Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá

"Không cần bà phải bầu bạn với tôi làm gì??Tôi sẽ chọn con đường màu đỏ.Tôi sẽ chết....."Cô nói.
"Tại sao lại chọn con đường đó vậy cô gái nhỏ?"Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
"Chọn con đường màu xanh thì tôi sẽ được sống......nhưng sống với một cuộc sống thực vật thì có lẽ tôi chỉ mang phiền phức tới cho người thân và bạn bè thôi."Cô nói.
"Có một cách để giúp ngươi sống mà không với một cuộc đời thực vật?"Người phụ nữ nói.
"Có cách ư??"Cô ngạc nhiên.
"Đúng...chỉ cần một linh hồn tự nguyện tan thành mây khói vì người thì sẽ được thôi!"Người phụ nữ nhún vai nói.
"Chuyện đó......thật không thể......"
Cô nói rồi bước tới con đường màu đỏ đang chờ cô.Chưa bước vào thì tất cả hình ảnh của mọi người được chiếu trước mặt cô.Cô thấy Khải đang khóc,San thì vùi đầu vào Tỉ mà khóc,Chi cố giữ bình tĩnh nhưng có lúc lại rơi lệ.Cô đau lòng nhất chính là Khải-người cô thương.
"Khải.....anh đang khóc vì tôi ư?"Cô nói.

"Vậy còn muốn chết không?"Người phụ nữ hếch cằm nói.
"Khải......Khải....khóc vì tôi?Anh ấy khóc vì tôi sao?hức....tim tôi sao đau quá*lấy tay ôm ngực*hức nó đau mà không dứt.....huhuhu.....KHẢI ANH NHƯ THẾ NÀY THÌ SAO TÔI DÁM XA ANH ĐÂY?"Cô khóc lên.Ngực cô...à không phải nói là tim cô hiện giờ nó đau lắm.
Đúng,bây giờ tim cô đau nhói.Tại sao chứ?Lúc cô muốn buông xuôi cuộc đời để tới thế giới bên kia nhưng tại sao Khải lại......Cô không thể bỏ anh lại mà đi.
"Này cô gái trẻ.....cô vừa cho ta ăn một quả bơ nặng nhé?"Người phụ nữ nói.
"Tôi thật không còn cách nào khác để lựa chọn rồi......"Cô lạnh lùng nói.
"Cô chọn cái chết đi sẽ ổn thoải cho đôi đường nhỉ?"Người phụ nữ nhếch môi.
"Có....lẽ...vậy...."Cô nói.
"Tôi sẽ giúp em mà?"
Cô đưa mắt nhìn chủ nhân của câu nói kia.Thật sự cô rất ngạc nhiên khi cái tiếng ấy phát ra.Rất giống thật sự rất giống người con trai cô yêu và....
"Khánh......"Cô nói.
"Tôi sẽ tình nguyện tan thành mây khói để cô ấy được sống...."Khánh nói dứt khoác.
"Tôi không thể...."Cô nói.
"Chỉ cần em hạnh phúc tôi sẽ tình nguyện mà...."Khánh nói rồi lấy tay vuốt mái tóc cô.
"Không thể...."Cô nói.
"Ý tôi đã quyết....em nên sống tốt để bù cho sự hi sinh của tôi nhé và........em hãy quên đi Cao Hoài Khánh-tôi nhé......"
"Tôi không thể......"Cô nói nước mắt bắt đầu rơi lệ.

"Em không cần tỏ ra vẻ có lỗi hay ân hận vì tôi làm chuyện này chỉ để giúp em thôi.....và điều tôi giúp chắn sẽ không công đâu....tôi sẽ lấy đi một thứ quan trọng của em vì.......nó là quy định không thể bỏ được của chuyện hi sinh này....."
Cô khóc sau đó chạy lại ôm Khánh,ôm thật chặt mà không buông.Khánh cũng vì thế mà ôm lại cô.Một cảm giác hạnh phúc len lỏi bung tỏa xung quanh hai người.Đã rất lâu hai người mới ôm như thế chính xác là đã gần 5 năm kể từ khi Khánh mất.
"Xin lỗi em.....tôi giúp em nhưng có lẽ em sẽ mất đi một thứ quan trọng nhất đối với em...mặc dù tôi không muốn nhưng đó là luật rồi...."
Khánh buông cô ra lùi lại vài bước.Cơ thể của Khánh bắt đầu nhạt dần.Cô đứng đó nhìn anh đang biến mất trước mặt cô mà cô chả có thể làm gì ngoài khóc,khóc vì sự hi sinh mà anh dành cho cô,khóc vì anh luôn hi sinh cho cô ngay cả khi chết mà vẫn luôn giúp cô,khóc vì tình yêu mà anh dành cho cô.....
"Em đừng khóc.....nhìn em khóc tim tôi nó đau lắm.....cái thứ mà em mất tôi đã cố gắng cất cách hóa giải vào một vật nào đó rồi chỉ cần em cố gắng thì sẽ tìm lại thứ quan trọng mà em đã đánh mất thôi....Tạm biệt...."Khánh nói.
Cơ thể Khánh đã phai nhạt và biến mất tạo thành một con đường màu trắng cực đẹp.Cô ngập ngùi,chua xót,đớn đau mà đi vào con đường đó.
-----------------------Hiện Thực--------------------
"Đã gần ba tháng rồi liệu cậu ấy có tỉnh?"Chi lo lắng.
"Không sao mà...."San nói.
Bỗng nhiên,tay cô chợt động,mắt cô chợt nhắm chặt lại.Mọi người trong phòng thấy thế rất vui vì cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại.Cô mở đôi mắt ra và.......
"Khánh....Khánh......"Cô bật dậy và ôm Khải.

Cả phòng bỗng rơi vào yên lặng.Mọi người ai cũng nhìn nhau.Đặc biệt là Khải,Khải giờ rất đau.Làm sao mà không đau cho được khi người con gái mình thương lại nghĩ mình là người con trai mà cô ấy thích.
"Cô bị sao vậy?Tôi là Tuấn Khải mà?"Khải nói.
"Khánh ơi.....tôi cứ tưởng không được gặp lại anh nữa chứ?"Cô nói.
"Tôi không phải Khánh....."Khải hét lên.
Cô buông Khải ra nhìn kĩ.Cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ của mình.Tim cô bỗng nhói lên một cái.Cô ôm ngực ý muốn làm cho tim ngừng nhói nhưng không thể.
"Anh không phải Khánh....Ở đây là đâu?....Tôi là ai???*ôm đầu*Áaaa......"Cô hét.
P/s:Cuối cùng cũng đã ra cháp mới rồi nà.Đáng lý ra là mấy ngày trước đã có cháp 39 rồi nhưng mà By đang viết chuẩn bị ấn nút đăng chương thì máy tính của By bị hụp nên.....ahaha...nên giờ mới đăng cho mọi người.Cháo này có vẻ hoi dở mà nay By càng ngày viết càng dở nên mọi người thông cảm cho By hen!Đọc truyện vui vẻ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui