Mỗi chiều thứ tư là thời gian Hà Sơ Tam thảnh thơi nhất, ngày này cậu được nghỉ, không cần đến chỗ A Hoa thúc làm công. Năm giờ tan học, về nhà sắc thuốc cho ba, ăn cơm tối rồi tiếp tục đốt nến đọc sách.
Nhưng hôm nay cậu vội vàng chạy về nhà, chỉ làm một phần thức ăn, thuốc sắc trong lò rồi đeo cặp sách chạy ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Hà ba ngồi trên cái ghế gỗ mục, dùng quạt mo chặn cậu.
“Đi đến trường đọc sách, ba à.” Hà Sơ Tam nói rõ.
“Đi đến trường thì không cần ăn cơm sao?” Hà ba nói, “Căn tin trường giờ có cơm miễn phí à?”
“Con…” Hà Sơ Tam do dự rồi nói, “Con mua thịt bò của chị Phì, vừa đi vừa ăn.”
“Hê!” Hà ba hếch mũi, “Có tiền sao? Mua thịt bò thay cơm sao? Đêm qua còn giấu hai phong thư hồng, lén la lén lút tưởng ba mày không thấy sao? Ba mày chỉ phẫu thuật nhỏ chứ không phải hỏng não! Tiền đồ lớn ha, Hà A Tam!!”
Hà Sơ Tam đầu như muốn phình to, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, “Ba, là con mời một người bạn ăn cơm, đi xem phim, là nam, không phải hẹn hò với bạn gái.”
“Ba nói mày hẹn hò bạn gái? Đúng là có tật giật mình!” Hà ba phẩy quạt: “May mà mày có ông ba theo kịp thời đại, không muốn quản mấy chuyện hư hỏng kia! Đi đi đi!”
Hà Sơ Tam co đầu, lưng đeo cặp lăn đến nhà bên mua hai bát thịt bò lớn rồi chạy đi.
Cậu mang thịt bò chạy như điên, nhanh chóng ra khỏi thành Giao Long, vì tiết kiệm thời gian mà ngồi xe bus, đến cổng trường thì đến thẳng phòng bida.
Quản lý phòng bida không biết lão đại nổi giận vụ ở quán gà, chỉ gọi điện đến cho chỗ Tiểu Mã. “Tiểu Mã ca, Hà tiên sinh tới, nói tìm lão đại.”
“Không gặp, không gặp!! Mẹ nó thằng chó đó là cái thá gì! Dám chọc lão đại tức giận!” Tiểu Mã đang ăn cơm tối, cầm tăm chỉa răng, “Làm loạn thì cứ cầm gậy đập nó cho tao!”
Hà Sơ Tam nhận điện thoại, “Tiểu Mã ca.”
“Cút mẹ mày đi! Tiểu Mã ca là để mày gọi sao?! Gọi Mã tổng quản lý!”
“Anh hiểu lầm rồi, Tiểu Mã ca. Lục Nhất ca đùa tôi thôi, anh ấy đang chờ tôi đến dập đầu giải thích, chịu thua anh ấy. Nếu anh không để tôi vào, trong lòng anh ấy không thoải mái, mấy ngày này của các anh cũng không dễ chịu.” Hà Sơ Tam nói lời hiểu lý.
Tiểu Mã nghĩ đến tâm tình mấy ngày nay của lão đại, quả thật không tốt lắm, huống hồ Hạ lão đại có mấy lần vì thằng nhóc này mà mắng gã cút ra ngoài, gã ngẫm không ra tâm tình lão đại, chỉ thấy không động vào mấy vũng nước đục này mới là tốt nhất.
“Được rồi được rồi, tao tìm người đi tiếp mày. Chờ đó!”
Hà Sơ Tam đeo cặp sách, tay ôm hai bát thịt bò lên xe, khi xuống xe còn không quên gửi một phần cho tài xế, “Phiền anh mang cho Tiểu Mã ca, nói là tôi đặc biệt mang đến từ thành Giao Long, anh ấy và lão đại mỗi người một chén. Tạm thời biểu lộ lòng biết ơn, làm phiền anh rồi.”
“Ha! Mọe nó, nhóc nhà nghèo còn đưa bát thịt bò làm quà tạ lễ! Đây không phải là khinh thường Mã ca sao?!” Tài xế khi đưa đồ đến trước bàn cơm của Tiểu Mã, không nhịn được mà lắm miệng.
“Mày thì biết cái gì!” Tiểu Mã gõ đũa lên đầu gã, “Đây là thịt bò bình thường sao? Đây là thứ lão đại thích ăn nhất!”
Gã thu đũa, liếc qua bát thịt bò còn hơi tỏa nóng, trong lòng nghĩ, mình và lão đại mỗi người một chén? Tạm thời biểu lộ lòng biết ơn? Mọe nó, đúng là chán sống rồi, khó trách lão đại để ý hắn, nhìn bộ dáng ngu ngốc thế mà tâm nhãn rất lớn!
Hà Sơ Tam mang bát thịt bò lên ‘tổng công ty’ của Hạ Lục Nhất. Lần này không như đãi ngộ lần trước được đưa thẳng đến phòng chủ tịch, mà cậu phải báo danh, tay ôm bát thịt bò đợi trong phòng hơn một tiếng, lúc này An Kỳ đùi trắng mới đạp giày cao gót ba ba ba đi tới: “Hà tiên sinh? Anh vào đi.”
Hạ Lục Nhất đang hút thuốc xem tài liệu ở đó, chau mày, là vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nghe thấy cậu tiến vào, lông mi cũng không động, rõ ràng là vẻ không muốn để ý tới cậu.
Hà Sơ Tam làm dáng vẻ như cô vợ nhỏ, chào hỏi trước: “Lục nhất ca.”
Hạ Lục Nhất không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tài liệu, lạnh lùng nói: “Sao? Sống không được, muốn qua đây vay tiền mua quan tài?”
Hà Sơ Tam nhìn qua An Kỳ, thư ký xinh đẹp này không cần ông chủ phân phó, tự động đạp giày cao gót biến mất.
Hà Sơ Tam nịnh nọt chạy đến, đem bát thịt bò ôm giữ ấm trong lòng, đặt lên bàn Hạ Lục Nhất.
Cuối cùng Hạ Lục Nhất cũng dời mắt, lập tức cười lạnh: “Gì đây?”
“Thịt bò nhà chị Phì.”
Hạ Lục Nhất dựa vào ghế tựa, vẫn cười lạnh: “Một bát thịt bò là muốn đuổi tôi? Cậu nghĩ cậu là ai hả Hà A Tam? Cảng đốc sao? Mọe nó, dù cậu có quỳ dập đầu trước mặt lão tử, lão tử cũng lười nhìn! Cầm về, cút!”
Hà Sơ Tam cúi đầu móc ra “vũ khí bí mật để khẩn cầu lão đại xã hội đen tha thứ”—— chính là một tấm vé xem phim ở trung tâm văn hóa Shusavin. Góc bên phải còn in một dòng chữ to đỏ chói “tặng phiếu”.
“Là hội sinh viên phát…” Hà Sơ Tam nói, “《 Bố già 》, bản ***g tiếng trung.”
Hạ Lục Nhất lại cười lạnh một tiếng, “Ha!”
Hắn gọi điện thoại, “Gọi A Vĩnh A Bưu tiến vào.”
Chỉ sau chốc lát, hai bảo tiêu cao to tiến vào, “Lão đại.”
“Hôm qua gã tâm phúc Phì Thất kia, còn sống không?”
“Còn sống, thưa lão đại.”
“Khai chưa?”
“Chưa, chết cũng không nói.”
Hạ Lục Nhất hất cằm ý bảo Hà Sơ Tam, “Dẫn hắn đi mở mang tầm mắt.”
A Vĩnh A Bưu một trái một phải, nhấc cánh tay Hà Sơ Tam lôi ra ngoài. Một đường xiêu vẹo vào thang máy, xuống tầng ngầm bãi đỗ xe, đi vào cửa nhỏ đến tầng hầm.
Vừa mở cửa đã xộc vào mùi máu tanh, một người đàn ông bị cởi trần truồng, cả người đều là vết rách do roi quất, tay chân bị treo ở giữa phòng, hai mắt sưng húp, bộ dạng nửa chết nửa sống.
A Vĩnh đẩy Hà Sơ Tam ra, đi tới bên cạnh người đàn ông kia kết nối với Hạ Lục Nhất, mở loa ngoài.
“Trịnh Ngũ, ‘tết thiếu nhi’ hôm qua chơi vui chứ?” Giọng nói lạnh băng của Hạ Lục Nhất truyền tới.
Người đàn ông cố sức ngẩng đầu, gào khóc nói, “Hạ lão đại, cầu xin anh… tôi quả thật không biết cái gì… tôi theo Phì Thất nhiều năm như vậy, vợ và con gái tôi đều nằm trong tay gã, gã mà biết tôi bán đứng gã… cầu xin anh Hạ lão đại… Bỏ qua cho tôi…”
“Ha!” Hạ Lục Nhất cười nói, “Lo thằng đó động vào vợ và con mày? Lục Nhất ca đã sớm suy xét cho mày rồi. Hôm nay các nàng được mời đến ‘tết thiếu nhi’. Mày thử nghĩ xem có được không?”
Người đàn ông như bị sét đánh, nhất thời la hét: “Hạ lão đại! Không cần! Tôi xin anh bỏ qua cho họ! Đừng liên lụy tới họ! Tôi xin anh!”
“A Vĩnh.” Hạ Lục Nhất nói.
A Vĩnh vung tay lên với tiểu đệ đang trông coi, mấy tên tiểu đệ vác một bao tải tới, ném xuống mặt đất, rầm rầm đổ xuống, mùi máu tanh nồng nặc đập thẳng vào mặt!
Dưới ánh đèn mờ tối, bên trong rõ ràng là một nhục thể không đầu và tứ chi bê bết máu! Bụng bị đâm rách! Ruột gan nội tang máu chảy đầm đìa nhơn nhớt trào ra!
Hà Sơ Tam vây xem nhịn không được mà run run khóe môi, nắm chặt góc áo. Trịnh Ngũ lại như phát điên, điên cuồng tuyệt vọng gào thảm thiết: “A a a a a——”
Hắn điên cuồng vặn vẹo thân thể, lại không cách nào thoát khỏi trói buộc, thê lương gào thét đến khàn giọng, cuối cùng bật thành tiếng khóc: “Bà xã, bà xã… a a a… Là anh có lỗi với em… a a a a… bà xã em chết…. a a a a…”
A Vĩnh tiến lên nhét một chiếc giẻ vào miệng hắn, hắn chỉ phát ra tiếng kêu rên đau khổ, nước mắt giàn giụa trên gương mặt ô bẩn.
“Trịnh Ngũ.” Tiếng Hạ Lục Nhất tiếp tục truyền tới, “Tao thấy con gái mày cũng hoạt bát đáng yêu, nhất định cũng thích ngày hội này, có cần tao dẫn nó theo ba nó không?”
Trịnh Ngũ phát ra tiếng rống như muốn xé cổ họng, liều mạng gật đầu. A Vĩnh xả miếng vải, hắt bắt đầu kêu khóc cầu xin tha thứ,“Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói! Cầu xin anh đừng động vào con gái tôi! Cầu xin anh!”
Hạ Lục Nhất phát ra một tiếng hừ lạnh, “Thành thật sớm có phải tốt hơn không! A Vĩnh, dẫn tới!”
“Hả?” A Vĩnh do dự nói,“Gã bẩn quá, lão đại.” Máu chảy đầm đìa như vậy mà mang vào văn phòng sao?
“Tao nói là dẫn thằng nhóc kia tới!” Hạ Lục Nhất nâng giọng không kiên nhẫn nói.
Vì thế trong khoảng thời gian ngắn vây xem một trận khổ hình, Hà Sơ Tam trắng xanh mặt mày, cứ như vậy bị A Vĩnh A Bưu một trái một phải lôi về văn phòng.
Bây giờ đang là giữa hè, trong văn phòng mở máy lạnh, còn có một mùi nước hoa như có như không, không khí trong phòng tươi mát, sáng sủa, cửa sổ phía bên chiếu rọi cảnh đêm bờ cảng, phồn quang rực rỡ. Cùng với tầng hầm tanh hôi tối tăm kia, thật sự như là thiên đường và địa ngục, khác nhau một trời một vực.
Hạ Lục Nhất vẫn là bộ dáng nhàn nhã, dựa vào ghế tựa hút thuốc: “Xem đủ?”
Hà Sơ Tam cúi đầu, một bộ chấn kinh: “Ừm.”
“Biết tôi là người như thế nào?”
“Ừm.”
“Biết nói như thế nào?”
Hà Sơ Tam run cầm cập thấp giọng cầu xin tha thứ,“Tôi sai rồi, Lục Nhất ca, lần sau sẽ không dám chọc anh tức giận, xin anh tha thứ cho tôi. Còn có đừng liên lụy tới ba tôi, tuổi ông ấy đã lớn, không thể ‘quá tiết’.”
“Hừ!” Hạ Lục Nhất hừ một tiếng lỗ mũi, “Cậu tính chơi trò gì? Lão tử không rảnh so đo với cậu! Cút ra xa, đừng để tôi nhìn thấy cậu!”
Hà Sơ Tam xoay người chậm rãi “cút” vài bước, nhớ tới cái gì lại quay đầu dặn nói: “Lục Nhất ca, thịt bò đã lạnh, lát nữa anh để thư ký hâm nóng, đừng ăn nguội.”
“……”
Hạ Lục Nhất nghẹn, nhìn thằng nhóc kia xách cặp rề rề như ốc sên xê dịch đến cạnh cửa, chung quy là nhịn không được,“Đứng lại.”
Hà Sơ Tam lập tức xoay người.
“Cậu biết trong bao tải là lợn chết?”
Hà Sơ Tam thu lại vẻ mặt chấn kinh quá độ kia, thành thật gật đầu: “Đúng đó, nhà chị Phì còn bán lòng lợn và gan lợn.”
Mỗi sáng chị Phì đều cùng chồng chị đẩy xe đồ ăn, đều gặp Hà Sơ Tam đi tập thái cực quyền, cuối cùng còn nhiệt tình tặng cậu thêm mấy món lòng lợn và tiết lợn.
Trịnh Ngũ là bị đánh đến choáng váng, nghĩ lợn chết thành bà xã. Nhưng khi vạch bao tải, Hà Sơ Tam ngửi mùi đã biết cảm giác không đúng, lại tập trung nhìn—— nhịn không được mà run khóe miệng, sau đó nắm chặt góc áo liều mạng nhịn cười.
Cậu biết tính tình Hạ Lục Nhất là cái dạng gì, tuy nhìn trông thô bạo ngang ngược nhưng là người thích đạo nghĩa giang hồ, không có khả năng xuống tay với phụ nữ và trẻ con.
“…” Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất đối với vị kim bài ảnh đế này, nuốt khói thuốc hồi lâu, “Cút ngay!”
Hà Sơ Tam chỉ có thể xoay người tiếp tục “cút”, kéo cánh cửa thủy tinh ra còn không quên quay đầu hỏi,“Vậy anh đáp ứng tôi đi xem phim chứ, Lục Nhất ca?”
“Cút——!”
Hạ Lục Nhất sinh bực một hồi lâu, lại đạp bàn mấy cước mới cảm thấy thuận khí một ít, không thì đã đem Hà Sơ Tam bóp chết. Hắn đen mặt đi ra ngoài thang máy.
Khi đi vào tầng hầm, lại là bộ dạng lão đại máu lạnh vô tình, búng tàn thuốc nhìn Trịnh Ngũ run cầm cập quỳ trên mặt đất, hỏi A Vĩnh,“Khai cái gì?”
A Vĩnh vẻ mặt nghiêm túc, thì thầm vài câu với Hạ Lục Nhất, Hạ Lục Nhất biến sắc, ngồi xổm xuống kéo tóc Trịnh Ngũ, “Mày nói cái gì? Trước khi Thanh Long chết, Phì Thất đi tìm Hứa Ưng?! Bọn họ nói gì?!”
“Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Hai người họ đóng cửa nói chuyện, ai cũng không thể đi vào……”
Hạ Lục Nhất ném phịch gã xuống, trong đáy mắt đều là sát ý lạnh lẽo.
……
Mỗi chiều thứ bảy là thời gian Hà Sơ Tam bận rộn nhất, thời điểm này chỗ làm A Hoa làm ăn rất tốt, người đến mua cơm đều xếp thành hai hàng nhỏ bên ngoài ngõ. Hà Sơ Tam thường hai tay trên đầu ba khay, như con quay mà chạy tới chạy lui khắp bàn ăn.
Nhưng hôm nay cậu lại phá lệ xin A Hoa thúc để nghỉ, A Hoa đang bận như chó, tức giận mắng thành tiếng, Hà Sơ Tam ôm cặp sách chạy loạn, đạp cửa mà chạy, dưới ánh nhìn của đoàn mua cơm, đi thẳng ra ngoài thành.
“Muốn chết!” A Hoa thúc vừa băm thịt vừa mắng, “Cố tán gái mà không làm việc!”
A Hoa thẩm ném khăn qua: “Năm đó ông cũng theo đuổi bà đây lúc đang làm đấy thôi? Còn không phải bị cha đuổi đánh sao!”
“Tôi mà biết hai mươi năm sau bà thành ra như thế này, thì có cho tôi cũng không thèm!” A Hoa đội khăn bi phẫn nói.
“Cái gì!! Ông cho rằng bà đây để ý tới ông sao? Còn không tự soi gương xem cái tính thối của ông!” A Hoa thẩm kiêu ngạo mà lắc mông to, thay Hà Sơ Tam bưng cơm đi.
Vô tội mà vác cái ác danh đi tán gái trong mắt ba và chủ quán – Hà Sơ Tam, cơm còn chưa ăn —— chủ yếu là tiết kiệm tiền —— cất một tấm vé, lặn lội đường xa đến trung tâm văn hóa. Trung tâm văn hóa mới xây một năm trước, là vương tử Charle và vương phi Diana tự mình cắt băng, kiến trúc vòng cung màu trắng bạc đứng gần mặt biển, mười phần đại khí cao nhã. Hà Sơ Tam lưng đeo cặp sách, chân đi giày cũ, bởi vì ăn mặc không hợp lại thêm dáng người cao gầy, hoàn toàn phá lệ bắt mắt trong đám người lui tới này.
Cậu đứng thẳng ở gần lối vào, trong tay cầm một quyển sách, lại vì lo lắng Hạ Lục Nhất đi qua mình nên không có ý lật ra, chỉ dùng ánh mắt trông ngóng dòng người qua lại.
Phim mở màn lúc bảy giờ, lúc này đã là sáu giờ bốn lăm phút, trong đám người nhốn nháo còn có một số bạn học trong hội sinh viên, thấy cậu thì chào hỏi: “A Tam? Cậu cũng đến xem 《 Bố già 》? Sắp mở màn rồi nhanh cùng vào đi.”
Hà Sơ Tam lắc đầu,“Tôi đợi người.”
Cậu thành thật đợi từ sáu giờ bốn lăm phút đến bảy giờ, lại từ bảy giờ đến bảy giờ mười lăm phút, rồi lại… dù đến bảy giờ bốn lăm phút, cậu vẫn không hề buông bỏ hi vọng trong tay, ngồi xổm tại chỗ, đặt cặp sách lên đầu gối, nương theo ngọn đèn trên lối, cúi đầu bắt đầu đọc sách.
Cậu vừa dùng mắt nhìn qua một hàng chữ tiếng An, vừa nghĩ đến… Hạ Lục Nhất vì sao không tới?
—— Vì tức giận không bao giờ muốn liên quan tới cậu nữa? Nếu nói vậy, cần gì phải cho cậu đi xem ‘khổ hình’ dù dọa cậu, trực tiếp dùng gậy đánh có phải tốt hơn không.
—— Là cố ý thả bồ câu trêu chọc cậu, để cậu ăn quả khổ? Như vậy cậu cũng chỉ có thể nhận, ai bảo cậu đi chọc giận Hạ Lục Nhất, thôi, để hắn bớt giận vậy.
—— Nhưng tiền xã hội đen cậu không thể lấy, dù có lần sau cậu cũng sẽ làm vậy. Tiền lần này cậu cũng bỏ vào trong hộp sắt nhỏ, muốn đợi cơ hội về sau mà trả cho Hạ Lục Nhất.
—— Haizz, về sau lúc trả Hạ Lục Nhất, hắn nhất định sẽ lại trở mặt. Lão đại xã hội đen này thật khó hầu hạ, một điểm đạo lý cũng không thèm nghe, tùy tâm sở dục muốn cướp tiền thì cướp, muốn đưa thì đưa, không nhận thì lật bàn, giống y như trẻ con…
Đang mở ra xe, Hạ Lục Nhất hung hăng hắt xì hơi, “Đệt! Đứa nào mắng lão tử?!”
Đời này Hà Sơ Tam chưa từng tinh thần bất an như vạy, đây là lần đầu tiên trong đời không cách nào đọc nổi sách, cậu cúi đầu vùi vào trong trang sách ố vàng, ngửi mùi mực ảm đạm khiến cậu an tâm lại. Cậu tưởng ngay từ đầu hi vọng lớn nhất của mình chính là cách xa xã hội đen? Vậy vì sao xã hội đen không để ý tới cậu, cậu lại khó chịu như vậy.
—— Chắc là do người ta chân thành đối với cậu, cậu lại chọc giận người ta nên lương tâm cắn rứt, bất an, đúng, chỉ có vậy mà thôi. Nhưng đây lại là một vị xã hội đen ngang ngược bá đạo, ép cậu viết kịch bản, viết xong thì ép cậu nhận tiền, loại chuyền ép mua ép bán này, chỗ nào là một mảnh hảo tâm hả…
Cứ như vậy cậu luôn thấy lương tâm bất an.
Hà Sơ Tam bước đầu nhận định mình có bệnh.
‘Hà Sơ Tam – có bệnh’ đời này chưa từng buồn khổ như vậy, ôm sách ngồi phát ngốc, cậu ra vẻ ông cụ non mà thở dài.
“Tôi nói, tuổi cậu chưa già, thở dài như vậy làm cái gì?” Hạ Lục Nhất từ trên cao nhìn xuống.
Hà Sơ Tam kinh ngạc ngẩng đầu. thì bắt gặp Hà lão đại một thân tây trang màu đen, chân dài eo thon, mái tóc đen mất trật tự phách lối thường ngày lại được trau chuốt vuốt keo lạ thường, có thể nói là: ‘tuấn dật tiêu sái, ngọc thụ lâm phong’ đứng trước mặt cậu.
Hà Sơ Tam nhịn không được mà nhìn phát ngốc.
Hạ Lục Nhất lười nhác đá cậu một cước: “Đứng dậy! Phát ngốc cái quóe gì?”
“Anh…” Hà Sơ Tam nói, sau đó cậu quay đầu nhìn đồng hồ chuông lớn ở cổng vào, “Anh muộn một giờ.”
“Có ‘cẩu tử’ bám theo, còn kẹt xe.” Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn nói, “Lượn khắp Cửu Long mới cắt đuôi được. Hiện giờ tâm tình lão tử không tốt, đừng chọc lão tử.”
Hà Sơ Tam chống tường lắc lư đứng dậy, sửng sốt nhìn phía sau hắn, “Anh bị người theo dõi sao? Anh không mang bảo tiêu?”
“Đi xem phim thì mang bảo tiêu làm cái méo gì, bọn họ xem hiểu sao!” Hạ Lục Nhất khó chịu gãi đầu, vò rối mái tóc mới vuốt keo kia, “Mẹ nó, nơi chó nào đây? Sao ở cổng không bán trứng cá, bỏng ngô?”
“Trong này xem phim không được ăn vặt.” Hà Sơ Tam nói.
“Đệt! Thế gọi là xem phim cái méo gì! Đập mọe nó đi!”
Hà Sơ Tam cạn lời, chỉ đành nói, “Phim chiếu ba giờ, lúc này còn có thể vào xem.”
Hạ Lục Nhất cau mày xoay người đi vào, không để ý Hà Sơ Tam luống cuống nhặt sách vở ở đằng sau.
Phòng chiếu phim ở tầng hai, hai người họ trước sau đi lên cầu thang, ánh đèn vàng trong đại sảnh chiếu thành cái bóng dài của Hạ Lục Nhất, Hà Sơ Tam từng bước chân đều dẫm lên cái bóng đó, không khỏi cong khóe môi.
“Lục Nhất ca, anh chịu tới, tôi rất vui.”
“Câm miệng! Nếu không phải không tìm được ***g tiếng trung thì quỷ mới tới đây! Nhìn mặt cậu thì đã thấy phiền!”
Hà Sơ Tam chạy bước nhỏ đuổi theo Hạ Lục Nhất, quay đầu cười với hắn.
Hạ Lục Nhất quả nhiên “Nhìn mặt đã thấy phiền” đạp cậu một cước.
Hai người sánh vai đi vào phòng chiếu phim, lần mò trong tối tìm vị trí ngồi xuống. Kết quả chưa ngồi được vài giây, toàn bộ người trong phòng đều nghe thấy tiếng gào to từ phía sau.
“Mẹ mày Hà A Tam! Đây mà là ***g tiếng hả! Tiếng Quảng Đông đâu?”
“Hư!” Một giọng khác thấp giọng giải thích,“Đều là tiếng trung mà.”
……
Lúc Hạ Lục Nhất đi ra trung tâm văn hóa, mặt còn đen hơn so với lúc vào. Chuyện ***g tiếng thì bỏ qua, ở trong thành Giao Long không ít người từ lục địa lẻn vào, Hạ Lục Nhất mưa dầm thấm đất, tạm nghe được. Mấu chối là cái rạp chó mà này không những không bán trứng cá, bỏng ngô, lại còn cấm hắn hút thuốc!
Nhân viên công tác chạy đến khuyên hắn mấy lần, không đợi hắn mất kiên nhẫn ném nhân viên đi thì—— toàn bộ người xrm đều đứng lên khiển trách hắn, mấy người xem chịu không nổi hắn mấy lần làm ồn quấy nhiễu mà yêu cầu hắn lập tức đi ra ngoài!
Hạ Lục Nhất chịu phải sự nhục nhã này, ngậm điếu thuốc, xanh mặt ngồi yên không nói gì. Hà Sơ Tam cho rằng hắn sẽ phát điên, rút súng cảnh báo khiến mọi người ngậm miệng, hoặc dứt khoát xách người lên đánh, đốt rụi rạp chiếu phim, kết quả … hắn chỉ yên lặng đứng lên, vất bừa điếu thuốc rồi đẩy nhân viên đang ngăn phía trước, trực tiếp rời đi.
Hà Sơ Tam vội vã chạy theo sau. “Lục nhất ca.”
Hạ Lục Nhất không nói gì, hai tay đút túi quần, bước đi trên hành lang, bước lớn đi ra ngoài trung tâm văn hóa, bị Hà Sơ Tam nhào lên bắt lấy cánh tay phải, “Lục Nhất ca, xin lỗi.”
Hạ Lục Nhất trầm mặc nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Thằng nhóc này bình thường đều sợ hãi cúi đầu, lúc này vì khẩn trương mà đứng thẳng người, hóa ra cậu ta đã cao đến vậy rồi. Hai người cùng chiều cao nhìn nhau một lát, Hạ Lục Nhất mặt không đổi nói, “Xin lỗi cái gì?”
“Tôi…” Hà Sơ Tam nói, “Tôi không nên chọn nơi này, lại chọc giận anh.”
Hạ Lục Nhất hừ lạnh, rút điếu thuốc trung túi, nghiêng đầu châm lên, hít một hơi, “Cậu thấy tôi là người không hiểu quy tắc văn hóa, mất mặt?”
“Không có, là bọn họ.” Hà Sơ Tam muốn biện bạch thay hắn, lại thấy quả thật Hạ Lục Nhất quá bá đạo, quấy nhiễu người ta xem phim, chỉ đành tái nhợt vô lực há miệng,“Bọn họ quá so đo.”
Hạ Lục Nhất cắn điếu thuốc, cười lạnh, đập một bàn tay không nặng không nhẹ lên đầu cậu, “Quá so đo? Con mẹ nó, ít nói giùm chúng nó đi! Tôi thấy đám người này thuần túy có bệnh! Rạp này mà cũng đáng xem. Tuần sau đến công ty tôi, tôi dạy cậu xem thế nào mới là xem phim!”
Hà Sơ Tam thành thật “Ừ” một tiếng,“Vậy anh còn giận tôi không, Lục Nhất ca?”
“Cậu bị ngu hả, lão tử tức giận mà còn tới đây?! Cút qua một bên!”
Hà Sơ Tam cút qua một bên sóng vai với hắn đi ra ngoài, “Tôi mời anh đi ăn trứng cá có được không, Lục Nhất ca?”
“Bị ức đến no bụng rồi, ăn cái rắm.”
“…” Không phải anh vừa nói không tức sao.
Hà Sơ Tam chỉ đành ngậm miệng im tiếng, cố gắng để Hạ Lục Nhất nghe thấy tiếng ục ục trong bụng mình.
Hạ Lục Nhất quả nhiên nhíu mày,“Chưa ăn cơm?”
“Ừ.”
Bàn tay Hạ Lục Nhất đập bốp vào lưng cậu, “Đừng ăn trứng cá, Lục Nhất ca mang cậu qua nhà hàng tôm hùm đối diện thử món.”
Bả vai Hà Sơ Tam run lên. “Không c…”
“Nói ít thôi! Đi!” Hôm nay tâm tình Hạ Lục Nhất khó chịu, ra sức làm thổ hào, kéo cặp sách nhỏ móc trên tay xách cậu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...