Thà Đừng Gặp Gỡ

Edit: Dế Mèn

-----

Ba năm trước lúc cô bỏ đi, cả khi cô mua quần áo, nhờ Lệ Cảnh Trình mang về cho con cũng không được. Bây giờ, Lệ Cảnh Trình lại chủ động cho cô gặp con quả thật làm Vinh Thiển không ngờ tới.

Để di động xuống, ánh mắt cô lại nhìn qua Tụng Tụng.

Cô cũng là người lanh lợi, Lệ Cảnh Trình bảo cô mang Tụng Tụng theo còn vì chuyện gì nữa chứ?

Tới ngày hẹn, Vinh Thiển đã sớm chuẩn bị trước.

Cô bế Tụng Tụng vào phòng khách. Bảo mẫu thấy cô đang cầm dao cạo: “Cô Vinh, lại cạo tóc à? Trời sắp trở lạnh rồi, để tóc dài một chút sẽ tốt hơn.”

Vinh Thiển bật chốt dao: “Cạo đi cho khỏi vướng víu.”

Vinh Thiển hết sức cẩn thận cạo tóc cho Tụng Tụng, cái đầu cứ càng lúc càng sáng loáng. Cạo xong, trông Tụng Tụng lại càng khỏe khoắn, kháu khỉnh. Vinh Thiển đội mũ dày cho Tụng Tụng xong bế bé đi ra ngoài.

Tới công viên Trung Sơn, Vinh Thiển đưa vé để vào. Xa xa cô đã thấy Gạo Nếp háo hức chơi cạnh hồ, rất nhiều người mặc áo phao đang định lên thuyền.

Vinh Thiển ôm chặt Tụng Tụng, bước nhanh đi tới. Lệ Cạnh Trình ngồi trên một băng ghế dài, đưa lưng về phía cô, đôi chân anh bắt chéo, đôi mắt chăm chú nhìn con gái.

Gạo Nếp rất lanh chân, chỉ cần anh lơ đãng một chút là con bé sẽ biến khỏi tầm mắt anh.

Vinh Thiển thẳng hướng con mà đi, đến lúc Lệ Cảnh Trình thấy có bóng người cúi lại gần con gái, nhìn lại đã thấy Vinh Thiển tới cạnh Gạo Nếp rồi.

Đôi mắt Gạo Nếp mãi nhìn ra bờ hồ, con bé rất muốn được ra đó chơi.

Lệ Cảnh Trình nhíu mày, đứng dậy đi tới. Gạo Nếp lại lùi người lại nên giẫm phải chân Vinh Thiển.

Con bé vội vàng nhấc chân tránh: “Con xin lỗi.”

“Không sao hết!”

Gạo Nếp ngẩng đầu lên, con bé vẫn có chút ấn tượng với cô: “Cô!”

Vinh Thiển ngồi xổm xuống: “Con còn nhớ cô sao?”

“Cô cho con pizza mà.” Gạo Nếp nhìn em bé trong lòng cô: “Chào em!”

Có tiếng bước chân Lệ Cảnh Trình tới gần hai người. Anh nhìn Vinh Thiển, đưa tay muốn bế Tụng Tụng.

Vẻ mặt cô hơi do dự, hai tay Lệ Cảnh Trình đã đưa gần tới vai Tụng Tụng. Vinh Thiển nhìn vào đôi mắt trong veo của Gạo Nếp, vòng tay cũng nới lỏng ra.

Lệ Cảnh Trình bế lấy Tụng Tụng.

Anh bế rất cẩn thận và dịu dàng.

Gạo Nếp trông rất mất hứng rõ ràng, sao ba lại bế em bé của người khác?

Miệng bắt đầu cong lên, mếu máo mấy cái thì đôi mắt cũng mờ nước, con bé lao nhanh tới ôm đôi chân Lệ Cảnh Trình: “Ba, ba không được bế, không được bế. Hu hu hu___”

Vinh Thiển luống cuống cả chân tay, Lệ Cảnh Trình vỗ nhẹ đầu Gạo Nếp: “Đừng khóc, ba chỉ bế một chút thôi.”

“Đó là em bé của cô mà! Không phải của nhà mình, không cho ba bế!”

Đáy mắt anh hiện lên vẻ phức tạp. Trong tiềm thức của Gạo Nếp, con bé là bảo bối của nhà họ Lệ; mỗi lúc về Lại Hải gặp họ hàng, Lệ Cảnh Trình cũng chưa bao giờ bế đứa trẻ nào.

Bây giờ đột ngột xuất hiện một đứa em trai, hỏi sao con bé tiếp nhận được?

Vinh Thiển ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy vai Gạo Nếp: “Ngoan, cô dẫn con đi chơi thuyền nhé! Cô lái được đấy nhé.”

Gạo Nếp từ mũi tới mắt đều đã hồng hồng, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Lệ Cảnh Trình không buông.

Người đàn ông gật đầu: “Hôm nay ba cho con chơi một lát.”

Con bé thút tha thút thít mấy tiếng: “Nhưng mà ba không được thích em đó!”

“Được.”

Gạo Nếp có được đáp án hài lòng mình thì mới chịu buông tay ra.

Vinh Thiển đưa túi xách trong tay cho Lệ Cảnh Trình cầm: “Trong này có sữa bột với tã.”

Lệ Cảnh Trình bế Tụng Tụng ngồi lại xuống ghế băng. Vinh Thiển kéo tay Gạo Nếp, bàn tay mũm mĩm lại rất nhỏ, cả bàn tay được bọc trong lòng bàn tay cô.

Mua vé xong, Vinh Thiển tự mặc áo phao ình và Gạo Nếp, rồi xếp hàng ở cổng thành một đội.

Hôm nay ở hồ gió rất to, những bụi cây thấp hứng gió rung ngã. Mái tóc Vinh Thiển cột đuôi ngựa như ngày thường, cứ bay phấp phới. Cô thỉnh thoảng khom lưng nói chuyện với Gạo Nếp, nét mặt tinh xảo tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vẫn đẹp tuyệt như trong trí nhớ của anh.

Đuôi tóc dài theo động tác của cô mà rũ xuống vai. Lúc cô nghiêng người, đuôi tóc đen tản ra làm nổi bật màu trắng của cái áo, thình lình tỏa sáng, sáng rỡ động lòng.

“Mẹ!” Tụng Tụng trong lòng anh bỗng gọi.

Lệ Cảnh Trình định thần lại, anh cúi xuống gần con trai: “Con ngoan, gọi‘ba’ đi!”

Bé ngước đầu nhìn, lại đáp anh bằng ánh mắt mơ hồ khinh bỉ; Lệ Cảnh Trình thấy thì ngẩn người, cái này là biểu hiện gì đây?

Anh lục bình sữa trong túi xách, lắc lắc trước mắt Tụng Tụng: “Gọi ‘ba’ đi rồi ba cho con uống!”

Miệng Tụng Tụng lại mếu, cái này không khác gì Gạo Nếp lúc còn nhỏ.

Bé nhìn anh không chịu mở miệng. Lệ Cảnh Trình để thằng bé ngồi lên đùi mình, trong lòng không hiểu sao thấy chua chát, không phải vì con không gọi, mà vì Vinh Thiển căn bản không dạy con gọi “ba”.

Cô nói thằng bé là con của cô và người khác, vậy người đó đâu?

Chẳng lẽ từ lúc Tụng Tụng biết nói đến giờ vẫn chưa bao giờ gọi “ba”?

Anh thả Tụng Tụng xuống đất, thằng bé nhấc chân liền định chạy, Lệ Cảnh Trình lại lập tức ôm về. Anh dỗ Tụng Tụng nói, nhìn cơ thể với bước đi vững như vậy, anh không thể nhận lầm thằng bé là con mình.

Lệ Cảnh Trình lấy đồ chơi trong túi ra. Tụng Tụng chơi rất thích thú, người đàn ông lại nói chuyện với bé, muốn dụ bé nói mấy từ hoàn chỉnh.

Nhưng không ngờ Tụng Tụng lại xua tay về phía anh: “Quấy!”

“...”

Thật lâu mới tới lượt Vinh Thiển và Gạo Nếp lên thuyền, hai người, người bên trái người bên phải; Vinh Thiển thắt dây an toàn cho Gạo Nếp.

“Cô ơi, cô chơi cái này chưa?”

“Đương nhiên là rồi, cô là cao thủ đấy!”

Mấy câu này cũng không phải là khoe khoang, mấy trò này trước đây Vinh Thiển chơi không ít.

Cô cầm vô lăng, bắt đầu lái, chiếc thuyền nhỏ lướt rất nhanh. Gạo Nếp giật mình vỗ tay: “Siêu quá!”


Vinh Thiển lái rất thành thạo, thỉnh thoảng lại lướt bay trên gió mát thổi qua mặt hồ gợn sóng. Gạo Nếp chỉ tay qua thuyền bên cạnh: “Đừng đụng thuyền bọn cháu nhé! Cô cháu rất lợi hại, sẽ đụng lại đó!”

Cô hơi đánh tay lái, dễ dàng lạng lách né tránh, Gạo Nếp lại càng thêm hâm mộ.

“Cừ quá, cừ quá! Con cũng muốn lái.”

Loại trò chơi này cũng không nguy hiểm nên Vinh Thiển đồng ý. Cô cởi dây an toàn của Gạo Nếp ra, để con bé ngồi lên đùi mình còn mình thì ngồi dịch ra sau, xong cô để tay Gạo Nếp lên vô lăng.

“Muốn qua bên nào thì lái tay qua hướng đó, con hiểu không?”

“Dạ!”

Gạo Nếp khí thế đang bừng bừng, nhưng vì cánh tay quá nhỏ nên không đủ sức đánh lái.

Vinh Thiển ngồi sau ôm con bé, nắm luôn hai bàn tay con.

Gạo Nếp đang chơi vô cùng phấn khích: “Chúng ta đụng mấy cái xô nhỏ ở mép hồ kia được không ạ?”

“Như vậy rất nguy hiểm, nếu lỡ thuyền lật xuống nước sẽ bị sặc mũi, chua chua cay cay rất khó chịu đúng không?”

Gạo Nếp nhớ tới lúc uống nước bị sặc thì gật gật đầu: “Vâng ạ!”

Cách đó không xa, trên hồ có một ‘chú vịt’ màu vàng lớn, Vinh Thiển lái thuyền lại đó. Lúc thuyền chạy tới gần, Gạo Nếp kinh ngạc kêu to: “To chưa kìa! To quá!”

Con bé hôm nay rất cao hứng. Gạo Nếp quay đầu lại nhìn Vinh Thiển: “Cô ơi, cô thật lợi hại đó, con thích nhất là đi chơi thuyền.”

Nét mặt Vinh Thiển xúc động. Nhìn khuôn mặt bé con hồng hào của con gái, trong lòng chua xót lại thấy ấm áp: “Vậy sau này nếu có cơ hội, cô lại dẫn con đi chơi, được không?”

“Tuyệt lắm ạ!” Gạo Nếp ngã ra sau, cả người dựa vào lòng Vinh Thiển. Cảm giác dạt dào này khiến tim cô đập rộn lên, hai tay siết chặt. Mặc dù khi nói chuyện Gạo Nếp là một cô nhóc lanh lợi, nhưng con vẫn là bé con, nhỏ nhỏ nép trong ngực cô.

Thật ra lúc cô bỏ đi, Gạo Nếp còn nhỏ hơn bây giờ.

Vinh Thiển còn nhớ cảm giác khi ôm con vào lòng. Thoáng cái đã ba năm, với cô, trong quãng thời gian thống khổ đó, con gái cô đã lớn được như vậy.

Cô hẳn là nên vui vì ông trời còn thương mình.

Gạo Nếp chơi chưa đã nhưng gió trên hồ rất lớn nên Vinh Thiển không dám cho con bé chơi quá lâu.

Hai người lái thuyền vào bờ. Gạo Nếp vẫy tay liên tục với Lệ Cảnh Trình: “Ba, ba! Bọn con về nhất đó!”

Người đàn ông nhìn Vinh Thiển cẩn thận ôm eo con, miệng Gạo Nếp như nói: Ba,ba! Con với mẹ về nhất đó!

Sẽ rất hãnh diện, có hòa hợp, có cả yêu thương.

Nhưng anh biết điều đó là không thể nào.

Mấy nhân viên đang kéo Vinh Thiển và mọi người lên bờ, Lệ Cảnh Trình nhìn Tụng Tụng. Hôm nay anh hẹn Vinh Thiển không đơn giản chỉ để gặp Tụng Tụng; để cởi bỏ vướng mắc trong lòng, anh phải nắm được bằng chứng xác đáng.

Lệ Cảnh Trình lại bế Tụng Tụng lên, muốn lấy tóc Tụng Tụng để xét nghiệm ADN nên anh kéo mũ bé xuống...

Nhưng lại là một cái đầu trọc!

Hôm gặp ở Papa John’s, rõ ràng thằng bé rất nhiều tóc; khí hậu mấy ngày này có nhất định phải cho thằng bé để đầu trọc không?

Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Vinh Thiển lừa anh một vố.

Gạo Nếp vui vẻ chạy như bay tới, trong tay cầm cây kem Vinh Thiển mua ình: “Nhìn nè!”

Lệ Cảnh Trình nhìn con bé: “Ai cho con cây kem đó?”

Gạo Nếp liếm hai cái, ậm ừ không nói.

Vinh Thiển nhìn thấy Tụng Tụng không đội mũ. Quả nhiên cô đoán không sai, cô giật lấy cái mũ trong tay Lệ Cảnh Trình đội nhanh lại cho Tụng Tụng.

Ôm con về, tay Vinh Thiển sờ sờ trán: “Không bị nhiễm lạnh đấy chứ?”

Lệ Cảnh Trình hừ lạnh: “Trái lại, còn cho em hẳn một buổi trưa đấy.”

Vinh Thiển cúi mắt, làm bộ không hiểu: “Chuyện hẹn nhau là do anh đề nghị. Anh bảo mang Tụng Tụng theo, tôi cũng mang rồi.”

Lệ Cảnh Trình bị một câu nói làm cứng họng, Gạo Nếp đứng bên cạnh, đôi mắt cứ đảo qua lại.

Vốn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng sau chuyện ngày hôm nay Lệ Cảnh Trình càng thêm chắc chắn Tụng Tụng là con trai anh.

Vinh Thiển cũng chẳng sợ Lệ Cảnh Trình sẽ ngang nhiên cướp người. Cô hiểu rất rõ cảm giác này, trước mặt Gạo Nếp, anh và cô sẽ không làm chuyện gì tổn thương đứa bé

Lệ Cảnh Trình kéo tay Gạo Nếp: “Đi thôi!”

Gạo Nếp thật lòng chưa muốn, con bé ngoái đầu nhìn Vinh Thiển: “Bái bai cô, bái bái em! Hôm khác con lại chơi với mọi người.”

Vinh Thiển lưu luyến không muốn rời, đứng dậy cũng đi theo ra. Lệ Cảnh Trình liền bế Gạo Nếp lên rồi cất bước đi

Cô nén tâm tình: “Bái bai con!”

Vinh Thiển xách túi lên, cũng đi theo hai cha con, cô chỉ muốn nhìn con, một giây hay mười giây cũng được!

Lệ Cảnh Trình tới bãi giữ xe, mau chóng lái xe đưa Gạo Nếp đi.

Mắt anh nhìn vào kính chiếu hậu: “Hôm nay hài lòng chưa?”

“Hài lòng ạ! Hài lòng là hài lòng!”

Lệ Cảnh Trình thu lại ánh mắt: “Về nhà, nếu bà nội có hỏi thì nói là chỉ có chúng ta chơi thôi!”

“Vì sao ạ?”

“Không vì sao cả.”

“Vì sao cơ?”

“Bởi vì bà nội không thích con ở cùng với người lạ.”

“A! Vì sao?”

“...”

---

Về tới Đế Cảnh, Gạo Nếp hét hò muốn đi tắm.

Thịnh Thư Lan từ phòng đi ra, dắt con bé lên lầu.

Chuẩn bị nước xong xuôi rồi, Thịnh Thư Lan nhìn bé thay đồ: “Sao lại bị ướt thế này?”


“Uống nước ạ, tại uống nước.”

Thịnh Thư Lan kéo váy, rõ ràng là do dính nước, nhưng hôm nay trời đâu có mưa. Cô cởi váy cho Gạo Nếp xong liền ôm con bé nhấc bỏ vào bồn tắm: “Tại chơi ở đài phun nước đúng không?”

“Không phải đâu.”

“Vậy là cái gì?”

“Suỵt!” Gạo Nếp nhún vai một cái: “Ba không cho con nói với bà nội.”

“Tại sao?”

“Vì ba nói bà nội không thích con chơi với người lạ.”

Thịnh Thư Lan thấy trong lòng rơi lộp độp, một loại dự cảm không hay dâng lên: “Người, người lạ?”

“Không lạ đâu ạ. Là cô đó đó!”

“Còn ai nữa không?”

“Còn em bé ạ.”

Thịnh Thư Lan thiếu chút nữa thì ngồi phịch xuống đất, đúng lúc này lại có tiếng Thẩm Tĩnh Mạn hỏi: “Cô nào cơ? Em bé nào?”

Bà đang cầm đồ vào cho Gạo Nếp thay. Mấy cái này nghe thật kỳ quái. Con trai bà bà hiểu, không đời nào sinh con lung tung với người khác được.

Luôn luôn có chuẩn mực.

Gạo Nếp thấy Thẩm Tĩnh Mạn thì vội đưa tay bụm miệng, còn Thịnh Thư Lan ngồi xổm ở đó hoảng hốt thất thần.

Thẩm Tĩnh Mạn ngồi xuống cạnh bồn tắm: “Gạo Nếp ngoan, kể bà nội nghe, ngày mai bà nội mua Haagen-Dazs cho con.”

“Thì là hôm nay ba dẫn con đi chơi, còn có cô với em bé nữa.”

“Con biết họ ư?”

“Là lần trước,” Con bé muốn diễn đạt nhưng từ ngữ lại không đủ: “Cô với em bé ăn pizza.”

Thẩm Tĩnh Mạn chỉ im lặng trong chốc lát chợt nhớ lại lời Thịnh Thư Lan kể, giọng nói bà kinh ngạc: “Vinh Thiển?”

Sắc mặt Thịnh Thư Lan trông càng trắng bệch hơn, không dám nói nữa.

“Không thể nào! Cảnh Trình chắc chắn sẽ không lại đi tìm cô ta đâu.” Thẩm Tĩnh Mạn suy nghĩ rồi lại thấy không thích hợp: “Con nói đi em bé đó là ai vậy?”

“Là em trai đó ạ.”

Thịnh Thư Lan thấy không gạt được nữa nên nói thẳng: “Lần trước ở Papa John’s, Vinh Thiển có bế theo một đứa bé, nhưng lúc đó cô ấy đi cùng người khác, con lại tưởng là người quen thôi.”

“Đứa bé?” Thẩm Tĩnh Mạn kéo tay Gạo Nếp: “Hôm nay cũng có em bé đó à?”

“Dạ có. Ba còn bế em bé, đáng ghét, đáng ghét! Hừ!”

Thịnh Thư Lan nhắm mắt, chỉ thấy trời đất quay cuồng chóng măt.

Thẩm Tĩnh Mạn đã đoán ra được phần nào: “Thư Lan, con ra ngoài trước đi. Mẹ sẽ tắm cho con bé.”

Cô đờ cả người, giờ mới cử động được. Thẩm Tĩnh Mạn với lấy khăn tay, vừa lau mặt cho Gạo Nếp vừa hỏi: “Ba con có gọi cô đó là gì không?”

“Không có ạ.”

“Vậy có gọi em bé không?”

“Cũng không ạ.”

“Cô đó chơi với con à?”

“Ừm, con mua cho con kem nữa.” Gạo Nếp con nít nên nói chuyện không để ý, không biết nên giấu người nào: “Lần nào Thư Lan cũng không chơi với con, nói là sợ nguy hiểm. Cô siêu lắm nhé, chúng con được giải nhất. Ya ya!!!”

Thịnh Thư Lan thấy tim đau nhói, tay phải cô vịn lấy cánh cửa. Cô vốn nhát gan, dẫn Gạo Nếp đi càng nhát gan hơn, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên hễ thấy đài phun nước chỉ lo là né không kịp, nhưng đó là vì cô thương con bé.

Viền mắt Thịnh Thư Lan đỏ lên, ba năm nay của cô chẳng lẽ không bằng một ngày của Vinh Thiển sao?

Thẩm Tĩnh Mạn đau lòng thay cho Thịnh Thư Lan: “Không phải bà nội đã nói con kêu cô là mẹ sao?”

“Nhưng ba lại không cho.”

“Ba không cho thì con cứ kêu nhiều lên, ba chẳng lẽ không cho hoài? Con nói xem, cô Thư Lan đối với con thế nào?”

“Tốt ạ!”

“Vậy chắc chắn là con thích cô ấy, có muốn cô ấy làm mẹ con không?”

“Thư Lan nhát lắm, còn không cho con chơi.”

“Tiểu linh tinh!” Thẩm Tĩnh Mạn thấy không dụ con bé đươc nên cũng không nói nhiều nữa, trong đâu bà tất cả chỉ có mấy câu nói lúc nãy.

Thịnh Thư Lan giơ tay xoa xoa mắt, ra ngoài phòng ngủ dọn đồ chơi lúc ban sáng cho Gạo Nếp.

Thẫm Tĩnh Mạn suy nghĩ về chuyện vừa rồi nên tâm trạng thất thần; chờ Lệ Cảnh Trình về phòng bà liền hỏi thẳng: “Hôm nay con gặp Vinh Thiển?”

Người đàn ông nhìn Gạo Nếp rồi đi qua thay đồ cho con.

Thẩm Tĩnh Mạn vô cùng nôn nóng: “Nghe nói cô ta có con nữa?”

Thịnh Thư Lan biết tính Lệ Cảnh Trình, cô bước nhanh tới bế Gạo Nếp: “Chúng ta đi vẽ tranh nhé?”

“Dạ!”

Đợi hai người đó ra khỏi phòng hẳn, Thẩm Tĩnh Mạn tiếp tục hỏi: “Cảnh Trình, con nói đi!”

“Vâng, có gặp.”

“Vậy đứa bé đó?...”

“Của con.”

Thẩm Tĩnh Mạn cả kinh, cười muốn toe toét cả miệng: “Cái, cái gì?” Sắc mặt cũng biến đổi: “Con chắc chắn? Hay có khi của nó với người khác không?”


“Không thể nào!” Thái độ Lệ Cảnh Trình rất chắn chắn, quyết tuyệt: “Hoặc là con của con, còn không thì không phải con của cô ấy.”

“Nhưng khi đó cô ta có thể có thai sao?”

“Đương nhiên là có thể.”

Sinh Gạo Nếp xong, Vinh Thiển có kinh nguyệt trở lại tương đối sớm, Lệ Cảnh Trình nhớ rất rõ.

Nghe nói vậy, khóe miệng Thẩm Tĩnh mạn không kìm được mà nhếch lên: “Vậy nhà họ Lệ chúng ta lại có thêm đứa cháu trai?”

Người đàn ông ngồi xuống giường, vắt chéo đôi chân dài. Thấy anh không lên tiếng, Thẩm Tĩnh Mạn vội tới cạnh anh: “Con định thế nào? Chuyện này phải cho ba con biết mới được. Chắc chắn sẽ mừng chết đi được! Cháu đích tôn đấy! Mấy ả kia và thằng hai sẽ bị bỏ xa.”

“Cô ấy sẽ không giao con cho con đâu.”

“Hừm, con của con, cô ta dựa vào cái gì mà không giao?” Thẩm Tĩnh Mạn nghĩ theo lẽ tự nhiên: “Nhà họ Vinh ấy càng ngày càng lụn bại, đứa bé ở với nhà họ Lệ dĩ nhiên là tốt nhất rồi.”

Lệ Cảnh Trình không ngờ anh và Vinh Thiển vướng víu với nhau lại vẫn vì một đứa trẻ.

“Cô ta hiểu chuyện ấy nên không tới giành Gạo Nếp; nhưng còn đứa bé này không thể để cho cô ta được.”

Nghe giọng Thẫm Tĩnh Mạn, Lệ Cảnh Trình không hiểu sao thấy phản cảm: “Chuyện này tự con sẽ giải quyết, mẹ không phải nhúng tay vào.”

“Cảnh Trình, con cũng đừng có mềm lòng đó!”

Nghĩ tới cháu trai, tinh thần Thẩm Tĩnh Mạn càng phấn chấn.

Thịnh Thư Lan ngồi vẽ tranh với Gạo Nếp nhưng vẫn không yên lòng; lúc Thẩm Tĩnh Mạn đi vào, Thịnh Thư Lan vội cúi đầu né ánh mắt bà.

Thẩm Tĩnh Mạn bế Gạo Nếp ngồi qua một bên, còn mình ngồi cạnh Thịnh Thư Lan: “Con gạt mẹ, mẹ có thể hiểu. Mẹ chưa từng giấu giếm mẹ thích có cháu. Con chừa ình một con đường, mẹ không trách con.”

“Mẹ, con...”

Thẩm Tĩnh Mạn ngắt lời Thịnh Thư Lan: “Con yên tâm, nhà họ Lệ chúng ta chỉ muốn đứa cháu thôi. Con đừng nhìn Cảnh Trình như vậy, nó sẽ không để Vinh Thiển vào cửa lần nữa đâu. Con mãi mãi là con dâu của mẹ.”

“Mẹ, mẹ nói đứa bé ấy đúng là con của Cảnh Trình sao?”

“Cảnh Trình rất chắc chắn.”

Thịnh Thư Lan buồn bã nói: “Cảnh Trình đã khẳng định thì chắc mười phần không sai rồi.”

Trong lòng Thẩm Tĩnh Mạn cố kìm nén vui mừng. Thật tốt quá! Một đứa cháu trai có ý nghĩa thế nào bà đương nhiên rõ hơn ai hết. Bà thật muốn xem sau này Củng Khanh, Củng Dụ còn có thể đắc ý được không.

---

Sự tình bị đẩy ra thế này, Vinh Thiển, trái lại, cảm thấy chẳng có gì phải trốn tránh.

Hôm nay cô được nghỉ nên cho Tụng Tụng ra ngoài. Cách khu nhà không xa có cái công viên nước, bảo mẫu đẩy xe đẩy đi sau cô.

Vinh Thiển ôm Tụng Tụng ngồi ở ghế đá.

“Thiển Thiển!”

Nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, Vinh Thiển không khỏi ngoái lại. Hoắc Thiếu Huyền đang nắm tay Tranh Tranh đứng phía sau cô.

“Thiếu Huyền!”

Hoắc Thiếu Huyền vòng qua cái bàn đá, ngồi xuống đối diện cô. Ánh mắt anh không kìm được nhìn đứa trẻ trong ngực cô: “Đây là?”

“Con em.”

Anh không hỏi thêm, ôm Tranh Tranh ngồi lên đùi mình: “Tranh Tranh, chào cô đi!”

Cô bé cất giọng giòn tan: “Chào cô ạ!”

Tranh Tranh tết tóc hai bím, rất là đáng yêu. Vinh Thiển mỉm cười: “Tranh Tranh ngoan quá!”

Cô nhìn xung quanh: “Chị Hy Tử đâu?”

“Quán bar gần đây rất bận rộn, anh để cô ấy ngủ thêm nên không gọi dậy ra ngoài.”

Vinh Thiển gật đầu.

Ánh mắt hai người tự nhiên gặp nhau. Cánh tay Hoắc Thiếu Huyền ôm eo Tranh Tranh, nhìn là có thể biết anh thường xuyên mang con theo: “Ba năm nay em đã đi đâu?”

“Em ở chỗ ông ngoại.”

“Sống có tốt không?”

Nghe câu này, từ đáy lòng Vinh Thiển cảm thấy đau xót, nhưng thần sắc cô rất tự nhiên nên ngay cả thanh mai trúc mã mười mấy năm là Hoắc Thiếu Huyền cũng bị đánh lừa.

“Rất tốt ạ.”

“Vinh Trạch có nhắc tới em, nói là em đi tới chỗ ông ngoại, năm đầu tiên thường xuyên liên lạc nhưng sau đó ít dần.”

“Do năm đầu nhiều chuyện chưa xong xuôi, sang năm thứ hai hàng ngày lại phải trông coi đồ, bận sứt đầu mẻ trán.”

Hoắc Thiếu Huyền ôm Tranh Tranh vào lòng, con bé bị bệnh tăng động, không ngồi yên được.

Thật ra, lúc Vinh Thiển rời đi, Hoắc Thiếu Huyền có đi tìm nhưng lúc đó cô đã rời Nam Thịnh rồi.

Anh không yên lòng lại cho người đi tới chỗ ông ngoại cô sống. Sau khi biết cô bình an cả rồi anh mới hoàn toàn an tâm.

Vinh Thiển theo ông ngoại đương nhiên là tốt nhất rồi. Hai năm tiếp theo lại là lúc Tranh Tranh hiếu động dữ nhất, Hoắc Thiếu Huyền bình tâm xuống, củng an lòng để Vinh Thiển ở bên ngoài.

“Ba, con muốn ăn KFC.”

“Không phải mẹ bảo con ăn ít khoai tây chiên sao?” Hoắc Thiếu Huyền cúi đầu nói với Tranh Tranh.

Con bé ngẩng đầu: “Nhưng hôm nay đâu có mẹ, ba đừng nói.”

Lại là một đứa bé lém lỉnh, vì những lời con nói mà khuôn mặt của Hoắc Thiếu Huyền cũng rạng rỡ lên. Vinh Thiển nhìn như thất thần, không phải vì tình cảm cũ nhưng vì hiện tại cô cuối cùng cũng đã hiểu được câu nói: Một người, chỉ cần đã là cha mẹ thì tình yêu có oanh liệt thế nào cũng có thể xem nhẹ.

Đây là cốt nhục máu mủ, là tình yêu sâu đậm nhất, dài lâu nhất.

Hoắc Thiếu Huyền chỉ chỉ miệng con gái: “Lát nữa ra công viên rồi dẫn con đi.”

“Con yêu ba nhất!” Cánh tay Tranh Tranh níu cổ Hoắc Thiếu Huyền, miệng hôn lên sườn mặt đẹp trai của anh: “Thương nhất! Yêu nhất!”

Khóe miệng Vinh Thiển mỉm cười, cùng Hoắc Thiếu Huyền trò chuyện. Hai người mỗi người ôm một đứa trẻ, không còn lúc là thanh mai trúc mã ngày xưa nữa.

Lúc hai người bỏ trốn suốt ba ngày, nói với nhau rõ rằng sẽ không còn sau này nữa, cũng chỉ có thể giấu người kia mà chôn chặt nỗi đau trong lòng.

Thời gian trôi qua thật dài, đau khổ đi qua rồi khép lại, vết sẹo đó vỡ ra lại đau khổ lần nữa, Vinh Thiển mới tỉnh ngộ, chẳng trách người ta hay nói cứ giao tất cả cho thời gian đi.

Hóa ra đó mới là liều thuốc tốt nhất.

Thời gian đã vô thức biến đổi thân phận hai người, cũng đem tình cảm bọn họ trong bao lâu hóa thành phiến đá đẹp theo năm tháng.

Hoắc Thiếu Huyền và Vinh Thiển nhìn nhau cười, anh túm được chân của Tranh Tranh: “Đi nào! Nhưng chỉ được ăn một phần khoai thôi.”

“Dạ, con chỉ ăn một phần.”

Vinh Thiển giơ tay, vẫy chào với Tranh Tranh: “Bái bai!”

“Bái bai cô!”

Cô chăm chú nhìn hình bóng hai cha con đi xa dần, cô cười, thấy hơi xúc động. Người đàn ông có con thì cưng chiều như với phụ nữ, đòi gì sẽ cho nấy.

Vinh Thiển ngồi ở công viên một lúc, mãi cho tới gần trưa mới ôm con đứng dậy đi về nhà.

Bảo mẫu đang đi cạnh nói chuyện cùng cô, Vinh Thiển nhìn xung quanh, bà ta không hiểu nên hỏi: “Sao vậy ạ?”


“Tôi luôn có cảm giác ai đó đi theo chúng ta.”

“Không thể nào.”

“Đi mau thôi!”

Cô đặt Tụng Tụng vào xe đẩy, đẩy nhanh ra khỏi chỗ đó.

---

Đế Cảnh.

Lệ cảnh Trình đi vào phòng khách, ánh mắt đảo qua bàn trà.

“Cái gì đây?”

Thẩm Tĩnh Mạn kéo con trai qua: “Cảnh Trình! Con mau lại xem, đứa bé này nhìn giống con chưa!”

Bà cầm một tấm ảnh lên: “Quả thực giống con lúc nhỏ như đúc!”

Thẩm Tĩnh Mạn đã nói được vậy tức trong lòng cũng đã nhận định đây là cháu trai của mình: “Khi nào thì con mang nó về?”

Lệ Cảnh Trình cầm tấm ảnh lên nhìn: “Mẹ cho người theo dõi cô ấy?”

Bà lại chẳng thấy có gì sai cả: “Mẹ muốn nhìn cháu mẹ thì sao chứ?”

Một xấp ảnh bị ném vung ra, từng tấm thưa thớt rải rác cong vòng rớt xuống đất.

Thẩm Tĩnh Mạn bị dọa đến rụt vai: “Cảnh Trình! Con, con làm cái gì đó?”

“Con đã bảo mẹ mặc kệ đi!”

Thịnh Thư Lan nghe ồn ào thì bước nhanh tới: “Mẹ, làm sao vậy?”

Thẩm Tĩnh Mạn tức không nói được, Lệ Cảnh Trình chậm rãi đứng dậy, chưa nói được hai câu liền đi lên lầu.

Về tới phòng ngủ, anh đi thẳng ra ban công. Mấy ngày nay anh không hành động vì có tâm tư của mình.

Nếu khăng khăng bắt Tụng Tụng về, nhất định phải dính dáng không rõ với Vinh Thiển.

Năm đó cô quyết liệt muốn đi, Lệ Cảnh Trình cảm thấy tức giận, thực sự đã hạ quyết tâm đời này, tới chết cũng không muốn gặp lại cô, anh từng nghĩ cứ để Tụng Tụng lại cho Vinh Thiển đi.

Nhưng cô mang thai con anh mà không nói tiếng nào, trước mặt anh còn không chịu thừa nhận, bảo anh cam lòng sao?

Lệ Cảnh Trình đập mạnh bàn tay xuống thành lan can màu trắng ngọc, phát ra tiếng rung kêu ong ong, lòng bàn tay cũng tê dại.

Thẩm Tĩnh Mạn không nói thì thôi, nếu đã xác định thì chín con trâu cũng không kéo lại được.

Tin tức dạo này về Vinh Thiển cũng không khó tra, Thẩm Tĩnh Mạn muốn hẹn cô cũng rất dễ dàng.

Thẩm Tĩnh Mạn tới phòng đấu giá của Vinh Thiển, mời gặp cô bên ngoài.

Vào căng tin, lúc Vinh Thiển tìm chỗ thì thấy bà, bước chân cô hơi khựng nhưng vẫn không bỏ đi, ngược lại thong thả đi thẳng tới.

“Chào bác.”

Thẩm Tĩnh Mạn cười nhạt, ý bảo cô ngồi.

Vinh Thiển kéo ghế ra.

Thẩm Tĩnh Mạn không muốn nhiều lời vô ích với cô: “Hôm nay tôi tìm cô là muốn thương lượng chuyện đứa bé.”

Vinh Thiển dựa người ra sau ghế: “Đứa bé nào cơ?”

Biết rồi còn cố hỏi.

Thẩm Tĩnh Mạn chìa tờ chi phiếu: “Năm triệu, giao cháu trai của nhà họ Lệ cho tôi.”

Vinh Thiển liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: “Bác thật sự là không tiếc tiền.”

“Cô là phụ nữ một thân một mình, mang theo đứa bé sẽ có nhiều bất tiện.”

“Tôi nghĩ, bác thật sự hiểu lầm rồi. Tụng Tụng không phải con của Lệ Cảnh Trình.”

“Vinh Thiển, mấy câu này không có tác dụng đâu.”

Thẩm Tĩnh Mạn chỉ chỉ vào tờ chi phiếu: “Cô làm nhà giám định bảo vật thì bao lâu mơi kiếm được số tiến ấy, huống hồ còn phải nghĩ tới tình hình nhà họ Vinh hiện giờ đấy.”

“Có vậy thì tôi cũng không bán con mình.”

“Đứa bé này bắt buộc phải ở với Lệ gia.”

Vinh Thiển trầm giọng: “Mọi người dựa vào cái gì bảo nó là con Lệ Cảnh Trình?”

“Cảnh Trình đã khẳng định thì tôi cũng chắc chắn.”

Thẩm Tĩnh Mạn biết Vinh Thiển sẽ không dễ dàng bị mấy lời nói làm lay động: “Sẽ cho cô thêm năm triệu nữa. Hơn nữa, tôi sẽ thuyết phục Cảnh Trình cho cô mỗi tháng được gặp Gạo Nếp hai lần.”

Vinh Thiển nghe vậy nghĩ, đã được tiền, mỗi tháng còn được gặp Gạo Nếp hai lần.

Cô cảm thấy đấy đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

“Thế nào?”

Vinh Thiển nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tĩnh Mạn: “Tụng Tụng là con tôi, tôi không đưa cho ai cả. Bác còn chuyện gì không?”

“Vinh Thiển, cô cần gì phải vậy. Cô cũng chỉ mới chân ướt chân ráo đặt chân về đây, còn mang theo một đứa bé, con đường sau nay cũng không tốt đâu.”

Cô đứng dậy, đẩy ghế ra sau: “Có tốt hay thì tôi cũng từng bước một mà đi. Tôi nói lần cuối, Tụng Tụng chẳng có chút quan hệ gì với nhà họ Lệ cả.”

Thẩm Tĩnh Mạn nhìn bóng cô đi nhanh khỏi đó tức giận run cả người.

---

Về Đế Cảnh, Thẩm Tĩnh Mạn cứ suy nghĩ tìm cách. Bảo Lệ Cảnh Trình mang đứa bé về còn không bằng tự bà làm.

Bà cũng không rành Nam Thịnh, nhưng có câu cách ngôn có tiền có thể đẩy ma khiến quỷ.

Thẩm Tĩnh Mạn tìm được một người trung gian, đối phương nhận tiền xong, Thẩm Tĩnh Mạn liền đưa đồ cho bà ta.

Đối phương lấy đồ ra xem rất cẩn thận, nhẹ tay: “Thứ này, muốn gạt người ta e là khó đấy. Như lời bà nói, cô ta là nhà giám định bảo vật, nhất định nhìn là có thể biết thật hay giả, lúc đó, rắc rối đầu tiên là có thể sẽ bị trả về đấy.”

“Có cách nào khác không?”

“Bà không có món nào khó phân biệt thật giả sao? Hoặc là đi tới mấy phố trưng đồ cổ, tìm mấy người hay đi đào ấy.”

“Khó phân biệt thật giả...”

Thẩm Tĩnh Mạn hơi ngần ngại: “Cái này thật không được sao?”

“Chắc chắn là không được rồi! Tối thiểu cũng phải trông giống 99% trở lên thì cô ta mới tham gia.”

Đối phương lại lắc đầu: “Nhưng mà chuyện này so với tìm được vật chính phẩm còn khó hơn. Trường hợp của bà rất không thuận lợi.”

“Đồ như vậy, tôi có. Nhưng phải ba ngày sau mới đưa cho bà được.”

“Không thành vấn đề. Miễn giống là được.”

Nghĩ tới cháu trai, Thẩm Tĩnh Mạn hạ quyết tâm: “Ngàn vạn lần không được nhắc tới tên tôi. Lúc đó, bà được toàn quyền ra mặt. Cứ yên tâm, tiền trả cho bà không thiếu đâu.”

“Được được.”

-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui