Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá
------------------Sáng Hôm Sau---------------
Mới có 1 giờ 25 phút thôi mà San đã chuẩn bị hành lí sẵn sàng và chuẩn bị đi đến sân bay.Cô và Chi thì có níu kéo San lại nhưng chả được.
"San cậu muốn đi như thế thì tôi không cấm nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một điều."Cô nói.
"Cậu cứ nói mình sẽ ghi nhớ điều cậu bảo."San cười nói.
"Đã đi rồi thì đừng có mà hối hận."Cô nói.
"Ý của cậu là gì?"San hỏi.
"Ý tôi là đừng bao giờ hối hận với ý kiến của mình.Tôi nghĩ cậu hãy ở lại nếu cậu đi thì chỉ có hối hận mà thôi."Cô nói.
"Mình sẽ ghi nhớ."
Nói xong San lên xe và đi tới sân bay.Hình ảnh của San với một đống hành lý đã được thu lại vào đôi mắt của Thiên Tỉ.Cậu chạy lại chỗ cô.
"San San,cậu ấy đi đâu vậy?"Tỉ hỏi.
"Du học Mỹ."Cô nói.
"Mấy giờ bay?"Tỉ hỏi.
"8 giờ."
Nghe cô nói vậy Tỉ liền chạy về nhà thay đồ và bắt taxi chạy tới sân bay.Bây giờ đã là 7 giờ 58 phút,San đang ngồi ở ghế chờ của sân bay.Ngồi nắn đi nắn lại vé máy bay,San nhớ đến những câu nói của cô.Đồng hồ đã điểm 8 giờ,San từ từ đứng lên và bước lên máy bay.Nhưng đang rảo bước đi thì San chợt hiểu ra điều gì cô quay lại và đi về.Tỉ lúc này đã đến được sân bay,cậu nhanh chóng chạy vào trong tìm San.Lúc này lòng Tỉ cảm thấy như thiếu thốn cái gì đó và có cảm giác mất đi một cái gì đó rất quan trọng.Lúc San đi ra để đón taxi thì Tỉ chạy qua.Hai người đi ngang qua nhau.San có cảm nhận có cảm giác rất quen thuộc quay đầu nhìn lại thì chả thấy ai nên cũng lên xe mà ra về.Tỉ đứng giữa trung tâm của sân bay nhìn quanh không thấy San đâu mà còn bị fan bao vây nữa chứ.Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng chuyện chuyện đi được.Thật sự cậu ấy đã đi thật rồi sao?Sẽ không bao giờ quay trở lại nữa à?Mình đã thật sự để mất cậu ấy rồi ư?Giờ tôi mới hiểu người tôi yêu chính là cậu-Dương Châu San.Đó là những dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Tỉ bây giờ.San không về nhà mà mướn khách sạn ở.Biết sao mà San không muốn ở nhà không?Vì San biết chắc là cô với Chi đằng nào mà không đến đó để dọn dẹp nhà của của cô cho dù nhà cô có người giúp việc.
"Không biết cậu ấy bay tới chưa nửa?"Chi nói.
"Chưa đâu."Cô nói.
"Ting...."Tiếng chuông tin nhắn của Chi vang lên.Đọc xong tin nhắn Chi cười rồi xin cáo từ.Thế là cái nhà rộng lớn chỉ còn lại mình cô.Cô cũng đi dạo một tí cho khuây khỏa tâm trí một chút.Trên đường đi cô gặp Tỉ với nét mặt thẫn thờ tuyệt vọng và mệt mỏi.
"Cậu sao vậy?"Lại chỗ Tỉ cô hỏi.
"San San đi thật rồi....hừ......đã đi thật rồi."Tỉ nói.
"Lại chỗ kia ngồi nói chuyện đi?"Cô nói.
"Ưm..."
Cô và Thiên Tỉ lại chỗ ghế đá của công viên bên cạnh hồ nước.Ngồi xuống đã lâu nhưng cả hai chả chịu nói câu nào cả.Tình hình như thế này thì chả mấy khả quan nên cô liền mở lời.
"Cậu hối hận chưa?"Cô hỏi.
"Ý cậu là sao?"Tỉ nói.
"Cậu có hối hận khi San San đi rồi cậu mới nhận ra là mình có tình cảm với cậu ấy?"Cô hỏi.
"Rất hối hận..."Tỉ nói.
"Đừng buồn cậu ấy chỉ đi 2 hay 3 năm gì đó thôi."Cô nói.
"Về thôi."
Cả hai cùng đứng lên đi về.Còn về phần San thì đang trằn trọc nhớ Tỉ.Không biết cậu ấy có tìm mình khi biết tin mình đi không ta?Mà chắc không đâu mà cậu ấy còn vui vẻ khi mình đi là đằng khác.Đó là những dòng suy nghĩ của San.Còn về phần cô thì đang ngồi trên xích đu cạnh hồ bơi,hình như đó đã trở thành một thói quen không bỏ của cô rồi thì phải.
"Ding....Dong...."
Có tiếng chuông của cô đứng dậy ra mở cửa.Mở cửa ra và đập mắt cô là khuôn mặt tuấn tú,điển trai của Khải.
"Đến đây làm gì?"Cô lạnh lùng nói.
"Thăm cô."Khải nói.
"Mời vào."
Cả hai cùng lại chiếc xích đu nhỏ bé cạnh hồ bơi kia ngồi xuống.Nhìn cô chỉ mặc ình chiếc váy ngủ mỏng manh Khải đau lòng vì thời tiết bây giờ rất lạnh có thể bị cảm lúc nào nếu không có áo ấm.
"Anh đến đây làm gì?"Cô hỏi.
"Mai đi chơi với tôi nhé?"Khải hỏi.
"Mai là ngày giỗ của Khánh rồi tôi không thể đi được."Vẫn là câu nói lạnh cô nói.
"Khánh là ai?"Khải hỏi.
"Là người đầu tiên làm trái tim tôi cảm nắng và cũng là người ân nhân của tôi và cũng là người đã tạo cho tôi lớp vỏ lạnh lùng này."Cô nói.
Nghe câu đầu Khải cảm thấy hụt hẫn.Thì ra cô đã có ý trung nhân vậy mà Khải cứ tưởng cô không có chứ vì buổi party giới thệu cô đám phóng viên hỏi về vấn đề này cô nói là chưa có.
"Vậy sao buổi party lần trước cô........"Khải chưa nói hết câu thì cô đã nói.
"Anh không cần."
"Sao cô lại lạnh lùng với tôi chứ?"Khải buồn bã nói.
"Vì tôi là Hàn Lệ Tuyết."
"Chả có liên quan."Anh bĩu môi.
"Hàn là hàn khí lạnh,lệ là nước mắt,tuyết là băng tuyết ngàn năm.Hàn Lệ Tuyết có nghĩa là hàn khí lạnh của giọt nước mắt băng giá ngàn năm."Cô nói thí nói lụi chớ cô cũng chả biết tên mình có nghĩa gì.
"Ưm..."Nói rồi Khải đứng lên đi về.
P/S:Chap này hơi dở mọi người thông cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...