Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá
*Tôi đang ở đâu đây?Chẳng lẽ lại đến cái chỗ có cái chết nữa sao?Không thể nào chứ.....Khánh đã cứu mình giúp tôi có thể sống tôi không thể nào chết được và......Tiểu Khải không thể......tôi luôn làm anh ấy phải buồn,phải đau khổ tôi muốn làm anh ấy hạnh phúc mà.....Chẳng lẽ tôi làm anh ấy buồn không...không chỉ một mình Tiểu Khải như vậy mà cả San San,Thùy Chi,Vương Nguyên và Tiểu Thiên nữa mình luôn làm các cậu ấy buồn......*
"Này....cô gái nhỏ....đứng đó làm gì vậy?Suy nghĩ toàn mấy thứ bậy bạ không hà?"
Cô giật mình nhìn về hướng mà cái giọng nói kia phát ra.
1s...
2s...
3s...
4s...
*Không phải chứ....chả lẽ tôi chết thật rồi sao?Cái người phụ nữ này chả phải là người canh giữ nơi lạnh giá này sao?Ai chết thì đều đến nơi này hết...Thôi xong tôi chết rồi sao*
"Chết đâu mà chết?....Bộ gặp ta là phải chết mới gặp hay sao?...Cô gái nhỏ cô chưa có chết đâu....."
"Vậy tôi còn sống nhưng....sao tôi lại gặp bà...."Cô nói.
"Những điều ta muốn ta quyết sẽ thực hiện được!!!......Và.....ta rất muốn được gặp cô-cô gái nhỏ à???Vì thế cô ở đây cũng là chuyện bình thường..."
"Bà....có thể cho tôi biết hiện giờ......bọn họ....."Cô chưa nói xong thì bị người phụ nữ cướp lời.(Mọi người ai còn nhớ người phụ nữ mình nhắc không vậy?Nếu không thì thôi nha..:))
"Bọn họ??Là ai vậy??"
"Tôi cần về.....TÔI MUỐN VỀ NGAY LẬP TỨC!!!"Cô hét.
"Rồi...rồi...không cần phải la lớn như thế?Ta cũng đâu phải bị điếc đâu?"
----------------------------------------------------------------------------------------------------
"Tới chiều rồi mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh là sao trời?"Chi nhìn đồng hồ lo lắng nói.
"Ui ta....cái đầu của tôi...!!!"
1s.....
2s.....
3s.....
4s.....
5s....5 giây tĩnh lặng và sự vui mừng của mọi người dồn về phía con người đang hồn nhiên kia.Vừa giận vừa lo và vừa vui của tất cả đều đang hướng về con người kia.Và.......
"CẬU ĂN GÌ MÀ MỚI SÁNG SỚM ĐÃ TỚI NHÀ CON TRAI VẬY HẢ?"San hét vô mặt cô.
"Chưa hết....đã vậy còn không nói với tụi này một tiếng nữa chứ?Biết tụi này lo cho cậu đến cỡ nào không hả?"Chi cũng bức xức mà nói.
"Mà tự nhiên đang yên đang mà mà cô lại ngất vậy hả?"Khải hỏi.
"Làm tôi mới ngủ dậy đã chưa kịp ăn uống gì mà....."Nguyên chưa kịp nói hết câu.
"SUỐT NGÀY CHỈ NGHĨ TỚI ĂN VỚI UỐNG....!!!"Đồng thanh.
"Thấy tôi không nói thì mấy người muốn gì muốn à?....MẤY NGƯỜI CŨNG PHẢI BIẾT LÀ NGƯỜI BỆNH LUÔN LUÔN CẦN SỰ YÊN TĨNH À?"Cô ức chế hét...
-----------------10 phút sau-----------
"Mà hôm nay mấy người không đi diễn à?"Cô hỏi.
"Không...."
"Tối nay đi dạo nhé?"Cô đưa ra đề nghị.
"Tán thành...."Đồng thanh.
------------------Tối(Sự nghi ngờ tột độ)------------------
**Nhà cô**
"San San cậu xong chưa?"Chi hỏi.
"Tính nào tật đấy?Sửa soạn lúc nào cũng lâu?"Cô nói.
"Xong rồi..."San nói.
"Làm gì mà lâu vậy?"Chi hỏi.
"Tại mình phải tìm điện thoại!!"San nói.
"Điện thoại?"Cô nói thầm."À tôi phải về phòng mình."
Cô về phòng của mình để lấy điện thoại quả đúng như cô nghĩ.Điện thoại của cô đã lâu ngày mới sử dụng mở nguồn mãi mà chẳng thấy màng hình mở lên.Cô lắc đầu tiếc thương cho chiếc điện thoại của mình.Tay tháo cái móc khóa ra và bỏ vào trong túi xách.Bước xuống nhà với sự chờ đợi của năm con người.
"Mấy giờ rồi biết không?"Khải hỏi.
"6 giờ 57 phút ừm...49 giây...."Cô nhìn đồng hồ nói.
"Tính cả giây luôn đấy!"Tỉ nói.
"Thôi...đi đi...."Cô khoác tay Khải.
Nơi mà cả bọn hướng tới đó là khu mua sắm Royal-2 thuộc tập đoàn Royal tổng chi nhánh của tập đoàn tập Trùng Khánh dưới sự lãnh đạo tài ba của chủ tịch Phan Gia Huệ cũng là mẹ của Hàn Lệ Tuyết-cô.
"Ủa nói đi dạo mà sao lại vô đây?"Nguyên hỏi.
"Có công việc riêng...."Cô nói.
"Có công việc riêng thì cậu tự đi đi chứ rủ tụi này đi chung làm gì?"San nói.
"Không phải.....Tại....."Cô chưa nói xong thì đã bị Chi nhảy vào.
"Mà tại sao lại đến Royal-2 chứ?Mình nghe đâu mẹ cậu hiện đang công tác ở đây đấy!!!"Chi nói.
"Cậu thích nhảy vô miệng người khác ngồi nhỉ??Đầu tôi này leo lên ngồi luôn đi!!"Cô nói.
"Thôi....thôi....Cậu bận gì thì làm đi!!"Tỉ lên tiếng.
"Khoan....mà tới đây làm gì?"Khải hỏi.
"Cứ theo tôi đi!!!"Cô nói.
-----------------------------------------------------------------
"Theo cậu đến đây làm gì?Đây là shop bán điện thoại mà?"Nguyên hỏi.
"Ừm...thì tôi mua điện thoại mà!!!"Cô nói.
Cô ngắm nghía những điện thoại nằm trong lồng kính.Nhìn ngắm hồi lâu và ưng ý nhất là hai chiếc điện thoại khác giống nhau rất đẹp có thể nói đó là hai chiếc điện thoại cặp.Trả tiền và lấy hai chiếc điện thoại bỏ vào túi xách,quay ra sau thì chả thấy ai.Cô bắt đầu đi tìm....Sau năm phút tìm kiếm và cuối cùng cô cũng tìm ra họ nhưng cái cảnh tượng cô thấy trước mặt thật là khó coi.Mặt chau mày khi thấy cái cảnh tượng đó....cái gì cơ......cái cô gái kia từ đâu ra vậy?Không biết từ đâu ra mà lại tỏ vẻ thân thiết với Vương Tuấn Khải vậy?Cô đi tới cùng cái khuôn mặt khó chịu vô cùng.
"Vương Tuấn Khải?"Cô gằng giọng.
"Tiểu Tuyết!!!"Đồng thanh.
"Ai vậy?"Cô nhìn Khải nói.
"Ơ ai đây?Chả phải là Hàn Lệ Tuyết sao?"Cô gái lạ nói.
"*Nhìn cô gái lạ*Lâm Tiểu Huệ?"Cô nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...