Sáu người bọn họ thuận tiện tháo được kết giới, nhẹ nhàng tiến vào bên trong Vương quốc của họ, toàn bộ toán binh lính được Vương Khải cùng Quỳnh Như dốc hết nội công cất giấu bằng thuật tàng hình, cũng thành công hỗ trợ từ từ tiến theo sau.
“Vương Nguyên, từ khi nào bộ não lại được kích hoạt như vậy?”_ Quỳnh Như đi cần thận sau lưng, nhè nhẹ nói ra vấn đề mình vốn thắc mắc từ nãy
“Cũng không biết, chỉ có điều chuyện này hình như được đặt sẵn trong đầu”
“Chuyện như thế, lẽ nào lại xảy ra?”
“Vậy khi chúng ta xuyên không về đây, chuyện đó có phải hay không là đã xảy ra rồi?”
Nữa canh giờ di chuyển nhanh chóng được nuốt dần, một tòa lâu đài uy nghi hiện ra sau khu rừng dày đặc cây với cỏ. Hai phe như đã dự định từ trước ngay lập tức triển khai kế hoạch, từ từ chia làm nhiều khía cạnh để tiếp cận.
“Hai người, tôi yểm trợ từ phía sau”_ Vương Khải nhanh nhẹn lẻn đi trước.
“Này...này...”
Vương Nguyên tròn mắt dõi theo cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện sau bờ tường của Vương Khải, khóe miệng giật giật. Cái tên này, trước nay đều là hành động có suy nghĩ, cũng rất cẩn thận vậy mà sao hôm nay lại đùng một cái lại hành động riêng rẻ như thế, lại không cho người ta có cơ hội phản đối. Vương Nguyên nháy mắt một cái cũng không thèm quan tâm tới người đó nữa, liền quăng chuyện của hắn một cái bay ra khỏi não, quay sang bàn bạc với Quỳnh Như rồi sau đó chia nhau hành động. Chỗ của cậu là cạnh bên cổng, một vị trí khá nguy hiểm, nhưng mà với khả năng của Vương Nguyên hiện tại thì dùng thuật ẩn thân có lẽ không phải là quá khó nên cũng tương đối là an toàn. Thiên Tỉ, Tuấn Khải, Y Ngọc sớm đã tiếp cận phía sau lâu đài, trên đường di chuyển hết sức thận trọng, một cái lá khô cũng không dám dẫm lên, chỉ sợ đánh động khiến bọn chúng lũ lượt kéo ra ứng chiến, đến lúc đó chỉ có thể để đầu lìa khỏi thân xác. Thiên Tỉ được bố trí bên cạnh cổng sau, tương tự như Vương Nguyên mà dùng thuật ẩn thân nhảy lên tường thành bên cạnh cổng mà mai phục. Y Ngọc cùng đám binh lính của Ma Sát chia nhau ra bố trí xung quanh lâu đài, Tuấn Khải mai phục ở trên một cái cây gần đó, vũ khí được chuẩn bị sẵn sàng, có thể ứng chiến mọi lúc.
Nửa canh giờ lại lặng lẽ đi qua.
Y Ngọc nhíu mày nhìn lại tòa lâu đài, cứ cảm giác có chuyện gì đó là không đúng, trong lòng bồn chồn không yên, tự hỏi rốt cuộc là nút thắt gì mà lại không tài nào lí giải được.
“Y Ngọc, rõ ràng là bọn họ dùng thuật phủ, vậy tại làm sao chúng ta lại có thể thuận tiện như thế tìm thấy được tòa lâu đài?”_ Thiên Tỉ sớm đã nhảy xuống đứng bên cạnh.
“Còn nữa, từ trên cây có thể nhìn vào bên trong thì hoàn toàn không có một bóng dáng của quân lính cũng như tay sai của bọn chúng”_ Tuấn Khải cũng ham vui, chạy vào nhập hội
“Không lẽ.....”
“Gọi Vương Nguyên, Quỳnh Như và Vương Khải cùng với toàn bộ binh lính của Ám Vân tập hợp, chúng ta lại rơi vào bẫy của bọn chúng rồi!!!”_ Y Ngọc bất giác hét lớn.
“Y Ngọc, tại sao em lại lớn tiếng như thế?”
“Anh còn không rõ chuyện gì đang xảy ra hay sao, Tuấn Khải?”
“Chẳng lẽ....”
“Không có chẳng lẽ, là sự thật, não anh thật sự ngày càng bị lão hóa rồi hay sao?”_ Thiên Tỉ khinh bỉ nhìn Khải Ca một cái.
Vương Tuấn Khải nhăn nhó mặt mày. Anh mày thật ra không có đần như vậy, chỉ là trong thời gian qua sớm đã bị chúng mày làm cho nhức não, nếp nhăn và chất xám cũng giảm xuống mất rồi!
“Được rồi, chúng ta đã bị lừa, mau chóng gọi bọn họ lại đây”
Y Ngọc nhăn mày. Cái chuyện này tại sao cô không phát hiện ra sớm một chút, bây giờ đã tiến vào bên trong khu rừng, không có tài nào biết được bản thân có phải là đang nằm trong cuộc chơi của bọn họ hay không? Lại không thể biết được rốt cuộc đối phương hiện đang ở đâu. Tình hình bây giờ không khác nào bọn họ đang ở trong hang cọp, chỉ có đồ đánh lạc hướng, còn mục tiêu thật sự thì bất quá không thể nào tìm được. Thiên Tỉ để Vương Tuấn Khải bên cạnh Y Ngọc, chỉ tránh tình huống là con sư tử ấy lại bất chợt nổi khùng lên mà dùng phép thuật hốt hết toàn bộ cây trong khu rừng đem chôn xuống đất một thể. Hắn chạy với tốc độ khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được bên cổng trước, quay đầu nhìn xung quanh không thấy một ai liền tự nhiên dâng lên cảm giác lo lắng, không phải là đã bị tóm rồi đấy chứ?
“Thiên Tỉ, tại sao lại để nguyên hình như thế mà chạy lung tung?”
Vương Nguyên từ từ gỡ thuật tàng hình, dựa vào một bên tường chăm chú quan sát Thiên Tổng thường ngày. Cậu cũng đâu có khác người, tại sao hắn lại nhìn cậu với ánh mắt như thế? Thèm muốn chăng? Ầy, lại hoang tưởng, có lẽ là bị đần nhất thời, cái bản mặt như thế không đi quảng cáo cho mấy hãng thuốc tẫy não người hoặc chữa bệnh đần thì quả thật rất uổng phí, hiệu suất quảng cáo cũng như phát truyền chắc sẽ rất cao. Thiên Tỉ sớm đã không tìm được hàm răng phản bội chạy bỏ chủ của mình, nhìn Vương Nguyên như thể sinh vật lạ mới vừa hiện hồn trên cõi trần gian.
“Này, rốt cuộc là sao?”
“Há?”
“Cậu bị gì thế? Lại phát bệnh rồi sao?”
Thiên Thiên nhu nhược tự gõ trán, khi nãy bản thân cũng có sử dụng thuật tàn hình mà bây giờ lại quên mất.
“Không có, Quỳnh Như em ấy đâu rồi?”
“Đang ở trên cây ấy, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện, Y Ngọc triệu tập”
“Sư tử triệu tập? Y Ngọc ấy hả? Làm sao mà lại triệu hồi, không lẽ làm gì phật lòng cậu ấy rồi sao?”_ Nghĩ tới lần trước bị kéo lỗ tai, Vương Nguyên toàn thân đã run lẩy bẩy.
“Không phải, chuyện giải thích ra thì dài dòng, tìm Như Nhi và Vương Khải rồi mau chóng đi đến cổng sau của lâu đài đi!”
[...]
“Kiin, tại sao lại đi lừa bọn họ?”
Y Thanh một đống ngồi bên cạnh Kiin, hoàn toàn không có dấu vết gì là bị ngược đãi, dây trói cũng không có. Thật ra, Kiin cũng không phải là ngu xuẩn đến mức đó, trước khi thả tự do trong căn phòng này thì đã phong tỏa toàn bộ sức lực trong người của Y Thanh, bây giờ ngay cả việc chạy ra được khỏi căn phòng này cũng là một việc quá sức đối với nàng.
“Lại? Không, anh là lần đầu tiên lừa bọn họ, không ngờ lại có thể thành công như thế”
“Đủ rồi, vui lắm sao?”
“Này, đừng hét như thế, sẽ không tốt cho thể trạng của em đâu”
“Biến đi!”
Nụ cười ôn nhu trên môi Kiin vụt tắt, một đường thẳng kéo ngang đôi môi xinh đẹp. Kiin vui vẻ hoàn toàn bị đánh cho trọng thương, bây giờ chỉ còn lại một Đại Boss của Darkiin, lãnh khốc.
“Em vì đám người đó, lại nặng lời với tôi?”
“Lại? Không, tôi là lần đầu tiên nặng lời với anh”_ Y Thanh cười nhếch mép, dùng ngữ điệu khi nãy Kiin chọc tức cô để trả đũa
“Em cũng còn có thể bông đùa được sao? Tôi không cảm thấy vui”
“Anh....rốt cuộc là có ý gì?”
“Em xem, lâu đài này rõ ràng là bọn chúng có thể nhìn thấy, vậy mà lại còn nghi ngờ này nọ, nực cười thật”
Y Thanh một mặt đen thui nhìn vào quả cầu thủy tinh, bộ dạng lo lắng của năm người bọn họ thật làm cho cô đau lòng. Chỉ vì một thứ vô dụng không tình người như cô, bọn họ bây giờ lại bị quay trong đống hỗn độn như vậy, thế là đáng hay sao? Quả thật lâu đài họ nhìn thấy là không phải giả, binh lính cũng chỉ tuần tra bên trong, không dám bén mảng ra bên ngoài. Từ ngoài nhìn vào, với góc độ của bọn Vương Nguyên hiển nhiên không thể nhìn được, như vậy chỉ có thể ngoan ngoãn bị dụ vào tròng một cách đơn giản. Bản thân lại còn nghi hoặc, lại còn mang đầy lo sợ.
“Chờ đợi lâu như thế vẫn không tìm được mục tiêu, bọn họ sẽ kéo về thôi”
“Mục đích thật sự của anh?”
“Tôi không thể nói cho em được, Y Thanh à”
“Tôi bây giờ còn có thể phản bội anh sao? Cái thân thể này còn có sức chiến đấu hay tẩu thoát sao?”
“Chỉ cần bọn họ vừa rời đi, liền không có mạng quay trở về”
Y Thanh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Kiin. Thủ đoạn như thế còn có thể thực hiện sao? Quen anh lâu như thế vẫn không ngờ người này lại có bản chất thâm độc như vậy. Y Thanh nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Kiin lia vào người mình liền thu ánh mắt lại, trầm mặt nhìn cái váy đen đang bám trên người.
“Kiin, đi ra ngoài”
“Em đuổi tôi sao? Lại đau lòng vì tên này sao?”_ Kiin trong mắt hiện lên tia lửa chỉ vào hình ảnh của Thiên Tỉ đang lo lắng trong quả cầu thủy tinh
“Tôi muốn nghỉ ngơi”
“Được, em đã không muốn, tôi cũng không ép”_ Kiin phẩy tay quay người đi ra ngoài, trong lòng xẹt qua một tia đau đớn, tay siết chặt.
Y Thanh nằm trên giường băng quen thuộc, nhìn xung quanh một lượt mới lần lượt đuổi từng người được cắt cử canh chừng mình đi ra khỏi. Lúc đầu bọn họ còn lưỡng lự, nhưng khi Y Thanh đem bản thân đang không còn một tí sực lực lượn lờ trước mặt họ thì họ cũng lui ra. Cho đến khi trong phòng không còn một bóng người, Y Thanh mới ngồi dậy, ánh mắt hoàn toàn khác ánh mắt mệt mỏi trước đây. Mái tóc khi nãy còn trắng, đôi môi trắng bệch cùng với ánh mắt xám khói mông lung đã hoàn toàn biến mất. Y Thanh căn bản là không bị phong tỏa sức lực, chỉ là kịch bản cô tự biên tự diễn, hoàn toàn đánh lừa được Kiin. Bản thân mang trọng trách của một Nữ hoàng, lại còn trải qua bao nhiêu lần gian khổ, thử hỏi làm sao có thể vô dụng đưa người ra cho bọn họ bắt giữ làm con tin như thế được? Nhìn lại quả cầu thủy tinh Kiin cố tình để lại, nhanh chóng xác định được vị trí của bọn họ. Cánh cửa sổ bằng gỗ mục kẹo kẹt được đánh một cái tan nát, Y Thanh giương đôi cánh đen từ từ phóng ra khỏi đó..
“Kiin, xin lỗi”
[...]
Y Ngọc cáu tiết nhìn Vương Nguyên, đấy, cậu nói có sai tí nào đâu, rõ ràng là sắp bị kéo lỗ tai mà!
“Vương Nguyên, Vương Khải hiện tại đang ở đâu?”
“Tớ không biết, khi nãy còn chưa phân chia vị trí cậu ta đã bay đi mất tiêu rồi!”
“Y Ngọc, Nguyên Ca nói là thật....”
Y Ngọc nghiến răng, quét ánh mắt vào trong khu rừng dày đặc rồi nhìn lại vào lâu đài, thở dài. Vương Khải rốt cuộc là có thể đi đâu được cơ chứ? Y Ngọc thầm rủa một tí trong miệng, không để phát ra thành lời. Vương Khải trên đường di chuyển cứ tưởng mình lại bị trúng gió, hắc xì một trận muốn đứt dây thanh quản.
“Vương Nguyên, Công chúa...”
Vương Khải xuất hiện tựa như một cơn địa chấn bất ngờ xảy ra. Y Ngọc, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Quỳnh Như, Thiên Tỉ đồng loạt há hốc mồm nhìn người ngoài hành tinh mới vừa đáp xuống bên cạnh họ, cằm đã sớm rớt, độ rộng của miệng cơ hồ có thể nhét vào một quả táo to.
“Vương Khải?! Là ngươi sao?”_ Thiên Tỉ mấp máy môi
“Là tôi, không là tôi thì là ai?”
“Ngươi.....”
“Các người có chuyện gì? Sao ai cũng biểu cảm như thế?”
“Ngươi nãy giờ rốt cuộc là đã chui lỗ chó hay biến thành chuột chũi vậy?!!!!!!”_ Y Ngọc chính thức phát hỏa, hét một cái muốn long trời lở đất
“Tôi chỉ là.....”
“Được rồi, Y Ngọc à, cậu bây giờ đang bị sư tử nhập sao?”
“Quỳnh Như, cậu đừng có mà chọc điên tớ!”
“Tớ là thật tâm hỏi, không có ý gì khác. Y Ngọc, cậu thật sự rất khác xưa...”
“Khác xưa? Cậu cũng hiểu tớ mà, Y Thanh đã từng vì tớ mà có lúc muốn hi sinh cả mạng sống, bây giờ cậu ấy đã mấy ngày bị giam cầm không chút tăm hơi, tin tức cũng không truy ra, hỏi làm sao tớ lại không thể dễ điên được chứ?”
“Tớ hiểu, nhưng cậu cũng phải kiềm chế”
“Không thể, tớ thật sự rất lo cho Y Thanh."
Y Ngọc cúi đầu nhìn cỏ, Quỳnh Như mở to mắt nhìn Y Ngọc. Cái...cái....rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè?!
“Y Ngọc, cậu lo cho tớ sao?”
Một âm vực nhàn nhạt quen thuộc vang lên sau lưng, Y Ngọc kinh hỉ quay phắt người lại phía sau. Là...là Y Thanh?!! Không sai, cái gương mặt này chính là Y Thanh, tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Mặt Thiên Tỉ bị làm cho méo thành một đống bùi nhùi, Y Thanh làm sao có thể đùng một cái xuất hiện như thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Y Thanh? Y Thanh, là cậu sao?”
“Cậu nghĩ tớ là ai?”
“Y Thanh, làm sao mà em thoát ra được?”
“Từ từ rồi nói, trước hết đi ra khỏi đây!”
Y Thanh nhanh chóng đẩy bọn họ trước tiên rời khỏi đây, trong quá trình di chuyển cũng không quên quan sát phía sau, chỉ sợ thật sự như Kiin nói, sẽ có người tập kích, mà với thực lực và hiện trạng của bọn họ bây giờ thì việc chống lại một đội quân như thế là hoàn toàn không thể. Cái hành động đó của Y Thanh, hoàn toàn dấy lên nghi ngờ trong lòng của bọn họ.
“Y Thanh, đằng sau có gì à?”
“Không, không có gì... đi thôi”
“Thanh Nhi, em có chuyện gì giấu bọn anh sao?”
“Không có, mau chóng quay về thôi”
Y Thanh líu lưỡi, trước nay chưa từng có khi nào cô lại rơi vào cảnh như thế này. Cái bọn người này, thật sự ngày càng trở nên đa nghi rồi, sau này về phải nhanh chóng tẩy não mới được!
Bọn họ cuối cùng cũng có thể trở về an toàn. Y Thanh tròn xoe mắt, chẳng lẽ Kiin lại đi lừa cô, trên đường.... hỏng, Kiin rõ ràng là phải biết được tình hình của bọn họ thì mới xác định được thời điểm tấn công, vậy việc cô bỏ trốn không phải đã hoàn toàn bại lộ hay sao? Kiin nắm chặt tay, trong lòng nổi lên lửa phẫn nộ nhìn hình bóng cô gái mặc áo đen dần dần rời khỏi Vương quốc thông qua quả cầu thủy tinh. Y Thanh, tại sao em lại có thể thay đổi nhiều đến thế? Trước kia là một cô gái không nói dối, ngay thẳng vậy mà bây giờ người đầu tiên cô dối gạt lại chính là anh.
“Boss, để cho cô ta đi dễ dàng như vậy sao?”
“Binh lực của chúng ta, còn đủ không?”
“Vẫn còn hơn mười vạn... người, chẳng lẽ lại...”
“Bố trí thời điểm thích hợp, trong quãng thời gian ngắn nhất phát động chiến tranh đánh Ám Vân và Ma Sát”
Đáy mắt thoáng buồn, Kiin ra hiệu cho Dii rời khỏi căn phòng, bản thân lại u ám ngồi lên tảng băng Y Thanh vừa nằm nửa canh giờ trước, tim nhói một cái.
“Y Thanh, là em ép tôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...