Khanh, Củng Dụ lạnh mặt.
Đem cái tốt cho Lệ Cảnh Trình, vậy bọn họ cần đôi giày rách này làm gì?
Khuôn mặt Lệ Cảnh Tầm cũng trầm xuống.
Cô đây là đang đánh vào mặt anh ta trước mặt mọi người?
Cổ họng Vinh Thiển càng khó chịu như hóc xương cá, Lệ Cảnh Trình cũng không động đũa: “Thư Lan, anh không cần đồ của em. Những trò thêm hoa thêm gấm trước giờ anh không có hứng thú.”
Lệ Cảnh Vân cũng nói: “Những thứ của nhà họ Thịnh phải đưa cho người con muốn gả.”
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn mới hòa hoãn được chút lại đông cứng.
”Thư Lan, hôm nay cả nhà đều ở đây, con đã nói là muốn kết hôn với cậu hai, vậy các con cứ đính hôn trước, sau một tháng sẽ kết hôn. Bây giờ, ba hỏi con một lần cuối, con thật sự muốn lấy Cảnh Tầm sao?”
Trong đáy mắt Thịnh Thư Lan thoáng hiện ra vẻ do dự. Cô nhìn Lệ Cảnh Trình, Lệ Cảnh Trình lại thêm rơm vào lửa: “Anh cũng thấy cậu hai và em rất hợp.”
Câu này đánh tan hy vọng cuối cùng của Thịnh Thư Lan.
Đối diện với ánh mắt của mọi người trong nhà, cuối cùng Thịnh Thư Lan gật đầu.
Cô ấy gắng gượng cười, quay sang Vinh Thiển nói: “Thiển Thiển, sau này tôi sẽ gọi cô là chị dâu rồi.”
Chuyện này có vẻ cứ thế được quyết định xong, có điều cũng mới một, hai ngày mà sự việc đã xoay chuyển, khiến người ta cảm thấy không thật.
Lệ Cảnh Vân không muốn tiếp tục đề tài này nữa, giọng nói nghiêm túc: “Hai anh em các anh đều đã có gia đình rồi, mấy chốn phồn hoa bên ngoài nên bớt đi một chút. Nghe nói ở Lại Hải có một chốn ăn chơi đang phát trển rất mạnh, ở đó còn dính líu tới một số vụ mua bán. Có nhà có con gái mất tích tới đó quậy, thậm chí còn liên quan tới con cái nhà có chút tiền nên càng phức tạp hơn.”
”Có chỗ như thế à?” Lệ Cảnh Trình vờ giật mình.
Đôi tay Vinh Thiển thiếu chút nữa làm rớt đũa. Ngoại trừ SMX* ra, còn chỗ nào biến thái hơn?
Ở Nam Thịnh, nó đã hai lần bị đóng cửa, chẳng lẽ giờ lại mở lại?
Nét mặt Lệ Cảnh Tầm hơi động đậy: “Ba, con cũng là người sắp kết hôn rồi. Hơn nữa, con chưa bao giờ hứng thú với những thứ ấy.”
”Các anh đừng để vướng vào là được, bây giờ chẳng có ai quản, cũng không ai muốn quản. Không chừng ngày nào đó phía trên dí xuống thì có "quả ngọt" mà ăn đấy!”
Lệ Cảnh Trình nhìn sang Vinh Thiển, nụ cười nhạt nhưng ý thì đậm, lần thứ hai bọn họ gặp nhau chính là ở nơi đó.
Lệ Cảnh Vân uống một hớp rượu, lại đổi giọng: “Anh chị đã muốn ở ngoài thì cứ tạm thời ở đó, nhưng cũng phải thường xuyên về đây. Chuyện Thư Lan chuyện coi như cũng xong rồi. Kẻ không chịu cưới, người không muốn lấy, coi như tôi đã cho hai người thỏa nguyện.”
Gạo Nếp ăn cơm rất nhanh, ăn xong kéo Thẩm Tĩnh Mạn lên lầu chơi.
Vinh Thiển ngồi lại với Lệ Cảnh Trình. Lúc chuẩn bị về, cô lên lầu kêu Gạo Nếp xuống.
Vừa tới cửa phòng Thẩm Tĩnh Mạn cô liền nghe bên trong có tiếng nói.
”Thư Lan, tại sao con cứ phải quyết định như vậy? Con thế này, mẹ thực sự rất đau lòng.”
”Mẹ, con thành toàn cho Cảnh Trình và Thiển Thiển, như vậy ba người bọn con sẽ không phải khó chịu. Hơn nữa, chúng ta vẫn sống chung dưới một mái nhà, con vẫn có thể chăm sóc mẹ.”
Vinh Thiển nghĩ lúc này mà đi vào thì không thích hợp, định xoay người đi.
”Nó muốn cùng sống với Vinh Thiển, vẫn không bằng Tống Trĩ Ninh năm đó đâu.”
”Mẹ, đang êm đẹp sao lại nhắc tới Tống Trĩ Ninh.”
Giọng Thẩm Tĩnh Mạn trầm lắng: “Không nói nữa. Chẳng đứa nào khiến mẹ bớt lo.”
Tâm trạng Vinh Thiển chùng xuống, đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy người khác nhắc tới cái tên này.
——-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...