Sau khi Xác định cảm xúc Lục Úy Lam không có chịu ảnh hưởng quá lớn, Túc Minh Ca mới an tâm rời đi.
Thân là chỗ dựa của Lục Úy Lam, anh tất nhiên phải đi tìm chứng cứ.
Còn về người hãm hại Lục Úy Lam, tuy rằng vẫn chưa chắc chắn, nhưng người có hiềm nghi lớn nhất xác thật là Lục Minh Tư.
Việc xem người chuẩn cũng không phải Túc Minh Ca nói chỉ để an ủi Lục Úy Lam.
Túc gia suy bại khi anh còn nhỏ, anh đi theo cha mẹ nhiều nên thấy được nhân tình ấm lạnh, cũng biết được đủ loại người, xem người đã gần như trở thành một loại bản năng.
Hoặc nói đúng hơn, anh thập phần am hiểu quan sát biểu tình và động tác người khác dù rất nhỏ thôi, tuy rằng không thể dùng ngôn ngữ miêu tả tỉ mỉ cảm giác này, nhưng anh xác thật có thể thông qua lời nói, cử chỉ và biểu tình mà phán đoán suy nghĩ chân thật của một người.
Cũng chính vì vậy, Túc Minh Ca càng thêm nhạy bén hơn so với người khác, rất sớm đã nhận ra sự bài xích của Lục Minh Tư.
Ánh mắt Lục Minh Tư nhìn anh và cả mọi người ở SGL đều tràn ngập lạnh nhạt thương hại như đang nhìn một đám người xa lạ đáng thương.
Lúc đầu anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả, còn tưởng mình có chỗ nào chưa xứng chức ca ca.
Sau khi cha mẹ qua đời, anh chỉ có thể dồn càng nhiều tinh lực đi kiếm tiền, có lẽ vì thế nên mới bỏ qua biểu hiện của đứa ‘em trai’ này.
Nhưng khi quan sát cẩn thận hơn, Túc Minh Ca phát hiện nhiều điều anh vô pháp lý giải, thập chí càng cảm thấy ớn lạnh.
Anh thấy Lục Minh Tư mua vé số rồi ngay lập tức trúng thưởng, lại thấy Lục Minh Tư chờ ở ngã tư đường rồi bắt gặp một đứa trẻ lạc đường, mà đứa tẻ đó vừa đúng lúc là cháu gái của hiệu trưởng trường học mà gã vẫn luôn muốn vào.
Anh nhìn thấy, Lục Minh Tư sẽ cố tình tiếp cận một số người, cũng sẽ cố tình rời xa một ít người……
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều nỗi băn khoăn xuất hiện, thậm chí làm dao động thế giới quan của Túc Minh Ca.
Anh rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, người này là em trai của mình, lại cũng không phải em trai của mình nữa.
Nghĩ đến Lục Minh Tư quỷ dị như có năng lực đoán trước tương lai, Túc Minh Ca không khỏi đau đầu.
Sau khi tiễn anh trai đi, Tiểu Thất dọn dẹp chén đũa, sau đó nhìn chằm chằm bịch đồ ăn vặt to đùng kia, quyết định hôm nay sẽ sa đọa một chút.
Đóng rèm lại, mở máy chiếu lên xem phim, xé gói đồ ăn vặt ra rồi lại vặn nắp Coca, hưởng thụ thời gian riêng của mình.
Cùng lúc đó, đoạn video Túc Minh Ca xách đồ ăn đến cho Lục Úy Lam được đưa lên mạng, không cần nghĩ cũng biết, bình luận phía dưới tất nhiên không phải lời hay ý đẹp gì.
Khi trở lại căn cứ, quả nhiên anh lại bị huấn luyện viên giáo dục tiếp.
Tất nhiên Tiểu Thất sẽ không để tinh phong tuyết vũ trên mạng vào mắt, nhưng cậu cũng không muốn ngồi chờ chết, vậy nên thái dương vừa xuống núi, Tiểu Thất đã rời khỏi khu biệt thự.
Dựa theo tin tức của 6362, cậu đứng chờ ở một ngõ nhỏ tối tăm.
Đêm khuya xa hoa truỵ lạc dần tan rã, mọi người cũng không chịu nổi bóng đêm lạnh lẽo nên dần ít đi, lúc rạng sáng một giờ, Tiểu Thất rốt cuộc cũng chờ được người mình muốn tìm.
Tên tóc vàng đang uống đến lung lay nghiêng ngã được mấy kẻ hồ bằng cẩu hữu dìu đi, thậm chí gã còn đang ba hoa hành động vĩ đại của mình, “Mẹ nó, hôm nay thật vui ghê! Cái thằng Lục Úy Lam kia không phải vênh váo lắm sao, giờ bị đưa vào tù đấy thôi.
Này thì dám bắt ông đây lau xe ha ha ha!”
Vài người đi theo tên tóc vàng cũng uống đến mức đứng không vững, Tiểu Thất cảm thấy đám người này chắc chỉ cần một ngọn gió thổi tới là ngã rạp cả đám rồi.
Cậu trực tiếp tiến lên nhéo tai tóc vàng, như rút củ cải mà xốc gã ra khỏi đám người.
Tóc vàng lớn tiếng kêu la lại bị Tiểu Thất tinh chuẩn ụp nguyên một tô nước đá xuống đầu, gã tức khắc thanh tỉnh, nhìn Lục Úy Lam không biểu tình đang đứng trước mặt, trong lòng biết chuyện không ổn, quay đầu nhìn xung quanh lại thấy mấy tên đồng bọn đã say đến mức không nhận ra thiếu gã mà lôi lôi kéo kéo nhau đi xa rồi.
Bất quá cũng không trách bọn chúng được, tóc vàng hôm nay tâm trạng vui vẻ nên cứ điên cuồng chuốc rượu cho bản thân và người xung quanh.
“Lục Úy Lam, tao đã lau sạch xe cho mày rồi, mày còn muốn gì nữa?” Tóc vàng nương theo men say muốn tránh thoát trói buộc, nhưng lăn lộn nửa ngày vẫn phát hiện mình như gà con bị người ta khống chế trong tay.
Tiểu Thất hơi mỉm cười, “Đừng lo lắng, anh lau xe được lắm.
Hôm nay tôi cố ý tới cảm ơn anh, đi thôi, tìm một nơi đêm khuya tĩnh lặng để tôi kể vài câu chuyện xưa.” Nói xong liền đặt tay lên vai tên tóc vàng, mạnh mẽ lôi kéo người đi.
Gã hai chân vô lực tránh khỏi tay Lục Úy Lam, nếu chỉ là nghe chuyện xưa thì cũng không quá sốt ruột, gã chỉ sợ Luc Úy Lam kéo gã đến góc xó xỉnh nào đó đập một trận thôi.
Nhưng Lục Úy Lam vậy mà lại ngồi xuống băng ghế dài trên đường cái, sau đó thật sự bắt đầu kể chuyện xưa.
Tóc vàng vốn đang cảnh giác định đánh lén thấy thế cũng không biết làm sao, rất nhanh sau đó sống lưng gã lạnh buốt.
Gã tự nhận mình lá gan không nhỏ, nhưng không biết vì sao mấy chuyện xưa của Lục Ụy Lam lại phá lệ khiến người ta da đầu tê dại, bên người phảng phất nổi lên từng trận âm phong như đang phụ họa phối hợp với chuyện xưa.
Loại cảm giác này tóc vàng chưa từng trải qua bao giờ, gã thậm chí có chút hoa mắt nhìn đèn đường bóng cây thành từng quỷ ảnh kỳ dị, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình thường.
Đầy đầu tên tóc vàng là mồ hôi lạnh, gã không biết có phải do hôm nay mình uống rượu nhiều quá hay không nữa.
Kể xong một chuyện xưa, Tiểu Thất hòa ái dò hỏi, “Về chuyện rửa xe, anh có gì muốn nói tôi không?”
Tóc vàng gập ghềnh trả lời, “Còn không phải chỉ là…… Là…… rửa xe thôi à, làm gì có chuyện nào khác muốn nói……”
“Được, vậy chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa nhé?
Có một người ngồi nghe chuyện xưa, chỉ cần nghe đến câu chuyện thứ ba thì cơ thể sẽ phát sinh biến hóa quỷ dị…”
Tóc vàng: “……”
Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường phố không thấy một bóng người đi đường nào, ngẫu nhiên văng vẳng tiếng côn trùng nửa chết nửa sống côn kêu vang cứ như đến từ một thế giới khác, gió đêm lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng xẹt qua bên tai tựa như quần áo của ai đó cọ trúng.
Chuyện xưa thứ hai đã kể xong, tóc vàng mồ hôi tuôn như mưa, thậm chí học theo hệ thống mà bắt đầu run lập cập, lúc này đây Tiểu Thất nhếch miệng cười.
"Tao nói…… Để tao nói…… Có người gọi điện cho tao nói rằng chìa khóa để ở phòng thay đồ, tao chỉ cần lái xe đến địa điểm chỉ định, sau đó chờ một lúc lại lái trở về , lúc đó xe đã được rửa sạch sẽ rồi!”
Tốc độ nói của tóc vàng vô cùng mau lẹ, dưới cảm giác áp bách mà phản xạ có điều kiện kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Gã cũng không biết người gọi điện thoại là ai, lúc xong việc thì đã không liên lạc được với người đó rồi.
Thật ra gã cũng có hơi hoài nghi, nhưng chỉ cần có thể làm Lục Úy Lam xui xẻo là gã liền mừng rỡ giả câm vờ điếc.
“Vậy thôi không có việc gì nữa, anh đi đi.
Nhớ là lúc trên đường đừng quay đầu lại nhá, nếu không sẽ có vật lạ theo anh về đấy." Tiểu Thất ngoan ngoãn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tóc vàng, sau đó đứng dậy rời đi, lưu lại gã cứng đờ cổ khóc không ra nước mắt.
Chờ cậu rời đi rất xa rồi, âm thanh lập cập của 6362 mới hòa hoãn một chút, đến khi ngừng hẳn thì câu đầu tiên nó hỏi chính là, “Thật sự có vật gì đó đi theo gã sao?”
“Có chứ.” Tiểu Thất trên đường bước chậm về nhà, đột nhiên quay đầu lại chỉ chỉ khoảng trống phía sau, “Đi theo sau chúng ta phía sau còn có vài cái nữa kìa.”
6362 “…… Lập cập lập cập!”
Đêm khuya làm gì có nhiều người nghe chuyện xưa ma quỷ chứ, không phải chỉ bắt vài con đến cổ động thôi mà? Đã vậy mấy con quỷ đó còn không thích, vừa nghe cậu kể đã chạy tứ tung, mắc công cậu dùng sợi linh lực trói lại, giờ cậu lại thành người bán bong bóng luôn rồi.
Ây dà, nhân sinh thật gian nan quá.
Trong tiếng run rẩy của hệ thống, Tiểu Thất đã về tới biệt thự, trước khi vào cửa nghĩ nghĩ một chút mà khoan hồng độ lượng bỏ trói cho đám quỷ, thậm chí hòa ái phất tay ra ngoài cửa, “Hoan nghênh mấy người lần sau tới nghe chuyện xưa nha.”
Chúng quỷ nghe lời này lập tức bay tán loạn như chim sổ lồng, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
6362 thấy thế âm thanh lập cập càng vang dội hơn, 【 Ký chủ, cậu rốt cuộc là ai? 】
Tiểu Thất ngược lại không nóng nảy, 【 Cậu đoán xem? Đoán đúng thì tui sẽ kể chuyện xưa thưởng cho cậu.” 】
6362 tức khắc không còn hiếu kỳ nữa, ngược lại nghiêm trang nghiên cứu cốt truyện, 【 Là Lục Minh Tư muốn hãm hại ký chủ sao? Nhưng gã là vai chính mà, đi đoạt đất diễn của thế thân làm gì chứ?】
【 Nhưng gã lại không biết bản thân mình là vai chính.
】Chỗ mà Tiểu Thất không hiểu chính là sao mọi chuyện lại vừa khéo như thế, giữa thế giới muôn ngàn người mà Lục Minh Tư lại cố tình đụng phải cô gái trong nguyên tác kia? Trừ khi gã vốn đã biết rõ quỹ đạo sinh hoạt của cô gái, biết lúc nào cô ấy sẽ đi đường nào, biết cô có anh trai vô cùng yêu thương mình, biết cô có bạn là một người nổi tiếng trên mạng đưa tin.
Có thể bởi vì biết như vậy nên Lục Minh Tư mới lau hết dấu vết trên xe cậu, từ camera theo dõi đến vân tay vân vân, có thể nói là vô cùng cẩn thận, tự nhiên như nước chảy thành sông.
Tiểu Thất nói ra hoài nghi của mình cho 6332, nó cũng cảm thấy quá mức trùng hợp, trong lúc nhất thời lo lắng đến trọc đầu.
【 Chỉ là việc nhỏ thôi.
】 Tiểu Thất thật ra không có sốt ruột như thế.
6362 nháy mắt tỉnh táo tinh thần, 【 Ký chủ có biện pháp rồi à? 】
【 Có chứ, lấy mấy chuyện xưa hay ho kia làm thù lao rồi tìm mấy con quỷ đến hỗ trợ còn không phải nhẹ nhàng hơn sao? Gã phòng ngừa được người, chẳng lẽ còn có thể phòng quỷ à? 】
6362 “……” Thật hả? Vậy cũng được luôn? Hơn nữa cái này không tính là gian lận sao? Ủa nhưng hình như vai chính cũng gian lận đúng không?
【 Đúng rồi, có cốt truyện mới diễn ra chưa? 】 Tiểu Thất hỏi.
【 Không có.
】6362 đáp lại xong cũng phát giác điểm kỳ quái, 【 Xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không phát sinh cốt truyện mới chứ? 】
【 Có lẽ Chủ Thần các cậu muốn đổi vai chính chăng? 】 Tiểu Thất lấy ra một túi que cay, thứ này hương vị kỳ quái nhưng ăn quen rồi lại thấy khá ngon ấy.
【 Sao có thể được! Vai chính cũng không phải cải trắng ngoài đường nói đổi liền đổi đâu.
】6362 cảm thấy suy nghĩ của ký chủ thật kỳ lạ.
Tuy rằng không biết vì sao Lục Minh Tư lại đột nhiên sốt ruột ra tay, nhưng Tiểu Thất cảm thấy đây thật là một cơ hội tốt rời khỏi Lục gia, cốt truyện diễn biến như thế này không cần mình phải OOC, cũng thoát khỏi sự giám thị của bên hệ thống, nếu tận dụng một cách thích đáng thì tự nhiên có thể hợp tình hợp lý rời khỏi Lục gia nha.
Ngày hôm sau, Tiểu Thất tỉnh dậy trong ánh nắng tươi đẹp, cậu chép chép miệng lại tiếp tục nhận một đống đồ ăn ngon mà anh trai nhà mình mang tới.
Còn Túc Minh Ca ấy hả, chỉ cần không bị huấn luyện viên đánh chết thì mỗi ngày vẫn sẽ vẫn luôn chấp nhất đến đưa cơm, bây giờ anh không phụ sự mong đợi của mọi người mà lại lần nữa xuất hiện ở biệt thự Tiểu Thất.
Túc Minh Ca nói mình đã tìm người điều tra camera theo dõi ở ven đường lẫn địa điểm phát sinh sự việc nhưng vẫn không thu được tin tức hữu dụng nào.
Tiểu Thất nghe xong vỗ vỗ ngực mình, “Việc này cứ giao cho em đi!” Cậu đã suy nghĩ vài câu chuyện xưa, khẳng định sẽ có thật nhiều quỷ tới tranh nhau lĩnh nhiệm vụ.
Túc Minh Ca có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn em trai nhà mình tự tin tràn đầy như thế cũng không mở miệng đả kích, “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...