Chân bó bột của Hà Sơ Tam phải hai tháng mới có thể tháo. Hạ Lục Nhất bận rộn công việc nên thường không có thời gian ở bên cậu. Suốt ngày cậu ở nhà đọc đủ loại sách về cây cỏ, tự mình tìm tiêu khiển. Đám bảo tiêu nhìn cậu thích đào bới trong sân thì nói muốn giúp cậu mua mấy loại hoa hiếm về, bị cậu giơ chân bó bột cự tuyệt. Cậu dùng gậy gỗ tập võ của Hạ Lục Nhất cột vào cái xẻng, tự chế thành một cái xẻng chuyên dụng cho người ‘khuyết tật’, lại tìm cái kìm gắp than, thường xuyên đi ra ngoài kiếm không ít mấy loại hoa lá không tên về, trồng ở trước nhà. Chạng vạng hôm nay Hạ Lục Nhất về, vừa xuống xe thì thấy một loạt hàng cỏ đuôi mèo[1] trồng xiêu vẹo trồng trước cửa nhà mình.
(Cỏ đuôi mèo[1]
co-sau-rom
“Làm cái chó gì đây!” Tiểu Mã đi trước mở đường, mắng: “Sao lại trồng mấy thứ của hủi ở trước nhà lão đại! Chúng mày không biết dọn à! Đều san đi! San sạch đi!”
“San cái con mẹ mày!” Hạ Lục Nhất từ phía sau đá văng gã, dặn dò bảo tiêu: “Làm hàng rào vây lên.”
Tiểu Mã thấy lão đại ‘bao che con cái’ đã đến đỉnh điểm, thì khổ tâm không dám nói, vẻ mặt thảm thiết đi vào trong cùng lão đại. Hà Sơ Tam ở trong phòng khách, ôm một quyển sách nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Hạ Lục Nhất tiến vào thì mở mắt cười nói: “Lục Nhất ca về rồi sao, ăn cơm chưa? Có cháo nóng đó.”
“Tiểu Mã ca.” Cậu nhìn thấy người phía sau, lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Mã cõi lòng thù hận trừng cậu, Hà Sơ Tam đáp lại bằng ánh mắt vô tội thiên chân.
“Nâng hắn lên lầu.” Hạ Lục Nhất phân phó A Sâm A Nam. “Sau đó trông chừng ngoài cửa.”
Hắn dọn hết đám người không liên quan, ngồi trên sô pha bàn chuyện quan trọng với Tiểu Mã. Hà Sơ Tam lén lún thò đầu ở trên lầu, dùng hết toàn lực cũng chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ “Chiang Mai”,“Ngọc Quan Âm”.
Hạ Lục Nhất và Tiểu Mã thì thầm nửa giờ, cuối cùng đuổi gã đi, tự mình vào bếp lấy một bát cháo cá, nhìn trên ngăn tủ có lọ ruốc thì tùy tay rắc lên, rồi bưng ra ngoài ăn.
Hà Sơ Tam ôm sách, quy củ ngồi tựa trên giường, bộ dáng như đang chăm chú đọc sách. Thấy Hạ Lục Nhất vừa ăn vừa tiến vào thì nói: “Lục Nhất ca, trong nồi còn đồ ăn.”
Hạ Lục Nhất ngậm thìa lắc lắc đầu, tùy tay để bát cháo đã vơi một nửa trên đầu giường, thìa ném vào trong, sau đó lấy một chai bia trong tủ lạnh.
Hà Sơ Tam quả thật không biết hắn là người thường không ăn cơm tối, thói quen bới vào miếng cháo rồi bắt đầu uống bia là học từ đâu. Trong suốt một tháng này, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ cuộc sống hỗn loạn và không có quy tắc của lão đại này như thế nào —— thời gian ngủ bừa bãi, ăn uống lung tung, cao hứng hay mất hứng đều hút thuốc uống rượu ăn vặt đến nửa đêm, đến tháng mười hai rồi mà còn mặc áo ba lỗ đi ngủ, ban đêm lật mình đá chăn xuống đất, Hà Sơ Tam có tâm đắp lại cho hắn, còn bị tính cảnh giác cao độ của hắn nửa tỉnh nửa mê thi hành gia bạo… Khó trách mỗi lần Thôi Đông Đông đến thấy vẻ mặt khổ tận cam lai của cậu thì đều vỗ vai nói: “Tiểu Tam tử haizzz, cố gắng haizzz, chuyển vào rồi thì đừng đi, chuyện cứu vớt lão đại đều phải dựa vào cậu.”
Hà Sơ Tam ôm nhiệm vụ cứu vớt lão đại mà gian nan kéo cái chân bó bột mình chuyển qua, cướp lấy chai bia trong tay lão đại, thu hồi đá lạnh, trước khi hắn xù lông thì trấn an nói: “Lục Nhất ca, chân tôi bị thương, không thể uống rượu.”
“Cậu không uống thì liên quan chó g…” Hạ Lục Nhất chỉ thấy khó mà tin nổi, còn chưa mắng xong thì bị Hà Sơ Tam dán lên hôn ‘ba’ một tiếng rõ kêu!
“Lúc hôn môi thì sẽ dính rượu.” Vị bác học tài cao này ăn xong đậu hủ, ngôn từ chính nghĩa giải thích.
“Đệt!”
Hà Sơ Tam tận tình khuyên bảo lão đại buông bia, lấy bánh quy tự làm đưa cho hắn ăn, tuy thứ đó hình dạng quái dị, bề ngoài khả nghi nhưng sau khi vào miệng lại có mùi thơm giòn giòn.
Hạ Lục Nhất vừa ăn bánh quy vừa lấy sữa bò trong tủ lạnh, ậm ờ hỏi: “Mai tháo bột?”
“Ừm.”
Hạ Lục Nhất căng phồng quai hàm dừng một chút: “Sáng mai tôi phải đi, sẽ về trước Giáng Sinh. Ngày mai cậu và Đông Đông tự đến bệnh viện đi.”
“Đi đâu vậy?”
Hạ Lục Nhất ngẩng đầu liếc qua cậu, bình tĩnh nói: “Đừng hỏi nhiều. Hơn nữa, đừng lèo nhèo với A Nam, đầu óc hắn bã đậu, lo mình nói hớ, mỗi ngày đều sầu không ngủ được.”
Hà Sơ Tam chớp chớp mắt, khó trách gần đây A Nam thấy cậu là trốn.
“Lục Nhất ca.” Cậu cũng không muốn giấu Hạ Lục Nhất, dứt khoát thành thật nói: “Tôi muốn vào công ty của anh, cũng muốn khuyên anh đừng đi Thái Lan. Kiều gia chịu cùng anh hợp tác, là vì ‘bạch phiến’ đúng không? Anh đi Thái Lan gặp trùm thuốc phiện?”
Hạ Lục Nhất ăn không vô, nuốt thứ gì đó trong miệng, trầm giọng nói: “Cậu quản quá nhiều rồi đó.”
Hà Sơ Tam rũ mắt, nhìn nửa miếng bánh quy trên tay hắn: “Anh đã nghĩ qua đến chuyện tẩy trắng chưa? Lấy tài sản hiện giờ của Kiêu Kỵ đường, không cần phải mạo hiểm mấy phi vụ này…”
“Câm miệng!” Hạ Lục Nhất nhíu mày đánh gãy lời cậu, đè hỏa khí nói: “Tôi để cậu vào đây ở, không phải là để cậu khoa tay múa chân với tôi.”
Hà Sơ Tam khựng lại, vẫn thử nói: “Thật ra còn có cách khác…”
Hạ Lục Nhất nện hộp bánh quy lên đầu giường, mảnh vụn bắn tóe đầy đất!
Hà Sơ Tam thức thời ngậm miệng, buông mắt yên lặng nhìn mặt đất.
Hạ Lục Nhất hung hăng lau tay dính mảnh vụn bánh quy, hơi khó chịu vươn tay lấy ly sữa bò trên đầu giường, đến giữa đường thì chuyển hướng, mở tủ lạnh lấy bia.
“Lục Nhất ca.” Lúc này Hà Sơ Tam lại mở miệng nói: “Tôi không phải mèo con chó con anh nuôi, cũng không muốn làm tình nhân dưới bóng anh, lại càng không muốn không quan tâm đến chuyện khác, lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của anh. Tôi biết bối cảnh và hiện trạng Kiêu Kỵ đường rất phức tạp, muốn dừng vài phi vụ ‘làm ăn’ quả thật rất khó, nhưng…”
‘Lão tử nói câm miệng!” Hạ Lục Nhất đập chia bia lên tủ đầu giường!
Chai rượu vững vàng đứng trên mặt tủ, chỉ phát ra tiếng vang trầm, một đường nứt uốn lượn trên thủy tinh, chất lỏng xì xì trào ra, thấm ướt mặt tủ và thảm.
Hà Sơ Tam khép miệng.
“Lão tử sớm biết thời gian này cậu lén lút là có tâm tư tính toán cái gì!” Hạ Lục Nhất rít gào: “Mẹ nó, đừng làm chúa Jesus, Đường Tăng trước mặt lão tử! Đừng có nghĩ rằng có thể cảm hóa lão tử! Lão tử chính là xã hội đen từ trong xương trong tủy! Nhìn không quen thì cút ngay!”
Trong phòng yên lặng rất lâu, chỉ có bia chảy xì xì trên thảm. Rất lâu sau, Hà Sơ Tam hơi hé miệng.
Hạ Lục Nhất còn cho rằng cậu lại nói mấy lời chán sống, lập tức nắm chặt quyền, kết quả cậu chỉ thấp giọng nói: “Tôi muốn tắm rửa, được không?”
Hạ Lục Nhất trầm mặt, mở cửa gọi bảo tiêu lên, thu dọn quét tước, nâng Hà Sơ Tam đi tắm. A Sâm phụ trách tắm rửa cho ‘đại tẩu, nhất thời nơm nớp lo sợ, vừa nhìn không chớp về phía Hà Sơ Tam đang xà lưng, vừa khẽ hỏi cậu: “Hà tiên sinh, cậu và lão đại cãi nhau?”
“Không có chuyện gì.” Hà Sơ Tam rất bình tĩnh. Cậu sớm đã đoán được Hạ Lục Nhất sẽ không vui, chỉ là không ngờ đối phương lại bực thành như vậy, ngay cả một câu cũng không muốn nghe cậu nói.
Ra trận bất lợi, nhưng cậu cũng không quá chán nản. Hạ Lục Nhất ở ngoài là người bình tĩnh khôn khéo, đối với người mình thì như mèo xù lông, cậu không hiểu thì ai hiểu? Đi giảng thiện ác với xã hội đen, khác gì đàn gảy tai trâu. Cậu biết Hạ Lục Nhất phát bực như vậy là muốn cậu ít quản chuyện không liên quan, trừ việc không thích bị khoa tay múa chân thì không muốn cậu biết quá nhiều, không muốn kéo cậu xuống nước. Chỉ là cậu không rõ vì sao Hạ Lục Nhất nhất định phải đi theo con đường đó, đối với chuyển nghề thì ngay cả nhắc tới cũng không muốn nhắc.
Cậu cố gắng suy nghĩ về chuyện này, A Sâm thấy cậu cúi đầu không nói, còn tưởng cậu còn buồn vì cãi nhau với lão đại, rối răm lúc lâu mới không được tự nhiên thử an ủi đại tẩu: “Cậu, khụ, đừng lo lắng. Lão đại là người trọng tình cảm, lần trước cậu bị bắt, anh ấy rất lo lắng cho cậu, sẽ không vì chuyện cỏn con này mà trở mặt với cậu, khụ…”
“Cám ơn anh, Sâm ca.” Hà đại tẩu chân thành nói: “Đúng rồi, tôi muốn nhờ anh một chuyện. lát nữa anh đưa tôi xuống sô pha, cố tạo động tĩnh lớn chút.”
“Hả? Lão đại chưa nói để cậu ngủ sô pha mà.”
“Giúp một tay, nhờ anh đấy.”
A Sâm theo lời mà làm, kiếm A Nam lên, gióng trống khua chiêng dọn sô pha, nâng người, muốn chuyển cái người ‘chọc giận lão đại, tự cảm thấy không còn mặt mũi ở trên giường lão đại’ xuống lầu. Kết quả Hạ Lục Nhất nghe thấy động tĩnh thì đen mặt đi ra, nâng tay ngăn trở A Sâm A Nam, vỗ mạnh lên đầu Hà Sơ Tam, vỗ cho choáng váng rồi khiêng về.
Hà Sơ Tam rụt chân tay giả chết trên giường lão đại, bị Hạ Lục Nhất đập đầu gối cho ‘tỉnh’, Hạ Lục Nhất khó chịu nói: “Hà ảnh đế! CUT!”
Hà ảnh đế lên tiếng trả lời mở mắt, nhìn mặt Hạ Lục Nhất đen một màu, ra dáng cô vợ nhỏ nằm sấp giải thích: “Lục nhất ca, xin lỗi.”
Hạ Lục Nhất hừ lạnh: “Xin lỗi cái gì?”
“Không nên nói đạo lý với anh….”
“Bốp!”
Lần này bị chụp đến váng đầu, Hà Sơ Tam nửa tỉnh nửa mê kéo chăn, dứt khoát giả chết thành ngủ. Hạ Lục Nhất tắt đèn, kéo một tấm chăn khác, đưa lưng về phía cậu, trong bóng tối thấp giọng nói: “Chuyện trước đó tôi không muốn cậu nói qua, về sau cũng đừng dùng bất cứ phương thứ hỏi thăm chuyện công ty tôi. Cậu thành thật ở chỗ này dưỡng thương cho tôi, thứ không nên nghe thì đừng nghe, thứ không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Hà Sơ Tam ừm một tiếng không rõ, trong đầu lại nhớ đến lời ba dạy —— xã hội đen không có văn hóa, chẳng lẽ mày không có văn hóa sao? —— Con đường cứu nước, lánh ích hề kính[2], cậu vừa an ủi mình như vậy vừa nhắm mắt lại.
(Lánh ích hề kính[2]: chỉ loại tiểu nhân đường chính không đi, chỉ thích đi đường tắt để đến được đích.)
Cậu lặng lẽ không tiếng động vươg tay khỏi chăn, chậm rãi sờ soạng tiến vào trong chăn Hạ Lục Nhất, đầu ngón tay chạm vào tấm lưng ấm nóng của Hạ Lục Nhất, cứ như vậy an tâm ngủ.
……
Sáng hôm sau, Hà Sơ Tam tỉnh dậy phát hiện ổ chăn bên cạnh đã lạnh. Hà Sơ Tam đã lên phi cơ bay sang Thái Lan, ngay cả một câu cũng không để cho cậu.
Chỉ khi cậu buồn ngủ lơ mơ nhìn gương chuẩn bị đánh răng, thì phát hiện trên khóe môi có một vệt trắng khả nghi. Vươn đầu lưỡi liếm liếm, cậu thở dài một hơi.
—— Lục Nhất ca lại không ăn sáng, uống mỗi ly sữa bò mà đi rồi.
Giữa trưa, Thôi Đông Đông lái xe đưa Hà Sơ Tam đến bệnh viện. Hà Sơ Tam tỏ ý tự mình đi là được rồi, không cần bỏ lỡ thời gian của Đông Đông tỷ. Thôi Đông Đông nói: không lỡ không lỡ, trước khi đi lão đại đã đặc biệt phân phó, nếu xảy ra chuyện thì trừ vào hồng bao cuối năm, cậu không thương cậu thì thương Đông Đông tỷ nhà cậu đi.
Đến bệnh viện tháo bột, bác sĩ nói Hà Sơ Tam khôi phục rất tốt nhưng cần phải hai tháng dùng cáng. Vì thế không dùng xe lăn, Hà Sơ Tam thành kiềng ba chân, khập khiễng theo Thôi Đông Đông ra bệnh viện.
“Về luôn sao?” Thôi Đông Đông nói: “Muốn ra ngoài hóng gió không?”
Hà Sơ Tam đã ở lì trong nhà hai tháng nay, nên vui vẻ đồng ý: “Vậy thì làm phiền chị rồi, Đông Đông tỷ.”
Thôi Đông Đông lái xe dẫn cạu đến vịnh Repulse, ở sân phơi nắng uống trà chiều. Phong cách hoàng gia xa hoa và quạt trần phe phẩy trên đỉnh đầu tạo nên vẻ cổ kính, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chậm rãi đi, khiêm tốn ưu nhã. Còn có Hà Sơ Tam bưng café trơ mắt nhìn Thôi Đông Đông kéo caravat xắn tay áo, một màn càn quét, lập tức quét hết một bánh ngọt điểm tâm ba tầng.
Thôi Đông Đông ăn miếng cá cuốn cuối cùng, vừa gọi phục vụ đến xem thực đơn thêm một lần nữa, vừa hỏi: “Nhìn gì? Có lời thì nói.”
“…… Đông Đông tỷ, bí quyết bảo trì vóc dáng của chị là gì?”
“Cậu biết cái quái gì!” Thôi Đông Đông thở dài: “Gần đây Tiểu La nói tôi yếu dạ dày, ở nhà làm cái quái gì mà ‘cơm dinh dưỡng’, mẹ nó, mỗi ngày dùng cháo thay cơm, đói chết lão nương!”
Hà Sơ Tam nhìn cái bụng đã lấp một cái bánh ba tầng mà vẫn bằng phẳng của cô, cân nhắc nói: “Hay là, có phải chị ở ngoài gần mỹ nhân nào đó, hoặc về nhà quá muộn hay không…”
Thôi Đông Đông ngẫm lại rất lâu, rồi trợn tròn mắt, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, thoáng chốc sáng sủa thông suốt: “Đệt! Khó trách tôi đói bụng ba ngày!”
“…”
Dưới đáy lòng Hà Sơ Tam yên lặng cúng bái cô gái trẻ dám cả gan chà đạp Thôi phó đường chủ, vừa trông Thôi Đông Đông gọi thêm hai khối bánh ngọt hạng sang.
Đến cuối cùng Thôi Đông Đông cũng ăn no, cầm khăn lau miệng, nhìn muỗng chỉnh tóc, chỉnh cổ áo, lại trở về dáng vẻ ngọc thụ lâm phong. Tùy tay vứt khăn qua một bên, đốt một điếu xì gà, cô ngậm thúc thỏa mãn tựa sau ghế, nghiêm mặt nói: “Được rồi, nói đi.”
“Hả?”
“Tôi biết cậu có chuyện muốn hỏi. Thứ không nên nói tôi sẽ không nói với cậu, cũng sẽ không nói với lão đại chuyện cậu hỏi.”
Hà Sơ Tam cúi đầu, cẩn thận cắt một góc bánh ngọt: “Đông Đông tỷ, Kiêu Kỵ đường không thể tẩy trắng sao?”
Thôi Đông Đông nhíu mày: “Sáng nay cậu cũng hỏi lão đại cái này?”
“Tối hôm qua.”
“Chậc, hèn chi hôm nay mặt hắn đen như vậy.” Thôi Đông Đông lắc lư ly rượu vang trên tay: “Tiểu Tam tử, cậu là người thanh bạch, nhưng đừng kỳ vọng vào chúng tôi cũng vậy. Người trong giang hồ cũng không thể làm chủ được, chúng tôi đều đi ra từ trong đao biển lửa, vất vả lắm mới đi đến hiện tại, sao có khả năng quay đầu?”
Cô từ từ nhả khói thuốc nói: “Tôi biết cậu không quen nhìn chúng tôi bán ‘cái kia’, nhưng có nhu cầu mới có thị thường, vũng nước đục Hongkong này cũng không phải là toàn xã hội đen tạo thành. Có người muốn sa đọa thì chúng tôi có lòng giúp mà thôi. Kiêu Kỵ đường xuất ra từ Giao Long, nếu không dựa vào cái nghề này thì tồn tại được trong giang hồ sao! Xa khỏi nói, nói gần thôi, nếu không có cái này thì Kiều gia chịu hợp tác cùng chúng tôi sao? Dưới còn hơn trăm nghìn huynh đệ chờ nuôi sống, gào khóc há ra đều là miệng, cậu không để lão đại bán cái đó, chẳng lẽ đi bán sầu riêng? Giờ hắn chính là đâm lao phải theo lao.”
Hà Sơ Tam nghe một bài lý lẽ sai trái của cô, trong lòng có phần cảm khái, quả không hổ là Thôi phó đường chủ – quân sư quạt mo của lão đại, đến nói bậy cũng nói rõ ràng hợp lý, so với lão đại chỉ biết tức giận xù lông quả nhiên cao hơn mấy cảnh giới. Cậu nhìn hàng cọ già đung đưa che mặt biển, trong đầu chợt hiện lên một ý niệm cắt qua mặt biển êm ả —— nếu chém chân lão hổ, nhổ răng lão hổ, vậy Hạ Lục Nhất thì làm sao?
Hà Sơ Tam và Thôi phó đường chủ hưởng thụ khoan khoái uống trà chiều ở trên bãi biển. Cuối cùng Thôi Đông Đông nói muốn đưa cậu về nhà thì cậu nói muốn về nhà ba.
“Hai tháng nay em chưa về, chắc ba cũng nhớ em.” Cậu nói.
Hà ba không chỉ nhớ con mà sau khi mở cửa thấy cậu chống nạng —— rõ ràng là gãy xương còn dám lừa bảo là đi công tác —— cầm chổi lông gà quật tới tấp!
Hà Sơ Tam ưu tú từ tiểu học đến giờ, đây là lần đầu bị ba đánh, bị đánh đến mặt xám mày tro, không dám trốn, chống cáng đỡ, lui về ván cửa chịu đau. Hà ba không quen nhìn con mình giả thành cái dạng này, nhấc chổi lông gà quất mạnh vào mông cậu, cuối cùng Hà Sơ Tam hét thảm một tiếng!
“Ba à, con sai rồi!” Hà tinh anh ăn đau, hai mắt rưng rưng —— không hổ là cha, đánh còn ác hơn cả Lục Nhất ca!
“Sai chỗ nào?!” Một đời hiền lành trung thưc, đối với con trai yêu thương có mực, đây là lần dầu Hà ba rít gào hỏi.
“Sao ba nói giống Lục… ách như vậy…” Hà Sơ Tam lẩm bẩm.
“Cái gì hả?!”
“Con sai rồi, ba à, con bị xe đụng, gãy xương đùi, vẫn luôn nằm viện. Sợ ba lo lắng nên không nói với ba.”
“Sợ ba lo lắng! Sợ ba lo lắng!” Hà ba vừa mắng vừa đánh: “Mày nghĩ mày mạnh rồi?! Một mình ở bệnh viện?! Ngay cả người chăm sóc cũng không có?! Ba mày không có thời gian!? Ba mày không có tinh lực?! Gãy chân mà thôi! Dù mày liệt nửa người! Ba mày cũng cõng mày về!”
“Ba, ba à!” Hà Sơ Tam nghẹn khuất kêu, quả thật bị đánh không chịu nổi —— chân đau đứng lâu như vậy, “Con sai, con sai rồi, có người chăm sóc con. Con nghĩ nếu có người thì không muốn để ba lao tâm lao lực, hơn nữa không phải con rất ổn rồi sao.”
Tròng mắt Hà ba vừa chuyển, đánh nhẹ lên trán cậu: “Nói! Ai chăm sóc mày?”
“Khụ…… Bạn, bạn gái……”
“Láo toét!” Nước miếng Hà ba phun đầy mặt cậu: “Tiểu Hà đã sớm chia tay với mày! Hai tháng nay còn thân thiết với A Vĩ trong tiệm Hoa thúc! Hoa tẩu đã lải nhải ba hồi! Mày bị nón xanh chụp đầu lâu rồi!”
“Khụ khụ…… Mới, bạn gái mới……”
“Có mới nới cũ, đồ vô liêm sỉ!” Hà ba ném chổi lông gà, đổi bàn tay quạt cậu: “Ba mày dạy mày hư đốn thế sao?! Ba mày dạy mày bội tình bạc nghĩa?! Đồ vô liêm sỉ! Bại hoại gia phong!”
Hà Sơ Tam bị đánh đến choáng váng, mãi đến khi ăn cơm tối mới xong, bưng bát miếng có miếng không, mặt dại ra và cơm.
“A Tam.” Hà ba gọi cậu. “Ăn nhiều chút.”
“Chiều này con ăn qua rồi.” Hà Sơ Tam ngốc ngốc trả lời.
“Con bé kia.” Hà ba uống rượu nói: “Lúc nào dắt về nhà cho ba xem —— về sau sẽ không chia tay chứ?”
“Chưa đâu vào đâu cả, ba à.” Vẫn là câu châm ngôn kia của Hà Sơ Tam.
“Có vợ quên ba! Hỗn trướng!”
Hà làu bàu phê bình dạy dỗ cậu một trận,Hà Sơ Tam bị áp bức, bị buộc thay đổi hoàn toàn —— đáp ứng trước khi khỏi hẳn thì thành thật ở nhà, cũng không ra ngoài lêu lổng với ‘bạn gái’.
Chỉ là, sau cơm tối cậu nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy số là thọt chân nhảy tưng tưng như thỏ nhảy vào wc. Hà ba thấy cái vẻ lén lút của thằng nhóc này thất đáng xem thường.
Hà Sơ Tam che điện thoại đóng cửa wc, đè thấp giọng hỏi: “Lục nhất ca?”
Hạ Lục Nhất bên kia rất ồn, như đang ở trong câu lạc bộ nào đó, chỉ nghe thấy tiếng người hát đều là tiếng nước ngoài, nghe không rõ Hạ Lục Nhất đang nói cái gì.
Hà Sơ Tam đành la lớn: “Tới Thái Lan rồi sao? Ăn cơm chưa?”
“Hà A Tam, tường nhà mỏng, ba mày nghe được đấy!”
“Ba à, ba đi tản bộ đi, đi đi.” Hà Sơ Tam thò đầu ra ngoài thành khẩn nói.
Hà ba trừng mắt nhìn cậu, dưới ánh mắt xin xỏ của con trai, không tình nguyện đóng sầm cửa mà đi.
“Lục nhất ca?” Hà Sơ Tam yên tâm gọi lại lần nữa.
Hạ Lục Nhất vẫn luôn trầm mặc chờ bên kia, cuối cùng cũng mở miệng. “Hà A Tam.”
Hà Sơ Tam nghe ngữ khí của hắn có phần không đúng: “Anh say sao?”
“Đã tháo bột chưa? Bác sĩ nói sao?” Hạ Lục Nhất cắt ngang lời cậu.
Hà Sơ Tam báo cáo chi tiết một lượt, lại nửa ngày không nghe thấy tiếng Hạ Lục Nhất đáp lại: “Lục Nhất ca?”
Người bên kia mơ màng hừ một tiếng, bừng tỉnh: “Gì? Ai?”
“Là tôi mà, Lục Nhất ca.”
“À, là cậu… Đã tháo bột chưa? Bác sĩ nói sao?”
“……”
Nói vô ích một trận, Hà Sơ Tam dở khóc dở cười: “Anh say rồi, đừng ở đó nữa. Về khách sạn ngủ đi.”
“Đừng có quản chuyện của tôi, chán sống rồi hả!” Hạ Lục Nhất mắng một câu, sau đó lại hơi buồn ngủ: “Chờ Lục Nhất ca nhà cậu… trở về sẽ chỉnh chết cậu… Cậu cách xa tôi ra… Đừng tới đây……”
Hà Sơ Tam nghe được những lời này, còn muốn nói gì đó, Hạ Lục Nhất bỗng sửa lại thái độ nói chuyện, bên kia xột xoạt một trận, sau đó rầm một tiếng, kèm theo tiếng chi chi.
Hạ Lục Nhất bị một đôi gò ngực sữa cọ đến tỉnh rượu, trợn mắt há hốc mồm nhìn điện thoại rơi trên mặt đất bị giày cao gót đạp lên, sửng sốt một lát, mới dùng tiếng Thái mắng: “Tiểu Ngọc! Khốn kiếp!”
“Ai gọi cho anh hả? Nói cái gì đó hả?” Một nhân yêu cưỡi lên người hắn, lười biếng nói, dùng hạ thể nửa cương khi có khi không cọ vào hắn: “Uống thêm ba ly, mới cho anh gọi điện.”
“Gọi cái shit!” Hạ Lục Nhất mắng: “Điện thoại bị cậu đạp hỏng rồi còn đâu!”
“Người ta một mình bồi anh là được mà.” Móng tay sơn đỏ của nhân yêu đè lên môi hắn: “Anh cứ mở miệng ra là đáng ghét, người người đều yêu em, người ta bảo em đẹp như Quan Thế Âm, còn anh thì mắng người ta.”
“Người người đều sợ cậu thì có!” Hạ Lục Nhất hất người nọ xuống: “Đừng dùng ngực giả cọ tôi!”
“Ngực người ta là thật!” Ngọc Quan Âm ngã trên sô pha, bởi vì bị nghi ngờ cup E nên nổi giận: “Anh rõ là đáng ghét! Anh còn đối với người ta như vậy, người ta không thèm mang anh đi gặp cha nuôi!”
“Cậu không dẫn tôi đi thì tôi về. Trì hoãn chuyện tốt của cha nuôi, cậu xem ông ấy đối với cậu như thế nào.” Bảy năm trước Hạ Lục Nhất và cậu ta cùng nhận một người cha nuôi, sợ cái rắm.
Ngọc Quan Âm uy hiếp không thành, dục cầu bất mãn, lăn lộn trên sô pha khóc lóc om sòm, *** đãng như mèo động dục. Thủ hạ lớn nhỏ của nàng, hơn mười bảo tiêu, không một ai dám tiến lên khuyên. Cuối cùng vẫn là Hạ Lục Nhất bực mình, tự mình ra trận khiêng ngang cậu ta lên, một đường đánh đánh chửi chửi, cứ như vậy mà đưa ra xe.
Xe Bentley từ trong phố đèn đỏ[3] đi ra, rẽ trái rẽ phải phải mất gần một giờ, dừng ở một nhà xưởng nhỏ đổi sang chiếc xe khác, lại mất thêm nửa giừ, mới đến hội sở.
(Phố đèn đỏ[3]: được mệnh danh là ‘kinh đô ***’ xa hoa nhất Thái Lan)
“Sao lại đổi địa điểm?” Hạ Lục Nhất hỏi Ngọc Quan Âm.
Ngọc Quan Âm dùng móng tay đỏ kẹp thuộc, động tác ưu nhã phun ra một vòng khói trắng: “Hình cảnh quốc tế đang nhìn chằm chằm vào cha nuôi.”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không.” Ngọc Quan Âm ỷ trên người hắn, lười biếng duỗi eo, lại phun khói trắng lên mặt hắn: “Nửa năm nay dám cắm hai thằng nằm vùng vào chỗ em, đều bị em lột da.”
“Trong đó có một tên còn hăng hái hơn Lus, vừa đến thì dùng sắc dụ em.” Ngọc Quan Âm cười nhẹ nói: “Đến khi lên giường, thì động eo như mô tơ, khiến người ta thích chết. Sau này lột da hắn, em cầm ‘chỗ đó’ của hắn làm này.”
Ngọc Quan Âm nhấc lan hoa chỉ, tiện tay móc ra một ổ khóa trong túi da tùy thân, mặt trên treo một căn mềm nọ —— là một khối da phân thân bị cắt ra khâu lại.
Hạ Lục Nhất đối với với độ biến thái của cậu ta, đã nhìn nhiều thành quen, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, lười nhìn. Ngọc Quan Âm lại không lãng phí cơ hội đùa giỡn hắn, nhấc một chân đặt lên đùi hắn, thổi hơi nóng nói: “Lus, chừng nào anh làm với em một lần đây? Em thấy nơi này của anh, còn tốt hơn cả hắn.”
Ngọc Quan Âm cởi dây lưng, bàn tay lành lạnh thò vào trong quần Hạ Lục Nhất, nheo mắt thưởng thức vẻ mặt dao động của Hạ Lục Nhất.
Thế nhưng, Hạ Lục Nhất không hề xúc động, hờ hững nhìn Ngọc Quan Âm.
Ngọc Quan Âm khiêu khích một phen, quả nhiên vẫn không hề phản ứng, ủ rũ từ trên người hắn bò xuống: “Gì vậy chứ! Anh chẳng thú vị gì cả! Nam cũng không có hứng thú, nữ cũng không, nam nữ không hứng, anh không bị vô năng chứ.”
Hạ Lục Nhất xì một tiếng: “Thấy sao?”
Ngọc Quan Âm cũng xì một tiếng: “Ai có thể làm anh cứng thì em phát cho hắn một giải Nobel y học!”
—— Đang nghiêng người dựa trong wc, Hà Sơ Tam đột nhiên hắt hơi một cái!
Cậu không hề hay biết mình sắp đạt giải nobel quốc tế, mà vẫn bám riết không tha ôm cái điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...