Thà Đừng Gặp Gỡ

Edit: Dế Mèn

-----

Tới giờ phát sóng “Bố ơi mình đi đâu thế?”

Gạo Nếp ôm túi bỏng ngô ngồi trên sô pha, mọi người trong nhà cũng vậy.

Chương trình truyền hình thực tế luôn cố gắng đem lại sự chân thực, nhưng vẫn phải cắt nối biên tập không ít. Lệ Cảnh Trình tự tin tổ sản xuất sẽ không dám phát sóng đoạn có Vinh Thiển.

Thịnh Thư Lan và Gạo Nếp xem rất thích thú, xem tới đoạn Gạo Nếp va phải bình hoa và bỏ chạy.

Trên màn hình tivi có một hàng chữ: Khi chưa có ai tìm được Gạo Nếp, có một cô tốt bụng đã giải thích cho bé hiểu.

Lệ Cảnh Trình cũng hiếu kỳ. Cuối cùng, toàn dân thiên hạ cũng được biết.

Có giọng nói của một phụ nữ: “Ba con hồi bé yếu xìu. Lúc đánh nhau, bị bạn đánh thua thì về nhà mách mẹ. Từ đó, nhiều bạn không chịu chơi với ba con nữa.”

”A?” Trong ti vi truyền ra giọng Gạo Nếp: “Vì sao ạ?”

”Bởi vì các bạn nhỏ thích những bạn mạnh mẽ đó. Ba là ma khóc nhè, người lớn cũng không thích chơi với ba.”

“...”

Thẩm Tĩnh Mạn cười lớn tiếng: “Đó là ai vậy? Nói đúng lắm, ma khóc nhè.”

Đài truyền hình thực sự không nỡ cắt bỏ đoạn này, chỉ không chiếu hình Vinh Thiển mà thôi.

Gạo Nếp lắc lư đôi chân, vừa ăn bỏng ngô: “Là cô ạ.”

Thẩm Tĩnh Mạn vẫn chưa để ý lắm.

Thịnh Thư Lan cẩn thận từng chút một mở miệng: “Cô nào cơ?”

”Mẹ của em trai đó ạ.”

Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn hơi cứng ngắc, nhìn về phía Lệ Cảnh Trình. Đôi mắt người đàn ông nhô lên khỏi tờ tạp chí: “Mẹ, khi nào mẹ về?”

”Con đang đuổi mẹ?”

”Mẹ không sợ lúc mẹ không có ở đấy, mẹ hai với ba lăn qua lăn lại cũng ra được một đứa? Đến lúc đó mẹ càng phải lo nhiều.”

Thẩm Tĩnh Mạn trừng mắt nhìn anh: “Đã có con rồi mà nói chuyện cũng không đứng đắn.”

Lệ Cảnh Trình cũng không thèm để mắt, nghĩ đến cảnh vừa rồi trên tivi.

Cái gì chứ? Nói anh bị người ta đánh, rồi về nhà mách mẹ?

Lệ Cảnh Trình anh sống tới bây giờ chưa từng bị ai đánh.

---

Vinh Thiển đang trên đường đi làm về, nhận được điện thoại của Lâm Nam bảo muốn mời cô ăn cơm chiều, còn muốn giới thiệu bạn trai cho cô biết.

Vinh Thiển về nhà trước để thay đồ rồi mới đi tới.

Lâm Nam cũng hẹn cả Hà Mộ. Lúc Vinh Thiển đến, bốn người bọn họ đã ở trong phòng ăn đợi cô.

Bạn trai Lâm Nam cũng là đồng nghiệp của cô ấy, dáng dấp cao to, gia cảnh cũng không tồi. Bạn trai Hà Mộ và cô ấy quen nhau qua một người quen, là một kỹ sư xây dựng, hai đôi đều đã tính đến chuyện kết hôn.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Nam kéo Vinh Thiển: “Lần này không được cứ về vậy nhé. Biết là cậu còn có con nhỏ ở nhà, nhưng khó lắm mới đến được, chúng ta phải đi uống vài chén.”

Vinh Thiển đã chuẩn bị sẵn: “Đi, hôm nay tớ đi với các cậu, nhưng không được trễ quá đâu.”

”OK!!”

Lâm Nam đã tìm chỗ từ trước ở một quán bar nổi tiếng. Mọi người theo màn đêm buông xuống mà tiến vào. Tiếng nhạc điếc tai nhức óc đâm vào màng nhĩ. Kiểu áp lực này đánh tới, đánh tan sự uể oải và nhát sợ của con người, tiềm ẩn những yếu tố bất ổn chỉ chực thời cơ. Lâm Nam liền kéo cánh tay Vinh Thiển, dẫn cô đi thẳng.

Tìm được chỗ tốt, bạn trai Lâm Nam kêu không ít rượu.

Trên sân khấu xoay tròn đã có cả nam lẫn nữ kề mặt nhảy nhót, Ánh đèn nhiều màu mê ảo rơi trên vai từng người. Vinh Thiển cụng ly với tụi Lâm Nam. Hà Mộ tới cạnh cô: “Thiển Thiển, lên nhảy đi?”

”Tớ không...”

”Cut! Giỡn! Nhớ trước đây chúng ta nhảy trong câu lạc bộ của Jump Plaza không?”

Vinh Thiển phải xua tay: “Thật không nhảy đâu.”

”Đi nào đi nào!”

Lâm Nam và Hà Mộ hai người lôi cô đi lên. Vinh Thiển lảo đảo lẫn vào trong đám người. Lâm Nam lắc mông, quay sang vỗ mông Vinh Thiển: “Nhảy đi!”

Cô khoát tay áo: “Được rồi, không phải đang nhảy đây sao?”

Ánh mắt Vinh Thiển không khỏi nhìn phía trước, cô thấy bóng dáng kia rất quen. Người phụ nữ mặc áo lông cao cổ sát nách, dáng người yểu điệu, người đàn ông trước mặt Vinh Thiển cũng từng gặp.

Hai người tay chân cọ sát, uốn éo ám muội. Người đàn ông ghé bên tai người phụ nữ: “Cảm giác này đã không?”

Người phụ nữ nhắm mắt lại, gật đầu.

Tôn Giai Lân giơ hai tay lên, vóc người hiện qua áo sơ mi trắng.

Anh ta ngơ ngẩn nhìn chăm chú khuôn mặt này, đây mới là người phụ nữ anh ta yêu. Anh ta liền giữ chặt thắt lưng người phụ nữ, kéo cô ta lại gần mình, sau đó hướng đôi môi mỏng về phía cô ta.

Người phụ nữ giãy giụa mấy cái, nhưng tất nhiên cũng không phản kháng quá, mau chóng tan cùng nụ hôn.

Vinh Thiển từ từ đi tới, cô cảm thấy, không có lẽ nào…

Hai người ôm hôn quên mọi sự, dường như hoàn toàn không có chú ý tới người đang ở phía sau. Tôn Giai Lân kìm nén buông tay ra, đôi môi mỏng ghé tai người nữ: “Đêm nay tới chỗ anh?”

Người phụ nữ lắc eo xoay người, vừa hay Vinh Thiển có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt cô ta.

Vinh Thiển kinh ngạc há to miệng.


Là Mạc Hy.

Mạc Hy nhìn thấy cô tim bỗng như ngừng đập. Cô ta không dám nhảy ở quán rượu của mình là do sợ bị người quen bắt gặp.

Mạc Hy há hốc miệng: “Thiển, Thiển Thiển?”

Giọng nói chột dạ chìm trong âm thanh khiêu vũ huyên náo. Vinh Thiển quay đầu lại, đi ra khỏi sàn nhảy. Mạc Hy giật mình, sau đó cũng bước nhanh theo bóng cô đi ra.

Vinh Thiển trở lại chỗ ngồi, vẫn thấy khó tin, hai tay cô chống trán. Bàn tay Mạc Hy thả hai bên người siết lại: “Thiển Thiển.”

Cô giật mình, có vẻ như không ngờ Mạc Hy lại đi theo.

Vinh Thiển thả hai tay xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn Mạc Hy.

”Em, em về rồi?”

Vinh Thiển cầm túi xách, định bỏ đi. Mạc Hy thấy tình huống đó liền ngăn cô lại: “Chuyện vừa rồi...”

”Vì sao?”

Vinh Thiển vốn không muốn hỏi, nhưng trong nháy mắt không tự chủ được buột miệng hỏi: “Chị yêu Hoắc Thiếu Huyền như vậy. Vì sao?”

Mũi Mạc Hy cay cay. Bị Vinh Thiển chất vấn liên tục, viền mắt cô ta ửng đỏ. Tôn Giai Lân ở đằng sau cũng đã đi tới, tay ôm lấy cô ta: “Hy Tử yêu Hoắc Thiếu Huyền, nhưng Hoắc Thiếu Huyền có yêu cô ấy không?”

Mạc Hy thấy Tôn Giai Lân còn dám có hành động như vậy liền vội giãy tay anh ta ra: “Đừng có như vậy!”

Vinh Thiển cúi mắt xuống: “Bởi vì Hoắc Thiếu Huyền không yêu chị, nên hai người mới có thể như vậy đúng không?”

”Thiển Thiển, em hiểu lầm rồi...” Mạc Hy vừa nói câu này ra khỏi miệng liền thấy tim mình càng tệ.

Vinh Thiển không hiểu sao cảm thấy khó chịu, cô cầm túi xách: “Em đi trước.”

Đi ngang qua sàn nhảy sôi động kích tình, Vinh Thiển bỗng nhớ đến Hoắc Thiếu Huyền của mấy năm trước. Ai cũng đều nói kỹ thuật nhảy của anh phong nhã thế nào, nhảy còn đẹp hơn các cô; nhưng Hoắc Thiếu Huyền ở hiện tại khi nào mới lại tới những chỗ này.

Phần lớn thời gian anh đều ở với Tranh Tranh, dù là để ăn một bữa KFC, hay để bắt cá trong khu vui chơi thiếu nhi.

Cô và Hoắc Thiếu Huyền đã rất cố gắng để chia tay, anh cũng cố gắng duy trì cuộc hôn nhân với Mạc Hy. Vinh Thiển cứ sợ anh sẽ đau khổ không chịu được, chứ cô vạn vạn lần không ngờ người phản bội trước lại là Mạc Hy.

Nhìn Vinh Thiển bước nhanh bỏ đi, Mạc Hy hoảng tới nỗi níu chặt cánh tay Tôn Giai Lân: “Làm sao bây giờ hả? Vinh Thiển bỏ Lệ Cảnh Trình rồi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy cô ấy nhất định sẽ đi nói cho Thiếu Huyền biết mất.”

”Vừa lúc cho anh ta biết đi, nhất phách lưỡng tán* thôi.”

( T/n: nhất phách lưỡng tán: ý nói đạt được mục đích thì hai bên cùng tổn hại cũng chẳng sao.)

”Anh nói gì đó?” Mạc Hy bỗng nhiên bỏ tay người đàn ông xuống: “Ai nói em sẽ chia tay anh ấy?”

Sắc mặt Tôn Giai Lân hơi biến đổi: “Em đã muốn ở với anh còn muốn làm vợ hắn?”

Đôi mắt Mạc Hy đỏ hoe: “Chuyện này nếu như bị Thiếu Huyền biết, em vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh!”

Tôn Giai Lân đã hoàn toàn chìm đắm Mạc Hy, chứng kiến Mạc Hy hoảng loạn rớt nước mắt như vậy đương nhiên rất đau lòng.

Vinh Thiển chạy hẳn ra ngoài quán bar mới nhớ ra mình chưa nói gì với tụi Lâm Nam. Cô lấy điện thoại ra nhưng trong kia quá ầm ĩ, cơ bản chẳng ai nghe được điện thoại reo.

Cô chỉ có thể ra bãi đỗ xe đợi.

Không bao lâu sau, cô nhìn thấy Tôn Giai Lân ôm Mạc Hy đi ra. Vinh Thiển ngồi trong xe, thấy Mạc Hy cúi gằm đầu, người đàn ông an ủi không có kết quả liền nghiêng qua, đặt nụ hôn ái muội lên tai cô ta.

Vinh Thiển gửi tin nhắn cho Lâm Nam, nói là có việc gấp phải đi. Cô hiện tại nhìn không nổi nữa, lập tức lái xe quay về.

---

Đối với chuyện của Tôn Giai Lân và Mạc Hy, Lệ Cảnh Trình ít nhiều có biết, hai người bọn họ là bạn nhậu, ngày thường liên lạc không ít.

Vinh Thiển ngồi ở bên trong phòng làm việc, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay.

Thư ký gõ cửa phòng làm việc: “Chị Vinh, có khách hàng ngồi trong phòng họp muốn gặp chị.”

Cô lấy lại tập trung, đáp khẽ xong cầm kẹp có tư liệu giấy tờ của công ty đi ra.

Người Vinh Thiển không có cách nào đối diện vào lúc này nhất chính là Hoắc Thiếu Huyền, nhưng chân trái cô vừa bước vào, liếc thấy bóng lưng cô cũng đã biết đó là ai. Vinh Thiển miễn cưỡng cười cười, Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy tiếng động liền quay qua: “Thiển tiểu nhị!”

Xưng hô này dường như đã mấy đời rồi.

”Sao anh đến đây?”

”Hai ngày trước có người khách hàng nói là có một món đồ lớn muốn bán, anh liền nghĩ đến em.”

Vinh Thiển ý bảo anh ngồi. Chuyện Mạc Hy và Tôn Giai Lân vẫn luẩn quẩn trong đầu Vinh Thiển không chịu tan đi, vừa thấy Hoắc Thiếu Huyền cô càng cảm thấy chột dạ.

Ba năm trước, sau khi Hoắc Thiếu Huyền biết Lệ Cảnh Trình chính là người cưỡng bức cô năm đó, anh đã chọn cách nhẫn nhịn không cho cô biết. Mặc dù Vinh Thiển biết anh vì tốt cho cô nhưng trong lòng cô vẫn khó mà làm ngơ, anh đã từng là người cô tin tưởng nhất mà!

Nhưng hôm nay, khi sự tình tương tự xảy đến với cô, Vinh Thiển mới biết lựa chọn là khó khăn thế nào.

Cô không muốn bị Hoắc Thiếu Huyền nhìn ra cô khác thường, bên ngoài Vinh Thiển vẽ một nụ cười thản nhiên: “Chuyện tốt như vậy may mà anh còn nhớ tới em.”

”Đương nhiên!” Hoắc Thiếu Huyền ngồi cạnh người cô: “Em là Thiển tiểu nhị, là nhị Y đầu trong trí nhớ của anh mà.”

”Anh mới nhị ấy!” Vinh Thiển đáp trả.

Không khỏi thổn thức.

Ba năm xa cách, cô và Hoắc Thiếu Huyền giờ gặp mặt mà không có tiếc nuối khóc trời thương phận, không dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng dây dưa không rõ; không ai cần lo lắng cho ai nữa, không ai sợ ai không chịu đựng được.

( T/n: Tiếc thay chút nghĩa cũ càng/ Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (Truyện Kiều): Ngó - rễ (sen), ý nói tình yêu dù chia lìa nhưng vẫn vấn vương, thương nhớ trong lòng như rễ sen khi đứt, gãy vẫn vương mấy sợi tơ óng.)

Mấy lời Vinh Thiển đến bên miệng nhưng vẫn không nói ra được.

Cô đứng dậy rót cho Hoắc Thiếu Huyền ly nước: “Chị Hy Tử vẫn quản lý chuyện quán bar của chị ấy sao?”

”Phải, vẫn rất bận.”

Vinh Thiển cắn chặt môi, cô lựa chọn việc tạm thời không nói ra vì giữ cho thanh mai trúc mã của cô một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh.


Nói chuyện xong, Vinh Thiển tiễn Hoắc Thiếu Huyền ra khỏi công ty. Hai người đi về phía trước, Hoắc Thiếu Huyền phong độ hiên ngang, đi đến đâu cũng làm người trên đường phải ngắm nhìn.

Tuy sẽ không thuận đường nhưng Lệ Cảnh Trình vẫn chọn cách lái xe ôm một vòng lại; khi xe sắp tới chỗ công ty Vinh Thiển, anh giảm tốc độ xe.

Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền đang vừa cười vừa nói, đột nhiên cô thấy mình bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã. Hoắc Thiếu Huyền thuận thế chụp lấy cánh tay cô: “Sao thế?”

Giày cao gót của Vinh Thiển kẹt vào khe ống cống trên đường, dứt cũng không ra được, cô không khỏi bật cười, đành phải đỡ bả vai Hoắc Thiếu Huyền.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhấc chân cô ra khỏi giày trước rồi mới dùng sức lôi chiếc giày ra. Hoắc Thiếu Huyền giơ chiếc giày trong tay lên: “Nhọn thế này như thể giẫm lên cây đũa mà đi vậy, không phải trước đây em không thích đi loại giày này nhất sao?”

”Không còn cách nào khác á.” Vinh Thiển đi giày lại: “Ra ngoài gặp khách hàng trông phải luôn luôn trang nhã mới được.”

Hoắc Thiếu Huyền xoa xoa hai cái ở cổ chân giúp cô: “Chân em không sao chứ?”

”Không sao.”

Cảnh này bị Lệ Cảnh Trình nhìn thấy hết. Đáy mắt tĩnh lặng nổi gió cuộn sóng, đôi tay cầm vô lăng siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh gồng cứng.

Hay cho cái câu chuyện thanh mai trúc mã hợp hợp tan tan rách nát ấy!

Vinh Thiển đưa Hoắc Thiếu Huyền tới bãi đỗ xe: “Lát nữa em sẽ liên lạc với giám đốc bên kia.”

”Được.”

Hoắc Thiếu Huyền kéo cửa, lên xe: “Nếu như có khó khăn em cứ gọi cho anh!”

”Vâng!” Vinh Thiển vẫy tay với anh: “Bái bai!”

Xe của Hoắc Thiếu Huyền chạy ra ngoài. Cánh tay đang giơ lên của Vinh Thiển vòng ra phía sau lưng, mặc dù đã nhiều ngày, nhưng vẫn không thể hoạt động gì mạnh, đêm đó đồng ý theo tụi Lâm Nam đi nhảy lúc về nhà liền cảm thấy không ổn.

Lòng bàn tay Vinh Thiển sờ sờ phía sau thấy vừa ngứa lại vừa đau.

Tầm mắt Vinh Thiển chợt thấy thấp thoáng một chiếc xe đang chạy tới. Còn chưa nhìn kỹ đã nghe tiếng kèn chói tai truyền tới, cô kinh hoảng giật mình, vội vàng nhích qua hai bước, liếc nhìn theo bóng xe chạy xa. Đợi lúc nhìn kỹ lại, cô phát hiện đó hình như là xe của Lệ Cảnh Trình.

Sao anh ta lại ở đây?

Vinh Thiển chưa kịp ngẫm nghĩ thêm thì di động có tin nhắn thư ký gởi tới, cô vội vàng quay lại công ty.

---

Hoắc Thiếu Huyền về đến nhà nhìn thấy Mạc Hy thì hơi ngạc nhiên: “Hôm nay vẫn chưa tới quán bar à?”

”Ừm, ở nhà với con.” Mạc Hy hướng dẫn Tranh Tranh xếp gỗ mà trong lòng không yên: “Anh đi đâu đó?”

”Đi tới phòng đấu giá một chuyến.”

”Gặp ai vậy?”

Ngón tay Hoắc Thiếu Huyền tháo cà vạt; Mạc Hy ý thức được mình hơi sốt ruột: “Em, em hỏi vậy thôi.”

”Có một khách hàng muốn gửi một món đồ lớn nên anh tìm Vinh Thiển, cô ấy là người có thể tin được.”

Hoắc Thiếu Huyền nói chuyện không chút nào né tránh, tim Mạc Hy kinh hoảng: “Hai người nói về công việc thôi?”

Hoắc Thiếu Huyền đi qua ôm con gái, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Mạc Hy: “Có phải em cho là bọn anh chắc hẳn phải nói chuyện khác?”

”Không! Không phải ý này!” Mạc Hy chần chừ nhìn người đàn ông, đầu gối lên vai anh: “Thiếu Huyền, anh chắc chắn biết trong lòng em lo sợ.”

Hoắc Thiếu Huyền chơi với con gái trong lòng, không giải thích gì nhiều. Anh thấy, xem ra bọn họ kết hôn đã mấy năm này nhưng Mạc Hy vẫn không hiểu. Nếu anh có ý định đó thì ba năm trước, lúc Vinh Thiển bỏ Lệ Cảnh Trình, anh đã dùng hết sức tranh thủ cơ hội rồi.

Tranh Tranh nắm ngón tay anh, cười với anh; vắng lặng trong lòng Hoắc Thiếu Huyền được xua tan bớt. Anh mất đi tình yêu nhưng lại có được con gái, ít nhiều anh cũng thấy đáng.

Mạc Hy lại thất thần, trong lòng thoáng yên ổn hơn.

Ít ra hôm nay, Vinh Thiển không đem chuyện cô và Tôn Giai Lân ra nói cho Hoắc Thiếu Huyền.

Nhưng cô không thể bảo đảm, ngày mai, ngày kia, Vinh Thiển vẫn có thể giấu kín như bưng chuyện này?

Không được, cô phải nói Tôn Giai Lân mau chóng nghĩ cách.

---

Một tuần sau, Lệ Cảnh Trình cũng không xuất hiện lại.

Vinh Thiển nằm ở nhà nhưng thế nào lại cảm thấy không quen.

Điều này tức là một tuần rồi cô chưa được gặp con.

Ánh mắt đảo qua tủ đầu giường, trên đó còn bày những món đồ cô đã mua trong siêu thị. Vinh Thiển ôm đầu gối. Sau khi quay về Nam Thịnh, bởi vì cơ duyên thật khéo, cô cũng không bị cấm gặp con, càng như thế cô càng muốn gặp, càng muốn ngày nào cũng phải được gặp mới được.

Vinh Thiển do dự mãi, cuối cùng cầm di động lên.

Trong tai cô vẫn vang vọng tiếng Gạo Nếp gọi mẹ trên núi. Mặc dù cô không muốn dùng dằng gì thêm với Lệ Cảnh Trình nhưng chuyện đó chỉ trừ phi cô không muốn gặp con nữa, bằng không những vướng víu như vầy giữa bọn họ vẫn sẽ tồn tại không dứt.

Vinh Thiển bấm số của Lệ Cảnh Trình.

Đôi chân người đàn ông gác trên bàn làm việc, lưng dựa vào ghế đong đưa. Bên trong căn phòng to truyền ra âm điệu du dương êm dịu. Lệ Cảnh Trình hai tay đan vào nhau, đầu ngón tay nhịp nhẹ.

Anh chỉ liếc mắt nhìn, không nhận điện thoại.

Vinh Thiển nhìn di động, ấn phím gọi lại.

Lệ Cảnh Trình bấy giờ mới vươn tay, bấm nút nhận rồi đưa lên bên tai: “Alô.”

”Tôi muốn gặp Gạo Nếp.”

”Tôi không có thời gian.”


”Tôi đưa con đi cũng được, một ngày thôi!”

Lệ Cảnh Trình sao có thể đồng ý: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Vinh Thiển dùng tới đòn sát thủ: “Tôi đem Tụng Tụng theo.”

Được.

Anh đã kiêu ngạo đứng chờ cô chịu không được sẽ phải chạy tới cửa, nhưng cuối cùng vẫn bị bắn vào cửa tử. Vinh Thiển thấy anh không nói lời nào, tiếp tục thả lưới: “Chúng ta ai cũng phải mang con theo, cho bọn nhỏ gặp mặt vậy thôi.”

Đầu ngón tay Lệ Cảnh Trình gõ gõ điện thoại, lại nhớ đến cảnh Hoắc Thiếu Huyền đỡ Vinh Thiển: “Hay là gặp ở nhà em đi!”

”Chúng ta hẹn ở trung tâm thương mại không được ư?”

Sao lại muốn tới nhà đây?

”Nếu em không chịu thì thôi.”

Vinh Thiển lần nữa đánh vào điểm yếu của anh: “Vẫn hẹn ở Vạn Đạt. Anh không đồng ý thì tôi để Tụng Tụng ở nhà.”

Lệ Cảnh Trình cúp điện thoại. Nếu không phải vì Tụng Tụng, ném luôn cái điện thoại không phải điều không thể.

---

Tới ngày hẹn, Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đợi ở cửa khu vui chơi thiếu nhi.

Cô đã đến sớm trước hai tiếng, mua không ít quần áo cho Gạo Nếp và một ít đồ ăn.

Trong lòng Vinh Thiển tràn đầy mừng rỡ cứ nhìn xung quanh, mãi lâu sau mới nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đi tới. Cô ôm Tụng Tụng đứng dậy nhưng chẳng thấy bóng dáng Gạo Nếp đâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thiển lạnh xuống. Đợi Lệ Cảnh Trình tới gần, cô nhỏ giọng hỏi: “Gạo Nếp đâu?”

”Nghe đi tới Vạn Đạt con bé không chịu đi, muốn tới nhà em.”

Vinh Thiển tức giận tới nỗi mặt tái xanh: “Lệ Cảnh Trình, anh nói chuyện không giữ lời gì hết!”

Người đàn ông nghĩ: Tôi nói chuyện không giữ lời vậy đấy thì sao? Em cắn tôi à?

”Là con bé không chịu tới, chẳng lẽ muốn tôi phải trói con lại sao?”

Vinh Thiển ngàn vạn lần không ngờ Lệ Cảnh Trình sẽ cho cô nếm chiêu này. Cô lập tức ôm chặt Tụng Tụng định bỏ đi. Lệ Cảnh Trình ngăn cô lại: “Tôi còn chưa nói được gì với con mà.”

Vinh Thiển tránh người đi qua: “Thôi đi, đừng cho là tôi không biết trong lòng anh đang ý định quỷ quái gì.”

”Vậy trái lại em nói coi, tôi có ý định quỷ quái gì?”

Đã không được gặp con, Vinh Thiển cũng sẽ không có ý định tốn sức với anh: “Đừng có cản tôi, chúng tôi phải về.”

”Cũng đã tới rồi, em cũng không thể không cho tôi ôm con chứ.”

”Tôi không cho!” Vinh Thiển cũng đang rất quê, rõ ràng đã nói chuyện đàng hoàng, cô đã phấn khích mong đợi cả đêm.

Vinh Thiển kéo khóa túi xách, một tay ôm Tụng Tụng vượt người Lệ Cảnh Trình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức tối của cô, người đàn ông cố nén cười. Vinh Thiển mới vừa bước được hai bước, đột nhiên hai bàn tay anh giơ ra, ôm chắc chắc cô vào trong ngực.

Vinh Thiển nghẹn họng, mắt nhìn trân trối. Một cái ôm thôi mà như muốn khảm cô vào xương cốt của anh. Lồng ngực rắn chắc áp sau lưng cô, vết thương của Vinh Thiển còn chưa khỏi hẳn càng đau như thiêu như đốt. Cô sợ hãi kêu lên, đè thấp giọng nói: “Anh làm gì đó?!”

”Tôi ôm con tôi một cái, phạm pháp sao?”

”Vậy anh ôm tôi làm gì?”

”Không phải em không cho ôm con sao? Tôi thuận tay ôm cả em thôi.”

Thấy người xung quanh đi qua nhao nhao quay đầu lại, Vinh Thiển muốn giãy anh ra nhưng lại Lệ Cảnh Trình lại càng ôm chặt cô không buông.

Cô cũng không tiện ầm ĩ được. Lệ Cảnh Trình mặc độc nhất cái áo sơ mi, tiếng tim anh đập cô cũng có thể cảm giác được. Tai Vinh Thiển đỏ lên. Lệ Cảnh Trình ngắm một bên khuôn mặt cô, hơi nghiêng người tới; dái tai Vinh Thiển lại nóng lên, cả nguời run run: “Anh buông ra, tôi đưa Tụng Tụng cho anh.”

”Thật?”

”Tay anh để ở đâu đó?!”

Lực cánh tay Lệ Cảnh Trình từ từ buông lỏng, sau đó anh giơ cả hai tay lên, làm động tác như đầu hàng: “Tôi không đụng vào em, được chưa?”

Sắc mặt Vinh Thiển không vui, cô trừng mắt với anh.

”Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn ôm con tôi thôi.” Lệ Cảnh Trình bế lấy Tụng Tụng, mải mê chơi đùa với con như thể vừa rồi anh thật sự chỉ muốn ôm con.

Vinh Thiển sờ sờ cánh tay.

Dã nhân! Làm cô đau hết cả cánh tay.

Lệ Cảnh Trình đã được như ý nguyện - được chơi với Tụng Tụng hết buổi. Gần tới giờ về, Vinh Thiển đen mặt ôm Tụng Tụng muốn đi về.

”Muốn gặp con gái không?”

Bước chân dứt khoát của cô lại bị kéo trở lại.

Vinh Thiển không muốn tin lời anh lần nữa: “Lệ Cảnh Trình, tôi thấy phải buộc vào miệng anh cái máy phát hiện nói dối đấy.”

Người đàn ông khẽ bật cười: “Phiền phức như vậy làm gì. Miệng đối miệng là có thể kiểm tra tôi có nói dối hay không liền.”

Vinh Thiển nhịn cơn giận xuống, Lệ Cảnh Trình không đùa cô nữa: “Ngày mai, tôi mang Gạo Nếp tới nhà em. Con bé và Tụng Tụng vẫn chưa được ngồi chung nhà chơi với nhau bao giờ.”

Câu này không hiểu sao có thể đánh vào điểm yếu của người ta, Vinh Thiển nhìn Tụng Tụng trong lòng. Lệ Cảnh Trình cầm túi lớn túi nhỏ trên mặt đất lên: “Mấy thứ này tôi sẽ mang về, nói là em mua cho con.”

Vinh Thiển lúc này mới quay đầu lại nhìn Lệ Cảnh Trình: “Nếu ngày mai anh không mang Gạo Nếp theo thì sau này tôi cũng không cho anh gặp Tụng Tụng.”

Lệ Cảnh Trình khi nào lại bị người khác uy hiếp thế này. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhưng rốt cuộc không giận dữ nổi: “Vậy em thừa nhận Tụng Tụng là con tôi?”

Vinh Thiển ôm thằng bé quay đầu bước đi.

---

Quán bar Phong Linh.

Mạc Hy không yên lòng đang ngồi trên sô pha; Tôn Giai Lân vừa tới liền đi thẳng tới: “Sao vậy, như thể vứt hồn đi đâu vậy.”

”Không phải bảo anh đừng đến quán bar sao?”

”Anh gọi cho em nhưng em không bắt máy, anh còn có thể đi đâu tìm chứ?”

Mạc Hy lòng đầy buồn phiền nôn nóng: “Sẽ có ngày Thiển Thiển nói với Thiếu Huyền, anh thậm chí không có cách nào sao?”

”Vinh Thiển không phải còn dẫn theo một đứa con về sao? Cô ta và Hoắc Thiếu Huyền còn có thể tiếp tục ư?”

Thật ra, Tôn Giai Lân hi vọng hai người kia hâm nóng tình cũ, như vậy anh ta chẳng cần phải dùng sức lực gì, Mạc Hy cũng chỉ còn cách rời khỏi Hoắc Thiếu Huyền.

”Cô ấy và Thiếu Huyền cũng là mười mấy năm tình cảm.” Chân mày Mạc Hy nhíu chặt: “Em biết trong lòng anh nghĩ gì, nhưng bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý. Nếu quả thật Vinh Thiển đem chuyện em và anh nói ra thì em sẽ bỏ đi thật xa ngay tức khắc, không bao giờ quay về Nam Thịnh nữa; mọi người cũng đừng nghĩ sẽ tìm được em!”

Tôn Giai Lân sợ nhất là cô hờn dỗi: “Được, chuyện này để anh giải quyết.”


”Anh giải quyết thế nào cơ?”

”Trước tiên anh tra những chuyện ba năm nay của Vinh Thiển đã, xem coi có cách gì có thể làm cho cô ta câm miệng không.”

Mạc Hy nghe thế thì không nói thêm gì, có lẽ cũng chỉ có thể như vậy.

---

Lúc Lệ Cảnh Trình dẫn Gạo Nếp ra ngoài vẫn còn sớm, chín giờ chuông cửa đã reo.

Vinh Thiển nghe thấy tiếng chuông, đầu tiên là nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy anh dẫn theo Gạo Nếp theo Vinh Thiển mới mở cửa ra.

Gạo Nếp mở miệng giòn tan: “Cô!”

Vinh Thiển ôm lấy con bé: “Gạo Nếp ngoan quá!”

Lệ Cảnh Trình đổi giầy xong đi vào. Bây giờ đôi mắt anh mới quan sát nhà Vinh Thiển: lắp đặt thiết bị đơn giản, phòng cũng không rộng, cộng lại còn chưa bằng căn nhà thủy tinh Lệ Cảnh Trình làm cho cô.

Vinh Thiển dẫn Gạo Nếp tới phòng khách, cho bé và Tụng Tụng chơi với nhau.

Lúc đứng dậy, cô nhìn Lệ Cảnh Trình đang theo phía sau: “Anh có thể về rồi, buổi tối anh tới đón con là được.”

Lệ Cảnh Trình thoáng như nghe được câu chuyện vô cùng nực cười: “Em đuổi tôi đi?”

”Chẳng lẽ anh không vội sao?”

”Vậy không em bận rộn đi, tôi trông con giúp em.”

Vinh Thiển không để ý tới anh nữa, cô ngồi xổm xuống chơi búp bê với Gạo Nếp. Búp bê Barbie và Thomas đều do cô hôm qua cố ý đi mua. Tụng Tụng cũng rất thích, theo Gạo Nếp chơi đùa rất hăng.

Tới hơn mười giờ, Vinh Thiển đứng dậy vào bếp. Cô dặn bảo mẫu ở với hai đứa bé, còn mình thì mở tủ lạnh tự mình xuống bếp.

Lệ Cảnh Trình ngồi ở sô pha.

Không bao lâu, trong bếp truyền ra tiếng xoong nồi nấu ăn, mùi thức ăn ngay sau đó xông vào mũi. Bóng dáng Vinh Thiển bận rộn tới liên tục trong gian bếp chật hẹp. Lệ Cảnh Trình thật khó có thể tin, đợi lúc Vinh Thiển bưng từng món lên bàn, người đàn ông lại không khỏi kinh ngạc.

Ba năm có thể làm một người thay đổi khác như vậy sao?

Vinh Thiển là người năm ngón tay chưa phải đụng vào nước hành tây, nhưng từng món ăn này rõ ràng đều từ tay cô mà ra.

Vinh Thiển đi vào phòng khách, gọi Gạo Nếp và Tụng Tụng ăn cơm. Gạo Nếp nhìn thấy món sườn kho tàu thì mắt sáng lên: “Wow, chua chua ngon quá!”

Lệ Cảnh Trình không mời tự ngồi. Anh nếm thử, hương vị quả thật không tệ.

Gạo Nếp liếc anh: “Ba không có lịch sự.”

Ở nhà mình cần gì lịch sự?

Lệ Cảnh Trình gắp thức ăn cho con gái, lại lựa miếng nhỏ mà Tụng Tụng có thể ăn: “Răng thằng bé thấy ít quá, không phải là thiếu canxi chứ?”

Vinh Thiển rũ mắt xuống: “Con trai vốn phát triển chậm hơn.”

Di động trên bàn tựa như lựa đúng lúc mà vang lên. Vinh Thiển nhìn, đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Alô, Thiếu Huyền!”

Hai chữ cuối cùng nhảy lên, đập vào tai Lệ Cảnh Trình.

Vinh Thiển vào phòng xong thì đóng cửa lại, càng khiến tâm tình Lệ Cảnh Trình khó chịu.

Gần hai mươi phút sau vẫn không thấy cô ra.

Lệ Cảnh Trình tâm trạng ăn hoàn toàn không có, anh bỏ chén xuống. Gạo Nếp một tay cầm một miếng xương sườn gặm, trông rất tập trung, cũng không quan tâm miệng dính đầy màu sắc.

Người đàn ông đứng dậy, thẳng hướng phòng ngủ mà đi; bảo mẫu nhìn qua chưa kịp ngăn cản đã thấy Lệ Cảnh Trình đẩy cửa đi vào.

Vinh Thiển vẫn đang nói điện thoại. Cô ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Lệ Cảnh Trình, tay kia cũng không rảnh, đang gấp đồ của Tụng Tụng.

Lâu lâu cô khẽ cười: “Được, cứ thế đi, em sẽ gọi điện xác nhận lại. Ừm, em cúp máy đây!”

Vinh Thiển thả điện thoại xuống bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm tiếp. Quay đầu lại bỗng nhiên thấy Lệ Cảnh Trình đứng ở cửa, cô sợ suýt nhảy cả lên: “Anh, anh vào làm gì?”

”Cơm em không ăn mà nói điện thoại với ai?”

Có vẻ như anh quản quá nhiều rồi.

Vinh Thiển cất bước đi thẳng, không trả lời Lệ Cảnh Trình. Tay cô vừa vươn ra định mở cửa, không ngờ tay Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên rơi xuống lưng cô, chẳg biết vô tình hay cố ý. Vinh Thiển đau đến nỗi giật nảy một cái. Vẫn chưa hết, toàn bộ nửa người trên của anh áp lại gần cô, kẹp chặt cô vào cửa.

Vinh Thiển rên lên. Bàn tay Lệ Cảnh Trình đè lưng cô: “Em biết mình đang làm gì không?”

Vinh Thiển thấy không thể hiểu nổi: “Anh nói ai?”

”Em muốn ở cùng Hoắc Thiếu Huyền thì ba năm trước sao không đi tìm hắn? Tôi vốn tưởng rằng em rời xa tôi rồi sẽ toàn tâm toàn ý theo mối tình đầu của em; nhưng cái năm đó đã trôi qua rồi, ba năm sau cần gì phải đi trêu chọc lại chứ?”

Vinh Thiển không thể mở cửa được, cô cười lạnh: “Anh đúng là không có chuyện cũng đi tìm chuyện! Anh là gì của tôi chứ?”

”Tôi là chồng em, em quên rồi sao?”

Vai Vinh Thiển cứng đờ: “Tôi sẽ ly hôn với anh.”

Lệ Cảnh Trình nghiến răng: “Vậy trong ba năm qua sao em không đề cập tới?”

”Anh…. đủ rồi!”

Bàn tay Lệ Cảnh Trình lại đè lưng cô: “Hiện tại Mạc Hy với Hoắc Thiếu Huyền nghiễm nhiên là một cặp thần tiên yêu nhau, em muốn chia rẽ sao?”

Vinh Thiển nghe nói như thế đương nhiên tức giận nhưng cô vẫn không bùng phát: “Sao anh biết là bọn họ rất hạnh phúc?”

Lệ Cảnh Trình từ lời của cô ngửi ra manh mối, anh lạnh lùng cười nhạt: “Tôi thắc mắc sao em và Hoắc Thiếu Huyền liên lạc với nhau, hóa ra chuyện Mạc Hy và Tôn Giai Lân đã bị em biết rồi.”

Vinh Thiển quay qua: “Anh cũng biết?”

”Thấy Hoắc Thiếu Huyền bị cắm sừng, em thương cho hắn hay là vui ình đây?”

”Tôi không có hẹp hòi như anh.”

Lệ Cảnh Trình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm một bên mặt trắng nõn mịn màng của Vinh Thiển.

Mồ hôi chảy ra ở thái dương, đôi mày thanh tú nhăn thành hình cong. Vẻ trầm lặng trên khuôn mặt người đàn ông bị xé bỏ, lộ ra cơn giận hung ác nham hiểm: “Em đừng nói với tôi, một chút cảm giác em cũng không có! Trước đây, em còn có thể nói em không muốn xen vào bọn họ, bây giờ cơ hội tốt nhiều thế nào cơ chứ! Mạc Hy ngoại tình, Hoắc Thiếu Huyền vốn lại không yêu cô ta, hắn lập tức có thể đá cô ta đi, nâng em lên làm chính. Vinh Thiển, em không phải luôn nói hai người yêu nhau thế nào sao? Vừa kịp, em đưa Tụng Tụng cho tôi! Đi làm mẹ kế cho đứa trẻ khác đi, dù sao em chỉ cần có tình yêu là đủ rồi!”

Vinh Thiển húc mạnh khuỷu tay ra sau. Cú húc không nhẹ nhưng Lệ Cảnh Trình không có ý định lùi lại chút nào.

Vinh Thiển phiền não thành giận: “Tôi không bị mất mặt với con mà ầm ĩ với anh, anh thả tôi ra!”

Lệ Cảnh Trình hơi buông lỏng vòng vây. Vinh Thiển có thể xoay người được thì lại bị Lệ Cảnh Trình đè lên vai. Ngón cái và ngón trỏ của anh nhẹ quặc cằm cô, Vinh Thiển giãy thế nào cũng không thoát được.

Anh nâng cằm cô lên, để tầm mắt cô nhìn thẳng vào mình.

”Trong lòng em rốt cuộc có Hoắc Thiếu Huyền hay là tôi?”

-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui