Thà Đừng Gặp Gỡ

Edit: Dế Mèn

---

Thẩm Tĩnh Mạn vẻ mặt nghiêm túc: “Có gây ra được chuyện gì không, cô còn không rõ?”

Củng Dụ thờ ơ nhún vai: “Có biếu không cho con trai tôi, nó cũng không thèm.”

Lệ Cảnh Vân ra hiệu bảo quản gia mang hành lý đi: “Được rồi! Suốt ngày nhao nhao, một giây cũng không được yên.”

Người trụ cột gia đình lên tiếng, tức khắc không ai dám ồn ào nữa.

Lúc Thịnh Thư Lan ở trên lầu, nghe tiếng còi xe, cô nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy xe đi đón đã về.

Ngay từ hai ngày trước, chỉ có mình cô bắt tay vào thu dọn căn phòng kia, ngay cả người giúp việc cô cũng không sai làm.

Cô sửa sang lại cổ áo, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Tiếng bước chân rộn ràng vang vọng trên hành lang, ngay khi cô sắp xuống lầu, đang tới gần cầu thang, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra. Thịnh Thư Lan liếc mắt nhìn, trong lòng kinh hãi.

Không phải giờ này anh ta nên ra cửa đón cùng cả nhà sao?

Người đàn ông nhìn thấy cô, khóe môi mỏng khẽ cong lên.

Nụ cười nhạt này chẳng có chút ấm áp nào, mà như thể khiến cô rơi xuống hầm băng. Thịnh Thư Lan một tay vịn vào lan can, vừa cất bước bỏ đi, thắt lưng đã bị người ta đột nhiên ôm lấy.

Lưng cô đụng vào lồng ngực rắn chắc, Thịnh Thư Lan không dám lớn tiếng: “Cậu hai, đừng như vậy.”

”Đừng thế nào?”

”Cảnh Trình và Gạo Nếp về rồi, ba mẹ vẫn đang chờ em.”

Nghe vậy, người đàn ông nghiêng nửa người tới, dán môi mỏng vào dái tai cô. Lúc nói, hắn thậm chí có thể thấy rõ mặt Thịnh Thư Lan hơi ửng hồng: “Họ về cùng nhau, còn có người phụ nữ của anh cả nữa, phải không?”

”Vì vậy tôi không thể muộn được.”

Cánh tay người đàn ông vòng chặt cô, một chân đá văng cánh cửa đang khép hờ của phòng bên cạnh, hai bóng hình phản chiếu trên tường, rồi đi tới bên cạnh giường.

Thịnh Thư Lan bị người đàn ông phía sau dùng sức áp lên giường. Cô sợ hãi không dứt, khuôn mặt lọt vào giữa chăn nệm: “Cậu hai, để người khác nhìn thấy không được đâu.”

”Ai dám vào phòng anh? Yên tâm đi, không thấy đâu. Chẳng lẽ em còn mong chờ anh cả để ý tới em?”

Đôi mắt Thịnh Thư Lan cay đắng tràn lan. Nếu Lệ Cảnh Trình thật sự để ý tới cô cũng sẽ không vứt cô một mình ở đây nhiều năm như vậy.

Hai ngón tay người đàn ông nắm lấy dái tai xinh xắn của cô, thấy chọc đùa không có kết quả, hắn liền há miệng.

Vì hành động này của hắn mà Thịnh Thư Lan cứng đờ cả người: “Ở ngoài có người thật đấy, anh ý tứ chút!”

Kẽ răng người đàn ông day kéo cô: “Anh bảo em không được đính hôn, em lại dùng dằng lâu như vậy. Rốt cuộc em muốn làm người phụ nữ của anh cả đến sao?”

”Tôi vốn là người của anh ấy.”

Thịnh Thư Lan cảm thấy được rất rõ người phía sau cứng đờ.

Bàn tay người đàn ông lườn qua nách cô, phủ lấy phía trước người cô rồi bóp chặt; tay kia đẩy lưng quần cô ra, tiến vào trong thăm dò.

Cô cả kinh, nước mắt tràn ra, hai tay ngang đầu, nắm chặt tấm chăn màu đen tuyền: “Cậu hai, xin cậu tự trọng!”

”Tự trọng cái con khỉ!”

Đôi môi mỏng của người đàn ông in lên cần cổ cô, tấn công từng chút, từng chút một.

”Ngày nào anh cũng đối với em thế này, cũng chẳng thấy ai dám nói câu "không được". Bà già họ Thẩm đó đến thân mình còn không lo được, còn có thể để ý tới em sao? Thư Lan! Em lo lắng, phí sức chuẩn bị phòng làm gì? Cả nhà anh cả sẽ sống ở Đông Uyển; em còn cho là bọn họ muốn ở trong căn phòng em chuẩn bị sao? Trong mắt anh ta em được tính là gì? Ước lượng xem mình có bao nhiêu trọng lượng đi!”

Bờ môi Thịnh Thư Lan ức chế, không khỏi run run, bao nhiêu tia sáng trong mắt đều bị người đàn ông này đánh vỡ, cô khẽ rụt vai: “Ba mẹ đều ở dưới, anh buông tôi ra trước đã!”

Người đàn ông lật người qua bên cạnh. Thịnh Thư Lan được tự do, vội vàng bò dậy; anh ta lại thuận thế ôm hông cô, kéo cô ngồi lên chân mình: “Tối nay, anh tới phòng tìm em.”

Thịnh Thư Lan thiếu chút nữa không giấu được vẻ kinh hoàng trong mắt, cô vuốt vuốt tóc. Người đàn ông kéo khuôn mặt cô tới: “Muốn ra ngoài?”

Cô gật gật đầu mạnh.


”Hôn anh một tí, anh cho em ra.”

Thịnh Thư Lan chần chừ không làm. Người đàn ông dứt khoát giữ chặt cằm cô, kéo cô lại gần rồi ghi xuống một nụ hôn sâu.

Phía dưới lầu truyền tới tiếng người làm gọi to: “Cô Thư Lan! Cô Thư Lan! Ông bà chủ bảo cô và cậu hai xuống.”

Thịnh Thư Lan vội giãy ra. Lúc đứng dậy, người đàn ông vỗ nhẹ vào mông cô: “Đi thôi!”

Như kiểu phạm tội lớn rồi được đặc xá, Thịnh Thư Lan bước nhanh ra ngoài cửa.

Hai người một trước một sau, làm bộ như không có việc gì, đi xuống lầu.

Thẩm Tĩnh Mạn ôm Gạo Nếp chơi ở sảnh, Lệ Cảnh Trình ôm Vinh Thiển đi vào trong. Thịnh Thư Lan đi tới, miễn cưỡng cười vui: “Cảnh Trình! Thiển Thiển!”

Vinh Thiển gật đầu với cô.

Một chuỗi tiếng bước chân khác theo chiếc cầu thang bằng gỗ truyền xuống, Vinh Thiển không khỏi ngước đầu lên. Ở khúc cong trải màu đỏ thắm của cầu thang, cô thấy một bóng dáng màu trắng tràn ngập vào mắt.

Lọt vào tầm mắt đầu tiên là đôi chân thẳng tắp mặc cái quần dài màu xanh thẫm. Một tay người đàn ông đút trong túi quần, sau lưng là mảng tường rộng màu lợt; thế nhưng mấy bức danh họa phối hợp rất tuyệt, giúp anh ta nổi bật trên nền cảnh cực rộng.

Người đàn ông dáng vẻ nhàn nhã đi xuống, trên người mặc áo trắng cổ sâu, vóc người to lớn, tay chân thon dài. Nhìn lên nữa là ngũ quan của anh ta.

Vinh Thiển không khỏi nheo mắt lại, người đàn ông này và Lệ Cảnh Trình nhìn có vài phần giống nhau, đặc biệt là đôi môi mỏng kia. Hai mắt anh ta sâu thẳm như biển, ngũ quan vẻ như được tạo thành quá tỉ mỉ, bằng không cũng sẽ không toát ra luồng khí chất chúng sinh điên đảo như vậy. Anh ta đi tới trước mặt mọi người, cổ tay đeo đồng hồ khảm kim cương nhỏ, lấp lánh rạng rỡ.

Củng Dụ khẽ cười, sắc mặt kiêu ngạo: “Vinh Thiển, dì giới thiệu với con. Đây là con trai dì, Lệ Cảnh Tầm.”

Cùng tên với Lệ Cảnh Trình, chỉ khác một chữ.

Nhà họ Lệ nhiều quy củ. Bọn họ ai cũng có tên lót là “Cảnh“.

Vinh Thiển gật đầu: “Chào cậu.”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua gương mặt cô, nhìn sang Lệ Cảnh Trình đứng bên cạnh Vinh Thiển: “Anh cả, lâu rồi không gặp.”

Lệ Cảnh Trình nhếch môi, độ cong rất nhỏ: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”

Xa lạ, xa cách, chẳng có vẻ nào là anh em thân thiết.

Gạo Nếp từ trong lòng Thẩm Tĩnh Mạn bổ nhào tới Vinh Thiển: “Mẹ, ôm một cái!”

Tiếng gọi đó làm Thịnh Thư Lan giật mình. Cô ấy biết mẹ và con gái tình thâm, nhưng không ngờ Gạo Nếp có thể quấn quít thân thiết với Vinh Thiển nhanh như thế, thật sự như thể ba năm xa cách đó, trong chỉ nhớ của đứa trẻ cũng chỉ như là giấc mơ.

”Thư Lan, sao vừa rồi con xuống trễ vậy?” Thẩm Tĩnh Mạn lên tiếng dò hỏi.

Thịnh Thư Lan lấy lại tinh thần. Lệ Cảnh Tầm kín đáo nhìn cô ấy, hắn thích nhìn bộ dáng cô túng quẫn. Mỗi lần thấy Thịnh Thư Lan dù đang sợ hãi lại phải nói dối với người khác, trong người hắn sẽ dâng lên một cơn hưng phấn và xúc động không hiểu được.

Thịnh Thư Lan miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ, con ở trên lầu dọn phòng.”

”Phòng ai cơ? Hửm?” Củng Khanh bừng tỉnh tiếp lời. Bà ta cười, nhìn về phía Vinh Thiển: “Thiếu chút nữa quên nói với các con, Thư Lan biết các con sắp về nên mấy ngày ôm trước đã đi chuẩn bị cho các con. Nhưng mà Thư Lan à...” Bà ta lại nhìn sang: “Bọn họ ở Đông Uyển, con tốn công vô ích rồi.”

Thịnh Thư Lan lúng túng cúi đầu: “Không sao ạ! Dù không ở cũng vẫn phải dọn dẹp.”

Củng Khanh và Củng Dụ nhìn nhau, nhướng mày che giấu nụ cười cứng nhắc.

Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đã trở về, là ý gì còn chưa rõ sao?

Lệ Cảnh Trình vốn đang ở Nam Thịnh, Lệ Cảnh Tầm quay về nhà họ Lệ rồi, tương lai thế nào cũng rất rõ ràng. Chị em họ nếu muốn ở trước mặt Lệ Cảnh Vân nói giúp con không phải là chuyện dễ dàng, bây giờ còn...

Với Thẩm Tĩnh Mạn, thế cục như thế này là tốt nhất, không thể nghi ngờ.

Mặc dù bây giờ còn kẹt Vinh Thiển, người bà không thích.

Gạo Nếp ôm cổ Vinh Thiển: “Mẹ, chúng ta đi xem nhà mới đi! Được không ạ? Con nghĩ sẽ có nhiều đồ chơi lắm. Bà nội! Bà chuẩn bị hết chưa ạ?”

”Biết ngay là con thích mà! Cô Thư Lan của con đã lo hết rồi.”

Gạo Nếp nhìn sang Thịnh Thư Lan, không tỏ ý nào cảm ơn; con bé đã quen với việc Thịnh Thư Lan lo liệu hết như vậy rồi.

Lệ Cảnh Vân tinh thần sảng khoái: “Các con tới Đông Uyển xem đi. Thiếu cái gì thì nói với quản gia, có gì sẽ mua thêm.”

”Vâng.”


Lệ Cảnh Trình bế Gạo Nếp từ tay Vinh Thiển, xoay người đi ra ngoài.

Ánh mắt Củng Dụ nhìn về phía Thẩm Tĩnh Mạn: “Chị cả, người một nhà đoàn tụ là chuyện tốt nhất đó. Chị xem, cậu cả cũng đã về rồi, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ tới việc chuyển qua Đông Uyển ở sao?”

Thẩm Tĩnh Mạn hừ lạnh: “Chỗ con tôi ở gần, lúc nào tôi cũng có thể gặp, hà tất phải chuyển tới chuyển lui. Hơn nữa, ông ấy vẫn cần tôi chăm sóc.”

Hai chị em cố ý cười ra tiếng: “Phải! Chị không thể tách rời nhà họ Lệ được. Yên tâm đi, bọn tôi sẽ chia sẻ với chị.”

Thẩm Tĩnh Mạn tức tối đến tái mặt. Thịnh Thư Lan đi tới bên cạnh, vịn tay bà: “Mẹ, không phải tối nay còn phải chuẩn bị tiệc nhà sao? Chúng ta đi vào bếp xem đi!”

Hai người đi ra ngoài.

Thịnh Thư Lan bước qua mặt Lệ Cảnh Tầm, người đàn ông đứng im tại chỗ. Sắc trời sắp tốilàm gương mặt Thịnh Thư Lan như chìm cả vào bóng đêm.

Bên kia, quản gia dẫn theo mấy người tới Đông Uyển.

Vinh Thiển đứng trước cửa, ngẩng đầu lên. Ánh đèn trong Đông Uyển hội tụ. Cửa sắt cao cỡ chiều ột người còn treo chậu hoa nhựa. Bước vào là con đường lát đá, vòng bồn hoa hình tròn là tới cửa của Đông Uyển.

Nhà ba tầng kiểu cũ; ở hai phía đông, tây, ban công phòng xây hình bán nguyệt. ánh đèn trên mái hiên chảy xuống qua các bức điêu khắc hình cánh hoa hình.

Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Sau này chúng ta sẽ ở đây.”

Vinh Thiển cảm thấy không phải chen chúc chung một mái nhà với những người kia đã là phúc đức lắm rồi.

Lệ Cảnh Trình cất đôi chân dài đi vào trước, Vinh Thiển theo phía sau. Bên trong không ngờ lại được lắp đặt các thiết bị hiện đại, rộng lớn mà mà xa hoa. Lệ Cảnh Trình thả Gạo Nếp xuống: “Là anh cho lắp đặt mấy thiết bị này ở Đông Uyển.”

Vinh Thiển thích cảm giác này, sống thế này mới giống hiện đại.

Lệ Cảnh Trình nháy mắt, ra hiệu quản gia ra ngoài trước. Anh bảo Gạo Nếp qua chỗ khác chơi: “Vừa rồi sao thấy em thận trọng với thằng hai vậy?”

Có như vậy sao?

Lệ Cảnh Tầm ở nhà, từ trước đến nay cô lại chưa từng gặp anh ta, chung quy chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ thì dĩ nhiên phải nhìn nhiều; nhưng Vinh Thiển cũng không nói ra hết như vậy: “Người mà, ai cũng thích nhìn cái đẹp.”

”Vậy là em nói nó đẹp trai?”

”Em thấy hai người các anh trông rất giống nhau.”

Lệ Cảnh Trình không thèm hừ lạnh, lên tiếng: “Em không cảm thấy gương mặt nó quá nham hiểm sao?”

”Nói như anh, vậy em trai anh có thật sự tốt không?”

Bàn tay người đàn ông ôm cô vào trong lòng: “Gia nhập đại gia đình như vậy có thấy quen không?”

”Con gái em ở đây thì em nhất định sẽ ở đây.”

Đã bước đi bước đầu tiên, điều Vinh Thiển muốn làm chính là thích ứng, không để tập thành thói quen.

Lệ Cảnh Trình nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hai người lên lầu, Lệ Cảnh Trình đưa cô vào phòng trước. Vinh Thiển thấy một chiếc giường rất to được đặt ở giữa.

”Buổi tối em mang Gạo Nếp qua đây ngủ.”

Lệ Cảnh Trình nghe câu này có nghĩa khác: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

”Nhiều phòng thế mà...”

Người đàn ông đi tới, ngồi ở mép giường, hai tay chống xuống hai bên người rồi lại nằm xuống: “Gạo Nếp hiểu chuyện hơn ai hết. Con bé sẽ hỏi em: Ba mẹ ở riêng có phải vì cãi nhaukhông? Khi đó em sẽ nói sao?”

Vinh Thiển câm nín, ánh mắt đảo trên chiếc giường: “Lệ Cảnh Trình, mặc dù quan hệ vợ chồng của chúng ta quan hệ chưa hủy, nhưng mà...”

”Không có nhưng mà!” Người đàn ông ngắt lời cô: “Gạo Nếp sẽ ngủ ở giữa. Bây giờ mới vừa về Lại Hải, để con bé ngủ một mình con bé cũng sẽ sợ. Anh bên trái em bên phải, em còn sợ anh làm gì được em ư?”

Câu này nghe như anh là chính nhân quân tử biết bao.

Vinh Thiển suy nghĩ, có vẻ cũng chỉ có thể như vậy.


Cả nhà nghỉ ngơi ở Đông Uyển, gần đến giờ cơm mới có người tới.

Lúc Vinh Thiển thay đồ đi tới, đi vào phòng khách chính đã thấy bàn ăn được trải dài, trên chiếc bàn dài bày các món đủ màu sắc hình dạng.

Lệ Cảnh Vân ra dấu cho người trong nhà ngồi xuống. Gạo Nếp cũng có một chỗ riêng, Thịnh Thư Lan bận rộn trong bếp xong cũng đi tới.

Cô ấy liếc nhìn, hai bên trái, phải của Gạo Nếp là Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình. Ánh mắt cô và Lệ Cảnh Tầm đụng nhau, Thịnh Thư Lan vội đưa mắt sang chỗ khác, tới ngồi xuống cạnh Thẩm Tĩnh Mạn.

Lệ Cảnh Vân động đũa trước, tiệc nhà bắt đầu như vậy.

Gạo Nếp thực sự rất kén ăn, nhìn mà không thích ăn thì không chịu há mồm; nhưng Thịnh Thư Lan lại quá quen với thói quen của con bé rồi.

Cô ấy không chịu gắp ình mà lựa mấy miếng sườn xào chua ngọt. Món này cô cố ý chuẩn bị cho Gạo Nếp. Gạt toàn bộ hành thái trên mặt, Thịnh Thư Lan cầm cái chén nhỏ đứng dậy đi qua.

”Gạo Nếp, món con thích ăn nhất. Nhanh ăn đi.”

Thịnh Thư Lan cúi xuống, hành động này cũng làm ba người đang ngồi kề nhau phải tách ra.

Gạo Nếp cầm lấy chén, nhìn thấy đồ ăn, khuôn mặt nhỏ mừng vui: “Oa, nhiều quá!”

Hai tay Thịnh Thư Lan đặt trên vai bé: “Lát con muốn ăn gì cứ nói cho cô biết, cô sẽ gắp cho con, được không?”

Vinh Thiển ngồi bên hơi mỉm cười. Người khác tốt với con cô, nếu cô ra vẻ không vui thì chính là không biết phải trái: “Thư Lan, cô ngồi ăn đi, mấy món này tôi gắp được mà.”

”Đúng đó!” Cách đó không xa, Củng Dụ lên tiếng: “Thiển Thiển mới là mẹ ruột của Gạo Nếp, phải hiểu Gạo Nếp hơn con.”

Sắc mặt Thịnh Thư Lan cứng đờ, hậm hực quay về chỗ ngồi.

Lệ Cảnh Tầm nhấp rượu, đó là rượu nho nhà làm. Thịnh Thư Lan vừa ngồi xuống, anh ta liền gắp cánh gà thả vào bát của cô.

Thịnh Thư Lan sợ thiếu chút làm rớt chén.

Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn hơi tối đi. Người một nhà ai cũng có tâm tư riêng.

Củng Khanh nhìn Lệ Cảnh Tầm ngồi phía đối diện, lại nhìn cậu cả cách đó không xa, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Vinh Thiển: “Thiển Thiển, nghe nói sinh Gạo Nếp không lâu thì con đã bỏ đi. Ba năm qua con đi đâu?”

Trước đây, ờ Lệ gia, chủ đề này bị Lệ Cảnh Vân cấm đàm luận; nhưng bây giờ Vinh Thiển đã quay về Lệ gia, có một số việc không thể không rõ ràng.

Vinh Thiển đã chuẩn bị sẵn, lỡ có người hỏi.

”Mẹ hai, ba năm rồi con đi học giám định bảo vật.”

”Giám định bảo vật? Là thứ gì mà quan trọng vậy, làm con có thể buông đứa con mới sinh?”

Chiếc đũa Vinh Thiển cầm khẽ chạm vào miệng chén.

”Không phải con buông con gái, mà vì lúc trước có nguyên nhân bất đắc dĩ...”

Củng Khanh hung hăng làm tới: “Ba năm qua chẳng thèm quan tâm, tôi thực sự nghĩ không ra...”

”Mẹ hai, mẹ nghĩ không ra cũng không sao, chỉ cần Cảnh Trình nghĩ được là được rồi.” Vinh Thiển gắp đồ ăn cho Gạo Nếp: “Huống hồ, con gái của mình, con còn khó chịu hơn ai hết.”

”Ồ, làm mẹ mà đi cũng quyết tuyệt lắm, tôi không thấy cô luyến tiếc con chỗ nào cả.”

Vinh Thiển định “người không chạm ta, ta không chạm người” nhưng ở bữa cơm tối đầu tiên, Củng Khanh cứ luân phiên ép hỏi cô như vậy.

Hôm nay, lúc đi ra khỏi Đông Uyển, Lệ Cảnh Trình giúp cô chuẩn bị mấy câu dự phòng, Vinh Thiển chỉ bảo anh cứ mặc kệ, chẳng qua chỉ là mấy câu bàn ra tán vào, cô có thể ứng phó được.

Bầu không khí trên bàn ăn ngưng lại, trên trán Lệ Cảnh Trình đã hiện nét giận dữ.

Khẩu khí của Vinh Thiển lại là tứ lạng bạt ngàn cân (t/n: tương tự lấy nhu chế cương), cô cười cười, khuôn mặt điềm tĩnh, ôn hòa: “Mẹ hai, đương nhiên mẹ không thấy rồi, chỉ có người đã làm mẹ mới có hiểu rõ được. Phụ nữ, trước khi kết hôn, người quan trọng nhất là người nhà, là cha mẹ; sau khi kết hôn, là chồng; có con rồi, tất cả sự quan tâm chỉ dành cho con.”

Vinh Thiển định nói, người phụ nữ mà không sinh được con mới là người khiếm khuyết, nhưng cuối cùng cô vẫn chừa lại một đường, không nên đắc tội tuyệt đường với người khác

Thẩm Tĩnh Mạn vừa nghe trong lòng chợt cảm thấy khoái chí: “Phải đấy! Phụ nữ ấy, có con thì suy nghĩ mới tinh tế được. Củng Khanh, cô cũng nên học đi.”

Đây là vết sẹo của Củng Khanh, mỗi lần đề cập tới đều như bị xé toạc; bà ta tức khắc giận tái mặt.

Thịnh Thư Lan nhìn thấy đáy mắt đang xao nhãng của Lệ Cảnh Tầm dao động; anh ta ngẩng đầu, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Vinh Thiển.

Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, bên trong ẩn giấu vẻ thay đổi khinh thường. Thịnh Thư Lan nắm chặt đôi đũa, cô kỳ thực vẫn không được tại sao Lệ Cảnh Tầm muốn dây dưa với mình. Cô hiểu mình, tính cách của cô, mười phần là đàn ông sẽ không thích; anh ta muốn yêu thì nên yêu người như Vinh Thiển mới phải.

Vinh Thiển ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng phải ánh mắt Lệ Cảnh Tầm.

Người đàn ông này nhìn người khác cũng không thèm lờ đi, càng không che giấu ý tứ, đôi mắt đẹp cứ mở to nhìn thẳng ngay trên bàn cơm trước mặt cả nhà.

Thịnh Thư Lan dè dặt nhìn hai người.

Cô bị Lệ Cảnh Tầm quấy phá lâu lắm rồi, anh ta là ác mộng của cô, cô không thoát ra nổi. Cô cứ nhìn chằm chằm bát cơm. Cô cũng từng nghĩ, nếu Lệ Cảnh Tầm có mục tiêu mới thì tốt biết bao?

Vinh Thiển bỗng nhiên cảm thấy nhột nhột bên hông, quay đầu sang thì thấy Lệ Cảnh Trình đang tựa lưng vào ghế ngồi, một cánh tay quàng qua sau Gạo Nếp. Vinh Thiển sợ nhất là bị nhột, cố nén cười, dùng khẩu hình nói với anh: “Đừng phá!”


”Chị dâu!” Lệ Cảnh Tầm bỗng nhiên mở miệng, cầm ly rượu giơ lên về phía cô: “Nếu chị là nhà giám định bảo vật, hôm nào tôi có vài món đồ bảo vật muốn nhờ chị xem một chút.”

Lệ Cảnh Trình phóng tầm mắt sang, ánh mắt hai người trong không khí va xẹt ra tia lửa. Vinh Thiển gật đầu đồng ý: “Được, đương nhiên là được rồi.”

Ăn xong cơm chiều, Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển dẫn Gạo Nếp về lại Đông Uyển.

Tinh thần Gạo Nếp không tốt, có lẽ vì ngồi máy bay nên chưa khôi phục lại, vừa lên tới lầu đã la hét đòi tắm. Mấy ngày này, con bé đã quen được tắm chung với Vinh Thiển. Sau khi tự cởi đồ xong, bé kéo tay Vinh Thiển: “Mẹ, mau đi tắm! Mau đi tắm!”

Vinh Thiển bế con đi vào trong, Lệ Cảnh Trình ở sau nói: “Ba tắm chung với hai mẹ con!”

”Ba! Ba là đàn ông. Da mặt dày quá!”

Vinh Thiển đóng cửa phòng tắm. Gạo Nếp tự cởi đồ xong tự ngồi vào trong bồn tắm: “Mẹ, Mau cởi đồ đi! Mau cởi đồ đi!”

Mấy ngày đầu Vinh Thiển còn cảm thấy xấu hổ, bây giờ cũng thành quen.

Mẹ và con gái, hai người ngồi trong bồn tắm. Gạo Nếp đã hứng khởi trở lại, cầm chú vịt nhỏ, nghịch nước với Vinh Thiển: “Mẹ, mẹ nói xem ba có lén vào đây không?”

”Không đâu.” Vinh Thiển nói xong rất chắc chắc; Lệ Cảnh Trình lẽ nào không biết xấu hổ, trước mặt con gái như vậy, hoặc anh chỉ định giả bộ chút vậy thôi.

Gạo Nếp té nước vào mặt Vinh Thiển: “Ha ha, ẹ rửa mặt này!”

Vinh Thiển nhìn nét cười đáng yêu của con. Trước đây, cô còn có suy nghĩ không muốn sinh con bé, nghĩ tới đây trong lòng cô liền thấy áy náy muốn chết. Đây thực sự là món quà trời ban, cũng là thứ quý giá nhất của cô.

Khi Lệ Cảnh Trình đẩy cửa đi vào, bên trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, lớp kính mờ ảo nên không thấy rõ được người bên trong. Tiếng cười bên trong truyền ra, anh tiếp tục đi vào trong, vừa lúc Gạo Nếp ngẩng đầu, hét lên một tiếng: “Là ba!”

Vinh Thiển quay đầu lại, hai tay vội che trước ngực: “Anh, anh vào làm gì?”

”Anh cũng tắm.”

”Ba, ba ba là đàn ông.” Gạo Nếp bất mãn phản đối, cũng bắt chước Vinh Thiển làm bộ dạng ôm ngực.

Lệ Cảnh Trình nghĩ thầm, ai thích nhìn ngực nhỏ của con chứ!

Anh bước ới trước, sau đó ngồi xuống cạnh bồn tắm; Gạo Nếp mở to đôi mắt: “Ba, mau đi ra đi!”

”Gạo Nếp, chẳng lẽ con không muốn biết con từ đâu mà ra sao?”

Đây tuyệt đối là một câu hỏi hay.

Gạo Nếp tò mò, gật đầu chắc nịch: “Con muốn chứ ạ.”

Vinh Thiển nghe xong mặt đỏ rần.

Trên người cô cũng không mặc đồ.

Ngón tay Lệ Cảnh Trình nghịch nước trong bồn tắm, nước gợn lăn tăn, thấm dần dần vào người Vinh Thiển, kèm theo cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.

”Ba, con là từ đâu mà ra?”

”Từ trong bụng mẹ.”

”Vậy ư?” Gạo Nếp buông ra hai xuống. Con bé tới gần Vinh Thiển, tò mò kéo đôi tay Vinh Thiển đang khoanh trước ngực: “Trên bụng mẹ có cái lỗ không?”

Vinh Thiển đỏ mặt: “Gạo Nếp ngoan nào, ba lừa con đấy.”

”Vậy thì con từ đâu mà ra?”

Hình như câu hỏi này là thắc mắc của rất nhiều bạn nhỏ.

Khóe miệng Lệ Cảnh Trình khẽ nở nụ cười mê hoặc lòng người. Đàn ông là như thế, vừa qua ba mươi tuổi, trên người toát ra vẻ quyến rũ chết người. Mỗi cử động của anh đều thể hiện vẻ cao quý: “Câu hỏi này phải hỏi mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ gạt con.”

Gạo Nếp giơ tay tới khiến Vinh Thiển muốn trốn đông trốn tây. Gạo Nếp lại nói: “Trong ti vi, mấy cô lúc có em bé bụng rất bự. Nhưng mà bọn con làm sao mà ra được?”

”Con ngoan, bây giờ con còn chưa hiểu mấy chuyện đó. Đợi con lớn hơn một chút, mẹ sẽ nói cho con biết, được không?”

”Con rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan, mẹ mau nói cho con biết đi! Mau nói cho con biết đi!”

Gạo Nếp lập tức dùng chiêu này làm nũng, hai tay con bé quàng cổ Vinh Thiển, ra sức lắc lắc.

Vinh Thiển vừa đang phải đề phòng khỏi bị “lộ hàng”, vừa phải dỗ con gái; còn Lệ Cảnh Trình thì ngồi bên cạnh xem kịch vui, còn để xem có tiện nghi gì để chiếm không.

Vinh Thiển bị lắc lắc như vậy nên tay đột nhiên lỏng lẻo, người ngửa ra sau.

Ánh mắt Gạo Nếp nhìn xuống. Vinh Thiển vốn chỉ mặc quần lót, nhưng màu quần lại quá sáng, hơn nữa vì bị ngã ra sau nên quần cũng hơi bị tụt xuống.

Giọng Gạo Nếp vang lên lanh lảnh: “Mẹ, tóc mẹ chỗ đó dài chưa?”

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình rơi xuống, anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, xúc động như thiêu như đốt tựa cứ chực nhảy ra.

---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui