Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Hà Sơ Tam cũng biết không thể nghĩ chữ “hừ” kia của Hạ Lục Nhất thành đồng ý—— càng khỏi nói tối hôm đó bọn họ cãi nhau một trận, cho đến giờ vẫn đang giận dỗi. Hai ngày trước tết âm lịch, cậu gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Lục Nhất, không hỏi người có tới hay không. Mà hỏi một câu vô cùng có kỹ xảo: “Lục Nhất ca, cơm tết niên trừ sủi cảo anh còn muốn ăn gì không? Gà Văn Xương Hải Năm có thích không?”

Hạ Lục Nhất đang ở trong tầng hầm chỉ huy A Vĩnh đánh người, ngậm điếu thuốc nói: “Tùy.”

“Vậy cá hấp nữa nhé?”

“Ờ.”

Cúp điện thoái, Hà Sơ Tam lặng yên không một tiếng động cười cười với chiếc máy điện thoại. Hạ lão đại ở bên kia đánh một tiếng hắt xì vang xa: “Hắt xì!”

A Vĩnh chợt ngừng tay, cùng một tên xui xẻo bị đánh kia ngẩng đầu nhìn hắn.

“Nhìn gì! Tiếp tục đánh!” Hạ Lục Nhất trừng hai mắt, mím môi nhận giấy ăn từ tay A Bưu, lau lau nước mũi, rồi tùy tay ném.

Hắn đỡ đầu óc choáng váng bước vào thang máy, lúc này mới bất giác nhớ tới—— Đệt! Vừa nãy ai gọi điện tới? Hà A Tam? Lúc nào đã đáp ứng cậu ta vậy!

Oán thầm rồi lại oán thầm, do dự rồi lại do dự, chiều hôm ba mươi đó, hắn vẫn tự mình lái xa đến Đường lâu gần nhà Hà Sơ Tam, tìm một ngõ tắt dừng xe.

Hàng xóm bên này đều là hộ gia đình lâu đời ở thành Giao Long, hắn không muốn bị người khác nhận ra, nên đeo kính đen, mặc áo choàng dài giống như sát thủ lén lút đi lên lầu. May mà lúc này mỗi nhà đều đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ vui đùa chạy chen qua chỗ hắn, vì trên ngõ tối om nên không ai để ý tới hắn.

Hắn còn chưa kịp gõ cửa, thì Hà Sơ Tam ở bên trong đã kéo cửa ra, mang theo vẻ mặt mỉm cười thoải mái nói: “Lục Nhất ca, năm mới vui vẻ.”

Hà Sơ Tam đã lâu không gặp người vui vẻ phát ra từ nội tâm như vậy, nhất thời sửng sốt mới đáp: “À, chúc mừng năm mới.”Sau đó tùy tay đưa một giỏ hoa quả cho cậu ta.

Hà Sơ Tam mời hắn vào phòng. Phòng ở không lớn, tổng cộng có một gian nhà chính rộng rãi lại bị tách ra thành hai phòng ngủ, nhìn trông sáng sủa hơn nhiều so với căn phòng hai gác sơ sài ở trong thành Giao Long kia. Hà nha sĩ trong lúc rảnh rỗi, cắt không ít giấy tinh xảo dán trên song cửa sổ, xung quanh đều là giấy dán đỏ hồng, trên đầu TV còn dán một đồng tử Chiêu Tài mập mạp, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc.

Ở giữa phòng có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn có bày ba bộ bát đũa, ở giữa là một đĩa cá lăng hấp gừng hành, thoang thoảng tản ra từng hương khói trắng.

Đời này Hạ Lục Nhất chưa từng trải qua một lễ mừng năm mới đơn giản ấm áp như thế này, trước đây vì cha hắn uống rượu nhiều, toàn đánh hắn và Tiểu Mãn đến thừa sống thiếu chết. Sau này ở trong biệt thự xa hoa, đều long trọng mà quạnh quẽ—— Thanh Long bận rộn công việc, thường phải rất muộn mới trở về, hắn và Tiểu Mãn đều ăn hết một bàn sơn hào hải vị, ăn xong thì lên giường ngủ là hết. Giờ phút này, hắn đứng trong một căn phòng nhỏ ngập tràn không khí tết, bất chợt có phần mờ mịt.


“Hạ Lục Nhất ca anh ngồi trước đi, đồ ăn khác sẽ lập tức bưng lên đây.” Hà Sơ Tam tiếp đón: “Ba! Lục nhất ca đến!”

Hạ Lục Nhất vừa mới thấy tiếng gọi này, theo phản xạ là cả hàm răng đau xót. Hà ba mang một chai rượu nếp đi ra, híp mẳ đánh giá hắn một phen: “Chậc chậc chậc, Hạ tiên sinh giờ đã là trùm xã hội đen rồi lại còn nể mặt quang lâm hàn xá, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, kẻ hèn này!”

Hạ Lục Nhất đối với vị ba ba này, còn không có biện pháp so với thằng con, cương mặt nói: “Hà lão tiên sinh, mời ngồi.”

“Không dám không dám, người tới là khách, mời anh dùng trước.” Hà nha sĩ vô cùng nhún nhường.

“Ngồi đi.”

“Mời anh ngồi.”

Hai người ở trong phòng khách khiêm tốn một hồi lâu, ai cũng không chịu ngồi trước, mắt thấy Hạ Lục Nhất sắp xù lông, Hà Sơ Tam lập tức bưng một đĩa gà Hải Nam đi ra: “Hai người đứng đó làm gì vậy? Mau ngồi đi. Ba, Lục Nhất ca mang hoa quả tới.”

“Không dám không dám, Hạ tiên sinh khách khí rồi.” Hà nha sĩ nói: “Hạ tiên sinh, nghe nói lần trước tôi sinh bệnh là anh lái xe đưa chúng tôi đến bệnh viên, lão hủ vô cùng cảm động. Không ngờ Hạ tiên sinh tuy mang ‘việc buôn bán’ bên người, lại có tấm lòng nhân hậu như vậy…”

Hà Sơ Tam lại bưng một bát sủi cảo ở trong phòng bếp ra, cười nói: “Ba à, ba đừng khoe chữ nữa.

Hà nha sĩ trừng mắt: “Khoe chữ cái gì? Ba đây là lễ phép! Mày không có văn hóa thì người ta không có văn hóa sao!? Người ta là lão đại!”

Hạ Lục Nhất ê răng liên tục, cương mặt nói: “Hà tiên sinh khách khí rồi, đưa hai người đi một đoạn đã tính là gì. Đó là công ơn người đã giúp đỡ ở trong thành trước kia.”

“Không đáng gì, không đáng gì, gần đây răng Hạ tiên sinh đã tốt chưa? Đợi lát nữa ăn xong tôi giúp anh kiểm tra chút nhé?”

“Khụ! Không cần.”

“Hạ tiên sinh đừng khách khí như vậy, khám miễn phí! Không mất tiền!”


“Không cần……”

“Hạ tiên sinh, răng hàm là một bộ phận quan trọng của cơ thể chúng ta, không thể xem nhẹ…”

“Không…… Hắt xì!”

Trước khi bạo phát xù lông, Hạ tiên sinh ngứa mũi hắt xì một cái, Hà Sơ Tam bưng đồ chạy đến giải vây: “Ba, ăn cơm thì đừng nói chuyện. Xem TV đi.”

Hà nha sĩ không mở được phòng khám, đã nghẹn đến phát điên, thấy người sống thì như thấy vàng, chi chi chít chít muốn giảng giải tầm quan trọng của răng hàm cho Hạ tiên sinh nghe, lại bị Hà Sơ Tam nhét một bát canh vào trong tay, tạm thời im miệng, nếm canh.

Hà Sơ Tam cũng múc một bát canh cho Hạ Lục Nhất, mộc nhĩ trắng ninh tuyết lê và bối mẫu Tứ Xuyên, thanh nhuận giải nóng, vô cùng hiệu quả với việc mũi nhảy nước. Cậu không đề cập tới công dụng của canh, chỉ quay đầu xem TV với ba, chờ Hạ Lục Nhất buông bát mới làm bộ không để ý đứng dậy múc thêm cho hắn một bát khác.

Lần này Hạ Lục Nhất có chuẩn bị mà đến, lúc nào cũng đề phòng Hà Sơ Tam giở trò, không ngờ Hà Sơ Tam lại bình tĩnh thản nhiên, thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn gần đây có bận rộn không, Tiểu Mã ca và Đông Đông có khỏe chứ, mấy lời đối thoại linh tinh không hề có từ nào vượt ranh giới, nhìn thế nào cũng là một vẻ thành thật, không có tư tâm.

Trong phòng đốt lò sưởi, vô cùng ấm áp, Hạ Lục Nhất bị hơi nóng hun, sưởi ấm, thì bắt đầu thả tâm đề phòng, bắt đầu dồn lực chú ý đến đồ ăn—— Tay nghề của Hà choai choai cũng tàm tạm, đồ ăn bình thường nhưng cá hấp lại không tệ. Hạ lão đại nhịn không được mà hướng đũa về nơi đó mấy lần, đến cái đuôi cá cũng không còn.

Hà Sơ Tam bất động thanh sắc lật cá cho hắn.

Hạ Lục Nhất một bên ăn cá, không nói gì. So với mấy lần ăn cơm đầy đối chọi gay gắt với Hà Sơ Tam trước kia, hôm nay hắn không tiện phát tác trước mặt Hà nha sĩ, lại muốn kéo dài khoảng cách với Hà Sơ Tam nên khi trả lời đều loại bỏ vài câu, gần như không mở miệng, sắc mặt lãnh đạm, nhìn có vẻ khó gần. Cha con nhà họ Hà không để ý tới thái độ lãnh đạm của hắn, thản nhiên ngồi ở đó lắm miệng, tán gẫu chuyện trong nhà.

Hà ba ăn không nhiều, chỉ một chốc đã buông đũa, đổ rượu nếp vào bát không, nói: “Hà A Tam, Hà A Tam! Không phải ba mày không nói với mày! Giờ có tiền thì lớn rồi ha! Cuối tuần không đọc sách cũng không đi làm, rảnh cái là chạy ra ngoài theo đuổi bạn gái! Theo đuổi bạn gái còn chưa tính, đã vậy còn không biết dắt về nhà xem mặt! —— Hạ tiên sinh, rượu nếp nhà ủ, uống một ly chứ?”

“Không cần, tôi lái xe.” Hạ Lục Nhất nói, đũa kều bong bóng cá.

“Ách, rượu nếp cái, uống không say, Hạ tiên sinh đừng khách khí, đến đến, tôi kính anh một chén… Hà A Tam mày kéo ba làm gì! Có chuyện thì nói nhanh! Bà mày còn chưa nói xong đâu, ba mày sao còn không hiểu mày chứ?! Mày để Hạ tiên sinh phân xử vụ này, tìm vợ mà không dắt về cho ba xem, cái này có hợp lý hay không!?”

“Ba!” Hà Sơ Tam hơi đỏ mặt: “Con và người ta còn chưa…”


“Uống! Chưa chưa cái giề! Ba nghe A Hoa thẩm nói, mày từng đưa con bé về tiệm rồi! Lại còn tự tay nấu cơm cho người ta! Thằng ranh này không nói không rằng, theo đuổi con nhà người ta thành ra cái dạng này, ha?”

Không hiểu sao, Hạ Lục Nhất bỗng thấy ê răng, mặt không đổi nuốt thịt cá cuối cùng trong bát, đứng dậy đi WC.

Cha con nhà họ Hà vẫn hỗ động đằng sau, Hà Sơ Tam giơ tay đổ rượu nếp trong bát Hạ Lục Nhất vào bát mình, nhỏ giọng nói: “Anh ấy bị cảm, không thể uống…”

Hà ba trừng mắt: “Ba mày đang nhiệt tình tiếp khách!” Sau đó đè thấp giọng nói: “Thằng ranh này, mày nhận tiền người ta sao? Cảm chút mà đã hầu hạ ân cần như vậy? Nói gì thì nói, cũng là xã hội đen, tiền không sạch sẽ ba mày không nhận!”

“Không nhận mà ba.” Hà Sơ Tam nói, lại múc thêm nửa bát canh vào bát Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất ở trong phòng wc súc miệng, lau mặt đi ra, thì thấy Hà ba đang cầm cán thuốc gõ đầu con: “Ba mày kiếm tiền, còn không phải vì gom tiền cưới vợ cho mày sao!”

“Ba lớn vậy rồi đừng vất vả thêm nữa.” Hà Sơ Tam nói: “Con có tiền lương.”

“Lớn tuổi là sao hả?! Chê ba mày già?! Ba mày đang tuổi tráng niên! Thằng ranh này!”

Hạ Lục Nhất thấy cán thuốc liên tiếp đập lên trán Hà Sơ Tam, nhịn không được mà hỏi: “Sao vậy?”

“Ba muốn năm sau mở một tiệm tạp hóa.” Hà Sơ Tam che cái trán đỏ hồng. “Lục Nhất ca anh khuyên ông ấy dùm tôi đi.”

Hạ Lục Nhất chống lại Hà ba thì vừa đau đầu lại còn đau răng, khuyên khuyên cái rắm, uống một ngụm canh nhuận giọng nói: “Hà tiên sinh muốn mở thì cứ để ông mở đi, cậu cản làm gì.”

Hà ba lập tức cảm thấy Hạ lão đại nhìn thuận mắt hơn nhiều, vô cùng thấu tình đạt lý: “Thấy không? Lão đại đều nói ok! Là ok! Tên ranh nhà mày cút qua một bên!”

Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua ở trong sự lầm bầm làu bàu của cha con nhà họ Hà. Hạ Lục Nhất nghe rất nhập thần, không chú ý mà uống hết ba bát canh to, ăn hơn nửa con cá, mười mấy miếng sủi cảo, nửa con gà, nửa đồ vặt và hai bát cơm, chống đỡ đến mức nửa sống nửa chết, không thể không kiềm chế để không đánh ợ một tiếng, tránh ảnh hưởng đến hình tượng lão đại của mình.

Sau khi ăn cơm xong, thì có một lão Nhai ở lầu dưới tới cửa muốn mời cha con họ Hà đi dạo chợ hoa, Hà ba vui vẻ đồng ý, nói mấy vị chở ở phía dưới, còn mình về phòng thay đồ. Hà Sơ Tam nói muốn ở nhà đọc sách, lưu lại trong nhà ở bên Hạ lão đại.

“Năm ngoái tôi đã dạo qua, cũng không có gì cả.” Hà Sơ Tam vừa dọn bát đũa vừa nói: “Lát nữa chúng ta lên mái nhà xem pháo hoa nhá, Lục nhất ca.”

“Cậu và ba cậu đi chợ hoa đi, tôi trở về.” Hạ Lục Nhất nói.


Hà Sơ Tam sửng sốt một lúc, lập tức mỉm cười khuyên nhủ: “Còn sớm mà Lục Nhất ca. Người trên sân thượng không nhiều, rất thanh tịnh.”

Hạ Lục Nhất che cái bụng hơi nhô lên, chỉ cảm thấy mình không thể ở lại trong bầu không khí càng lúc càng ấm áp này, có gì đó, giống như không hề thích hợp với hắn—— đó, chính là cảm giác của “nhà” khiến hắn nóng bức đến khó chịu!

“Tôi trở về còn có việc.” Hắn làm ra vẻ lãnh đạm nói, đứng lên cầm áo khoác của mình. Hà Sơ Tam lên trước hắn một bước, cầm lấy áo khoác, không đưa cho hắn: “Vừa ăn cơm xong, ngồi nghỉ một lát đi.”

Hạ Lục Nhất cầm lấy lại áo khoác: “Không cần.”

Hà Sơ Tam chớp mắt một cái, không cố níu kéo mà nói: “Vậy, không làm lỡ chuyện của anh. Tôi tiễn anh xuống lầu, Lục Nhất ca.”

Hạ Lục Nhất tùy ý khoát tay: “Không cần, đừng để người khác nhìn thấy.” Rồi tiến lên một bước muốn kéo cửa, đột nhiên bị Hà Sơ Tam nắm chặt cánh tay.

Trong đầu Hạ Lục Nhất như một sợi dây kéo căng, theo bản năng dùng sức giật phăng lại! Quay đầu trừng Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam vẻ mặt vô tôi, bình tĩnh nói: “Chờ chút, có thứ này muốn đưa anh.”

Hạ Lục Nhất nhẫn nại đứng ở cửa, Hà Sơ Tam vội vàng vào trong bếp, không bao lâu sau thì mang một cặp ***g đi ra, là cái cặp ***g đựng cháo thịt nạc trứng muối lúc trước: “Hôm nay canh nấu hơi nhiều, tôi và ba đều uống không hết. Anh cầm để vào trong tủ lạnh đi, lúc nào muốn uống thì kêu bảo tiêu hâm nóng giúp anh. Để qua mấy ngày nữa là không uống được.”

Vẻ mặt cậu hoàn toàn thản nhiên và chính trực, không đợi Hạ Lục Nhất mở miệng cự tuyệt, đã nhét vào trong tay hắn, chủ động kéo hắn ra ngoài cửa rồi lui về phía sau, mỉm cười nói: “Tôi đây không tiễn anh nữa, Lục Nhất ca, đi thong thả.”

Hạ Lục Nhất khoác áo khoác, cầm cặp ***g đi xuống lầu. Hắn đi trong ngõ tắt tối tăm, gió lạnh thoang thoảng phất vào mặt, xoa dịu đi ấm áp trên mặt hắn. Dù là vậy, hắn vẫn không quen, muốn cởi áo để bản thân mình lạnh chút, lạnh như vậy mới chính là bình thường.

Hắn tùy tiện ném cặp ***g bên ghế phó, thấy cặp ***g đổ sang một bên thì thò tay dựng nó lên. Bất lực để tay lên tay lái, hắn ngẩng đầu tựa vào ghế ngồi, từ từ thở ra từng ngụm khí trắng.

……

Hà Sơ Tam đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Hạ Lục Nhất dưới đèn đường, đeo kính đen vội vàng vào hẻm nhỏ nhưng qua một hồi lâu, chiếc xe đen ấy mới đi ra từ con hẻm đo.

Một hồi lâu đó, là thời gian một điếu thuốc.

Cậu cúi đầu, dán mặt lên cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, nhếch khóe môi yên lặng cười. Giờ cậu đã biết phân lượng của mình trong lòng đối phương—— ít nhất đáng giá để hắn phiền nhiễu hút một điếu thuốc trong xe.

Xa xa ở trên cảng bắn lên pháo hoa, từ các mái nhà che kít nhau, có thể thấy được từng tầng ánh sáng bắn trên không trung. Hà Sơ Tam ghé trên cửa sổ, ngón tay vuốt lên song cửa sổ, nhớ lại bộ dạng lúc đó vị lão đại xã hội đen cau mày tập trung lọc xương cá, nhịn không được mà cười lên ngốc nghếch, cảm thấy trong lòng vô cùng an bình và vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui