Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá

Cô đi tới một công viên và tìm một cái ghế ngồi xuống,lấy điện thoại ra xem hình chụp của cô và một chàng trai vô cùng đẹp cái vẻ đẹp tựa như thiên thần ý.Ngồi ngắm hình thì tự nhiên mắt cô lại cay cay,khóe mi thì có những giọt nước nóng hổi rơi xuống.
"Khánh ơi!Em nhớ anh lắm.Ở bên đó anh có sống tốt không?Có biết là giờ đây em rất nhớ anh không?"Cô nức nở nói chả thành lời.
"Bạn trai cô à?"Không biết từ đâu mà Khải đã ngồi cạnh cô.
"Anh nhiều lời quá."Cô lạnh lùng đáp và lấy tay lau nước mắt nhưng không tài nào mà kiềm chế được nó rơi xuống.
"........."Không nói gì nữa Khải lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
Không muốn nhận sự giúp đỡ hay ý tốt của Khải cô hất tay anh đi.Trong lòng cô rất muốn ôm Khải vào lòng để khóc cho vơi đi nỗi buồn nhưng mà lí trí cô không cho cô làm vậy,cô không muốn dây dưa ai và thân thiết với ai cả để rồi chính bản thân lại chịu sự đau khổ dày vò.

"Không cần anh thương hại."Cô lạnh lùng đáp làm tim Khải đau nhói anh cũng chả hiểu vì sao mà tim mình lại như vậy.
"Tôi thấy cô thay đổi quá nhiều so với trước kia đấy?"Nói rồi khải lấy điện thoại ra và đưa hình cô cho cô xem.
"Tôi chả có gì khác cả?Tôi là tôi,anh là anh chả phải sao?Khác gì đâu?"Cô vẫn lạnh lùng.Không nhìn những hình ảnh mà Khải đưa mà đứng lên bước đi thì.....
"Cô nhìn hình đi."Khải nắm tay cô,anh cảm nhận được bàn tay mịn màng và ấm áp của cô kéo xuống ngồi.
Cô ngồi xuống và lấy tay mình lại.Nhìn vào hình mình cô chả thấy có gì lạ cả cũng gương mặt đó,đôi mắt đó,....đều như vậy chả có gì thay đổi hết.Cô quay ra Khải"Hừ"lạnh một cái rồi nói.
"Vẫn là tôi thôi."
"Không cô xem đi những hình trước đây cô luôn tươi cười còn những hình được đăng gần đây thì nụ cười ấy dường như đã dập tắt nhưng thay vào đó là sự lạnh lùng như băng."Anh giải thích cho cô nghe.
"Con người cũng có lúc vui buồn,có lúc đau khổ và hạnh phúc.Tôi cũng vậy,trước kia tôi luôn cười có thể nói là cuộc sống của tôi lúc đó không thể thiếu tiếng cười nhưng giờ đây thì khác,hoàn toàn khác tôi lạnh lùng ít nói như vậy thì chả có gì gọi là khác cả."Cô vẫn lạnh lùng nói.
"Thôi,cho là cô đúng đi."Anh cũng không hiểu được vì lý do gì mà cô lại lạnh lùng như vậy.Anh chợt nhớ tới Thiên Tỉ cậu cũng lạnh lùng nhưng vẫn có thể cười nói vui vẻ khi đã làm quen nhưng tại sao cô lại như vậy.
Thấy Khải dường như đã hiểu câu nói của mình.Cô đứng lên và đi về khách sạn.Khải dõi mắt theo cô và cũng bước đi.Cô đứng bắt taxi thì anh đã ở gần cạnh cô.

"Về chung nha.Đường phố Việt Nam tôi không quen."Anh viện cớ nhưng cái cớ này hoàn toàn đúng vì lúc nãy thấy cô đi anh chỉ đuổi theo chứ có biết cái mô tê gì đâu.
Xe taxi đã đến cô vô trước nhưng không đóng cửa ám chỉ cho Khải vô.Anh thì không chần chừ mà vô ngay vì bây ở lâu thì cũng gặp"Fan cuồng" à coi.Về khách sạn cô và anh đi cùng nhưng cô vẫn lạnh lùng mà bước đi.Mặc cho anh có nói bao nhiêu nhưng cũng không làm cho cô nói được.Hai người đang đi lên thang máy thì cũng là lúc Tỉ với Nguyên đi lên.
"Tỉ ơi!Nhanh lên không coi thang máy chuẩn bị đóng kìa?"Vương Nguyên đứng trước cửa thang máy thì..."Ủa,Khải ca?Phù may quá cho vô nghen?"Nguyên ột tràn luôn.
Cô và TFboys cùng ở trong thang máy thì mấy anh nhà ta làm quen với cô nhưng cô chỉ im lặng.Nhưng Nguyên thì cứ lải nhải làm cô tức nói.
"Đã nói là không làm quen mà?"Câu nói mà chả có một chút gọi là lạnh lùng nhưng mang vẻ tức giận.
Cô mới lên tiếng thì không ai nói gì nữa.Lên phòng cô chuẩn bị mở cửa thì Khải nói.
"Mai tụi này có buổi biểu diễn tại chỗ abc cô đi nha."
"Đúng,đúng mai đi nha."Nguyên nói.

"Đi,đi."Tỉ lạnh lùng nhà ta cũng đã lên tiếng.
Cả bọn nói xong chờ cái phản ứng của cô nhưng cô quay lại nhìn ba người rồi bước vào phòng đóng của cái"RẦM"làm ấy anh nhà ta tưởng là cô ghét mấy anh nên không đi.Nhưng......
"Mai tính....ngủ đi?"Cô nói.
Mấy anh nghe câu này thì chả biết là có đi hay không.Nhưng rồi cũng dập hết vì cái cơn buồn ngủ của mấy anh đã làm ấy anh đi vô không tắm(ui!ở dơ)mà đi ngủ luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui