Thấm thoát mới đó đã một tháng trôi qua. Không khí mùa xuân tràn ngập trên khắp đất nước, và bi kịch nhất có lẽ là… lễ hội mùa xuân của trường cũng chính hôm nay được tổ chức!!!
Tại nhà của Y Ngọc, sáu giờ sáng.
“Y Thanh, cậu chui ra đây!!”_Quỳnh Như đứng trước cục chăn tròn tròn mà ra sức gào thét.
Cục chăn trắng tròn mềm mại khẽ lăn qua chỗ khác, tiếp tục phòng lên xẹp xuống theo nhịp thở của chủ nhân bên trong. Còn người bên trong, hình như không có ý định ngốc đầu dậy. Vẫn tiếp tục một công việc cao cả đó là hăng say chìm trong giấc mộng của mình.
“Wake up!!!!!!”_Y Ngọc bực bội lay lay cục chăn.
Quỳnh Như bung trào, nhảy lên giường, giật phăng cái chăn ra mà quăng sang một góc. Nhìn con người tóc bạch kim đang say sưa ngủ liền phát hỏa, nhào lại lăn lăn cho cậu ta vài vòng rồi sau đó đá hẳng xuống sàn nhà. Khuôn mặt không có tí hối hận, ngược lại còn mang vẻ thõa mãn.
“Au……”
Y Thanh đang ngủ ngon, đột nhiên bay thẳng xuống sàn nhà lạnh ngắc, lưng không tránh khỏi bị tổn thương nghiêm trọng. Uốn người một tí, xoa xoa cho lưng đỡ đau, liền định thần ngồi phốc dậy, nhìn trừng trừng hai kẻ đang hiên ngang chiếm chiếc giường yêu thích.
“Hai người???”_Y Thanh dụi dụi mắt, ngáp một cái, trực tiếp hạ mông xuống cái ghế gần đó.
“Hôm nay là ngày gì?”_Quỳnh Như nhìn Y Thanh, đôi mặt tựa hồ có chứa đạn.
“Chủ nhật?”
“Hôm nay là ngày lễ hội của trường!! Cậu có tham gia một tiết mục, đi rửa mặt và vệ sinh cá nhân nhanh đi, chúng ta còn phải đến trường!”_Y Ngọc mềm mỏng nhìn con mèo già đang ra sức dụi mắt.
“Chẳng phải chiều hay sao?”
“Không nói nhiều, nhanh!!”
“Mười phút!”
Y Thanh chạy lại tủ, lấy ra bộ đồng phục rồi bước đi như một bóng ma mất sức sinh tồn, bay từ từ từ từ ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngáp, tay dụi dụi mắt. Trên hành lang, cô đụng phải dì Lăng – mẹ của Y Ngọc. Che miệng ngáp một cái, cô kính trọng chào dì rồi tiếp tục bước đi.
“Thanh Nhi, con cái ăn sáng không?”_Dì hỏi với theo hình bóng phập phìu của cô.
“Không ạ!”_Cô chui vào phòng tắm, hét vọng ra.
“Vậy dì chuẩn bị cho ba đứa cơm hộp nhé!”
“Cảm ơn, phiền dì quá!!”_Quỳnh Như đứng dựa người vào cửa, cúi đầu với dì Lăng.
“Không có gì, nhưng lần sau đánh thức nó đừng có dã man như thế. Dì thấy liền sợ hãi!”_Dì cười cười nhìn Quỳnh Như và Y Ngọc, đôi mắt trung niên hiện lên tia ôn nhu.
“A, sẽ không có lần sau đâu mẹ à!!”
“Nếu như cậu ấy tự dậy sớm!”_Như Nhi dùng ánh mắt thường ngày của Y Thanh mà nhìn về cửa phòng tắm
“Mấy đứa vui thật!”
“Mẹ, có gì cần con phụ hay không???”
“Đứng đây đi cô!”
Dì Lăng bước xuống nhà bếp, cùng lúc, Y Thanh với bộ đồng phục từ từ lếch ra hành lang.
“Đi chưa?”
“Chờ phần cơm đã!”_Y Ngọc xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình.
[….]
“Tuấn Khải, anh nghĩ chúng ta nên mặc trang phục như thế nào?”_Vương Nguyên dùng ánh mắt dò xét, lục lục đống y phục vừa được trường đưa.
“Tùy ý, dù sau tiết mục của chúng ta cũng là tiết mục cuối. Chỉ lo cho tiết mục của em và Thiên Thiên!”_Tuấn Khải vừa ngồi ăn cơm vừa nói với sang.
Nguyên Nhi lắc đầu, liếc yêu Khải Ca một cái rồi nhìn sang Thiên Tỉ.
“Thiên Thiên, có thể hay không giúp tớ chọn đồ?”
“Cậu hát bài gì thế?”_Thiên Tỉ bỏ cái điện thoại xuống, nhanh chóng lượn lại chỗ của Vương Nguyên.
“Bởi vì gặp được bạn!”
“Bộ này!”
.
Vương Nguyên nhìn trân trối vào bộ trang phục đang lơ lửng trên tay của Thiên Tỉ, nuốt nước miếng. Đó chính là một bộ vest kiểu Tây, là vest trắng, nhìn rất cool ngầu nhưng thật ra, cậu mặc bộ đó có hợp hay không đây? Không khéo lại làm trò cười nữa chứ!
“ nhân mặc vest trắng ngồi đánh piano, hảo!”
Nguyên Nhi gật đầu, đón lấy bộ vest trắng xếp ngay ngắn để quay một bên rồi tiếp tục lục lội đống quần áo.
“Cậu tìm cái gì nữa đó?”_Chí Hoành dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nhị Nguyên.
“Y phục cho Thiên Thiên!”
Khóe mắt Thiên Tỉ vì câu nói đó mà hiện lên tia ôn nhu. Quay qua vỗ vai Chí Hoành rồi mìm cười nhìn tên đại ngốc đang đắm mình trong đống y phục đó.
“Tớ đã chọn rồi!”
“Cho tớ xem!!”_ Nghe câu nói của Thiên Tỉ, trong vòng một khắc Nguyên Nhi liền vức đống đồ sang một bên, sà lại ngay trước mặt của Thiên Tỉ, chớp chớp đôi mắt cún con.
“Dừng lại cái ánh mắt đó! Đây!”
Thiên Tỉ đưa ra một bộ trang phục. Cả ba người trong phòng đều vì nó mà mém tí bật ngửa. Là quần jeans với áo thun!!!
“Sao lại có thể??”_Tuấn Khải chưa nuốt xong muỗng cơm đã hét lên, thành ra nghẹn.
“Tuấn Khải, nước!”_Thiên Tỉ tốt bụng đưa ly nước cho lão mèo già.
“Thiên Tỉ, có phải hay không cậu đang cà rỡn với bọn này?”_Chí Hoành thắc mắc.
“Không! Sỡ dĩ là không phải một mình nhảy, còn có Y Thanh, chọn trang phục đơn giản tí. Với lại em mặc trang phục nào cũng soái~!”_Thiên Thiên và nói vừa hếch mặt lên nghênh nghênh.
Cả ba chớp mắt hai cái, rồi đồng loại quay lại hướng ngược lại, làm động tác ói.
“Ya, thái độ gì thế???”_Thiên Tỉ phát hỏa.
“Thiên Tỉ, độ tự luyến của cậu ngày càng cao theo cấp số nhân mất rồi!”
“Kệ tớ!”_Thiên Tỉ bất mãn nhìn Nguyên Nhi.
“Được rồi, tự ôn lại cho chính mình đi! Tớ đi ra ngoài!!”_Chí Hoành phẩy phẩy tay, đượm bước đi ra
“Em là tiết mục đầu, đi đâu?”_Tuấn Khải không biết dùng vận tốc gì, thoắt cái đã đứng trước mặt của Chí Hoành, gác tay lên vai cậu ấy.
“Em đâu có biết gì!!!”_Chí Hoành trợn tròn mắt nhìn người trước mặt.
“Không biết không có nghĩa là không có!”
“Ai chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Anh mới vừa xin ban chỉ đạo, em hiển nhiên sẽ có đất diễn. Tự luyện lại đi, trang phục cũng tự chọn!”
Chí Hoành ủy khuất gật đầu, đi nhè nhẹ tiến vào bên trong phòng.
[….]
Có ba cô gái, đang từ từ sải bước trên đường. Một cô gái tóc vàng, mặc vui vẻ ngó ngang ngó dọc. Một cô gái tóc đen, mặt điềm tĩnh, bước chân nhẹ nhàng từ từ di chuyển. Một cô gái tóc bạch kim, khuôn mặt ngáy ngủ, đưa tay lên che miệng và liên tục ngáp. Ba cô gái, dường như thu hút toàn bộ sự chú ý của người đi đường.
“Y Thanh, đừng có ngáp nữa!!”_Y Ngọc cau có nhìn cô bạn của mình.
“Sao? Có phải idol đâu mà giữ hình tượng?”_Y Thanh chán nản nhìn Y Ngọc, kèm theo là một cái ngáp dài cả gang tay.
“Đây là ở ngoài đường!!”
“Được, không ngáp”
Y Thanh gật đầu, vuốt lại mặt và bắt đầu điềm tĩnh trở lại. Quỳnh Như lắc đầu. Cái con người lạnh lùng ngày nào, nếu ai đó biết được khi ngủ cô ấy hệt như một con mèo con, thỉnh thoảng lại làm nũng thì có lẽ họ sẽ cắn lưỡi tự vẫn. Nhưng dù gì đi nữa, những bí mật này cũng chỉ có cô và Y Ngọc biết. Cứ coi như sự uy hiếp sau này, trong máy cũng đã nhanh nhẹn lưu được vài tấm hình!!
“Như, cậu làm gì mà cười hoài thế?”_Y Ngọc lay lay vai của Như Nhi.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!”
[….]
Tại phòng chuẩn bị.
Y Thanh đã thay xong trang phục, đang ngồi nghịch điện thoại. Trực tiếp bơ đẹp bạn đồng diễn.
“Y Thanh, có cần tập lại hay không?”_Thiên Tỉ gác chân lên ghế, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Y Thanh.
“Tùy”_Tùy tiện phun ra một chữ, Y Thanh tiếp tục nghịch điện thoại.
“Tốt, dẹp điện thoại, chúng ta tập lại.”
Y Thanh luyến tiếc bỏ điện thoại xuống, bắt đầu tập.
Trong quá trình tập, thực sự Y Thanh không có chú ý, rất nhiều lần bị Thiên Tỉ la. Nhưng vẫn không khắc phục, cứ tiếp tục tình trạng thân dưới đất não trên trời.
“Y Thanh, có phải hay không cậu đang bị bệnh?”_Thiên Tỉ điên tiết gào lên.
“À, không!”_Y Thanh dùng ánh mắt biết lỗi nhìn Thiên Tỉ.
“Thế thì tại sao?”
“Đang suy nghĩ”
“Chuyện gì?”
“Có thể cải nam trang hay không? Tôi không muốn mình không còn đường sống!”_Y Thanh thở dài nhìn lên trần nhà, cái viễn cảnh sau khi cô nhảy xong với Thiên Tỉ không hẹn mà liên tục quay vòng vòng.
“ nhân? Nếu được tôi đã không chọn cô!”_Thiên Tỉ nhếch mép.
Y Thanh tự lấy tay gõ mạnh lên trán mình. Quả thực như Thiên Tỉ nói. Nhưng mà…
“Không cần lo, chỉ là biểu diễn!”
“Không cần lo, chỉ là mạng người!”_Y Thanh vuốt mũi, mặt khá là khó chịu.
“Tôi nói là không sao, Thiên Chỉ Hạc và Tứ Diệp Thảo, họ sẽ không làm gì cô!”
“Các tỷ ở công ti?”_Y Thanh ngước mắt lên nhìn.
“Đây là hoạt động của trường, ít nhiều không nên phiền đến họ!”
“Nhưng……”
“Tới giờ biểu diễn!!”
Y Thanh chưa kịp nói thêm cậu nào, đã bị Y Ngọc trực tiếp cắt ngang.
Trong tâm cực kì khó chịu, nhưng đã tự nguyện chấp nhận thì đành chịu. Dù sao xong ngày hôm nay thì mọi chuyện sẽ qua, chắc thế!!
[…..]
Tiết mục mở màn của Chí Hoành cũng đã hoàn thành. Bài hát của cậu, gây nên một làn sóng hưởng ứng kịch liệt.
Ánh mắt khi biểu diễn của cậu rất hữu tình, nụ cười thuần khiết theo chân cậu suốt cả bài hát làm cho người ta đứng ngồi không yên. Chỉ mới là tiết mục mở màn đã khiến cho những người ngồi dưới điêu đứng.
Tiếp theo đó chính là “Vì ngày mai” của Như Bình cũng nhanh chóng được thông qua. Một cô ca sĩ với mái tóc đỏ quen thuộc, đôi mắt đỏ ôn nhu, không có gì là dữ tợn. Tiếng hát ngọt ngào, không trau chuốt nhưng lại dễ đi sâu vào lòng người.
Vì ngày mai đã lấy đi không ít nước mắt của mọi người.
Tiếp theo, lại là tiết mục của Thiên Tỉ. Tiết mục khá được mong đợi. Đứng trong hậu đài, Y Thanh tự soi gương, tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô nặn ra một con người lạnh lùng băng khóc, khi nhảy chung với Thiên Tỉ, nếu lộ ra bất cứ một biểu cảm gì khác thường cũng sẽ nhanh chóng trở thành đề tài bàn luận hot nhất weibo cũng như các tờ báo. Khi đó, muốn sống yên ổn cũng khó.
“Y Thanh!”_Tiếng Thiên Tỉ vang lên.
“Okay”
Mỉm cười một lần cuối, nhìn lại bản thân mình, kéo cho đôi môi toàn son thành một đường thẳng, chỉnh lại ánh mắt háo hức một tí. Thoắt cái biến thành một con người lạnh như băng. Tự mình thấy hài lòng rồi mới bước chân ra ngoài.
Năm phút sau, sau khi kết thúc bài nhảy, mặc kệ tên Thiên Tỉ còn đứng đó nói nói, Y Ngọc liền kéo Y Thanh nhanh chóng biến mất khỏi sân khấu, mặc cho cô bạn mình còn không hiểu gì.
“Y Thanh, khi nãy….hình như khi nãy mái tóc cậu có đen một tí, hơn nữa, đôi mắt sắc lạnh đó thực khiến người khác rùng mình”_Y Ngọc vừa nói, vừa xoay Y Thanh như chong chóng.
“Có à?!!!”
“Tớ đùa à?”_Y Ngọc khổ sở nhìn Y Thanh.
Y Thanh ngớ người, xem xét lại mái tóc của mình.
Quả thực là đã có vài cọng trở nên đen nhánh. Thế là sao nhỉ? Tóc cô chỉ đen khi cô thực sự biến thành mà cà rồng thôi mà?!
“Aishh, mặc kệ nó đi. Y Thanh, biểu hiện khá tốt!!”_Quỳnh Như từ đằng sau vỗ vai trấn an.
“Các cậu, đi xem nữa không???”
“Đi~~~”
Y Thanh mệt mỏi lắc đầu, lập tức chạy vào phòng chuẩn bị.
Như Bình, Quỳnh Như, Y Ngọc cũng không cảm thấy lạ cho lắm, liền vui vẻ bỏ mặt đứa bạn mà nắm tay nhau tung tăng đi xem. Ngay sau đó buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường. Tiết mục của TFBOYS cũng đã nhanh chóng hạ màn cho buổi biểu diễn. Mọi người liền tản ra đi dự tiệc.
Trong khi đó, Y Thanh đang phải cật lực giải thích cái hiện tượng kì dị đang xảy ra. Nhưng, quả thực với cái não ngắn và ít chất xám như cô, chuyện này thực khó hiểu.
“Y Thanh, về chưa?”_Quỳnh Như đứng ngoài cửa nói vọng vào.
“Chờ!”_Y Thanh nhanh chóng mặc áo khoác vào, chạy vọt ra cửa.
…..
Một năm đã thấm thoát đi qua nhanh chóng.
Một năm mới lại đến, mang theo nhiều hi vọng và ước mong.
Trong đó, mỗi người dần dần lớn lên, dần dần trưởng thành, dần dần hiểu được trái tim mình.
Nhưng, có những người, lại vì ngày tháng trôi qua nhanh lại cảm thấy khổ sở tột cùng.
Tuy nhiên, ai ai cũng phải chấp nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...