[TFBoys] The Secrect Of Life

Y Ngọc nắm tay Như Nhi một mạch không điểm dừng, nhanh chóng chạy đến trước cửa hoàng cung, lúc vừa định bước chân vào thì bị một toán lính “xấu xí” khi nãy rõ ràng là không có đứng gác nhảy ra chặng đường.

“Các người là ai?”

Y Ngọc chán nản buông tay Như Nhi ra, đứng đối mặt với cái bộ dạng kinh tởm đó của quân lính, thở ra một hơi dài. Cô là công chúa, ngay cả việc vào hoàng cung cũng phải khai báo cho những kẻ không đâu ra đâu như thế này? Nhưng mà, làm việc rất có trách nhiệm, không thể khiển trách.

“Công chúa về hoàng cung, dám cản đường?”

“Công chúa? Hai người, ai là công chúa?”_ Tên lính canh nhất thời giật mình, cô công chúa thất lạc bấy lâu nay, đùng một cái xuất hiện ngay trước mắt, có thể thật hay sao?

“Là ta”_ Y Ngọc nổi cáu, hét lên.

Bọn binh lính trao đổi thư mắt, rốt cuộc là do những vết sẹo dài trên mặt nên đổi lại là mạnh ai nấy suy nghĩ. Tên lính nãy giờ đôi co với Y Ngọc nhíu mày quan sát một lượt nữa, trầm tư. Chẳng lẽ cô ấy là người ở đây, nhìn không giống nhưng nhìn có chút quen, hình như từng thấy qua. Khuôn mặt như thế, cũng gọi là hao hao giống với Quỷ Vương đi, nhưng làm sao có thể tùy tiện tin một kẻ không biết từ đâu rớt xuống như thế này được? Lại không khéo bản thân bị Quỷ Vương thủ tiêu lúc nào không hay. Anh ta ngước mặt lên trời ngẩm nghĩ, chân dậm theo nhịp, mặt đột nhiên biến sắc khi thấy “cục thịt mềm mềm” kia lù lù xuất hiện gần cửa, liền nhanh nhẹn quỳ xuống hành lễ, những người kế bên cũng nhất loạt làm theo. Y Ngọc cảm thấy bắt đầu nhức não, cô là một công chúa thượng triều, lại còn không được nghênh đón bằng cái tên mặt măm này hay sao? Càng nghĩ càng dễ tức giận aa

“Công chúa, sao lại đứng đây?”_ Cục thịt kia thộn mặt ra khi thấy Y Ngọc cùng Như Nhi giương mắt ra nhìn hắn, tâm cũng kích động không kém mấy tên quỷ sai kia.

“Hỏi bọn người này lý do đi”_ Quỳnh Như chính là loại người không thích xen vào chuyện người khác, nhưng nãy giờ bị cho đứng ở đây cũng quá lâu nên đành phải mở miệng trước.

"Cô..cô.... Công..Công Chúa?!”_ Tên quỷ nô khi nãy to tiếng vừa được xác nhận nghi ngờ lập tức quỳ xuống khi nhìn thấy bộ dạng của Y Ngọc hiện giờ, bộ váy nhung đen tuyền, đôi cánh nhỏ xinh ở trên vai cô, đôi cánh này chỉ có những người thuộc dòng dõi quý tộc mới có, trên tay của cô cũng có hình vương miện của công chúa, như thế...cô ta..._"Công chúa tha tội, công chúa tha tội, tôi có mắt như mù..."

"Im! Ngươi không im là ta xử đẹp ngươi đó”_ Y Ngọc hung hăng trợn mắt.

“Cục thịt mềm mềm” kia biết chừng mực liền ra lệnh cho bọn họ lui ra, nhường đường cho hai người con gái ấy bước từ từ vào. Quỳnh Như vui vẻ chạy tọt vào trong, lúc đi không quên chăm chú quan sát xung quanh. Thật là, tẩm cung của Quỷ vương có khác, trang hoàng cũng thực xa hoa, khác hẳn với cảnh vật âm u cô thấy trên đường đi. Vốn cứ tưởng nơi này thập phần u tối, nhưng không đến mức đó, ở lại nơi này, cũng xem như là thuận tiện quá rồi. Y Ngọc nhìn con mèo nhỏ tung tăng đi trước, lòng cũng vui vẻ theo.

"Y Ngọc, chúng ta có phải nên diện kiến người nhà cậu?"

"Mm..tớ không muốn, chúng ta chỉ mới bước chân vào, trước hết nên đi tham quan hết đi, lại uổng. Còn chuyện diện kiến, để sau đi”_ Y Ngọc nhún vai, kéo Như Nhi đi một vòng lớn.


"Công chúa, người phải.."_ Cục thịt kia nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng đi tò tò theo, ánh mắt độc nhất chăm chú theo dõi, không dám lơ là.

"Ngươi!!!"_ Y Ngọc gằn giọng, trừng mắt nhìn người đối diện rồi kéo Như Nhi đi tham quan.

Anh chàng đó thầm oán than trời đất, hôm nay sao lại xui như thế, lại đụng trúng cô công chúa duy nhất của Quỷ Vương và Phu Nhân, nếu chuyện này mà họ biết được thì toi đời, dám to gan cãi nhau với công chúa, lại còn một mực nghi ngờ thân phận.Chưa hết, trước đây bản thân anh còn nghe “giang hồ” đồn cô công chúa này trước khi biến mất một cách kì bí thì bản tính vốn đã rất kiêu ngạo, chảnh chọe, lại hay méc này nọ, nếu đích thật cô ta đem chuyện này đi méc, thế nào anh cũng phải dọn dẹp hết cái cung điện đó, nghĩ đến đã thê thảm. Bây giờ, nên chiều theo cô ta một chút, tí nữa có đoàn người đưa lễ vật từ Ám Vân sang, có thể lấy đó làm cớ lánh đi, ở lại đây, tuyệt nhiên không mang lại cảm giác an toàn.

“Y Ngọc, anh ta là ai vậy?”

“Tớ không biết, dựa vào cái thái độ khi nãy mà những tên kia đối xử, chắc cũng có chức vụ cao, nói chung tớ không biết, tớ đã xa nơi này lâu rồi, không nắm được tình hình, trí nhớ còn không thể phục vụ việc tìm được đường đi. Cậu thấy, anh ta còn không tin tớ là công chúa.”_ Y Ngọc nhún vai.

“Bây giờ thái độ của hắn không khác nào mèo con, cậu có muốn trừng trị cũng còn thừa thời gian, bọn mình cũng không phải ngày một ngày hai là quay về. Mà, tại sao chỉ có bọn mình? Còn Y Thanh nữa mà??”_ Như Nhi sựt nhớ ra, một phát kéo Y Ngọc trở lại khiến cô ôm đất mà không được báo trước.

“Cậu…cậu và Vương Tuấn Khải, tớ nên tránh xa hai người ra, lần nào cũng lôi kéo, té ê cả mông.”

“Xin lỗi, nhưng tớ là lôi kéo ít hơi tên già kia. Dẹp đi, chuyện của Y Thanh, chúng ta nên tính làm sao?”_ Tiểu Như lay người cô, lắc đến muốn rớt vai xuống

“Chúng ta tiến vào cung điện, xem thử Phụ Thân và Mẫu Thân tớ có thể tìm cô ấy hay không.”

Như Nhi đi một mạch sau đó liền bị nắm đầu kéo ngược vào trong cung, thân thể buộc phải dùng chút ít phép thuật hỗ trợ cho sự di chuyển. Nhìn những ánh mắt kì dị của bọn quỷ sai xung quanh lúc nào cũng lom lom nhìn hai người bọn họ, Quỳnh Như chính là bị dọa cho nhảy dựng. Thân cô chính là một phù thủy, nay lại ngang nhiên cùng với công chúa yêu quý của Quỷ Vương lôi lôi kéo kéo như thế này, không phải là tí nữa vào cung sẽ ngay lập tức bị lôi ra phong ấn chém đầu sao? Y Ngọc mặc kệ suy nghĩ của đứa bạn bên cạnh, kéo Như Nhi vào cung, dùng ánh mắt cùng với kí hiệu trên người dọa cho lũ binh lính không dám động tay động chân. Bước vào trong tẩm cung, trước mắt là nhìn thấy một thân ảnh uy dũng, thập phần đẹp trai ngồi trên một cái ghế to chất toàn đầu lâu ngay giữa đó, trí óc liền nhận định bản thân cái người đẹp trai này chính là Quỷ Vương liền dùng thuật phi một cái bay tới bên cạnh, bỏ lại Như Nhi run như cầy sấy đứng gần các quỷ sai dưới đây. Quỷ vương cùng vợ đang ngồi họp triều bỗng nhiên có một thân ảnh nhanh nhẹn bay vào lòng, tâm tình kích động định một nhát chém chết. Định thành lại sau một hai giây, cả Quỷ Vương và Quỷ Hậu đều bị cái người nhỏ nhắn đó làm cho giật mình. Là công chúa, là tiểu bảo bối của họ? Những tưởng nàng có thể bị thất lạc, hôm nay lại đùng một cái ngồi giữa đây? Bao nhiêu năm qua dùng mọi cách tìm kiếm, vẫn không thể truy ra. Nay lại là do điều kì diệu gì mà lại xuất hiện ngay giữa nơi đây?

“Con gái…..”_ Quỷ Hậu lắp bắp, mi mắt cũng hiện lên dấu chân chim mệt mỏi.

“Vâng, là con”_ Y Ngọc thoắt một cái liền sà vào lòng người, nũng nịu.

Quỷ Vương ra lệnh cho toàn bộ người ở dưới một khắc rút lui. Dùng ánh mắt yêu thương nhìn hai người con gái đang nói chuyện trước mặt, ánh mắt băng lãnh thường ngày cũng nhanh chóng được dẹp sang một bên.


[…]

Một đoàn người cưỡi rồng đen, tiến từ Ám Vân trên đường vận chuyển cống phẩm từ Vương quốc mình sang bên Ma Sát. Dẫn đầu chính là một con rồng đen khát máu với ánh mắt đỏ thẫm cùng với bộ cánh đồ sộ, uy dũng bay giữa bầu trời âm u. Trên người nó có hai thân ảnh đang ngồi, một nam một nữ.

“Y Thanh, em có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra hay không?”_ Thiên Tỉ một tay bám cứng lấy người của phương tiện di chuyển bất đắc dĩ, một tay lau mồ hôi rịn ra trên mặt.

“Nói sau đi, bây giờ ngay cả ngồi anh cũng không vững, tâm trí còn có thể tiếp thu hay sao?”_Y Thanh dời ánh mắt sang nhìn người con trai đang khổ sở sau lưng, thở ra một cái.

“Có thể, nói đi”

“Bây giờ, tôi chính là Nữ hoàng của gia tộc ma cà rồng này, mọi chuyện phía sau, tôi không biết, cũng không để tâm. Nhưng việc đem hai người kia đi làm cống phẩm, không phải là chuyện tự dưng”

“Nhưng để họ trong túi như thế, không thoải mái”

“Chi bằng, anh chui vào đó, họ lên đây”

Thiên Tỉ liều mạng lắc đầu. Cậu quay đầu khẽ nhìn lũ binh lính cùng tên công tước già khi nãy, trong lòng run lên một hồi. Những ánh mắt long sòng sọc mỗi khi nhìn về phía trước, những móng vuốt sắc nhọn đó, cậu rốt cuộc là kham không có nổi. Hai người kia, chi bằng cho họ chịu thiệt một chút, bù đắp, sau này hãy tính tới đi! Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên Nhi, cái này là tình hình bất đắc dĩ, tuyệt đối không được giận cậu, nếu không, cậu sẽ bị lương tâm cắn cho chết.

“Tại sao em lại không cho tôi biến thành cống phẩm như họ?”_ Thiên Tỉ rốt cuộc cũng không nhịn được tò mò, len lén mở miệng, hỏi nhỏ một câu.

Y Thanh cau mày, cái vấn đề này rốt cuộc tên điên này cũng có thể một khắc liền nghĩ tới hay sao? Chuyện là khi nghe được cần phải mang bọn họ ra làm cống phẩm, cô trăm ngàn lần đắng đo. Cuối cùng là biết được cái nước láng giềng bên kia chính là bằng hữu lâu năm của cái thân xác này, lại còn là một vương quốc của Quỷ tộc, không khéo lại may mắn có thể gặp được Y Ngọc, mang Tuấn Khải đi làm cống phẩm, coi như một tay giúp họ thêm gần nhau. Còn Thiên Tỉ, làm sao có thể giải thích cho hắn hiểu?

“Anh là người của tôi, cống phẩm, đừng có mơ”_ Y Thanh nói lí nhí, cốt là không muốn cho người khác nghe thấy, đặc biệt là tên khùng đầu bự ngồi sau.

Thiên Tỉ nghe loáng thoáng, khẳng định Y Thanh chính là xem mình như một vật quan trọng liền có tâm tình vui vẻ ngồi lắc lư. Mém tí nữa là làm siêu nhân bay từ cánh rồng, tiếp đất khó coi. Mỗi lần như vậy Y Thanh đều quay lại mà nắm đầu lôi lên, thở dài. Cái tên này, làm sao có thể tăng động bất chấp tình huống? Bên đó, Thiên Tỉ ngồi lưng rồng tuy có không thoải mái một xíu, nhưng cũng có thể coi là tạm chấp nhận được. Còn Tuấn Khải và Vương Nguyên bị biến thành cống phẩm, bị nhét vào túi vải, tuy có to nhưng không khi nào được thoải mái. Khi mà mấy tên tay sai ngồi trên vô tình “đá” cái móng của bọn họ đụng trúng người, cả hai đều không hẹn mà nhích sang chỗ khác, cái túi liền bị mất cân bằng, con rồng nhỏ uy dũng cũng không lớn, đảo một cái tí nữa là rớt xuống. Mấy tên quỷ bực mình hét lên, hai người trong đây ôm nhau run cầm cập, cầu nguyện.


“Vương Tuấn Khải, số của chúng ta sao có thể như thế?”

“Anh không biết, chính là kiếp trước ăn ở không có tích đức”

“Cái đó, chuyện đó, kiếp trước không biết thì không nên nói. Tích đức gì chứ? Không phải là do Như Bình hại hay sao? Đang yên đang lành lại bị xuyên không qua bên thế giới này, khổ quá đi~”

“Chuyện đó, chúng ta biến mất rồi, thế giới bên kia sẽ như thế nào?”_ Tuấn Khải thở dài một hơi, nghĩ tới người thân liền có ngay ánh mắt đau khổ. A, bây giờ lại tự nhiên nhớ gia đình.

Vương Nguyên trầm tư, trí nhớ đột nhiên gợi lại đống đồ ăn khi nãy khui ra còn chưa có kịp đụng tới, bụng liền đánh trống bảo đói. Xoa xoa cái bụng lép kẹp, Vương Nguyên mếu máo. Y Thanh thật là không có óc suy nghĩ, ngay cả việc cống phẩm bị đói cũng không quan tâm.

“Khải Ca, Thiên Tỉ đâu rồi?”

“Chắc là đang ngồi đâu đó trên mấy con rồng này, thật là,…..”

“Tại sao lại có thể như thế chứ? Thật là bất công”_ Nguyên Nhi trề trề miệng, rủa thầm.

“Làm sao lại không thể, có trách, chỉ trách em không phải là em ấy. Số tốt như vậy, Y Thanh chính là Nữ hoàng, đối đãi đương nhiên sẽ đặc biệt hơn chúng ta”

Vương Nguyên thở dài, dựa vào người Tuấn Khải làm một giấc ngủ thật sâu. Chỉ mong chuyến đi này mau mau kết thúc, cậu phải tìm thứ gì đó nhét cho đầy cái bụng đói, mệt quá rồi!

[…]

Sau hơn nữa tiếng lênh đênh trên bầu trời, binh đoàn của họ cũng đã nhìn thấy kết giới ngăn cản giữa hai Vương Quốc. Y Thanh ngồi trên lưng rồng đực mặt ra nhìn cái đống ảo ảo trước mặt, không biết nên xử trí như thế nào mới qua được thì vị Công tước lúc nãy liền cưỡi rồng đi sánh ngang rồi vụt qua trước mắt, làm một chút chuyện huyền bí gì đó, kết giới liền được phá bỏ. Đoàn người tiến vào trong thêm một chút nữa là đụng phải một rừng cây. Từ trong đó, có một đoàn người nhìn như Quỷ tộc bay lên chặn đường, tay ai cũng lăm lăm vũ khí, sắc mặt không xinh đẹp lại đi theo phần dữ tợn, nhìn rất ghê sợ. Y Thanh từ từ cưỡi rồng dịch chuyển lại đằng sau, xem đây chính là chuyện không có liên quan tới mình.

“Các người là ai?”_ Một vị thiếu niên công tử dáng vẻ hoàn toàn là một trời một vực với cái lũ đầu trâu mặt ngựa kia tiến lên, ánh mắt không có tí thiện cảm nhìn đối diện đoàn người bọn họ.

“Chúng tôi là binh lính của Ám Vân, đi ngang đây, chính là muốn tiến tới cung điện giao thiệp với Quỷ Vương, xin người nhường đường”

Cái vị thiếu niên công tử khi nãy, cũng tức là “cục thịt mềm mềm” kia ngay lập tức nở khí chất nhã nhặn, xoay người dẫn đường. Thiên Tỉ ngồi sau nhìn cảnh tượng cùng với lũ binh lính hình dạng kì quặc tuyệt nhiên không dám mở miệng, chỉ lặng thinh ngồi xem hai người đi trước hàn thuyên, hi vọng có thể tiếp thu được một số chuyện có ích gì đó. Đi thêm một quãng đường ngắn nữa thì bọn họ đã có thể nhìn thấy cung điện u ám trước mặt. Bọn binh lính dường như quen thuộc liền đi trước dẫn đường, thần dân xung quanh ngước lên liền nhìn thấy một bầy rồng, ngay lập tức biết được là có khách quý viếng thăm liền cung kính làm lễ dưới mắt họ. Thiên Tỉ liếc xuống cười thầm một tiếng, làm việc mà không có người nào để ý, cũng thật là có tâm quá đi. Cánh cửa cung điện cao vút hiện ra, không ai trong đoàn quan tâm tới nó, bay ngang qua, hạ cánh xuống một khoảng trống giữa sân. Y Thanh nhẹ nhàng bay xuống, phủi phủi bộ Lolita đã bị vướng một chút bẩn trên đường đi, hoàn toàn không quan tâm tới Thiên Tỉ mà trực tiếp chạy lại bên túi vải chứa hai người kia, kéo xuống, xem như không có một tí trọng lượng vác lên vai, sau đó mới chạy lại liếc Thiên Tỉ một cái. Lũ binh lính thấy Nữ hoàng mình lại tay không vác cống phẩm như thế liền một phen thất sắc, tất tả chạy theo vào cung, chỉ sợ Chủ nhân lại có chuyện, một chút ít mạng nhỏ của bọn chúng có muốn cũng là không giữ được.


Quỳnh Như an phận ngồi một ghế làm khác nhìn những người trong gia đình chuyện trò, lòng bực tức vì bị xem là không khí, định tìm chỗ chạy đi chơi thì nhìn thấy lũ người ma cà rồng cưỡi vật thể lạ từ từ hạ xuống trước cung điện liền ngay lập tức từ bỏ ý định quỷ dị trong đầu, an phận ngồi làm khách. Quỷ Vương cùng con gái và vơ đang ngồi tâm tình vui vẻ, dùng tâm cũng biết được là khách tới thoắt một cái chạy ra nghênh đón. Có một điều mà Quỷ Vương không ngờ chính là Nữ hoàng của Ám Vân lại thân thủ nhanh nhẹn đến mức rồng chưa kịp tìm chỗ đứng đã một thân vác cống phẩm tí ta tí tởn chạy tới, trong lòng liền dâng lên một loại cảm xúc kì lạ, cực kì thân thiện. Cái người mang danh Nữ hoàng này trước giờ là một người không quen đụng tay chân, đi ra ngoài cũng duy chỉ có một lần viếng thăm bản quốc, nay lại thành ra như thế. Chỉ sợ là có biến cố lớn đang xảy ra.

“Chào….”

Lời nói chưa kịp thoát ra đã bị chặn đứng lại ở cổ. Y Thanh sau khi nhác thấy hình dáng của Quỳnh Như và Y Ngọc liền vui vẻ mà quăng đống cống phẩm cho Quỷ vương, chạy như bay lại chỗ hai người bọn họ. Thiên Tỉ đi phía sau nhìn cái hình dáng tăng động kia cái muốn nhảy dựng, không phải khi nãy bản thân cậu tăng động đã kịp thời lây sang cho Y Thanh chứ?

“Ya…. Y Thanh~”_ Quỳnh Như bay sà lại, ôm cứng người Y Thanh, đẩy thế nào cũng không có ra.

“Y Thanh, cậu tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Y Thanh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ rồi tìm cho mình một chỗ thích hợp, ngồi xuống.

“Nữ hoàng, đã lâu rồi không diện kiến”_ Quỷ Vương từ từ tiến đến, bịch một cái quăng cái túi cống phẩm xuống sàn, tiến lại chỗ ghế ngồi.

Nữ hoàng?!

Quỳnh Như và Y Ngọc bị cái tên gọi đó làm cho quai hàm cứng thành một thể, một tí cũng không nhúc nhích được. Chuyện này là sao? Y Thanh tại sao lại được Quỷ Vương gọi là Nữ hoàng, lại còn đi cùng với một đống toàn là yêu ma quỷ quái như thế này? Không phải là Y Thanh cũng bị xuyên không vào làm Nữ hoàng rồi đó chứ?

“Cái đó, là cháu đặc biệt mang làm quà cho Công chúa và bạn của Công chúa”_ Y Thanh cười man rợ nhìn Quỳnh Như và Y Ngọc làm hai đứa run run.

“Nhìn cách cháu nói chuyện với con gái ta, chắc hẳn là cũng có quen biết?”

Y Ngọc, Quỳnh Như mỉm cười. Nói không có quen biết chẳng phải là gạt người hay sao?

“Vâng, hôm nay lại vô tình gặp lại, cũng là do duyên số”_ Y Ngọc cười thùy mị, nhìn Y Thanh một cái.

Ngay sau câu nói đó, Thiên Tỉ cùng vị Công tước già từ từ tiến lên điện. Y Ngọc và Quỳnh Như bị tên mặt ngu Thiên Thiên dọa muốn nhảy dựng lên. Tên này…. Không phải là chỉ có bọn họ xuyên không về hay sao, Thiên Tỉ là dùng cái cách thần thánh nào mà lại ở đây được? Lại còn đi chung đoàn với Y Thanh?

“Y Thanh, cái quà tặng đó, không lẽ….”_ Y Ngọc và Như Nhi run run chỉ vào cái bao vải đang nhoi nhoi kia

Tuấn Khải và Vương Nguyên sau khi bị ném một phát đau thấu xương cũng có chút phản ứng, biết mình đã tới nơi liền tìm cách chui ra. Túi vải sau một hồi lùng nhùng cũng được mở miệng ra. Khải Ca và Nhị Nguyên ngơ ngác giương mắt nhìn bọn họ, Y Ngọc và Quỳnh Như ngơ ngác giương mắt nhìn hai người họ. A, mọi chuyện cũng thật là trùng hợp quá đi~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui