Thà Đừng Gặp Gỡ

Edit: Dế Mèn

-----

Vinh Thiển có thể cảm nhận được cả người Hoắc Thiếu Huyền đang run rẩy.

Hai cánh tay cô giơ lên ôm lưng anh: “Thiếu Huyền.”

Rượu ướt trên người anh thấm qua lớp áo mỏng của cô. Hoắc Thiếu Huyền nhắm mắt, chưa phát hiện thấy hai ba con đang đứng ở cửa.

”Thiển tiểu nhị, em nói đi, anh buông bỏ tình yêu của mình để một lòng xây dựng cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Vấn đề này Vinh Thiển không trả lời được.

Cô thở dài: “Anh uống nhiều rồi.”

”Thật sự anh không tức giận.”

Hoắc Thiếu Huyền chỉ mãi ôm cô không buông: “Anh chỉ cảm thấy không đáng. Có vẻ điều anh đã làm thật sự không đáng giá!”

Vinh Thiển hiểu rất rõ tâm trạng anh. Dù bọn họ từng gắng vật lộn để ở cùng nhau, và kết quả vẫn là thất bại; thế nhưng với cuộc chia tay khắc cốt ghi tâm của Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền, ký ức hãy còn mới mẻ.

”Thiếu Huyền, anh bình tĩnh lại một chút! Trong nhà còn Tranh Tranh đang đợi anh về. Sự tình chung quy sẽ có cách giải quyết.”

”Thiển tiểu nhị!”

Rõ ràng Hoắc Thiếu Huyền đã uống nhiều: “Em nói đi, sao anh không giữ lấy em, sao anh lại không giữ lấy em chứ?”

Lệ Cảnh Trình bế Gạo Nếp xoay người đi ra ngoài cửa. Anh thả con xuống, sửa sang lại cổ áo cho con: “Ba vào trong bảo cô về nhà, con ở đây chờ ba.”

”Dạ!”

”Dù thế nào cũng không được nhìn vào đó, biết không?”

Mặt Gạo Nếp lộ vẻ mờ mịt: “Vì sao ạ?”

”Bởi vì có lẽ cô đang gặp phải người xấu.”

Gạo Nếp vội giơ hai tay che mắt: “Dạ, con không nhìn.”

Lệ Cảnh Trình hôn trán con: “Không được phép lộn xộn, biết không?”

”Ừm!”

Đợi khi chắc chắn con gái đã ngoan ngoãn đứng ở tường không nhúc nhích, Lệ Cảnh Trình mới đứng dậy đi vào trong.

Không khí xung quanh Vinh Thiển tất cả đều là mùi rượu trên người Hoắc Thiếu Huyền, ngay cả hơi thở anh cũng chìm đắm trong mùi cồn.

”Thiển tiểu nhị! Thiển tiểu nhị!”

Anh gọi Vinh Thiển lần này tới lần khác. Lệ Cảnh Trình bước tới gần, Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Hoắc Thiếu Huyền lập tức buông Vinh Thiển ra. Một tay Vinh Thiển bị Lệ Cảnh Trình nắm, tay khác thì bị Hoắc Thiếu Huyền kéo lại.

Vinh Thiển không khỏi giật mình: “Sao anh lại ở đây?”

”Nếu tôi không đến, em và hắn lập tức nối lại tình xưa phải không?”

Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiếu Huyền hơi híp lại, đột nhiên anh buông tay Vinh Thiển ra, nhắm một quyền vào Lệ Cảnh Trình.

Người đàn ông nghiêng đầu tránh, một tay Hoắc Thiếu Huyền chỉ vào anh: “Nếu không phải do anh, tôi và Vinh Thiển cũng không đi đến nước này.”

”Câu này phải là tôi nói mới phải.”

Hoắc Thiếu Huyền cười lạnh, Lệ Cảnh Trình đâu chỉ hủy hoại lần đầu tiên của Vinh Thiển.

Hai người chẳng ai muốn bỏ qua cho ai, ai cũng coi đối phương như cái đinh trong mắt mình. Vinh Thiển thấy hai người đánh nhau nhưng nói về sức lực thì cô chẳng đủ để khuyên can. Cô sốt ruột nhìn xung quanh, chợt nhớ ra điều gì lập tức xông lên trước kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình: “Gạo Nếp đâu?”

”Em còn biết nhớ tới con đấy.”

Sắc mặt Vinh Thiển lo lắng, Lệ Cảnh Trình và cô gần như là người đến trước người tới sau, do đó chắc chắn Gạo Nếp không thể được đưa về Đế Cảnh.

”Đừng đánh nữa, hai người các anh!”

Vinh Thiển nắm cánh tay Lệ Cảnh Trình kéo: “Con đâu?”

”Ở ngoài! Tôi cũng không muốn các người khó coi như vậy, làm dơ mắt con tôi.”

Vinh Thiển lười phải cãi nhau với anh, cô để hai người đàn ông ở đó, bước nhanh ra ngoài.

Đứng ở cửa nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Gạo Nếp đâu.


Mắt Hoắc Thiếu Huyền trông đỏ bừng, nóng vội. Lệ Cảnh Trình nhìn ra ngoài thấy vẻ mặt Vinh Thiển lo lắng: “Con đâu?”

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình hơi thay đổi, bước nhanh ra cửa nhưng cũng không thấy bóng dáng con gái đâu.

Mới được vài phút, Gạo Nếp không thể đi xa.

Đáy mắt Vinh Thiển không giấu được vẻ kinh hoảng, đưa mắt nhìn bốn phía, cả cảm giác phương hướng cũng không còn.

Lệ Cảnh Trình bước nhanh trên hành lang, xem kỹ càng xung quanh xong anh đi lên lầu hai. Không có lẽ nào Gạo Nếp chạy ra ngoài.

Anh càng lúc càng bước vội, tim đập nhanh liên hồi. Bóng dáng cao lớn qua lại không ngừng giữa các phòng bao.

Vinh Thiển sốt ruột, mồ hôi thấm ra ướt lưng: “Gạo Nếp! Gạo Nếp, con ở đâu?”

Phía trước, cách đó không xa chính là khu nghỉ ngơi của nhân viên quán bar. Vinh Thiển bước nhanh theo sau Lệ Cảnh Trình, cô đột nhiên hoang mang lo sợ. Lệ Cảnh Trình lắng tai, mơ hồ nghe có tiếng khóc.

Bước chân anh lại càng dài, thế nên Vinh Thiển chân ngắn hơn, phải chạy mới có thể đuổi kịp.

Càng tới gần phòng nghỉ, tiếng bên trong càng rõ ràng.

”Nào, đừng động đậy, đừng động đậy nha! Cô sẽ không làm bé đau đâu!”

”A Mị! Cô cũng đừng đùa qua đùa lại con gái nhà người ta nữa! Đang xinh xắn như búp bê vậy, tôi thấy cô chắc buồn chán quá rồi.”

”Giỡn vui một chút thôi. Quán được bao hết rồi mà ông chủ lại không cho chúng ta về.”

Tiếng khóc của Gạo Nếp lẫn trong đó, Vinh Thiển cũng nghe thấy, như đang kìm nén, muốn khóc lại không dám khóc lên.

”Nào nào! Ngoan, há miệng to hơn nữa!”

”Hức hức, con muốn về nhà.”

Là tiếng của Gạo Nếp.

”Về nhà cái gì mà về! Sau này bé phải theo bọn chị ở đây chơi. Chị sẽ dẫn dắt em, lớn lên nhất định sẽ phong tình vạn chủng...”

Cửa phòng nghỉ chỉ khép hờ, Lệ Cảnh Trình một đá đá văng cửa ra.

Bên trong đàn bà con gái ngồi đầy cả phòng, nghe tiếng động thì giật mình xém nhảy dựng.

”Ai!” Người lên tiếng trước vừa nhìn Lệ Cảnh Trình, giọng nói lập tức mềm nhũn: “Ôi, xin hỏi anh tìm ai?”

Gạo Nếp quay đầu lại, như đang gặp nguy được cứu, bao nhiêu ấm ức và sợ hãi dồn thành tiếng khóc rống: “Ba! Ba cứu con! Ba ơi! Huhuhu”

Tiếng khóc tê tâm liệt phế cũng kéo lòng Vinh Thiển đau theo. Cô theo đến tới cửa, thấy cảnh này càng khiến tim cô đã xót xa lại đau lòng.

Mấy cô gái ấy đang nhàn rỗi buồn chán, lại không biết Gạo Nếp đi thế nào mà đến được chỗ này. Lông mày xinh xắn như vậy lại bị biến thành một màu nâu sậm. Mặt được đánh lớp phấn, cả khuôn mặt trắng một cách mất tự nhiên. Miệng lại được tô trét một màu đỏ bầm như máu, trên đầu còn bị đội tóc giả.

Gạo Nếp khóc khàn cả giọng, hai vai cứ co rúm lại, kẻ mắt màu đen chảy cả xuống mặt. Lệ Cảnh Trình vừa thấy, cả người nóng bừng như thể bị dầu hắt dính cả người.

Anh bước nhanh tới, ném bộ tóc giả trên đầu Gạo Nếp vào cô gái đang cầm son môi.

Gạo Nếp ôm chầm hết chân anh: “Ba ơi, huhuhu, con sợ lắm! Ba, con muốn về nhà!”

Con ngươi Lệ Cảnh Trình như đá núi lửa (đá Obsidian/ hắc diệu thạch) sắc lạnh làm người ta nghẹt thở. Tiếng khóc của con làm anh mềm lòng, anh bế con lên. Con bé chỉ khư khư mà ôm cổ anh, sợ run rẩy hết người.

Cô kia cũng cảm thấy có vẻ mình đã chọc không đúng người, cô ta nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Dạ, xin lỗi anh! Tôi chỉ trang điểm cho cô bé thôi.”

Lệ Cảnh Trình cúi người rút mấy tờ khăn giấy để lau mặt cho Gạo Nếp nhưng cơn giận của anh chưa tiêu tan. Anh vò khăn tay thành một cục, ném vào mặt cô kia: “Cô chết chắc rồi!”

Cô ta sợ đến sắc mặt tái nhợt, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.

Giọng Vinh Thiển sau lưng Lệ Cảnh Trình vang lên: “Gạo Nếp, con không sao chứ? Sợ lắm phải không?”

Lệ Cảnh Trình quay lại. Gạo Nếp khóc mãi cũng không ngẩng đầu dậy. Thấy Vinh Thiển đứng ngang đường, Lệ Cảnh Trình gạt cô ra; Vinh Thiển liền bước nhanh theo anh ra khỏi phòng nghỉ.

Anh thực sự là bị ma quỷ làm mất trí rồi nên mới có thể để con lại một mình bên ngoài, còn rảnh sức đi quản chuyện đổ vỡ của hai người kia.

Vinh Thiển kéo gấu tay áo Lệ Cảnh Trình: “Để tôi xem con bé với!”

Lệ Cảnh Trình hất tay một cái khiến vai Vinh Thiển va phải vách tường. Sắc mặt người đàn ông đóng băng, đáy mắt như có sương băng kết tụ, ngón tay anh giơ về phía Vinh Thiển chỉ chỉ: “Cô đã không nghiêm túc quan tâm tới con thì sau này đừng có gặp nó!”

”Không có! Lệ Cảnh Trình, anh nói như vậy là không công bằng.”

”Công bằng khỉ gió! Gạo Nếp là con tôi, tôi nói như vậy là như vậy!”

Những lúc anh độc đoán, thật sự muốn làm người ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn anh một miếng thịt.

Vinh Thiển theo ra ngoài quán bar.

Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ sau lưng con: “Đừng khóc! Không sao, không phải ba ở đây rồi sao?”

”Con sợ lắm đó. Mấy cô đó giống như quỷ, cứ muốn biến con giống như mấy cô ấy.”


”Hóa ra là con sợ bị thành xấu xí.”

”Ba, sau này con không chạy lung tung nữa, huhuhu.”

Con gái cứ buồn sợ, tâm trạng Lệ Cảnh Trình cũng trầm xuống, vô cùng áy náy: “Sau này ba cũng sẽ không để con ở một mình nữa, ba xin lỗi!”

Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình bế thẳng con ra xe đang đậu ở bên đường.

Hoắc Thiếu Huyền lảo đảo đi ra, bước chân không vững. Vinh Thiển vội vàng giữ anh: “Thiếu Huyền, anh đừng có chạy lung tung!”

Cánh tay người đàn ông thuận thế gác trên vai cô: “Thiển tiểu nhị, em năm nay mấy tuổi?”

Anh say lắm rồi.

Lệ Cảnh Trình để Gạo Nếp ngồi vững vào ghế, không để con ngồi ghế trước, lúc đứng dậy, ánh mắt không khỏi nhìn về phía xa xa.

Hình ảnh hai người vướng vào mắt anh, đuôi chân mày Lệ Cảnh Trình thoáng nhuốm vẻ hung ác nham hiểm. Anh vòng qua bên kia xe giật cửa ra, không chần chừ nổ máy lái xe đi.

Vinh Thiển trong lòng nhớ con, lưu luyến nhìn theo mãi. Cô đỡ Hoắc Thiếu Huyền, cả người anh đều là rượu, cứ ở bên ngoài thế này gió thổi thế nào cũng sinh bệnh.

---

Xe về tới Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình lập tức bế Gạo Nếp vào trong.

Đồng hồ đã chỉ tới mười một giờ.

Đi vào phòng khách, bóng người trên sô pha bỗng giật mình: “Cảnh Trình, Gạo Nếp?”

Lệ Cảnh Trình mở đèn, thấy Thịnh Thư Lan đang co ro: “Sao em còn chưa ngủ?”

Thịnh Thư Lan nhìn đồng hồ trước mặt: “Thấy hai người vẫn chưa về, em không an tâm.”

Cô đi tới gần, vừa nhìn thấy Gạo Nếp trong lòng Lệ Cảnh Trình thì vô cùng giật mình, Thịnh Thư Lan đè thấp giọng nói: “Sao lại như vậy?”

”Có chút chuyện.”

Trong mắt Thịnh Thư Lan không giấu được đau lòng. Gạo Nếp đã thiếp đi từ trên đường đi. Thịnh Thư Lan vươn tay: “Để em! Em sẽ lau sạch sẽ cho con bé, tắm xong sẽ bế đến phòng cho anh.”

Lệ Cảnh Trình hơi do dự nhưng vẫn giao con cho Thịnh Thư Lan.

Cả người cô suýt lảo đảo, như thể chẳng có sức; Lệ Cảnh Trình ngẩng lên nhìn cô.

Thịnh Thư Lan ôm Gạo Nếp bước chậm lên lầu.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng động nên đi ra. Lệ Cảnh Trình đang ngồi trên sô pha, anh cũng không quay đầu lại: “Không có gì, bác đi ngủ đi.”

”Vâng.” Bảo mẫu hơi cúi chào, lại nói: “Cậu Lệ, cô Thư Lan hồi xế chiều bắt đầu phát sốt, đã uống thuốc rồi ạ.”

”Tôi biết rồi.”

Lệ Cảnh Trình dựa lưng vào ghế, gác đôi chân dài lên. Thẩm Tĩnh Mạn đã về Lại Hải, Thịnh Thư Lan coi như là tự mình ở lại. Mấy ngày nay cô cứ trốn anh, cứ sợ anh sẽ mở miệng bảo cô về.

Đầu anh gối trên sô pha, nghĩ đến màn vừa rồi giữaVinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền, huyệt thái dương lại giật giật đau.

Sau một lúc lâu, Lệ Cảnh Trình đứng dậy đi lên lầu. Gạo Nếp đã được thay áo ngủ, tắm xong đang nằm trên giường ở phòng anh.

Con bé có phòng của mình, nhưng từ khi lớn lên thành một tiểu quỷ, con bé không thích ngủ một mình, một mực đòi ngủ trên giường Lệ Cảnh Trình. Dù sao chỉ có hai ba con ngủ, bé thích lăn thế nào cũng được.

Lệ Cảnh Trình tắm qua rồi tắt đèn phòng, xong anh đứng dậy đi ra ngoài.

Tới phòng Thịnh Thư Lan, anh chưa từng có thói quen gõ cửa, vặn nắm cửa lấy thấy cửa đã khóa trái. Lệ Cảnh Trình đập cửa phòng rầm rầm.

”Ai đó?” Thịnh Thư Lan rõ ràng vẫn chưa ngủ.

”Là anh.”

Cửa nhanh chóng được mở ra. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Thịnh Thư Lan lan một màu hồng không tự nhiên. Cô mê man chóng mặt đi vào trong, chỉ muốn nằm im một chỗ.

Lệ Cảnh Trình tới trước giường cô: “Bị sốt sao không gọi bác sĩ qua?”

Chân tay cô đau nhức, đầu đau ong ong: “Đã uống thuốc hạ sốt rồi.”

Lệ Cảnh Trình ngồi xuống cạnh giường; Thịnh Thư Lan thấy tình trạng đó thì ngẩng mắt lên nhìn anh.

”Người đã không thoải mái thì nghỉ ngơi sớm chút đi! Đừng chờ anh và Gạo Nếp về nữa!”

”Em sợ anh ở ngoài có cuộc xã giao nghe điện thoại không tiện nên em không dám gọi điện. Gạo Nếp chưa bao giờ đi đâu trễ như vậy, em lo con bé không thoải mái.”

Thịnh Thư Lan gắng sức ngồi dậy, cầm cái gối mới thêu xong đặt sau lưng: “Lúc tắm con bé tỉnh ngủ, có lẽ thấy sợ nên ôm em khóc cũng lâu.”


”Tôi sẽ xé nát mặt những kẻ đó.”

Thịnh Thư Lan không hỏi thêm: “Không còn sớm, anh mau đi nghỉ đi.”

Lệ Cảnh Trình suy nghĩ.

Có đôi khi anh thật đúng một thằng khốn nạn, anh cũng thừa nhận. Khi quan tâm, anh có thể nâng niu người ta trong lòng bàn tay; khi không quan tâm, lại có thể bỏ mặc không chút do dự như đôi giày rách.

Thịnh Thư Lan ở Đế Cảnh ba năm này, tuy nói rằng cô cam tâm tình nguyện, nhưng quá trình Gạo Nếp lớn lên đều nhờ có cô. Anh đã biết rõ Thịnh Thư Lan yêu anh, đương nhiên cũng nhận hết những gì cô dành cho, bao gồm thanh xuân của cô, chờ đợi với tất cả tình yêu.

Sau khi Vinh Thiển trở về, Lệ Cảnh Trình đã nghĩ Thịnh Thư Lan ở đây sẽ không tiện, nhưng cô vẫn một bộ dáng nhẫn nhịn chịu đựng như cũ, thậm chí cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ đi chất vấn Lệ Cảnh Trình có phải anh coi cô còn không bằng một vú nuôi?

Cô chăm sóc Gạo Nếp cho đến nay, đâu giống như những vú nuôi khác hàng tháng lãnh lương kếch xù.

Nhưng tấm lòng cô đối với hai ba con là thật, vượt xa những người vú nuôi ấy cả trăm ngàn lần.

Lệ Cảnh Trình đứng dậy. Thịnh Thư Lan lấy hết dũng khí đem những lời trong lòng ra hỏi: “Cảnh Trình!”

Anh quay đầu nhìn về phía cô.

”Vinh Thiển sắp quay về đúng không?”

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình nặng nề: “Không.”

Thịnh Thư Lan cười khổ: “Nhưng cũng sắp rồi, nếu không, anh cũng không đến mức bảo em quay về Lại Hải. Em biết da mặt em dày, nhưng nếu thật sự có ngày Vinh Thiển quay về Đế Cảnh, không cần anh nói em cũng sẽ tự đi.”

Lệ Cảnh Trình từ cao nhìn xuống Thịnh Thư Lan chăm chú. Khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị ánh đèn bao lấy hết, cơ thể mảnh gầy cũng như lọp thỏm hẳn trong chiếc giường lớn. Miệng anh hơi hé, anh muốn hỏi cô: Thư Lan, em đang mưu cầu gì?

Có những điều chẳng cần phải hỏi bằng lời, e là trong lòng Lệ Cảnh Trình còn rõ ràng hơn Thịnh Thư Lan.

---

Ở trong một khách sạn cao cấp.

Vinh Thiển không đưa Hoắc Thiếu Huyền về nhà, vì lo Hoắc Bang và gia đình vẫn chưa biết chuyện này. Vinh Thiển cũng không suy nghĩ của Hoắc Thiếu Huyền hiện giờ.

Hơn nữa, trong nhà còn đứa bé, nếu thấy Hoắc Thiếu Huyền như vầy không bị dọa sợ mới lạ.

Hoắc Thiếu Huyền nằm trên giường ngủ say, lúc Vinh Thiển mở cửa đi vào, anh vẫn chưa tỉnh. Vứt mấy túi đồ trong tay xuống cái bàn trà, Vinh Thiển hoàn toàn kiệt sức, ngã phịch một cái xuống ghế sô pha.

Ánh mắt cô chua chát, thế nào cũng không ngủ được. Khuôn mặt Gạo Nếp bị vẽ như cái bảng màu luôn luôn hiện ra trong đầu cô, trong lòng cô còn sợ hãi, hễ nhớ lại là trái tim thấy khó chịu muốn chết.

Con gái của cô, cô đã chưa bao giờ bảo vệ được con lại còn để con phải rơi vào nỗi sợ hãi mà con bé chưa bao giờ đặt chân đến.

Hôm sau, Hoắc Thiếu Huyền nhích nhích cánh tay, mùi rượu cay tràn tới mũi. Anh mở mắt ra, khung cảnh trang trí xung quanh rất xa lạ. Anh chống người ngồi dậy. Cái chăn tụt xuống, người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy Vinh Thiển đang nằm ở sô pha ngủ say.

Hoắc Thiếu Huyền vén chăn lên, thấy quần áo mình bị vứt trên mặt đất; sơ mi và quần dài, tất cả đều có rượu, trông khó coi.

Anh chỉ mặc cái quần lót. Vinh Thiển nghe tiếng sột soạt liền hơi hé mắt, cô xoa xoa khóe mắt: “Dậy rồi?”

”Em thay đồ cho anh?”

”Đúng vậy!”

Vinh Thiển cầm mấy cái túi đi lại chỗ Hoắc Thiếu Huyền: “Cũng không phải là chưa từng cởi. Vả lại, anh tự làm mình dính đều rượu, mau đi tắm đi!”

Hoắc Thiếu Huyền cầm lấy cái túi đồng thời nắm tay Vinh Thiển kéo lại gần mình. Hai tay anh vòng sau thắt lưng cô, ôm chặt: “Thiển tiểu nhị!”

Anh gọi cô một tiếng sau đó buông tay ra, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Vinh Thiển đợi anh ra.

Quần áo cũ đã bị cô vứt vào thùng rác, Vinh Thiển mới mua cho anh một bộ mới. Hoắc Thiếu Huyền rửa mặt xong đi ra, cả thể trạng và tinh thần đều không tệ.

Anh ngồi xuống sô pha, đối diện với Vinh Thiển.

”Hôm qua em thấy Mạc Hy, trông chị ấy như suy sụp lắm.”

Hoắc Thiếu Huyền hơi nhướng mắt lên: “Em đã biết trước rồi?”

Vinh Thiển cũng không gạt anh: “Có lần trong quán bar, em đã nhìn thấy Tôn Giai Lân và chị ta...”

Sắc mặt Hoắc Thiếu Huyền vẫn không thay đổi, có vẻ như đang nhìn chằm chằm nơi nào đó đến thất thần.

Đang lúc Vinh Thiển không biết phải nói gì, Hoắc Thiếu Huyền cười khẽ: “Hai chúng ta đúng là giống nhau một cách kỳ lạ! Cứ tưởng thế sẽ tốt cho người khờ kia.”

”Nhưng nếu như thời gian có quay lại, anh vẫn sẽ giấu em chuyện năm đó, em cũng sẽ không nói cho anh biết chuyện Mạc Hy.”

Hoắc Thiếu Huyền nhìn cô chăm chú rồi bỗng nhiên bật cười.

”Anh có suy tính gì không?”

”Đương nhiên là ly hôn.”

Hoắc Thiếu Huyền không hề nghĩ ngợi nói ngay đáp án.

Vinh Thiển không thấy ngạc nhiên.

Hoắc Thiếu Huyền nhìn người thương thanh mai trúc mã: “Trước đây anh luôn nghĩ, anh có Tranh Tranh thì thế nào cũng được, bây giờ nghĩ lại, có một số chuyện thực sự không thể chấp nhận.”

Anh nói sang chuyện khác: “Thiển tiểu nhị, em nói chúng ta còn có thể quay lại như trước đây không?”

Vầng trán Vinh Thiển toát vẻ kinh ngạc.

Đôi mắt Hoắc Thiếu Huyền trầm tĩnh: “Sau một vòng lại quay về. Người anh yêu vẫn là em, chẳng lẽ, em đã không còn chút cảm giác gì với anh nữa sao?”


Lúc trước bỏ trốn nhưng vẫn không thể, đó là vì thật sự thấy rằng chúng ta không thể ở cùng nhau. Bây giờ, khi thời gian mấy năm đã thoáng qua, khi hai người đều có con cái mà mình thương yêu, lại đột nhiên tỉnh ngộ: dựa vào nhau, bảo vệ nhau mới là sự lựa chọn chính xác nhất.

Vinh Thiển khẽ nhếch khóe miệng, cô cười cười: “Em mà bắt đầu lại với anh, Lệ Cảnh Trình không điên lên là điều không thể. Cả đời này không cho em gặp con là điều anh ta hoàn toàn có thể làm đấy.”

Hoắc Thiếu Huyền còn muốn nói nhưng di động trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Anh đứng dậy đi nghe điện thoại.

Là ở nhà gọi tới.

Anh nghe điện thoại xong, Vinh Thiển đã cầm túi đi tới cửa: “Mau về đi, cả đêm em không về, Tụng Tụng chắc đang quấy đòi.”

Hoắc Thiếu Huyền ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Anh vẫn có thể cảm giác được có gì đó không còn như cũ nữa.

Vinh Thiển vẫn nhớ Gạo Nếp. Cô biết con bé chắc sợ lắm, không biết có đỡ hơn chưa.

Về Vinh gia xem Tụng Tụng xong, Vinh Thiển lại tất tả đi tới trung tâm mua sắm mua quà cho con gái.

Cô lái xe tới Đế Cảnh, bảo vệ không giống ba năm trước đây ngay cả cánh cổng ngoài cùng cũng không cho cô vào. Vinh Thiển dừng xe ngoài cổng, như thể đang chờ cầu kiến, còn phải chờ nghe truyền xem vị kia có chịu gặp cô không.

Sau một lúc lâu mới thấy Lệ Cảnh Trình từ trong đi ra, nhưng anh không dẫn Gạo Nếp theo.

Vinh Thiển một tay nắm song cửa: “Gạo Nếp đỡ hơn chưa? Con bé sợ lắm phải không?”

Lệ Cảnh Trình nhìn món quà cô mang tới: “Cô và Hoắc Thiếu Huyền tình tự đủ rồi ư?”

”Lệ Cảnh Trình, anh đừng...”

Mấy câu nóng nảy của Vinh Thiển đã tới miệng lại vội vàng kìm lại, sợ sẽ chọc giận anh: “Tôi muốn nhìn con. Hôm qua tôi chỉ là lo Hoắc Thiếu Huyền sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ Gạo Nếp cũng tới.”

Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình lạnh tanh không đổi, cô chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Lệ Cảnh Trình giơ tay ra:“Đưa đồ đây.”

”Tôi nhìn con thôi cũng không được sao?”

”Con bé ra ngoài với Thư Lan rồi.”

Vinh Thiển nghe vậy trên mặt không giấu được vẻ thất vọng.

Lệ Cảnh Trình cầm lấy mấy món đồ: “Thư Lan thương con còn hơn cô.”

Vinh Thiển giận dữ trừng mắt anh: “Lệ Cảnh Trình, đây là mục đích của anh hả? Không cho tôi gặp mặt con sau đó nói tôi còn không bằng Thịnh Thư Lan, phải không?”

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên: “Tóm lại tặng cô một câu: nếu cô dám đầu mày cuối mắt, đong đưa với Hoắc Thiếu Huyền, tôi sẽ cho Gạo Nếp ở trong Đế Cảnh, cho cô cả đời này cũng không được gặp.”

Vinh Thiển tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng mấy cái, ánh mắt cô nhìn vào trong vườn chợt bắt gặp căn nhà kính kia.

Căn nhà cao vẫn đứng sững ở đó, chỉ là bên trong để đầy đồ đạc, không còn trống vắng.

Đôi mắt Vinh Thiển như bị đâm đau.

Ba năm cô không ở đây, Lệ Cảnh Trình chắc hẳn muốn cho Thịnh Thư Lan một vị trí, nếu không cũng sẽ không để cô ấy dùng căn nhà kính đó.

Lệ Cảnh Trình nhìn lại theo ánh mắt cô.

Vinh Thiển thôi không nhìn nữa, ánh mắt hai người lại gặp nhau.

Đôi môi mỏng của Lệ Cảnh Trình hơi nhúc nhích như muốn nói điều gì, ánh mắt cô khoét sâu vào mắt anh rồi cô quay đầu đi không nhìn lại.

Những lời anh định nói nghẹn ở cổ họng, đành nuốt trở lại.

---

Ở bệnh viện.

Tôn Giai Lân phải nằm ở phòng cấp cứu suốt đêm, nghe nói bị đánh không nhẹ.

Lệ Cảnh Trình lái xe tới bệnh viện, lúc đi vào nghe thấy tiếng người đàn ông rên hừ hừ: “Nhẹ chút, nhẹ chút! Tay muốn gãy ra rồi, cô bó đi được không?”

Cô y tá với tay qua: “Tôi đang lấy máu cho anh, đừng cựa quậy!”

”Cả người tôi chỉ bị thương ngoài da, cô cho tôi làm xét nghiệm máu để làm gì?”

Lệ Cảnh Trình đi vào, thấy bộ dạng này của Tôn Giai Lân thì không khỏi nhíu mày: “Bị đánh vậy còn bò dậy được sao?”

”Đi chết đi.” Tôn Giai Lân muốn đứng dậy, vừa hơi động đậy đã đau không nhấc chân nổi: “Mẹ nó! Thằng Hoắc Thiếu Huyền đó ra tay cũng được lắm, nội tạng tớ chắc hỏng hết rồi.”

”Đáng đời! Ai bảo cậu ngủ với vợ người ta.”

Trên mặt Tôn Giai Lân cũng toàn vết thương, mặt mày vốn anh tuấn giờ hoàn toàn không thể coi được: “Cậu cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.”

”Câm miệng đi.” Lệ Cảnh Trình thả thứ gì đó lên tủ đầu giường: “Xem ra cậu chưa chết được, tớ an tâm rồi.”

”Miệng lưỡi đúng là độc địa!”

Tôn Giai Lân lãnh trận đòn này rất đau. Hoắc Thiếu Huyền đã từng tập đánh, cả chục cú đều chính xác.

Nhưng mà hắn và Mạc Hy vừa hôn nhau xong tên Hoắc Thiếu Huyền kia liền xuất hiện ư?

Tôn Giai Lân suy nghĩ cả buổi tối, chuyện này nhất định là Vinh Thiển nói.

Cô ta đã không cho hắn được yên thì cũng đừng mơ tưởng thái bình.

Tôn Giai Lân nhìn Lệ Cảnh Trình, sờ khóe miệng bị rách: “Cảnh Trình, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui