Sau khi máy bay cô cất cánh thì tin cô đi cũng đến tai cậu, cậu như người mất hồn chạy sang nhà cô, khóa cửa luôn rồi cậu cũng chạy lên công ty. Tông thẳng vào phòng quản lí kinh doanh:
_Bác Thành, Linh đi đâu hả bác?-cậu ngồi thất thần lẫm bẫm.
_Con biết rồi thì bác cũng nói, Linh nó đi du học 4 năm. Nó muốn theo đuổi ước mơ của nó, nó cũng xin lỗi con vì đi không nói cho con. Nó gửi cho con cái này, có gì con cứ bỏ qua cho nó. Bác cũng hiểu là con thương nó nhưng thật tình thì con với nó không tiến tới được đâu. Con cứ từ từ suy nghĩ nếu không muốn mất đi tình bạn mười mấy năm của hai đứa.-ba cô đưa một tờ giấy cho cậu, vỗ vai an ủi.
_Con hiểu bác muốn nói gì nhưng có lẽ sẽ mất thời gian hơi lâu để con quên được Linh, con sẽ buông bỏ.-cậu đứng lên, nhận tờ giấy rồi bước ra ngoài.
Cậu đau lắm chứ, cái tình cảm 7 năm đâu phải muốn bỏ là bỏ nhưng cũng phải buông. Từ lâu nó đã không phải của cậu thì bây giờ có giữ đến đâu thì người khổ vẫn là cậu, cậu sẽ giữ cái tình bạn đẹp này. Mở tờ giấy, là cô gửi cho cậu:
_[Tớ xin lỗi vì đi không nói cho cậu nhưng tớ có lí do, tớ muốn theo đuổi ước mơ. Sau này trở về tớ sẽ là một nữ doanh nhân thành đạt, sẽ không để ai khinh bỉ gia đình tớ nữa. Cậu cũng quên cái tình cảm ấy đi và chỉ giữ lại cái tình bạn đẹp này thôi nhé. Tớ ở New York, nếu rảnh thì qua thăm tớ nhé! Sẽ rất nhớ cậu đấy Kiến Phong!-Linh]
_Tớ cũng nhớ cậu, nhớ rất nhiều!-cậu nói, nước mắt cậu cũng như thế mà chảy dài. Cảm ơn cô đã không vứt bỏ thằng bạn tệ như cậu. Cậu phải bắt đầu lại thôi, cậu cũng sẽ học quản lí kinh doanh, nhất định khi nào có thời gian cậu sẽ qua bên đấy thăm cô.
Sau 8 tiếng trên máy bay mệt mỏi, cuối cùng cô đã đến New York, đất nước tuyệt đẹp. Ba cô nói nhà cô sẽ ở Manhattan để tiện đi học, với trình độ tiếng anh của cô thì tìm đến đấy chỉ là vấn đề rất đơn giản. Chỉ 20 phút cô đã đến nhà, một căn nhà không to cũng không nhỏ trong một khu dân cư sầm uất. Nhà có hai phòng ngủ, phòng khách rộng rãi, phòng bếp thoáng mát, nhìn ra là một hồ nước của công viên trung tâm. Quá tuyệt! Ba cô nói chủ nhà này là vị giám đốc Gia Phong bên đây, do nhà để trống đã lâu, gia đình ông ấy ở Florida nên nơi đây do một ông quản gia chăm sóc. Có cô thì cũng để cô ở tiện xem nhà dùm mà cô còn không mất tiền thuê nhà, tiện cả đôi bên còn gì.
Cô có 3 ngày rảnh rỗi trước khi bắt đầu khóa học đầu tiên kéo dài 3 tháng. Thả balo xuống và đi tắm, cô mặc một chiếc quần đùi jeen và chiếc áo thun trắng đơn giản đóng thùng. Cầm máy ảnh và xách túi xách đi dạo một vòng, khu đây toàn những căn nhà với kích cỡ giống nhau và giữa hai ngôi nhà là một khu vườn nho nhỏ rất đáng yêu. Đi một lát thì cũng có những người hàng xóm thân thiện ra chào hỏi:
_Greet her, she was just here?
(Chào cô, cô mới đến đây à?)-một người phụ nữa tầm 40 tuổi cách nhà cô 2 căn đứng ở trước cổng nha chị ấy tưới cây.
_Hello, I was in Vietnam, sir children to study here!(Xin chào, cháu là người Việt, cháu sang đây du học!)-cô cũng cuối chào lễ phép.
_John grandchildren at home, right? Jepsen Marry Me is her new neighbor!(Cháu ở nhà ông John(quản gia nhà này) đúng không? Ta là Marry Jepsen, hàng xóm mới của cháu.)
_Well, i'm Yuna Nobel!(Vâng, cháu là Yuna Nobel( tên tiếng anh của cô).
_Okay! Children go to visit this place to go!(Được rồi, cháu hãy đi tham quan nơi này đi!)
_Yes, good bye!!-cô nói rồi tiếp tục đi.
Ghé vào một tiệm thức ăn nhanh cô kiếm gì đó bỏ bụng và tiếp theo là super market mua một ít vật dụng cá nhân, tập vở và bút viết. Tài liệu thì ở trường sẽ có sẵn cả.
Loanh quanh một hồi cô cũng đi đến được cổng Đại Học New York, cách nhà cô khoảng 1300m. Khá gần, buổi sáng cô có thể đi bộ và không lo trễ học. Xong một ngày, cô trở về nhà làm quen với mọi vật dụng. 2 ngày sau đó cô bắt tay vào dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc của mình, 3 ngày nghỉ của cô trôi qua cái vèo. Sáng hôm sau là phải đi học rồi.
*là lá la...đi học kìa...là lá la...trễ rồi kìa...là lá la...*- sau bao nhiêu thập kỉ thì cô cũng đã đổi được cái nhạc chuông báo thức truyền kiếp kia.(haha, tg lố xíu)
_Yay...bắt đầu rồi con ạ!-cô bật dậy nói lảm nhảm.
Đi vào phòng tắm, cô chọn một chiếc áo sơmi caro trắng đỏ và chiếc quần jeen cách điệu không ngắn cũng không dài mặc vào. Mái tóc nâu óng ánh được cột đuôi gà cao lên, đuôi tóc uôn uốn khá dễ thương. Đeo cặp mắt kính nâu gọng to rất đáng yêu, nhìn cô phải nói là vừa quyến rũ vừa ngây thơ. Son chút son dưỡng có màu rồi ôm tập hồ sơ đeo balo vào và đi xuống dưới. Thói quen của cô là sẽ uống một ngụm sữa tươi sau đó mới khóa cửa đi ra ngoài. Dọc đường đi có khá nhiều quán ăn nhanh, cô chọn đại một cửa hàng và kêu món hot dog quen thuộc mà cô hay ăn. Vừa đi vừa ăn, lâu lâu còn hát líu lo nữa chứ.
Waa, đến trường rồi nè, đông thật nha, chẳng như hôm trước có mình cô đứng dưới sân trường như con bệnh vậy á. Họ chào nói luyên thuyên, cô tìm mãi mà chẳng thấy phòng làm việc hành chánh đâu cả và cách cuối cùng là đi hỏi.
***Giao tiếp bằng tiếng anh nha***
_Xin lỗi! Cho tôi hỏi phòng hành chính ở hướng nào vậy?-cô lịch sự.
_Bạn là học sinh mới à? Dãy nhà phía tây, lên 4 tầng, đấy là khu hành chính tiếp nhận học viên mới đấy.-một anh bạn khá dễ thương.
_Cảm ơn nhé!-cô nói rồi quay đi theo hướng chàng trai ấy chỉ.
Lên đén tầng 4, vào căn phòng đầu tiên cô e dè nhìn 2 người chững tuổi đang ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ là giảng viên, cô nói nhỏ:
_Cho em hỏi đây là phòng hành chính tiếp nhận học viên phải không ạ?
_Em là học viên mới à? Khu hành chính ở dãy nhà đối diện đấy, chắc em bị bạn nào chơi xấu rồi phải không? Hahaa-nói rồi cả hai ông thầy đó lăn ra cười. Tức quá mà! Cái tên chết bầm đó.
_Cảm ơn ạ! Em không phiền nữa.-cô bước ra đóng cửa cái rầm. Khói như xì khỏi lỗ tai luôn, đừng để cô gặp lại cái tên đáng chết ấy, cô không để yên đâu.
Lần này là cô do dự, phải nhìn rõ cái bảng "ADMINISTRATIVE REGION" thì cô mới bước vào.
_Em là học viên mới ạ!-cô nói với một người phụ nữ tầm 50 tuổi ngồi ở bàn tiếp nhận.
_Em là....
_Yuna Nobel thưa cô!-cô nói rồi đưa tập hồ sơ cho bà cô ấy.
_Oh! Là em sao? Chúng tôi rất hài lòng về kết quả học lực của em, em rất có khả năng sẽ thành công đấy.-bà cô ấy cười tươi rói.
_Vâng cảm ơn cô, cô cho em biết lớp ạ!-cô cúi đầu ái ngại.
_Em học lớp kĩ năng cơ bản quản lí năm nhất khóa 1 của thầy Randa Williams nhé. Chúc em may mắn, đây là chìa khóa tủ và thẻ học viên của em, em học dãy A(phía nam).
_Vâng chào cô!-cô cúi chào lễ phép rồi bước ra ngoài.
Khởi đầu không mong đợi nhưng cũng thôi kệ đi, dù sao qua đến đây mà vẫn được trọng dụng thế này là okay rồi. Đi về dãy nhà phía nam, dò tìm bản đồ"MANAGEMENT SKILLS" ở khu tầng hai phía bên phải. Đi dò từng lớp:
_Giảng viên: Catherin Calim........Johnney Valey..........Hiurdan Thomson.....Randa Williams đây rồi! Chắc chắn luôn.-cô nói rồi hít một hơi đi vào.
_Wow...là cô ấy kìa!-một người con trai nao đó lên tiếng.
_Haha! Đến đây để trả thù mày đấy Kenny ạ!-người khác nữa.
Cô đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở một người con trai có mái tóc vàng óng...khoan, chính là anh ta, cái tên chết tiệt dám lừa cô hồi sáng. Cái trường này tròn ghê ha, vậy mà cũng chung lớp được. Bặm môi nắm chặt tay nhưng tiếng ông thầy vang lên làm cô giật mình:
_Em là học viên mới à?
_À dạ vâng, em là Yuna Nobel ạ!-cô lễ phép cúi đầu chào.
_Là em à? Được rồi, cả lớp, đây là một tài năng đến từ Việt Nam, các em sẽ hết hồn khi nhìn vào hồ sơ học vấn của bạn ấy đấy. Em giới thiệu đi.-ông thầy nói với cả lớp.
_Chào, tôi là Yuna Nobel. Rất mong giúp đỡ.-cô cúi chào lịch sự.
_Ồhhhh!-cả lớp trầm trồ, lớp này nhìn sơ qua cũng hơn 80 học viên đấy chứ ít gì.
_Được rồi em tự tìm chỗ nhé! Chúng ta bắt đầu học ngay bây giờ.
_Vâng!-cô đi xuống bên dưới, ánh mắt sắt lẽm liếc cái tên đáng ghét kia. Đợi đấy bà đây sẽ ăn miếng trả miếng nha.
*Các cuộc đối thoại hoàn toàn bằng tiếng Anh, tg ghi tiếng việt cho dễ đọc á mà*
______________End Chap___________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...