Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!
Đã qua quãng thời năm nhất của Tôn Noãn Tịch. Bây giờ cô đã là một học sinh lớp 6 là học sinh năm cuối của trường nên việc học và hoạt động cũng bắt đầu dồn dập vào nhau....
Lục Triển Bách bây giờ đã không phải là người đưa đi về đón thường xuyên như trước nữa nên Tôn Noãn Tịch cũng dần thấy quen. Cơ mà bên cạnh vẫn là Viên Băng Nghiên. Nhưng hôm nay lại khác! Chiều hoom nay Lục Triển Bách vắng tiết nên có thời gian đón bé con đi chơi. Thuận tiện đi thăm trường luôn ý mà.
Ngồi trên chiếc ba- gác, Tôn Noãn Tịch không tự chủ đưa chân đung đưa ngân nga một đoạn nhạc...
- Lâu rồi anh chưa đơn em thì phải?
- Ừm! Cũng gần được 1 năm rồi.
Tôn Noãn Tịch ngay ngô trả lời.
- Xem ra làm học sinh năm cuối cũng vui đấy nhỉ?
- Thật ra cũng chẳng sướng gù đâu, thời gian này tăng cường luyện tập, kiến thức vốn nặng nề mà lại kèm theo hoạt động của trường thật không dễ chút nào!
Tôn Noãn Tịch lại một lần nữa lấy mạng Lục Triển Bách ra làm nơi chôn tâm sự!
- Em không muốn có thể trốn!
- Em không như anh. Còn mấy tháng nữa là bắt đầu kì nghỉ hè cũng là sắp phải xa nhau. Nếu lỡ mất lần này sẽ chẳng còn lần sau đâu! Hình như năm ngoái anh trốn buổi cắm trại cuối cùng nên tấp ảnh tập thể thiếu mặt anh!
- Thật ngớ ngẩn!
Tôn Noãn Tịch đơ mặt thật hết cách với tên này.
Vốn dĩ hai người đã khác nhau, tính cách không hợp nhau cho lắm. Việc ý kiến 2 chiều cũng phải
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...