Tên Tôi Là Romanov
Ngôi làng nơi chúng tôi dừng chân là làng chính của vùng giáp ranh giữa Đất và Lửa, dưới chân dãy núi phía Tây, tên là Freya. Người dân vùng này đều có chung mái tóc nâu, họ cao lớn, chắc nịch. Họ thân thiện chỉ đường cho chúng tôi tới nhà trọ, đi tới đâu cũng nghe được những câu chào hỏi thân thiện như “Chào mừng tới Freya.” Sẽ chẳng thể nào tìm được một nơi như thế này ở thế kỷ 21 ở thế giới loài người bây giờ.
Xung quanh làng là bờ tường rào bằng đá tảng kiên cố. Làng Freya có tới vài trăm căn nhà đá được xây nép mình trên sườn núi tạo thành hình bán nguyệt. Đường làng không được lát đá như ngôi làng bao quanh Lâu Đài Vàng, mà chỉ là đường đất. Lúc mới vào làng đã có người nói với chúng tôi “ Các bạn may mắn vì đã không tới đây vào mùa mưa, vì lúc đi lại rất khó.”
Chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà có cái biển “Black Inn” treo lơ lửng trước cửa. Ngôi nhà trước mắt tôi to lớn đồ sộ với kiến trúc kỳ lạ. Tôi trừng trừng nhìn quán trọ ba tầng với bao nhiêu là cửa sổ và cảm thấy tim mình chùng xuống. Từ lúc bị Gwen giữ chân nơi cánh cổng khi còn ở điền trang nhà Albot tôi đã tưởng tượng tới cảnh phải đối mặt với những con mắt soi mói của người đời nơi đây. Nhưng giờ đây tôi vẫn chưa sẵn sàng đối diện với chúng.
- Chúng ta sẽ phải ở đây đêm nay sao? – tôi hỏi.
- Sao? Có vấn đề gì với quán trọ này sao? Tớ thấy có chỗ ngủ thay vì ngủ dưới đất là OK lắm rồi – Hazel nói.
- Yên tâm đi! Anh chắc bên trong quán sẽ y như ở “nhà” – Hansel đặt một tay lên vai tôi an ủi.
Nhìn bề ngoài thôi thì quán cũng nom giống một ngôi nhà ấm áp. Nó xoay mặt tiền ra đường cái, hai dãy nhà phía sau chạy suốt ra sau tạo thành hình chữ U.
Cánh cửa quán trọ bỗng bật mở, ánh sáng từ bên trong “chảy” ra ngoài. Một người phụ nữ trung niên, chắc đã qua ngưỡng cửa con số năm, xuất hiện.
- Các vị đây tới thuê phòng! – người phụ nữ đó khẳng định – Mời vào! Mời vào! – Sau đó bà ấy tránh sang một bên để lối đi rộng mở chào đón chúng tôi.
…
Theo chỉ dẫn, tôi và Hansel, Wave và Hazel được xếp chung một phòng vì bị lầm tưởng là cặp đôi. Còn Chris bị bà chủ quán gọi là “kẻ cô độc” nên anh được “đặc cách” ở riêng một phòng. Sau khi Hazel lục tung suy nghĩ của bà chủ quán, cô ấy phát hiện ra người dân ở đây có phong tục “Nam nữ thụ thụ bất thân” rất nghiêm ngặt nên khi thấy nhóm chúng tôi đi với nhau họ đã “tự tiện” ghép đôi. Để tránh hiểm lầm chúng tôi đi theo chỉ dẫn của người làm tới phòng của mình. Nhưng ngay sau khi người đó rời đi tôi chạy tót ngay sang phòng của Hazel ngay bên cạnh, đuổi cổ Wave sang ngủ chung với Hansel.
Tôi và Hazel cùng nhau chứng kiến cảnh Wave bị xua đuổi khi anh dẫn xác tới phòng của Hansel, anh ta chưa kịp nói hết một câu cánh cửa đã đóng lại. Bỏ mặc Wave đứng ngoài ngơ ngác. Khi Wave lê bước tới phòng của Chris, cách đó hai phòng, thì anh được “nhận” ngay câu “Đi chỗ khác đi Wave. Kẻ cô độc tôi đây quen sống một mình rồi!” chỉ sau hai cái gõ cửa.
Sau một hồi thập thò nơi khe cửa, quan sát Wave đi qua đi lại hết gõ cửa phòng Hansel lại đến phòng của Chris tôi và Hazel bắt đầu thấy chán nên đóng cửa, tắt nến lên giường nằm.
- Cậu nghĩ Wave sẽ tìm được chỗ ngủ chứ? – Hazel lo lắng.
- Ý cậu là giường ngủ chứ gì ?! Không được nằm giường thì nằm đất – tôi thản nhiên nói.
- Sao cậu nỡ … - Cô bạn trở mình, quay sang thụi cho tôi một cú đấm vô bắp tay.
- Đáng ghét! Bạn trai cậu chứ bạn trai tớ chắc – tôi gắt.
Tôi đẩy cô bạn ngã phịch xuống sàn gỗ. Hazel suýt xoa cái mông đau trong giây lát rồi nhảy lên giường giằng co tiếp với tôi.
- Anh ấy không phải bạn trai tớ - Hazel biện minh.
Cô cầm chặt lấy hai cổ tay tôi mặc tôi gắng sức giằng ra.
- Không phải, sao phải ngượng? Không phải, sao phải đỏ mặt? – tôi gặng hỏi.
- Tại vì…tại vì…
Hazel mất tinh thần, tôi lợi dụng thời cơ đẩy cô xuống sàn lần hai. Nhưng lần này cô không gắt gỏng, không tiếp tục gây với tôi nữa chỉ nằm lên giường chùm chăn qua đầu, ngủ. Thấy vậy tôi cũng không gặng hỏi gì thêm và đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngay khi bước chân ra khỏi cửa phòng tôi nhìn thấy một cảnh tượng hết sức “trang trọng”. Đó là cảnh Wave nằm chổng vó lên trời, đầu “gối” lên khung cửa phòng Hansel, vừa ngủ vừa ngáy o o. Tôi tới lay người gọi anh ta dậy.
- Nè. Nè Wave! Dậy đi! – tôi gọi.
Wave mở đôi mắt ngái ngủ, thâm quầng như gấu trúc nhìn tôi đờ đẫn.
- Ờ ờm … ờ … Khánh đúng không nhỉ? – anh hỏi.
- Là Vee…thôi anh gọi Khánh cũng được! – tôi đáp – Sao anh không vô phòng ngủ?
- À – Wave ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào cánh cửa – Cả Hansel và Chris đều là những kẻ không tim nên tôi mới phải ngủ ở đây.
- Xin lỗi – tôi thực sự cảm thấy có lỗi, chứ không như đêm qua.
- Cô không có lỗi…Hazel đâu?
- Đang ngủ. Tôi đi lấy nước rửa mặt. Thôi anh vào phòng gọi Hazel dậy rồi ngủ thêm một chút đi!
Chúng tôi cùng đứng dậy vào phòng nơi Hazel còn đang say giấc nồng. Tôi lay cô bạn dậy bảo cô nhượng lại chiếc giường cho Wave để anh ngủ một lát. Sau đó Hazel ở lại phòng đọc sách còn tôi đi lấy nước.
...
Tôi nhờ người làm mang nước vào phòng Hazel và Chris còn lại phòng Hansel tô tự lo.
Đặt chậu nước trước cửa rồi tôi mới gõ cửa.
- Đi đi Wave!
- Là Venus đây – tôi nói.
Trong lòng tôi bỗng trào dâng nỗi thương lòng dành cho Wave vì anh ta đã phải chịu cảnh bị xua đuổi bởi những-kẻ-không-tim suốt đêm dài.
Cạch.
Hansel mở cửa. Anh không mang áo, lồng ngực trần rắn chắc của anh chỉ còn cách mắt tôi vài xentimet. Thân hình cao lớn của anh chướng cả lối cửa vào phòng. Đầu tóc anh bù xù như tổ quạ, khuôn mặt ngái ngủ của anh chính là bằng chứng của một đêm dài thiếu ngủ.
Anh tránh đường cho tôi đi vào phòng. Đặt chậu nước trên chiếc ghế gần cửa sổ đóng kín rèm, khăn mặt tôi vắt lên tay để của ghế. Căn phòng tối om, bảo sao anh tưởng tôi là Wave gõ cửa xin vào ngủ qua đêm hôm qua. Tôi mở tung rèm cửa cho ánh sáng chiếu rọi mọi ngóc ngách căn phòng.
- Tôi qua em ở đâu ? – Hansel hỏi khi tôi đang buộc chiếc rèm cửa.
- Với Hazel, và trời ơi cô ấy gác em suốt, người nặng như cái cùm ý – tôi pha trò nhưng Hansel không cười.
- Thật không ? – anh nhìn tôi nghi ngờ.
- Thật. Không em ở đây được chứ ?
-…-Hansel im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Phải mất một lát tôi mới hiểu được điều anh muốn nói.
- Không đâu. Chris còn không cho Wave ngủ chung chứ đừng nói là em.
- Thôi được – Hansel thở dài nhẹ nhõm.
- Anh sao vậy?
- Không sao – anh cười – em xuống dùng bữa sáng để anh thay đồ.
- OK. Em xuống trước. Xong anh gọi những người khác nhé.
Dứt lời tôi chạy như bay về phía cửa ra và đóng sập cánh cửa phía sau lưng mình. Tôi đứng chết chân ở hành lang, hai tay đưa lên áp chặt lấy hai bên má đang nóng bừng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...