Tha cho em, được không?

CHƯƠNG 12: TÂM SỰ.
-          Cô chưa ngủ à? – âm thanh bên trong nhà phát ra.
-          À chưa. – Tôi quay lại nhìn anh ta mỉm cười.
-          Khi nãy sao cô ăn ít vậy? Bánh rất ngon. – Anh ta đến gần xích đu hơn.
-          À khi chiều tôi cũng ăn no lắm rồi. – Anh ta đã ngồi xuống bên cạnh. – Sao anh lại ở đây?
-          Trùng hợp quá nhỉ. Tôi được chuyển công tác dài hạn ở đây. Được người giới thiệu nhà ở đây, giá rẻ lại thoải mái. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy cô ở đây đấy. Tại sao cô rời St Kilda?
-          À, trùng hợp thật. – Tôi từ chối trả lời câu hỏi của anh ta. – không còn sớm nữa, tôi lên phòng đây. Anh ở đây nhé. Ngủ ngon.
-          À... cô cũng ngủ ngon.
Nói xong tôi vội vàng lên phòng, ở cùng một với anh ta thực sự là khó thở. Anh ta không chỉ giống mà phải nói là rất giống người kia, tôi cảm thấy rất khó chịu và áp lực. Nếu có thể tôi rất muốn không ở cùng anh ta dưới một mái nhà thế này, vô cùng ngột ngạt. Nhưng tôi muốn ở với vợ chồng ông bà Smith, lại cũng chẳng dễ mà tìm một nơi nào thích hợp để ở nữa. Tôi sẽ cố gắng tìm việc làm, và chạm mặt anh ta ít nhất có thể. Tôi muốn làm lại từ đầu và chẳng muốn phải đối mặt với một người giống anh ta như tạc. Và nếu có thể, tôi hy vọng tương lai mình sẽ không có sự hiện diện của người đó.
Ngoài việc đó ra, thì hôm nay tôi rất là vui. Chọn bức ảnh tôi và ông bà ôm nhau khi nãy chụp đăng lên blog, tôi liền gõ một vài dòng cho bức ảnh. “Gia đình mới, niềm vui mới, hạnh phúc mới”. Sau đó tôi thong thả lựa vài tấm ảnh đẹp đẹp mai đi in lớn treo phòng và tặng ông bà vài cái. Đang chìm đắm trong số ảnh đẹp khi nãy, thì web thông báo có người ment blog. Tôi nhanh nhảu mở ra, chắc chắn là chị ta.
“Congrats!”
Đang định trả lời lại ment của chị thì nhớ sực đến lúc trước mình có mời chị add yahoo để nói chuyện, nên tôi nhanh chóng mở yahoo của mình. Và đúng thực có request. “KL_CC” tôi nghi ngờ, không biết có phải chị không, nhưng có mỗi một request thế này thì chắc là chị. Tôi vội vàng đồng ý và gõ ngay cho chị. “bạn là Shining Star?” – tên blog của chị.
“Chào Cenci, đúng là tôi đây”.
“Chào chị, dạo này chị có khỏe không? Tôi không thấy chị cập nhật blog nữa, nên rất lo lắng.”
“Tôi khỏe, cô cũng thế chứ?”

“Vâng, tôi mới tìm một chỗ ở mới, rất thoải mái” – Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất rất thân thiết với chị, có lẽ tôi thực sự xem chị như một người bạn, một người chị.
“Tôi thấy ảnh rồi, chúc mừng cô. Dạo này tôi bận một số việc nên không thể dùng blog thường xuyên. Mà cô cũng có một thời gian không dùng blog đúng không?”
“hehe, tôi đi du lịch, nhưng bây giờ tôi sẽ cố gắng update mỗi ngày. Bây giờ tôi sẽ cố gắng sống thật vui vẻ.”
“Ừ, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Cô đang ở Melbounre à?”
“Vâng, tôi vừa đến đây vài tháng thôi. Chị vẫn ở Houston chứ? Có cơ hội chị đến thăm tôi đi, tôi sẽ dẫn chị đi thăm quan khắp nơi” – nói dối thiện chí, ngay cả đường đến chợ khi chiều tôi vừa mới biết thì dẫn ai đi đâu cơ chứ.
“Được, nếu có dịp tôi sẽ đi thăm cô. Khuya rồi, cô nên đi ngủ sớm đi không nên thức khuya vậy.”
“Dạ, tôi cũng đang tính đi ngủ, lần sau sẽ nói chuyện với chị nhiều hơn. Tôi đi ngủ, hẹn chị khi khác nhé. Chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Có lẽ là lần đầu tiên nói nhiều thế này nên tôi cảm thấy rất mãn nguyện. Chí ít cũng còn một người bạn có thể tâm sự. Hôm nay thực sự rất vui, nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
------------------------
-          Chào buổi sáng ông, bà!. – tôi chạy đến bên ông bà, hôn má mỗi người một cái. – Chào anh!
-          Chào cô, cô dậy sớm thế à? – Không thấy tôi xuống nhà muộn nhất, còn bảo sớm cái gì.
-          Cháu ăn mau đi cho nóng, bánh mì mới ra lò đấy, sữa bò bà cũng đun rồi. – Bà ấn tôi xuống ghế rồi vội vàng đưa đồ ăn đến trước mặt tôi. – hôm nay cháu muốn đi xin việc à?
-          Vâng, cháu cũng chẳng làm gì nên sẽ đi vài nơi thăm thú rồi hỏi thăm tuyển dụng luôn ạ.

-          Hay cháu đợi vài bữa nữa đi, lát nữa bà sẽ điện cho con trai bà xem thử xem sao.
-          Cháu cảm ơn bà nhiều lắm, trong khi đợi anh ấy cháu cũng tranh thủ tìm xem sao ạ. Biết đâu lại thích hợp với mình. À bà ơi, lát cho cháu mượn điện thoại, cháu điện về nhà nhé bà?
-          Thì điện thoại ở đấy, cháu thích dùng thì cứ dùng. Cuối tháng đưa bà nhiều tiền là được.
-          Bà nỡ lấy tiền của cháu ạ?. – tôi mè nheo với bà, bày ra bộ mặt sắp khóc đến nơi.
-          Tôi đùa đấy, cô thích dùng bao nhiêu cũng được. Thế cháu chưa báo gia  đình đến đây à?
-          Dạ chưa, mới đến hôm trước thôi mà bà, cháu bận quá nên quên mất ạ, lát ăn xong cháu sẽ gọi ạ.
-          Ừ ăn đi, để lát bà điện con bà hỏi thăm công việc cho cháu luôn.
-          Thanks, madam!. – Quay sang ôm lưng bà và hôn trộm bà một cái.
-          Cô muốn đi làm à? – Lâm hỏi tôi.
-          Vâng, tôi chưa có việc làm. Đang tính làm thêm để trả tiền nhà.
-          Tôi có thể giúp cô ...
-          Không cần, tôi có thể tự làm được. – tôi cắt ngang lời anh ta – Vả lại bà cũng sẽ tìm giúp tôi nên không sao.
-          À ...
-          Tôi ăn xong rồi, anh tiếp tục nhé.

Nói xong tôi chạy ra phòng khách. Nhấc điện thoại bấm số nhà. Bây giờ ở Việt Nam chắc cùng tầm giờ sáng, mà giờ này chắc bố mẹ có ở nhà. Lâu rồi không nghe giọng bố mẹ, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý tôi có chút lo lắng và hồi hộp.
-          Alo? – Giọng mẹ vẫn ấm áp thế, bất giác nước mắt lại lăn dài.
-          Mẹ ạ? – tôi run run – con Anh đây ạ.
-          ...
-          Mẹ ơi?
-          ...
-          Mẹ ơi, con xin lỗi, mấy tháng qua con không liên lạc với mẹ. – giọng tôi nức nở - con bây giờ không ở trong nước mẹ ạ.
-          Ừ con ở đâu? – giọng bà cũng nghẹn ngào như tôi.
-          Con công tác ở Úc mẹ ạ. Mấy tháng nay con bận tối mặt mũi nên không thể báo cho bố mẹ được. Mẹ không giận con chứ ạ?
-          Ừ không. Khi nào con về?
-          Dạ con chưa biết nhưng chắc con ở lâu mẹ ạ. Tết có dịp con về thăm mẹ, mẹ nhé?
-          Đương nhiên rồi. Phải về không bố con mắng đấy. Bố đi làm rồi, khi nào lại điện về gặp bố nhé. Bố cũng nhớ chị lắm đấy.
-          Dạ, con biết mà. Mẹ ơi, mẹ khỏe không? Con nhớ mẹ lắm.
-          Con bé này, lớn thế còn khóc. Mẹ cũng nhớ con lắm. Làm cho tốt rồi về nhé. Ở bên đó lạ nước lạ cái con phải giữ gìn sức khỏe. Chuyện gì qua rồi thì quên đi, con nhé?
-          Dạ, con biết rồi, bây giờ con phải đi làm. Mẹ giữ sức khỏe. Gửi lời hỏi thăm bố giúp con nhé. Khi khác con lại điện cho bố mẹ. Nếu Lan và Quỳnh qua thăm thì mẹ báo chúng nó giúp con nhé. Tết con sẽ cố gắng về mẹ ạ.
Mẹ thấy tôi không nhắc đến, nên bà cũng không nhắc đến chuyện cũ. Tôi biết bà rất muốn biết mọi chuyện, tại sao lại đám cưới đột ngột, tại sao lại hủy lễ cưới, tại sao lại nằm viện, tại sao chưa nói một tiếng mà bỏ nhà đi. Nhưng bà không nhắc đến nên tôi biết ơn bà nhiều lắm. Có lẽ tôi đã quên đi mọi chuyện như lời mẹ nói nhưng cũng có lẽ tôi chưa thể đối mặt với nó để có thể tâm sự với mẹ về tất cả.

Gác máy tuy đã lâu nhưng nước mắt không ngừng được. Tôi đúng là một đứa con bất hiếu, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà không hề nghĩ cho bố mẹ. Ông bà đã lớn tuổi, lại có mỗi một đứa con gái là tôi, thế mà tôi lại bỏ biền biệt thế này mà không một câu thông báo. Tôi nhớ trong mail của Quỳnh bảo ngày nào mẹ cũng khóc vì tôi còn bố lo lắng cũng chẳng kém. Tôi vừa quay lưng thì thấy bà Beck đứng ngay sau lưng mình, tôi ôm chầm bà, và khóc to lên như một đứa trẻ. Bà cũng ôm lấy tôi và vuốt nhẹ lưng.
-          Ngoan, đừng khóc, đừng khóc! Bà ở đây.
Nghe giọng bà ấm áp như giọng mẹ tôi càng khóc rống lên hơn.
-          Có chuyện gì, kể bà nghe được không? Ra ngoài kia ngồi kể bà nghe nhé. Ngoan nào!
Tôi gật đầu rồi đi cùng bà ra chỗ xích đu. Tựa đầu lên vai bà, tôi nấc nghẹn.
-          Sao cháu lại đến đây?
-          Cháu chạy trốn.
-          Tại sao?
Tôi cần giải tỏa tất cả, mọi thứ mà ba năm qua tôi đã chôn giấu, dù rằng đã từng nghĩ sẽ không có người thứ ba biết chuyện này, dù có chết cũng sẽ mang đi. Nhưng hôm nay tôi đã không chịu nổi, tôi rất uất ức, tôi muốn san sẻ cùng một người nào đó. Tôi từ từ kể cho bà nghe về sự xuất hiện của Long, cái chết của Quân và mọi thứ.
-          Vậy giờ người đó ở đâu? – Tôi biết bà hỏi ai.
-          Cháu không biết, bốn tháng rồi cháu không liên lạc với ai cả, kể cả anh ta. Cháu không muốn mình liên quan gì đến anh ta. Cháu đã rất hận anh ta bà ạ. – Đột nhiên tôi nghe bên trong có tiếng chân nhưng khi quay đầu lại thì không thấy ai cả.
-          Thế còn bây giờ?
-          Bây giờ ... – tôi không biết, thực sự không biết. – Cháu không biết nữa ạ!.
-          Anh à?
-          Dạ?
-          Cháu yêu cậu ấy, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui