“Không sao, bọn tớ tí nữa liền về, cứ yên vị ở đó đi!”
[Nhưng nơi đó tối…..]
“Không nói nhiều! Chọc cho tớ giận là nhịn ăn suốt quãng đời còn lại!”
[Gì…..]
“Ở nhà cho tớ nhờ!”
Y Ngọc hét lên một câu rồi quăng điện thoải vào túi. Ngước lên nhìn những cái bậc thang còn trải dài tuốt ở trên liền chán nản lắc đầu. Mỏi chân quá rồi! Tuy nhiên, Y Thanh vẫn không hề biết mệt mỏi gì cả!? Cô vẫn cứ kiên trì bước từng bước lên, ánh mắt kiên định nhìn vào khoảng không vô tận phía trước. Y Ngọc chán nản, cái con người này thật sự làm từ gì thế? Nãy giờ cuốc bộ đã gần ba mươi phút rồi đấy!!
Y Thanh và Y Ngọc vẫn tiếp tục bước đi.
Cánh rừng ngày thường vẫn được mệnh danh là kì quan thiên nhiên, đến đêm tối lại bộc lộ khả năng dọa người khác nhiều lần điếng người. Không khí ẩm thấp ngày càng dâng lên, nhiệt độ hạ thấp xuống nhiều hơn so với nhiệt độ ban ngày làm cho hai đứa không hẹn mà cùng run một chập, hàm răng va lập cập vào nhau một hồi lâu. Chết tiệt, nếu biết mùa hè mà vẫn có khi nhiệt độ hạ thấp xuống như vầy thì đã nhanh chóng mang theo áo khoác rồi, lạnh ghê nha! Nhưng mà, cái không khí cùng cái mảng màu tối đen này lại khiến Y Ngọc chợt nhớ lại cái quang cảnh cũ của đêm kinh hoàng đó, cái đêm mà cô và tụi nó dại dột chui vào trường thám hiểm truyền thuyết bí ẩn rồi mém tí bị đẩy xuống Diêm Vương ở.
Nhưng mà…. Nghĩ tới cũng thật bất ngờ! Chắc Diêm Vương đã nghe thanh danh của bọn chúng, liền ỡợ cái Diêm phủ xinh đẹp của mình bị bọn nó phá cho thành một đống sắt vụn nên âm thầm lặng lẽ kí giấy nghiêm cấm bọn nó đi xuống.
Nghĩ tới, bây giờ lại cảm thấy thêm phần sợ hãi!
“Y Thanh, lạnh chết đi được!”
Y Thanh nghe cô bạn mình nói, không chậm chạp liền cởi áo sơ mi ngoài ra choàng cho Y Ngọc, tay nắm lây tay Ngọc Nhi, tiếp tục bước. Ngọc Nhi lấy tay kéo cái áo sơ mi ra khỏi người, chạy nhanh theo Thanh Thanh, sắc mặt không khỏi lo lắng vỗ vai cô bạn.
“ Y Thanh, cậu không lạnh sao?”
“Mặc đi!”
Y Ngọc không biết nói gì nữa đành ngoan ngoãn choàng áo khoác lên. Cô cố ý liếc mắt lên nhìn những bật thang trên cao kia, không khỉ kìm được cảm xúc chán nản. Họ xây làm cái quái gì mà khu rừng lại tít thò lò trên kia cơ? Còn cái tên Dịch Thiếu kia nữa, hết chuyện chơi hay sao mà chạy vác xác lên cái chốn khỉ ho cò hắc xì này hít thở cơ chứ? Báo hại bọn cô phải chạy đi tìm.
Cơ mà, cái lối này thực sự quá tối đi. Mặc cho ban ngày nó có là một nơi đẹp đẽ như thế nào đi nữa, đến đêm tối lại có thể biến thành cái nơi đầy ấp khả năng dọa người như thế này thì cô không thể nào ưa nổi rồi!
Y Thanh, cô khăm phục cậu ấy thật nha! Trong khi cô phải dò dẫm từng bậc thang để đi lên, tay còn quờ quạng khắp nơi thì Thanh Thanh có thể bước đi hiên ngang, thậm chí còn chả buồn mà mò mẫm như cô. A, nhưng hình như có cái gì đó khác khác. Tóc bạch kim không phải khi đi trong tối sẽ rất nổi bật hay sao? Sao bây giờ lại chìm lỉm vào trong bóng tối như thế này cơ chứ? Chẵng lẽ….
“ Y Thanh, cậu biến thành ma cà rồng rồi à?”
Y Thanh nghe nói thế liền dừng chân mà quay lại, định mở miệng nói gì đó. Nhưng khuôn mặt thoáng chốc bay tỏa ra rất nhiều ám khí, đôi mắt đỏ tinh anh bỗng chốc nhíu lại thành một đường chỉ hẹp, cái răng nanh đã bắt đầu dài ra hơn bình thường…..
“Cô….thật ra là ai?”
Âm thanh lạnh lẽo, vang dội vào những cái cây xung quanh.
Y Ngọc giật mình quay mặt trở lại mới thấy một Âu Dương Na Na….à không, là Na Na nhưng hình dáng và vẻ ngoài có chút khác biệt, cứ có thể coi như là những nữ thợ săn thời trung cổ ý!
Gì….á… thợ săn?
Trước đây Y Thanh có nói khắc tinh của ma cà rồng chính là thợ săn ma cà rồng cùng với đạn bạc, thánh giá hay sao? Bây giờ trên tay Na Na lại chằm chằm khẩu súng lục được trang bị đặc biệt hơn so với súng thường, trên cổ cô ta lại có một sợi dây chuyền thánh giá, có thể là bằng bạc nguyên chất nha…..
“Cô….thật tinh ý!”_Na Na vỗ vỗ tay tán thưởng_ “Trong bóng tối như thế này lại phát hiện ra tôi, chẳng như người con gái này, đi theo cô ta cả một quãng đường từ dưới chân núi lên tận đây mà vẫn không phát hiện ra. Cô xem, như thế thì làm sao đi theo bảo vệ Tuấn Khải nhỉ?”
“Cô….nói cái gì?”_ Y Ngọc thật sự đã bị những lời khêu khích kia chọc cho phát điên lên, toan xông lại nhưng lại bị một cánh tay khá mạnh kéo ngược trở lại phía sau.
“Có chuyện?”
“Haha, quả thật không giấu được cô!”
Nói vừa xong, Na Na đã nghiêm trang giơ khẩu súng lục lên, chốt an toàn đã được mở. Khẩu súng ấy lấp lánh ánh bạc, xem ra Y Thanh đã đoán đúng, là súng bạc.
Haha, xem ra thân phận của người này có dính líu đến tộc Thợ săn kia nhỉ?
“Giết tôi à?”
“Không giết, bắt sống hoặc là vật vưỡng đem về cho chủ nhân là được. Cô chết như thế thì lấy đâu ra huyết thanh để bào chế chất hủy diệt ma cà rồng chứ?”
“Cô ảo tưởng à? Bắt Y Thanh, chuyện đùa!”_Y Ngọc không biết từ đâu đã bay lên chắn trước người của Y Thanh, dùng ánh mắt giết người nhìn Na Na.
“Đùa? Xin lỗi, ngày thường có thể nói là tôi đùa giỡn, nhưng bây giờ nghĩ tôi đùa là chết đấy!”_Na Na xoay khẩu súng một vòng, cười cợt nhìn Y Ngọc.
Y Ngọc cúi đầu xuống, cười chua chát mà không nhìn thấy NaNa đã giương khẩu súng lên, nhằm vào tim cô định bóp còi. Na Na cong ngón tay, một viên đạn được phóng ra, lao thẳng. Y Thanh hốt hoảng đẩy Y Ngọc ngã ra một bên, chờ đợi viên đạn bạc đó ghim sâu vào trong cơ thể. Nhưng không, ngay sau đó, có một thân ảnh ngã phịch vào lòng cô, thở mệt nhọc. Y Thanh chớp chớp mắt nhìn….Là….là Thiên Tỉ?? Anh ta làm gì ở đây? Dưới chân của anh ta vẫn còn đọng lại 1 vũng máu tươi. Không phải là anh ta vừa đỡ cho cô phát súng ấy chứ? Đừng có đùa, anh ta mà có mệnh hệ gì thì không phải Thiên Gia sẽ giết cô rồi hủy xác luôn hay sao?
“Thiên Tỉ, anh…..”_Y Thanh ôm chầm lấy thân ảnh mềm nhũn của Thiên Thiên, nước mắt đọng lại ở khóe mắt, dường như sắp khóc.
“Tôi không sao… bị thương ở chân thôi!”
“Ngốc, đỡ cho tôi, anh bị chuyện gì thì tôi cũng được yên chắc?”_Y Thanh đánh một cái vào vai Thiên Tỉ, bực mình đến mức nói chậm lại hết sức.
“Không chết được đâu”
“Có mà cái đầu anh, lỡ đạn bắn chệch một chút nữa là vui rồi hay sao?”
“Không sao….dìu tôi về, được không?”
Y Thanh nhẹ nhàng đặt Thiên Tỉ ngay ngắn lại một chỗ, chạy lại đỡ Y Ngọc ngồi dậy rồi cùng hai người họ từng bước khó khăn trở về nhà.
Na Na, cô ấy đã nhanh chóng biến mất ngay sau khi Thiên Tỉ ngã xuống, thân thủ cũng thật nhanh nhẹn nha.
“Tôi sẽ trả thù nhanh thôi!”
Đêm hôm đó, cái Resort dường như bị khủng bố. Và….Âu Dương Na Na cũng đã trở về Bắc Kinh.
[….]
Sáng hôm sau cái ngày xảy vụ việc kinh hoàng đó.
Thiên Tỉ vì chân bị thương không thể tự mình di chuyển, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lại vì lười mà bỏ mặc anh ở đây. Lòng thực sự đau đến khó tả. Nhưng, mọi chuyện hầu như không quá xấu theo chiều hướng đó, vẫn có một việc xem như an ủi được cái tâm hồn cùng cái đôi chân đang đau đớn kia. Bằng chứng là…. Y Thanh đang đẩy xe lăn dẫn anh đi dạo một vòng xung quanh cái resort êm đềm này. Không sai, là cục băng đi động ngàn năm đang đẩy anh đi. Thật là một chuyện khiến người khác bất ngờ.
“Y Thanh, tôi muốn đến đó”_Thiên Tỉ cố gắng dùng cái giọng đặc siệt vì cảm lạnh của mình để ra hiệu cho Y Thanh, tay không ngừng hướng tới cái bờ hồ trong xanh bên kia, điệu bộ trong thật giống trẻ con đang làm nũng nha. Thật dễ thương~
Gì…..dễ thương cái quéo ý!!
Y Thanh tạm thời dời ánh mắt mong lung của mình khỏi cảnh vật xung quanh, chú tâm vào cái con người khó chiều trước mặt. Thật sự thì cô không hề muốn dẫn cái tên ôn dịch này đi dạo một tí nào cả, nhưng hắn ta đã cứu mạng cô, chỉ vì đỡ giúp cô phát súng ngày hôm qua mà chân thành ra như vậy. Muốn cô phũ bỏ trách nhiệm? Xin lỗi, cô không thể làm như thế được. Dù gì đi nữa, một phần cũng là do lỗi của bản thân gây ra, muốn như thế, chẳng thà người chịu sự đau đớn đó là cô, bây giờ thậm chí có thể thanh thản mà nằm ngủ chứ không cần è lưng ra đẩy xe dẫn cái tên nặng như heo này đi xung quanh. Mệt chết đi được.
“Y Thanh?”_Thiên Tỉ gọi nhẹ, ánh mắt vẫn quan sát phía trước.
“Hmm?”_Y Thanh nhăn mày một chút, rồi lại dãn ra.
“Hôm qua, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có người muốn giết em? Mà súng đó, đạn nó làm bằng gì thế?_Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt hổ phách, mệt mỏi.
“Không phải chuyện của anh”_Y Thanh nhíu mày, cực kì cực kì khó chịu.
“Em không muốn kể thì thôi vậy”_Giọng Thiên Tỉ bắt đầu chùn xuống, xem ra hắn ta có vẻ rất thất vọng rồi.
“Thiên Tỉ này…”
“Có chuyện gì?”_Thiên Tỉ trả lời vu vơ, tay cố với lên nghịch nước trong hồ.
“Anh cảm thấy Âu Dương Na Na như thế nào?”_Y Thanh đẩy Thiên Thiên lại gần hồ nước một chút nữa, đảm bảo cậu có thể an toàn thì mới ung dung ngồi xuống thành hồ, mặt đối mặt với cậu.
“Na Na? Chị ấy có vẻ là người tốt.”
“Tốt? Haha, buồn cười…”
“Tại sao lại buồn cười?”_Thiên Tổng nhíu mày nhìn người con gái trước mặt.
“Không có gì….”
“Không có gì là sao? Em nói cho rõ đi, đừng việc gì cũng giấu trong lòng, nghe không?”
Thấy Thiên Tỉ cau có định chồm tay tới, Y Thanh hốt hoảng điều chỉnh lại cái xe cho ngay ngắn, rồi tiếp tục chọn cách im lặng mà ngắm cảnh. Một bầu không khí tĩnh lặng chợt ùa vào, bao trùm lấy tất cả.
“Em là một cô gái ngốc!!”
“Anh nói cái gì?!!”_Y Thanh mở to mắt.
“ Y Thanh, em là một cô gái đại ngốc, một cô gái không hề biết biểu đạt tình cảm của bản thân mình! Em biết không, khi anh thấy em nhìn mọi người với ánh mắt băng lãnh, không một chút cảm xúc…nó làm anh ghét em, ghét em đến tận xương tủy. Anh hận bản thân mình không thể nào lạnh lùng được như em, không biết cách che giấu tình cảm tài giỏi được như một cô gái yếu đuối như em. Nhưng, lần đầu thấy em nở nụ cười với người khác, người đó không phải là anh nhưng trái tim anh đã đột nhiên xông vào một cảm giác rất lạ lùng, anh thực không biết đó là cảm giác gì. Cho đến khi em bị người khác dồn vào đường cùng, vẫn không tỏ thái độ phản kháng mà chỉ âm thầm chấp nhận, thừa nhận tất cả là do mình gây ra, lại vẫn ánh mắt băng lãnh đó, nhưng anh đã đọc được sự tức giận của em. Rồi khi em bị bọn người kia nhốt, không ăn uống, bị đánh dến mức tay chân rướm cả máu, bị làm cho kiệt sức không thể mở mắt nhìn mọi người, em vẫn không buồn mà lên tiếng kêu cứu hoặc van xin người khác, anh thực sự đã bị em đánh gục vào thời khắc đó. Em không bao giờ dựa dẫm vào người khác, chỉ muốn tự bản thân mình mà làm nên chuyện, không hoàn thành thì không bao giờ từ bỏ, ý chí của em, khiến anh rất khâm phục. Em chính là một tiểu nữ hoàng ma cà rồng, một người có trong tay quyền lực vô năng, em vẫn không hề kêu căng mà xa lánh mọi người, em luôn giấu nhẹm sự thật về bản thân mình để mọi người khỏi hoảng sợ, em luôn luôn quan tâm đến người khác, không bao giờ nghĩ đến bản thân dù chỉ một phút giây nào! Xung quanh em có rất nhiều người quan tâm, dù thế, anh vẫn không ngăn được bản thân mình không ngừng quan tâm đến người con gái như em, không biết từ lúc nào, trái tim anh chỉ toàn là hình bóng của em, thực sự rất nhiều, anh làm gì thì anh cũng nghĩ đến em đầu tiên, nghĩ đến nụ cười của em, lòng lại không tự chủ mà ấm lên thật nhiều. Chính em đã thay đồi con người anh, anh biết bản thân mình không cần vì lời hẹn ước với fans mà vứt bỏ cảm xúc chân thành của bản thân mình, anh cần trân trọng nó, cần nắm lấy hạnh phúc để yêu thương một người. Anh yêu em, Y Thanh!”
“Kidding me??”
“Không, anh không hề đùa, chỉ là trái tim anh nó bảo anh phải giữ lấy em, không để cho em vuột khỏi tầm tay của anh, nó đã lên tiếng, anh không thể nào không tuân mệnh. Nếu em không yêu anh, anh sẽ tìm cách từ từ bước vào trái tim em, khiến em yêu thương anh suốt đời! Hai chúng ta, quyết sẽ ràng buộc không bao giờ từ bỏ nhau, cùng nhau đi đến con đường cuối cùng của cuộc đời!”
“Tôi có thể tin?”
“Em hoàn toàn có thể tin, anh không bao giờ nói dối!!”
“Nhưng….tại sao?”
“Tại vì thấy em đặc biệt, rồi từ từ dành nhiều tình cảm hơn một tí, thế là yêu khi nào không hay.”
Nghe cái giọng điệu cà rỡn của tên mặt liệt này, Y Thanh chỉ hận không thể xách hắn mà quăng xuống hồ cho chết chìm, cho nhân loại bớt đi một tên mặt liệt khùng khùng điên điên.
“Mà sao anh biết tôi là ma cà rồng?”
“Nhìn bộ dạng ngày hôm qua của em, tôi đã đoán được phần nào, chỉ thêm vào 1 tí cho nó vi diệu, ai ngờ em lại chính miệng thừa nhận. À…hôm qua em rưng rưng nước mắt, không phải lo cho tôi đấy chứ?”
“Lo cái gì?!”
“Sao…lại cảm động rồi à?”
“Cảm động cái đầu anh!”_Thanh Thanh giật mình gõ cái cốc vào đầu người trước mặt.
“Vậy là nhờ cái đầu tôi, em cảm động rồi à? Aida, đầu bự một tí hóa ra dễ thương chứ nhỉ?”_Thiên Tỉ mặt gian manh xoa xoa đầu.
“Về, nói nhiều!”
“Nói nhiều? Ây, không phải là đang thẹn chứ?”_Thiên Thiên chớp chớp mắt.
“Thẹn cái gì?!”
Y Thanh mặt than đẩy cái xe nhanh chóng tiến về khu phòng trọ. Thiên Tỉ trên xe, lôi điện thoại ra nghịch, lâu lâu lại cười hắc hắc xem ra cực kì sảng khoái. Y Thanh chỉ muốn vặn cổ tên này, cho hắn một phát chết tươi, không kịp trăn trối.
….
Y Thanh chạy vội vào phòng, đóng cửa lại cái rầm, thở hổn hển, dựa hẳn người vào tường mà trượt từ từ xuống. Y Ngọc và Quỳnh Như đang chơi đùa cũng bị hù cho giật mình.
“Y Thanh, sao thế?”_Quỳnh Như phóng từ giường xuống, nhanh nhẹn chạy lại ngồi xổm bên cạnh.
Y Thanh bất lực lắc đầu, mặt lại bỗng chốc đỏ lựng lên.
“Có chuyện gì hay sao? Sao mặt lại đỏ kinh khủng thế này?”_Như Nhi khó hiểu, khẽ đảo mắt một vòng
“Không lẽ…Thiên Tỉ tỏ tình à?”
“Gì chứ?? Thật á?”_Như Như nhảy dựng lên, cực kì ngạc nhiên.
Y Ngọc không nói gì ra vẻ là xác nhận, chỉ giơ cái điện thoại đang hiển thị một dòng tin nhắn của Y Thanh lên trước. Quỳnh Như chạy lại với tốc độ ánh sáng, dí mắt vào màn hình…
[Đừng có trốn, Tôi yêu em là chuyện thật]
“Á Á Á Á Á Á Á Á”
Một tiếng hét cá heo vang vọng cả tòa nhà. Run rẩy hết cả một dãy đất. Quỳnh Như, sức công phá của cô quả thật được nâng lên rất rất nhiều rồi ý nhỉ? Thật là tài!!
Y Thanh xấu hổ cúi gầm mặt, nguyền rủa tay nghề bắn súng kém cỏi của Âu Dương Na Na, phải chi khi ấy bắn chết hắn luôn thì cô không phải đã đỡ khổ rồi hay sao??
Ahuhu, cái cuộc đời!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...