Rất lâu trước đây, Tiêu Chước đã từng cứu một đôi vợ chồng.
Đôi vợ chồng kia bị đuổi ra khỏi bộ lạc, trên người đầy vết thương, dường như đã tới bước đường cùng, còn sắp bị đàn dã thú ăn thịt.
Lúc ấy cậu không đành lòng nên đã hiện thân cứu hai người họ.
Khi đó hai vợ chồng nọ còn ôm một đứa trẻ sơ sinh, kích động quỳ xuống bài lạy, nói muốn tạ ơn cậu.
Tiêu Chước thấy họ cũng không có gì đền đáp cậu cả nên đã yêu cầu họ nhớ kĩ những gì họ đã thấy, sau đó vẽ lại, thỉnh thoảng thờ cúng mình là được.
Mặc dù sự tôn thờ của con người rất tầm thường, nhưng đức tin cũng có thể làm tăng sức mạnh của yêu quái.
Lúc ấy cậu cũng không mong đợi gì, dù sao con người cũng hay thay đổi, có lúc còn đạo đức giả.
Nhưng cậu không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy con cháu của cặp vợ chồng kia vẫn giữ lời.
Một lúc sau, bà cụ chậm rãi bưng cốc nước ra.
Tiêu Chước đi đến nhận lấy rồi ngồi xuống nghe bà cụ kể: “Cháu tôi là cảnh sát.
Từ nhỏ nó đã là một người tốt, rất yêu thích chính nghĩa.
Tôi cũng rất kiêu ngạo vì nó.
Nhưng một tuần trước, sau khi nó nhảy xuống nước cứu một cô gái tự tử thì rơi vào hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh lại, hiện nó vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
Bệnh viện đã kiểm tra tất cả phương diện nhưng không tìm ra nguyên nhân khiến nó hôn mê.
Mọi người đều nói nó đã thành người thực vật, rất khó tỉnh lại.
”
Bà lão vừa nói vừa yên lặng lau nước mắt: “Cháu của tôi con trẻ, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, sao có thể trở thành người thực vật được chứ? Tôi rất thương nó.
Cha mẹ nó mất sớm, tôi nuôi nó từ nhỏ, nó đã phải chịu rất nhiều cực khổ, bao nhiêu năm qua tôi với nó nương tựa vào nhau mà sống, nếu nó xảy ra chuyện gì tôi biết sống làm sao đây? Hiện tôi chỉ mong nó sớm ngày tỉnh lại, đừng để cho bà già này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nếu cậu có thể giúp nó, cậu muốn gì tôi cũng làm.”
Bà cụ nước mắt lưng tròng, vừa buồn bã vừa đau khổ, rõ ràng đã vô cùng tuyệt vọng, bà biết rõ Tiêu Chước chỉ là một người xa lạ có thể chẳng giúp được gì, nhưng không có cách nào chỉ biết nắm chặt lấy hy vọng duy nhất.
Tiêu Chước không quá hiểu được tình cảm của loài người.
Dù sao cậu cũng do trời sinh đất nấng, từ bé chưa gặp cha mẹ bao giờ.
Tuy rằng sau này có sống chung với con người và yêu quái một thời gian nhưng vẫn không có được tình cảm phong phú như con người.
Cuộc đời của yêu quái quá tẻ nhạt, nên không thể hiểu được nỗi đau khi mất đi.
Tình cảm là đặc quyền của con người, không chỉ giúp họ biết được thế nào là hạnh phúc mà còn khiến họ đau khổ tột cùng.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tiêu Chước cam đoan nói.
Muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, Tiêu Chước hỏi rõ bệnh viện nơi cháu bà lão đang ở và con sông anh ta đã cứu cô gái kia rồi đứng dậy chào bà đi đến bệnh viện.
Ban đêm, đèn của bệnh viện vẫn sáng, người ra vào tấp nập, những gương mặt mang đầy vẻ lo lắng, mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Tiêu Chước tạo một kết giới để tránh bị con người phát hiện, sau đó đi theo một cô y tá đi vào phòng chăm sóc đặc biệt mà cháu bà cụ đang nằm.
Phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có thể nghe thấy tiếng người qua lại thỉnh thoảng vang lên.
Y tá treo chai nước lên, ghi lại dữ liệu thể chất của bệnh nhân, sau đó bước ra khỏi phòng, để lại Tiêu Chước một mình với người đàn ông nằm bất tỉnh trên giường.
Thông tin của người đàn ông được dán phía trên giường bệnh, anh ta tên Tạ Ngạn Vinh, năm nay 24 tuổi.
Tạ Ngạn Vinh mặc quần áo bệnh nhân, yên lặng nằm ở đó, sắc mặt anh ta tái nhợt không một chút máu.
Đầu ngón tay Tiêu Chước khẽ chạm vào lông mày của Tạ Ngạn Vinh.
Thoạt nhìn, anh ta có vẻ như bị hôn mê, bệnh viện không thể tìm ra bất kỳ vấn đề nào ở cơ thể anh ta là chuyện rất bình thường.
Bởi vì Tiêu Chước phát hiện ra Tạ Ngạn Vinh thực sự không sao cả, chỉ là anh ta đã bị đoạt mất hồn rồi.
Nếu không tìm thấy hồn của Tạ Ngạn Vinh thì anh ta sẽ cứ ngủ như vậy, cuối cùng sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được.
Muốn tìm được hồn của anh ta, Tiêu Chước nghĩ đến con sông, nơi mà Tạ Ngạn Vinh đã cứu cô gái kia.
Cậu quyết định tới con sông đó xem tình hình trước.
Trong lúc y tá vào thay nước, bóng dáng Tiêu Chước thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất.
Trên hành lang, một cô ý ta trẻ vô tình đụng phải Tiêu Chước khiến cô đột nhiên sững người nói: “Kỳ lạ, sao tôi cảm thấy như có người vừa đi qua, còn huých tôi một cái nữa?”
Cô ta vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, nhưng trên hành lang trống không, không một bóng người.
“Em bị ảo giác rồi?” Y tá còn lại cười, không để ý nói: “Trên hành lang trừ chúng ta ra làm gì còn có ai?”
Cô y tá trẻ gật gật đầu: “Đúng vậy.
Có lẽ do em buồn ngủ quá.
Tối nay tan làm về em sẽ đánh một giấc thật ngon mới được.”
Cô thầm quyết định đêm nay nhất định không được thức khuya xem phim nữa, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, thậm chí sẽ sinh ảo giác.
Tiêu Chước cũng không biết chuyện cậu gây ra, cậu đi theo con đường mà bà cụ đã chỉ trước đó, nhanh chóng đến con sông bên cạnh thành phố.
Con sông rộng lớn chảy qua thành phố Hải, rồi uốn lượn chảy về phía xa.
Để thuận tiện cho sinh hoạt của người dân, người ta làm đường dọc theo bờ sông, công viên của được dựng lên hai bên bờ nhằm phục vụ vui chơi giải trí.
Gió đêm thổi vào từ lòng song từ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lúc Tiêu Chước đến nơi đã hơn mười một giờ, trên bờ sông đã không còn một bóng người.
Cậu đi dọc theo cầu thang của bờ kè đi xuống dưới, đến sát mé sông mới dừng lại.
Nước sông trong veo, gió thổi nhẹ làm cho mặt sông hơi gợn sóng.
Tiêu Chước để sợi tóc của Tạ Ngạn Vinh mình mang theo vào lòng bàn tay rồi cứ thế để cả bàn tay chìm xuống nước.
Lúc đầu dòng sông vẫn yên lặng không có gì bất thường, nhưng một lúc sau, một vòng xoáy cực lớn đột nhiên cuộn lên ở giữa, sau đó từ đáy sông một bóng người nổi lên.
Người đàn ông có mái tóc ngắn, khuôn mặt dại ra.
Anh ta mặc một chiếc áo phông xám quần tây đen, trông giống hệt Tạ Ngạn Vinh đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Tiêu Chước gọi: “Tạ Ngạn Vinh?”
Nghe thấy tiếng gọi Tạ Ngạn Vinh như tỉnh lại.
Anh ta bối rối nhìn Tiêu Chước: “Cậu là ai?”
“Là người đang tìm anh.” Tiêu Chước nói: “Anh tên Tạ Ngạn Vinh năm nay 24 tuổi là một cảnh sát, trước đó anh đã cứu một cô gái tự tự ở dưới sông này nên đã đánh mất hồn phách mình ở dưới nước.
Cha mẹ anh đã qua đời từ sớm, từ nhỏ anh đang sống với bà nội…”
“Anh còn nhớ không?”
Theo lời của Tiêu Chước Tạ Ngạn Vinh nhớ lại, kí ức lũ ùa về.
Nghĩ tới những chuyện đã qua mà sợ hãi.
“Tôi… Tôi vẫn chưa chết?”
“Bây giờ thì chưa.”
“Bà nội tôi có khỏe không?”
“Bà ấy vẫn ổn nhưng rất lo lắng cho anh.”
Tạ Ngạn Vinh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tiêu Chước.
Tiêu Chước mặc một chiếc áo choàng trắng sạch sẽ, tóc dài buộc sau đầu, vừa đẹp trai vừa toát lên khí chất thần tiên.
Anh ta không nhịn được hỏi: “Vậy còn cậu? Làm sao cậu có thể nhìn thấy tôi? Cậu là thần à?”
Tiêu Chước ngây ngốc cười một tiếng, lắc đầu không trả lời Tạ Ngạn Vinh: “Đã muộn rồi, anh về với chính mình đi.”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Tạ Ngạn Vinh cung kính cúi đầu chào Tiêu Chước rồi cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Cậu không muốn cho tôi biết tên cũng không sao.
Nếu có thể gặp lại cậu, tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Tiêu Chước không nói nhiều về chuyện này, bởi vì cậu biết rất rõ rằng khi Tạ Ngạn Vinh tỉnh dậy, anh ta sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra lúc linh hồn bị chia cắt.
Hồn phách của Tạ Ngạn Vinh quay trở về với thân thể.
Tiêu Chước cũng rời khỏi bệnh viện.
Một lúc sau, y tá chăm sóc Tạ Ngạn Vinh mở cửa vào đo nhiệt độ cơ thể của Tạ Ngạn Vinh và kiểm tra các dấu hiệu thể chất của anh ta như ngày thường, đột nhiên phát hiện ngón tay của Tạ Ngạn Vinh hơi cử động.
Cô vui mừng, vội vàng bấm chuông ở đầu giường nói: “Bệnh nhân đã tỉnh, nhanh lên, nhanh chóng thông báo cho chủ nhiệm Trần.”
Tạ Ngạn Vinh đã hôn mê gần một tuần, lúc kiểm tra không thấy bất thường gì.
Lúc này tự nhiên lại tỉnh dậy thật sự là kì tích.
Trong một căn phòng ở tiểu khu nọ vẫn còn sáng đèn, một bà lão đang ngồi bên giường, ôm tấm ảnh của Tạ Ngạn Vinh khóc.
Xung quanh im lặng, chiếc điện thoại cũ bà đặt trên bàn cạnh giường đột nhiên đổ chuông.
Bà cụ run run trả lời điện thoại, nghe xong lời của đầu dây bên kia bà vui mừng đến bật khóc: “Được, được.
Bà, bà không sao, mọi chuyện đều ổn cả.
Cháu chờ ở đấy, bà đến ngay.”
Bà cúp máy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, dường như bà nhớ ra điều gì đó, vội quay lại, thành kính thấp một nén hương cho bức chân dung.
*
Công việc của Trịnh Kình rất bận, sau hôm đó hai đêm liền anh đều không về.
Ngày thứ ba, Tiêu Chước nhận được điện thoại gọi đến biệt thự, thông báo thủ tục đã hoàn tất, hôm nay cậu có thể đến Cục quản yêu làm việc.
Người gọi điện đến là Chúc Dư, anh ta còn cố ý hỏi Tiêu Chước có biết đường không? Nếu không tìm được đường cứ việc nói anh ta tới đón.
Gần đây Tiêu Chước đã học được rất nhiều kiến thức của loài người, cậu tự cho rằng tìm đường cũng không khó nên không làm phiền đến Chúc Dư, nói anh ta không cần đến đón, cậu có thể tự mình tới.
Nhưng lúc thực sự đi, Tiêu Chước nhận ra rằng cậu đã đánh giá thấp sự phức tạp của các tòa nhà và đường xá của con người.
Con đường nào cũng giống nhau, những tòa nhà cũng giống nhau.
Cậu thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Đi vòng quanh một lúc, cậu đi vào một con hẻm, lại vô tình thấy một thông báo tuyển dụng.
Vừa nhìn qua công việc có vẻ rất hấp dẫn, điều quan trọng nhất là không yêu cầu học vấn, có thể chịu khó, chịu khổ, Tiêu Chước tự tin rằng mình có thể chịu khổ.
Cậu nghĩ nhân tiện đến đó phỏng vấn luôn.
Người quản lý phụ trách phỏng vấn vừa nhìn thấy Tiêu Chước đã lập tức lắc đầu: “Chỗ chúng tôi phải chịu sương gió, phải có sức khỏe, cậu như vậy không được đâu, thôi đi tìm việc khác đi.”
“Không sao đâu, tôi làm được.” Tiêu Chước nghiêm túc nói, nhìn thấy trong góc tường có một bể cá, cậu đi tới bê lên.
Cậu không tốn chút sứ nào đã nhấc bể cá lên, còn cười với người quản lý: “Nhìn này, tôi không nói dối phải không? Từ nhỏ tôi đã khỏe mạnh, không ngại gian khổ.
Chỉ vì không ăn nắng mà thôi, việc gì tôi cũng có thể làm.”
Bể cá nặng hơn một trăm kilogram, khi những nhân viên có mặt ở đó nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng sửng sốt, thật sự không ngờ Tiêu Chước trông gầy gò ốm yếu lại khỏe như vậy.
“Đẹp trai quá.” Có người nói với quản lí: “Quản lí, anh tuyển cậu ấy đi, để nhìn cho đã mắt cũng được.”
Quản lý không giấu được vẻ lo lắng, nhìn Tiêu Chước đặt bể cá quý xuống, sau đó nói: “Thôi, thử trước đi.
Thời gian thử việc là bảy ngày.
Nếu làm được thì tiếp tục ở lại.”
Nói xong, anh ta nhìn mái tóc dài của Tiêu Chước: “Nhưng cậu phải cắt tóc đi.
Chúng ta cũng cần phải chú ý đến hình tượng.”
Tiêu Chước gật đầu nói không sao, cậu không có ý kiến gì .
Cậu đã phát hiện ra đàn ông hiện nay không để tóc dài, nhập gia phải tùy tục.
*
Tiêu Chước phỏng vấn xong, lúc bước ra khỏi con hẻm vừa hay gặp Chúc Dư, anh ta đợi cậu rất lâu nhưng không thấy tới nên chạy đi tìm.
Chúc Dư đã làm xong thủ tục nhận chức chỉ cần Tiêu Chước đến nhận diện gương mặt, thêm dấu vân tay là được.
Sau khi làm xong Chúc Dư cố ý mang Tiêu Chước đến khu đặc chiến.
Với tư cách là cố vấn mới của Cục quản yêu, sau này Tiêu Chước chắc chắn phải tiếp xúc với khu đặc chiến này.
Khu đặc chiến nằm ở tầng 10 của tòa nhà.
Tiêu Chước đi theo Chúc Dư, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy một cái bàn gỗ bay về phía họ.
Tiêu Chước phản ứng cực nhanh, cậu nhấc tay lên cản mới không bị cái bàn đập sấp mặt.
Bên trong khu đặc biệt cũng khá rộng, bàn ghế xiêu vẹo, mọi thứ bừa bộn, trần nhà còn rơi mất mấy mảng, bừa bãi tới mức không có chỗ đứng.
Một cô gái mặc váy dài, kéo theo chiếc đuôi cáo đang đuổi theo một người đàn ông to lớn, vừa đuổi vừa chửi, gương mặt cô ta gần như méo xệch: “Lê Hoa Thanh, mày nói lại xem! Mày nói ai lớn tuổi? Ai già? Mày muốn chết đúng không.”
Lê Hoa Thanh bị đuổi đánh cực kì thảm hại, nhưng vẫn không chịu thua vừa trốn vừa cãi: “Tôi nói thật còn gì, chị đã hơn nghìn tuổi rồi còn không phải già là gì? Chị đừng lừa mình dối người nữa.”
Chúc Dư liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Chước, trong lòng hơi xấu hổ, dù sao anh ta cũng là người của Cục tác chiến đặc biệt, đương nhiên cảm thấy mất mặt.
“Hai người bọn họ lúc nào cũng choảng nhau, đội trưởng Trịnh cũng không thường xuyên ở đây, cậu cứ quen dần đi.” Chúc Dư giải thích, anh ta ho khan vài tiếng để thu hút sự chú ý của hai người kia.
Nghe thấy tiếng ho khan, cả Khu đặc chiến lập tức yên lặng.
Người phụ nữ kia vội vàng thu lại cái đuôi xù lên vì tức giận của mình, vuốt lại mái tóc rối bù để trông cho ra dáng phụ nữ.
Người đàn ông kia nhanh nhẹn vỗ vỗ dấu chân trên ống quần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Vị này là Tiêu Chước, vời mới nhận chức Tư yêu.” Chúc Dư giới thiệu.
Sau đó lại giới thiệu cho Tiêu Chước: “Đây là Hồ Uyển Uyển.
Đây là Lê Hoa Thanh.
Còn các thành viên khác đã đi ra ngoài rồi, sau này cậu cứ từ từ làm quen.”
Lê Hoa Thanh và Hồ Uyển Uyển đều biết chuyện của Tiêu Chước.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tiêu Chước là đại yêu rất khó ở chung, không ngờ cậu lại bình dị gần gũi như vậy.
Khó trách Chúc Dư lại trở thành fan của Tiêu Chước, gặp ai cũng khoe.
Sau khi chào hỏi nhau xong Chúc Dư dẫn Tiêu Chước lên tầng 21.
“Văn phòng của cậu ở bên cạnh phòng của đội trưởng Trịnh.
Theo lệnh của đội trưởng Trịnh, mọi thứ trong phòng này đều đã được thay mới.
Nếu có gì cậu thấy không hài lòng hãy nói cho tôi biết.”
Văn phòng trước mặt rất rộng rãi, cửa sổ trải từ trần đến sàn có thể nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Bàn làm việc và máy tính mới tinh, bên cạnh còn có bàn cà phê và ghế sofa, bức tường đối diện còn gắn một chiếc TV màn hình lớn khá sang trọng.
“Tôi không cần những thứ này.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Tôi đã tìm được công việc rồi.”
Cậu hứng thú với con người hơn yêu quái.
Dù sao từ trước đến nay yêu quái cũng không có thay đổi gì nhiều.
Chúc Dư nghe vậy càng kính trọng Tiêu Chước.
Thầm nghĩ đại yêu không hổ là đại yêu, nhanh như vậy đã tìm được công việc rồi.
Không giống như anh ta, trước kia khi anh ta vừa mới tiếp xúc với xã hội loài người, mấy tháng trời anh ta cũng không tìm được công việc, may mà được Cục quản yêu nhận nếu không không biết anh ta đã chết đói mấy lần rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...