Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá
"*Quay lại*Vương Nguyên??"Chi nói.
"Sao cậu lại khóc?Ai làm cậu khóc?"Nguyên hỏi.
"Cậu nghĩ sao vậy?Ở đây chỉ có mình tôi với cậu mà cậu chỉ vừa mới tới thì có ai mà làm tôi khóc chứ?"Chi nói.
"Chứ sao cậu khóc?Đừng nói với tôi là tự cậu làm cậu khóc nhá?"Nguyên hỏi.
"Không không à!!Tôi cũng đâu có điên tới mức tự làm mình khóc chứ?"Chi xua tay lia lịa.
"Chứ sao?"Nguyên hỏi.
"Anh hai?Hai từ đó làm tôi khóc."Chi hạ giọng.
"Anh ấy mất rồi mà.....mất đã lâu lắm rồi.Cậu nhắc lại chỉ tổ làm cậu thêm đau buồn thôi!"Nguyên nói.
"Nhưng......"Chi nói.
"Quá khứ nên quên đi..."Nguyên nói.
"Nên quên?"Chi hỏi.
"*Gật đầu*"Nguyên.
Chi gục đầu lau nước mắt.Lạ quá,tại sao giờ Chi lau nước mắt thì nó lại không chảy nữa nhỉ?Nhưng thay vào đó lại có một sự ấm áp lạ thường.
"Cậu nói chuyện đó đã là quá khứ nên quên đi.....Vậy thì sao ta lại học môn lịch sử nhỉ?Lịch sử nó cũng là quá khứ vì nó đã xảy ra cách đây đã quá lâu rồi...Theo như cậu nói quá khứ nên quên thì sao ta lại học môn lịch sử?"Chỉ hỏi.
Câu nói của Chi khiến cho Nguyên cứng đơ người.Tại sao trong tình cảnh như thế này mà cô ấy lại có thể nghĩ ra một câu nói cực "bá" như thế chứ?
"À....ừm....chuyện đó....chuyện đó....."Nguyên bối rối vò đầu mà lại chả nghĩ ra được câu trả lời.
"Thôi....không cần câu trả lời của cậu!!!"Chi cười.
"Cậu cười thật sự rất tuyệt....vì thế cậu đừng có khóc vì cậu khóc xấu lắm và nhìn cậu khóc tôi khó chịu lắm.."Nguyên nói.
"Vì thế suốt thời gian vừa qua tôi luôn luôn cười còn gì?Vả lại tôi không muốn cậu buồn..."Chi.
"Vậy thì đừng khóc hay buồn nữa!!"Nguyên.
"*Ôm Nguyên*Ở cạnh cậu tôi cảm thấy thật ấm áp và luôn an tâm khi có cậu bảo vệ!"Chi cười.
"E hèm....Đúng là một cặp sến nhất trái đất mà!"Tỉ nói.
"Sến?Nhưng ít nhất họ rất hạnh phúc!"San cười.
"Nè cậu không hạnh phúc hả?"Tỉ hỏi.
"Đương nhiên là có!!Hạnh phúc của tôi là cậu mà?"San khoác tay Tỉ cười.
"Giỏi việc nịn nọt..."Tỉ nói.
"Đó không phải nịn nọt...."San chu môi nói.
"Mà là trẻ con...."Tỉ nói.
"Hahaha...."Cả bọn cười lên làm cho San đỏ mặt.
------------------------------------------------
"Mẹ xem đây là mẫu thiết kế mà con bỏ ra mấy ngày liền không ăn không ngủ mà vẽ nên đấy..."Cô nói.
"Không ngủ thì được chứ không ăn thì tôi không dám chắc!!"Nguyệt nói.
"Chị đừng có bắt bẻ tôi!!"Cô trừng mắt.
"Ơ...sao lại có hai bức vẽ trang sức vậy?"Mẹ cô hỏi.
"*giật hai tờ giấy lại*Mẹ đó là bức vẽ của riêng con..."Cô nói.
"Còn người mẫu thì sao?"Nguyệt hỏi.
"Chắc ba sẽ tuyển cho mẹ một vài người cực tuyệt cơ mà mẹ phải trả một khoảng kha khá cho họ..."Cô cười nói.
"Chắc ba con không nói gì đâu mà!!"Mẹ cô cười cười nói.
"Mẹ làm ăn chơi lầy quá à!!"Cô nói.
"Rồi rồi...mấy cái cô cậu bạn con khá đẹp chiều cao lại chuẩn chắc mẹ sẽ mời họ có cả Thùy Chi nữa mà!!Mẹ mời họ nha?"Mẹ cô hỏi.
"Tùy mẹ....con đi tới đảo Jeju chơi....."Cô nói.
"Sao lại tới đó?"Nguyệt hỏi.
"Ừm...đảo đó đẹp lắm con cũng nên du lịch ở đó....*nhìn Nguyệt*Em cũng nên đi theo đi?"Mẹ cô nói.
------------------------Tối---------------------------
Ăn xong bữa tối cô kéo Nguyệt lên phòng và chốt cửa phòng lại.Nguyệt tuy không biết vì sao cô bé lại kéo mình như thế nhưng chí ít nó cũng làm cho Nguyệt cảm thấy khá vui vì trước giờ cô chưa hề làm vậy với Nguyệt cả.Điều đó làm Nguyệt cảm thấy rất vui vì trước giờ cô chưa bao giờ làm vậy với Nguyệt cả nhưng cô lại làm vậy với mấy cậu nhóc TFBOYS kia và còn cả hai cô nhóc Thùy Chi và Châu San làm cho Nguyệt cực ghen tị luôn.
"Chị này....gọi cho Vương Tuấn Khải hộ em được không?"Cô hỏi.
"Không!!"Nguyệt trả lời một cách bình thản.Cô cũng quá đáng mới làm cho Nguyệt lên mây giờ lại cho té một cách nhanh gọn.Cứ tưởng kêu người ta lên là để làm cái gì ai ngờ lại gọi cho Khải hỏi có tức không.
"Lí do?"Cô hỏi.
"Em ít nhiều cũng biết chị thích em đến cỡ nào mà sao em lúc nào cũng lo cho cái cậu Vương Tuấn Khải đó hết vậy hả?"Nguyệt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...