Bóng đêm nặng nề, mây đen khắp trời, ven đường chỉ còn lại một ít ánh đèn đường lác đác.
Đến nay Tạ Ngạn Vinh vẫn còn nhớ rõ cảnh đêm đó.
Đêm đó anh ta chơi ở dưới cầu thang khu dân cư, chơi một hồi bỗng nghe thấy có người gọi tên anh ta, là tiếng từ bên ngoài truyền tới.
Anh ta đáp lại mấy tiếng, giọng nói đang gọi tên anh ta vẫn cứ tiếp tục gọi, xuất phát từ tò mò, anh ta rời khỏi khu dân cư, đi đến hướng giọng nói kia truyền đến.
Rời khỏi khu dân cư, quẹo trái là một con hẻm tối đen tĩnh mịch, hai bên là những cây cổ thụ cao vút chi chít cành lá như cái ô, gió vừa thổi qua thì xào xạc ra tiếng.
Con hẻm kia không có ai, Tạ Ngạn Vinh theo giọng nói đi về phía trước, chuyện kỳ quái là đến khi anh ta đi đến được nơi phát ra tiếng nói thì chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Anh ta đứng dưới một gốc cây đại thu cao to chót vót, đột nhiên, một giọt chất lỏng lạnh như băng nhỏ xuống mặt anh ta.
Tạ Ngạn Vinh giật nảy, lau chất lỏng kia đi, bấy giờ cuối cùng mới giật mình nhận ra gì đó, vẻ mặt đầy lo lắng sợ hãi, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Đối diện là một cặp mắt màu lục âm u phát sáng, hung ác đến cực điểm.
Trên cành cây to lớn, thình lình có một con hổ đứng trên đó.
Thân hình con hổ rất lớn, đè nặng đại thụ khiến cành cây vang lên tiếng “răng rắc”, tứ chi to khỏe, vuốt như móc sắc, vẻ mặt hung tợn đáng sợ, dán mắt chằm chằm vào anh ta, há miệng, vậy mà đang gọi tên anh ta.
Tuy khi đó anh ta còn nhỏ, nhưng cũng biết hổ không nói tiếng người, lập tức sợ hãi đến mức hai mắt mở to, mặt trắng hếu, chạy về hướng khu dân cư, vừa chạy vừa hét “Bà nội cứu con”.
Nhưng hổ chạy nhanh hơn anh ta tưởng tượng nhiều, nó đứng trên cành cây, khom người nhảy lên một cái, phóng thẳng về phía anh ta.
Tạ Ngạn Vinh hoảng quá, ngã nhào lên mặt đất, tay va phải đá nhọn chảy máu.
Ngửi được mùi máu, hổ lại càng nóng ruột hung tàn hơn, vươn móng vuốt sắc nhọn ra thình lình đánh về phía anh ta.
Thân hình con hổ khỏe mạnh, lớn gấp đôi hổ bình thường, Tạ Ngạn Vinh còn chưa cao bằng chân nó, vốn dĩ chẳng có lực để đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đến gần.
Nhưng tất cả mọi chuyện trong tưởng tượng còn chưa xảy ra, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một chàng trai mặc áo đỏ đột nhiên xuất hiện, đánh lùi con hổ kia.
Đối phương đánh lùi hổ, còn ôm anh ta từ trên mặt đất dậy, bảo Tạ Ngạn Vinh gọi mình là “anh” là được.
Mục Hưu rất đẹp, khí chất ôn hòa, khuôn mặt vô cùng lừa tình, tư thế oai hùng giáng từ trên trời xuống đuổi hổ dữ đi, đối với Tạ Ngạn Vinh chưa đầy bảy tuổi mà nói, gã giống như thần linh vậy.
Sau này Mục Hưu cũng thường xuyên xuất hiện chơi cùng anh ta, mua đồ ngon cho anh ta, quan hệ hai người ngày càng gần gũi, Tạ Ngạn Vinh cũng ngày càng tin tưởng gã hơn, còn tặng vòng cổ mà bà nội tặng anh ta nhân dịp sinh nhật cho đối phương nữa, đó là món đồ có giá trị nhất trên người anh ta.
Ai ngờ đâu sau đó, Mục Hưu tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian, anh ta đi đâu cũng không tìm thấy đối phương nữa, khi đó Tạ Ngạn Vinh không hề nghĩ rằng đối phương đến là có mục đích khác, anh ta chỉ lo cho Mục Hưu thôi, sợ gã đã xảy ra chuyện gì rồi, còn kéo bà nội đi báo cảnh sát nữa, khi đó anh ta mới phát hiện, anh ta vẫn luôn gọi Mục Hưu là “anh”, đến cả tên của đối phương còn chẳng biết.
Trên đỉnh núi, bên ngoài pháp trận giam cầm Tạ Ngạn Vinh, vẻ mặt Mục Hưu đầy bình tĩnh, giải đáp thắc mắc của anh ta: “Đã từng nghe nói về Kiến Mộc chưa? Thời thượng cổ, Kiến Mộc là thần thụ, đứng thẳng chọc trời ở Đô Quảng Chi Dã, có thể thông thiên địa, chúng thần từ trên xuống dưới.
Đáng tiếc thay, khi Chuyên Húc tại vị lại phái Trọng, Lê đi phá hủy thần thụ.
Nhưng bọn tôi lần theo dấu vết nhiều năm, phát hiện Kiến Mộc vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan khỏi đất trời, hồn phách của nó còn lưu lại, đã đưa vào luân hồi rồi.
Bọn tôi muốn thực hiện được kế hoạch thông thiên thì phải tìm được Kiến Mộc.
Trước khi gặp cậu, tôi đã đi qua rất nhiều nơi, đều là để tìm chuyển thế của Kiến Mộc.
Tôi là Câu Vong, là mộc thần, quản lý sự sinh trưởng của cây cối, đương nhiên cũng có thể cảm ứng được Kiến Mộc.”
Mặt Tạ Ngạn Vinh đầy vẻ không thể tưởng tượng được, lại thấy hoang đường nực cười: “Ý của anh là, tôi chính là Kiến Mộc?”
“Đúng, để tìm được cậu, tôi đã phải hao tổn rất nhiều tâm huyết, khi đó nhìn thấy cậu, tôi chợt thấy vô cùng thân thiết.
Không phải cậu muốn biết tại sao tôi lại cứu cậu sao? Nguyên nhân đơn giản lắm, đó chỉ là một bài thử thôi, tôi chỉ đường cho hổ, sau đó mượn nó để cứu cậu, tranh thủ nhận được sự tin cậy của cậu, sự thật chứng tỏ hiệu quả của biện pháp này không tệ.”
“Cậu cũng không cần thấy buồn đâu, có thể ra sức giúp cho kế hoạch của bọn tôi, cậu nên thấy vinh hạnh.”
Tạ Ngạn Vinh chả muốn nói chuyện với gã nữa, thầm nghĩ, hừ, nếu đây thật sự là vinh hạnh, ai muốn lấy thì lấy đi giùm.
Vẻ mặt Mục Hưu đanh lại, ra tay thi triển pháp thuật, gã vốn là mộc thần, cây cối nảy mầm và sinh sôi trong lòng bàn tay, lúc này cũng có làn khói xanh lục quấn quanh bàn tay, liên tiếp tuôn về phía Tạ Ngạn Vinh, nhanh chóng bao kín lấy anh ta, bên trong làn khói xanh, không thể thấy rõ nổi bóng người.
Duy chỉ có Tạ Ngạn Vinh biết rõ, anh ta đột nhiên không thể khống chế được có thể mình nữa, não bộ vẫn tỉnh táo, nhưng đã mất đi sự kiểm soát đối với thân thể.
Một luồng năng lượng lạnh lẽo vây quanh anh ta, anh ta không ngừng vươn cao lên như cây cối đâm chồi nảy mầm, trong quá trình này, bởi vì dù gì thì anh ta cũng là xác phàm, thân thể bị cưỡng ép xé toạc không ngừng, lại được khép liền không ngừng dưới năng lượng cường đại của đá ngũ sắc.
Trong sự chồng chất vô hạn của quá trình xé rách và khép liền, tầm mắt của anh ta càng ngày càng cao lên, thứ có thể nhìn thấy được cũng càng ngày càng nhiều, xung quanh là các tầng mây lượn quanh, khi nhìn xuống dưới, mặt đất như bị giẫm nát dưới chân mình.
*
“Uỳnh ——”
Toàn ngọn núi đột nhiên rung chấn kịch liệt, vô số đá tảng không ngừng lăn xuống từ trên đỉnh núi.
Cơ thể Tiêu Chước ngả nghiêng, được Trịnh Kình đưa tay đỡ, sau đó cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Chỉ thấy trên đỉnh núi, không biết từ khi nào đã có một cây thần khổng lồ đột ngột mọc lên từ mặt đất, cây rất to lớn, ước chừng mười người mới ôm hết, ngọn cây chọc trời, khó mà thấy rõ.
Bộ rễ của cây thần cũng cắm sâu vào chân núi, đến mức ở chỗ mà họ đang đứng, cũng vì bị cắm rễ mà cây cối đổ sụp mãnh liệt, đất bị rễ cây gấp khúc chia nứt ra, nhiều chỗ cũng không chịu nổi lực mạnh, đất bùn đá vụn rơi xuống liên tiếp như mưa.
“Là Tạ Ngạn Vinh…” Tiêu Chước ngẩng đầu, giống như đã cảm ứng được gì, nhìn cây thần kia trố mắt nói.
Cậu đã từng nghi ngờ thân phận của Tạ Ngạn Vinh, dù sao đối phương là loài người nhưng lại nhớ rõ kí ức lúc hồn phách rời thân, lại còn nhìn thấy được quỷ hồn, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới việc Tạ Ngạn Vinh lại là Kiến Mộc.
“Phải mau ngăn Xi Vưu lại.” Vẻ mặt Trịnh Kình nghiêm túc cứng lại.
“Cứ thế thì tai họa từ thượng giới sẽ đổ xuống theo Kiến Mộc, tràn vào vào nhân gian.”
Lời anh vừa dứt, trước mặt bèn xuất hiện mấy bóng người.
Tuyên Dung đứng đầu, nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình lại nhớ đến chuyện mình bị đùa giỡn, đáy mắt toàn là uất hận, hung tợn nói: “Muốn đi lên thì bước qua xác bọn tôi rồi hẵng nói!”
Nói xong thì cùng mấy tên cường tráng tay cầm búa kích tấn công về phía Tiêu Chước và Trịnh Kình.
Trên đỉnh núi, Kiến Mộc chọc sâu vào tầng mây, đứng vững ở đó, tựa như một cột thần chống trời, trông rất chấn động hùng tráng, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể nhìn thấy bên trong tầng mây, lờ mờ có một luồng sương mù màu đen dày đặc hiện ra, phóng nhanh xuống theo thân cây cao vút khổng lồ của Kiến Mộc, nháy mắt đã bao trùm Kiến Mộc, khiến cho vỏ ngoài Kiến Mộc khổng lồ biến thành một màu đen tối đặc.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn thấy cảnh này, mặt trầm như nước, nhận ra đại nạn sắp tới, cảnh tượng mà Bạch Trạch tiên đoán e là sẽ nhanh chóng kéo tới, nhân gian cũng sẽ hóa thành địa ngục đầy ác mộng.
“Đánh nhanh thắng nhanh đi.” Cậu nhìn sang Trịnh Kình.
Trịnh Kình rút trường kiếm ra, nghiêm túc gật đầu.
*
Trên đỉnh núi, Xi Vưu ngẩng đầu, phấn khích kích động nhìn những tai họa đang ùn ùn kéo xuống, giang tay thành tư thế hoan nghênh thành kính nhất, cao giọng nói: “Giáng xuống đi, giáng xuống hết đi! Đây sẽ là lãnh địa mới của chúng mày, cho đám nhân loại ngu xuẩn này một bài học đau đớn đi, tùy ý cướp đoạt, xâm chiếm đi! Từ giờ trở đi, thời đại của nhân tộc đã qua rồi, yêu tộc chúng ta sẽ lại vinh quang như ngày ấy, mà chúng mày, cũng chính là chiến sĩ trung thành nhất của tao.”
“Tao sẽ xây dựng lại bộ lạc Cửu Lê ngay trên cố hương này, nhân loại tự xưng là con cháu Viêm Hoàng, tao phải giẫm đạp bọn họ hoàn toàn dưới chân mình, mặc cho tộc Cửu Lê bọn tao giày xéo, nô dịch…”
Lời ngạo mạn điên cuồng của gã ta vừa nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, cúi đầu, nhìn thấy một thanh trường kiếm đâm xuyên bụng mình, mũi kiếm xuyên qua người chĩa ra, máu đen nhuộm dần, nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Mơ đẹp đấy.” Tiêu Chước đứng cạnh Trịnh Kình, lạnh lùng chế nhạo lời phát ngôn khi nãy của Xi Vưu.
Xi Vưu sợ hãi tột cùng, khuôn mặt đầy vẻ khó tin và căm phẫn không cam lòng: “Không thể nào, chúng mày đến từ khi nào? Sao tao không cảm nhận được? Tao âm mưu lâu như thế rồi, không thể nào lại thất bại như thế được, tao không cam lòng!”
“Không cam lòng thì làm được gì?” Giọng Trịnh Kình lạnh lùng, vừa nói vừa rút kiếm ra, rồi lại hung bạo đâm vào: “Dã tâm này của mày, vẫn nên giữ lại để nói với tộc Cửu Lê dưới suối vàng đi.”
Đại nghiệp Xi Vưu chưa thành, sao gã ta có thể cam tâm bỏ mạng như vậy được, gã ta vùng lên muốn phản kích, nhưng gã ta đã bị phong ấn nhiều năm rồi, thực lực không còn như trước nữa, căn bản không thể làm đối thủ của Tiêu Chước và Trịnh Kình được, nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất.
Tiêu Chước lạnh lùng nhìn Xi Vưu, lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa mạnh, lập tức bao trùm Xi Vưu như một quả cầu lửa thật lớn.
Lửa của Hống có thể thiêu rụi mọi thứ trên thế gian, Xi Vưu đương nhiên cũng không là ngoại lệ, gã ta vùng vẫy, lăn qua lật lại, nhưng làm thế nào cũng không dập tắt ngọn lửa kia được.
Những chỗ bị lửa thiêu đều hóa thành hư vô, dường như cả linh hồn cũng tiêu tán đi.
Bên trong quả cầu lửa truyền ra tiếng cười lớn không cam lòng, ngang ngược mà điên cuồng của Xi Vưu: “Cho dù giết được tao thì sao? Chúng mày vẫn không thay đổi được kết cục đâu, trễ rồi, mọi thứ đã trễ rồi, từ giờ trở đi, mọi chuyện vẫn sẽ phát triển theo những gì tao sắp đặt, tai họa từ thượng giới vẫn theo Kiến Mộc giáng xuống nhân gian, nhân loại vẫn sẽ diệt vong…”
Tiếng hét của gã ta dần lắng lại, Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn quả cầu lửa đang nhỏ lửa dần, rõ ràng lần này Xi Vưu thật sự tiêu vong triệt để rồi.
Chỉ là cục diện hỗn loạn mà gã ta gây ra vẫn còn đang tiếp tục diễn ra, tình thế nguy cấp, giống như những gì Xi Vưu nói, đại cục đã định, không ai có thể ngăn cản mọi chuyện nữa, tai họa nhất định sẽ giáng xuống nhân gian, từ nay về sau mọi thứ cũng sẽ theo đó mà chuyển biến.
“Ai bảo không có cách giải quyết chứ?” Tiêu Chước nhìn Kiến Mộc khổng lồ to lớn trước mắt mình, khẽ thì thào.
Dưới gốc Kiến Mộc đã có tai họa tản đi khắp nơi thâm nhập vào nhân gian, hoặc lặng lẽ hoặc điên cuồng gào thét.
Nhưng những thứ đó chỉ là số ít, trên ngọn Kiến Mộc, kế bên tầng mây, tai họa phần lớn tuôn ra từ nơi đó, hình thành những tầng mây đen xì, khí thế dồi dào mà xuôi theo Kiến Mộc đi xuống.
Đó là một lực lượng khổng lồ tà ác, sát khí nặng nề, một khi đã thâm nhập vào nhân gian, hậu quả không thể lường nổi.
Ngay lúc này, điện thoại của Trịnh Kình vang lên, sau khi nhận cuộc gọi, phát hiện là Chúc Dư gọi tới.
“A lô, đội trưởng Trịnh, anh và cậu Tiêu đang ở trên núi đúng không? Tôi và các yêu quái khác đang gấp rút trên đường đến hỗ trợ, tình hình bây giờ ra sao rồi? Giờ trên đường đi nơi nào nơi nấy đều hỗn loạn, không biết tai họa phóng từ đâu ra rất nhiều, chui vào thân thể loài người, khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, giao thông gần đây đình trệ cả, bọn tôi chỉ có thể dùng yêu pháp để chạy sang bên đó thôi… A lô, thanh tra Trịnh, anh có còn nghe không vậy?”
Tiêu Chước đứng cạnh Trịnh Kình, đương nhiên cũng nghe rõ hết những lời trong điện thoại.
Nghe xong, cậu bỗng bước về trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn Kiến Mộc cao không thấy ngọn kia, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ và quyết tâm.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, đáy lòng Trịnh Kình đột nhiên dâng lên một dự cảm rất xấu, anh hỏi Tiêu Chước: “Chẳng lẽ em đã nghĩ ra biện pháp gì rồi sao?”
Tiêu Chước im lặng vài giây, ánh mắt luyến tiếc nhìn Trịnh Kình, như đang từ biệt anh: “A Kình, không còn thời gian nữa, không thể để đám tai họa này tràn vào nhân gian.”
Tai họa tràn vào nhân gian là chuyện trăm hại không có lợi đối với Yêu Tộc, Xi Vưu không hiểu được đạo lý này, nhưng bọn họ hiểu rõ.
“Anh biết.” Dự cảm bất an trong Trịnh Kình càng dâng lên mạnh mẽ hơn, tắt điện thoại, cố gắng trấn tĩnh nói: “Nhưng em đừng nghĩ quẩn gì hết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách…”
“——Tiêu Chước!”
Lời Trịnh Kình còn chưa nói hết, Tiêu Chước đã vận yêu lực đẩy mạnh anh ra xa, sau đó hóa thành nguyên hình, quyết đoán phóng về phía Kiến Mộc.
Mục Hưu vẫn cảnh giác đứng cạnh Kiến Mộc, thấy cảnh đó vội vàng muốn ngăn Tiêu Chước, nhưng gã lại không phải đối thủ của Tiêu Chước, trực tiếp bị quạt văng ra ngoài, chỉ có thể vừa tuyệt vọng vừa bất lực trơ mắt nhìn Tiêu Chước đâm đầu về phía Kiến Mộc.
“Không được!” Giây sau đó, Trịnh Kình hóa thành cự long, bóng dáng nháy mắt xuất hiện bên cạnh Kiến Mộc: “Em không thể làm thế được.
Chước Chước, em không thể bỏ anh lại được.”
Anh muốn kéo Tiêu Chước ra, nhưng lại đụng phải kết giới đối phương thi triển.
Trong kết giới, Tiêu Chước đã hóa thành hống xoay đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy bi thương sâu đậm, cậu mở miệng, nói “Xin lỗi”.
Trịnh Kình nhìn cảnh này gần như phát điên, đau đớn mãnh liệt quấn chặt lấy anh, anh dùng sức tông vào kết giới hết lần này đến lần khác, ngọn núi bị chấn độnh không ngừng lắc lư, đá vụn ào ào lăn xuống.
Trong cơn hoảng hốt, anh chợt thấy cảnh tượng này cực kì quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi, cũng là tình cảnh như này, cũng là sự bất đắc dĩ, không thể làm gì này.
Trong đầu anh lướt qua rất nhiều cảnh tượng và kí ức xa lạ, cuối cùng những chi tiết ấy hợp nhất thành một chỉnh thể.
Lúc này anh mới bừng tỉnh, hóa ra đó chính là kí ức trong quá khứ của anh.
Rốt cuộc anh cũng nhớ ra tướng mạo của Canh Thần, đối với anh mà nói, Canh Thần như cha, là đại yêu mà anh tôn kính nhất.
Nhưng sau đó, Canh Thần cứu một yêu quái trẻ tuổi về, cả ngày đều giữ nguyên hình người, không biết sao lại không muốn hóa thành nguyên hình.
Anh rất không thích yêu quái tên Tiêu Chước kia, đối phương lúc nào cũng bắt nạt, trêu ghẹo anh, còn cười nhạo anh không có yêu đan, bảo anh xấu.
Nhưng sau này Canh Thần mất, cũng là yêu quái đáng ghét đó luôn ở cạnh anh, chăm sóc anh, còn dạy anh cách dung hợp yêu đan.
Ngoài mặt Tiêu Chước hung hăng, nhưng khi biết anh bị yêu quái khác bắt nạt, nhất định sẽ nhanh chóng báo thù cho anh, cậu còn chạy tới hang động của rồng khác để trộm châu bảo, trộm xong lại bỏ vào hang động của anh, còn không thừa nhận là mình đã bỏ vào.
Anh dần dần phát hiện, Tiêu Chước chỉ ra vẻ hung hăng, đối xử không tốt với anh thôi, nhưng thật ra cậu rất quan tâm anh, còn lặng lẽ học cách chăm trẻ với mấy yêu quái có con khác, ngoài miệng thì hung dữ bảo muốn nuôi anh lớn để ăn, nhưng thực tế lại không nỡ để anh gặp bất kỳ oan ức nào.
Kể cả lúc thiên đạo đánh xuống trừng phạt, cũng không quên sắp xếp anh, bảo Lục Ngô đưa anh đến núi Côn Lôn tránh nạn.
“Đây là cách duy nhất.” Giọng của Tiêu Chước mờ mịt vang lên: “Chỉ có em mới có thể ngăn tất cả mọi chuyện này.”
“Không ——!!!”
Trịnh Kình mạnh liệt dùng sức tông vào kết giới, vảy rồng bật ra, máu tươi nhanh chóng lan đỏ thân rồng.
Cùng lúc anh phá vỡ được kết giới, cuồng phong lấy Kiến Mộc làm trung tâm mà quét mạnh ra bốn phía, cũng đẩy văng Trịnh Kình ra ngoài.
Kiến Mộc bị sức mạnh dồi dào của Tiêu Chước rầm rầm tông gãy, đứt thành hai khúc giữa không trung, ngọn cây quấn mây, phần dưới cắm rễ xuống đất.
Theo tiếng động lớn, vòm trời tầng mây đảo loạn, âm thanh chấn động vang khắp chân trời, giống như trời sập vậy.
Núi cao cũng chấn động kịch liệt, đá vụn liên tiếp lăn xuống, gần như sụp đổ.
Dưới tầng mây, rất nhiều tai họa cuồn cuộn khổng lồ từ Kiến Mộc giáng xuống lơ lửng trên không, sau khi Kiến Mộc bị gãy, bọn chúng không thể theo xuống nữa, chỉ có thể vừa hung tợn vừa không cam lòng nhìn xuống nhân gian, giống như một con mắt màu đen thật lớn.
Giây sau đó, Kiến Mộc đột nhiên bị bao trùm trong lửa lớn, cho dù là phần cắm rễ ở chân núi hay phần vẫn còn rủ trên tầng mây, đều dần dần hóa thành hư vô dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa mãnh liệt.
Cảnh tượng này vô cùng chấn động, ngọn lửa nhuốm lấy mây trông giống như lửa trời, chiếu sáng khắp không trung như ban ngày.
Theo ngọn lửa thiêu cháy, những tai họa ở trên Kiến Mộc cũng phát ra tiếng gào rú tê liệt thống khổ, trong sự bất an và oán hận cực độ dần dần chìm vào tĩnh lặng.
Chúc Dư và các yêu quái khác vừa đến sườn núi thì sự chấn động khủng bố kia đã bắt đầu, cả ngọn núi cao đổ sụp hơn phân nửa, bọn họ lập tức nhận ra đã có chuyện lớn xảy ra, vội vàng tăng tốc chạy lên đỉnh núi.
Lúc tới đỉnh núi, chỉ thấy mỗi Trịnh Kình đứng cạnh đống hoang tàn, sống lưng thẳng tắp, đứng yên không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng và tan vỡ trong lòng anh.
Chúng yêu nhìn nhau, không dám nhiều lời, cuối cùng vẫn là Chúc Dư đến hỏi: “Đội trưởng, cậu Tiêu đâu? Sao không thấy cậu ấy?”
Trịnh Kình quay lưng về phía bọn họ, trước mắt là hố sâu do Kiến Mộc bị thiêu hủy tạo thành, dưới đáy hố không có gì cả.
Anh vẫn rũ mắt nhìn kỹ đáy hố, vẻ mặt trông có vẻ không có gì khác lạ, nhưng trên mặt đọng lại mấy giọt nước mắt, tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, vết thương trên mặt rất sâu, máu không ngừng chảy.
Anh vẫn không trả lời câu hỏi của Chúc Dư, sống lưng cứng đờ đứng cạnh cái hố, cứ yên lặng như thế mà nhìn chăm chú thật lâu thật lâu, sau đó mới vừa tuyệt vọng vừa đau khổ cùng cực xoay người lại.
Mấy ngàn năm trước, anh từng trơ mắt nhìn Tiêu Chước suýt nữa mất mạng vì lôi kiếp trước, ngàn năm sau, tất cả mọi chuyện lại tái diễn lần nữa.
Tim anh như bị vạn mũi tên xuyên thủng, rồi lại bị bóp nát thêm lần nữa, có lẽ là đau đớn cùng cực rồi nên lại thấy hơi chết lặng, chỉ thấy tâm như tro tàn, mọi thứ đều mất ý nghĩa.
Nhưng ngay lúc ấy, các yêu quái và Chúc Dư đột nhiên nhìn đằng sau anh, lộ ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Trịnh Kình không dám nghĩ nhiều, sợ hy vọng hụt hẫng, không dám quay đầu, chỉ có bàn tay đang nắm chặt như đang chờ đợi gì đó, hơi run rẩy.
Cho đến khi anh nghe thấy phía sau có người gọi mình, giọng nói non nớt mà quen thuộc: “A Kình, mau giúp em với.”
Là giọng của Tiêu Chước.
Trịnh Kình nghe thế thì vui mừng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh hố đất, có một con thú nhỏ nhỏ tí xíu cả người đen kịt đang khó nhọc cố gắng leo lên từ đáy hố.
Chỉ là tay cậu ngắn, cái hố kia lại rất sâu, leo lên rất gian nan.
Ngoài ra, cậu còn cẩn thận nắm một vốc đất trong lòng bàn tay.
Trên vốc đất ấy là một mầm cây nhỏ đang nảy chồi.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...