Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đây mà đã mất cả một tháng trời, mọi việc thẫn cứ theo quy trình xảy ra, lặp đi lặp lại. Và cả sự nhớ nhung, hoài cổ về Hoàng Tú cùng với loại cảm giác mong chờ từ Minh? Rốt cuộc, tôi Bảo Ngọc là loại con người gì thế này?
Tôi đã hứa với Hoàng Tú cả đời này chỉ yêu anh, chỉ chấp nhận mỗi anh mà thôi! Thế nhưng, trong trái tim tôi tự dưng giờ phút này lại hiện hữu bóng hình Minh, tôi biết tôi đã yêu cậu ấy mất rồi!
Nhưng, dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không muốn hủy hoại cuộc đời cậu ấy, một chàng trai trẻ sẽ có nhiều cô gái tốt hơn goá phụ tôi đây! Dằn vặt bản thân mình, tôi nuốt sự nhớ nhưng ấy vào trong như muốn để tim gan gặm nhắm để nó biến mất.
Năm giờ chiều, tôi làm việc trong công ty xong vội vã tới đón bé Lili, hai mẹ con tôi chở nhau đi mua vài thứ trong siêu thị, tần ngần cũng khá tối, chúng tôi tới quán ăn, nơi Nhi hẹn ăn tối cùng.
-Ô! Lili, lại ngồi với dì nào!_Vừa bước xuống xe, Nhi đã bế Lili lên, ôm hôn bé hỏi han đủ điều. Thấy vậy, tôi chỉ biết phì cười.
Cả ba nhanh chóng vào bàn ngồi ăn.
-Nhi này, em đi mua đồ sau không bảo Đăng chở? Lỡ có chuyện gì thì sao? Em đang mang thai ấy! Phải cẩn thật chứ!_Tôi nghiêm giọng nhắc nhở, ấy vậy mà cô nàng chỉ cười xoà.
-Ối dào, chị đừng lo! Hi hi...!
-Không lo sao được cái cô nàng này!_Tôi cũng cười đáp.
"Reng...reng..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi đưa tay vào túi áo lấy ra, chợt, tôi sững người. Là số của Minh, tôi rốt cuộc có nên nghe hay không? Thấy tôi cứ chần chừ không nghe máy, Nhi ngạc nhiên hỏi.
-Sao chị không nhấc máy?
-À, ừm..._Tôi đắn đo, thôi dù sao nghe cũng không có chết chóc hay ảnh hưởng gì. Vậy là tôi nhấn nút answer trên màn hình. - Tôi...nghe...
Bên kia, giọng một người đàn ông lạ lẫm vang lên.
-[Cho hỏi cô có phải bạn cậu Minh không? Cậu ấy hiện tại đang ở quán bar Dark và uống rất nhiều rượu dù chúng tôi cố gắng ngăn cản, không còn cách nào khác đành lấy điẹn thoại cậu ấy làm rơi và gọi cho cô!]
Tôi chợt lo lắng hỏi lại.
-Vậy, cậu ấy có sao không?
-[Không, nhưng cô nhanh nhanh tới đây đi, cậu ấy đã rất say...]_Anh chàng có kẽ là tiếp viên nói chưa hết tôi đã nghe tiếng ồn ào, có cả giọng Minh lè nhè. Vội vàng tắt máy, tôi hốt hoảng không biết phải làm sao. Có nên tới hay không? Nội tâm tôi đấu tranh dữ dội.
-Chị có chuyện gì à? Nếu vậy thì để bé Lili em trông giúp cho, chị cứ đi đi! Dù sao em cũng muốn bé Lili tối nay sang nhà em chơi mà!
Hình như Nhi hiểu có chuyện tôi cần đi, nghe nói vậy, tôi hơi phân vân rồi cũng đứng bật dậy.
-Được rồi, vậy nhờ em, chị đi rồi sẽ trở lại! _Tôi lấy áo khoác, quay sang xoa đầu bé Lili. -Con ngoan, mẹ đi rồi sẽ trở về, phải nghe lời dì Nhi đó nha!
-Dạ!_Lili ngoan ngoãn gật đầu, tôi yên tâm bước đi.
Chạy thật nhanh tới quán bar Dark, tôi lao nhanh vào, bên trong. Ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc xập xềnh, với những con người uốn **. Tôi nhăn mặt, đưa mắt tìm quanh, và dừng lại ở một cái bàn trong góc đằng kia. Một dáng người quen thuộc đập vào mắt tôi, tôi nhanh chóng lại tới, đúng là Minh rồi, cả người nồng nặc mùi rượu xông vào mũi tôi làm tôi cảm giác thật khó chịu.
-Minh..cậu sao lại...?_Tôi dìu cậu ấy đang gục dưới bàn lên, chưa hỏi hết câu thì cậu ấy lè nhè nói.
-A...sao lại là cô? Về đi, chuyện tôi không..liên..quan ..tới cô đâu..!
Tôi không thèm nghe cậu nói, cố sức dìu cậu đứng lên và ra khỏi quán, bắt một chiếc taxi và tới nhà tôi. Đưa cậu vào trong, Minh sớm đã say hết biết đường, cứ lè nhè nói gì đó mà tôi mặc kệ không nghe, vội vàng xuống bếp pha nước.
Lát sau, có vẻ cậu đã ngủ say, tôi ngồi cạnh nhìn cậu bất giác thở dài. Định đứng lên đi lấy chăn đắp cho cậu thì bất chợt bị bàn tay rắn chắc của Minh nắm chặt tay tôi. Tôi quay sang, Minh đưa đôi mắt man mác buồn nhìn tôi.
-Ơ...cậu...?
Tôi thắc mắc nhìn thì bỗng nhiên bị cậu lôi lại, ngã vào lồng ngực rắn chắc, tim tôi đập liên tục, mùi hương nam tính cùng với mùi rượu và hơi thở của cậu phả vào khiến tôi phút chốc đỏ mặt. Vội vàng đẩy ra nhưng vòng tay cậu càng xiết chặt.
-Cậu...làm gì vậy?
-Tôi nhớ cô lắm đó, cô thật ác, tôi hận cô! Tại sao cô nỡ cướp trái tim tôi rồi hờ hững vứt bỏ một cách không thương tiếc? Tại sao? Vì tôi không xứng với cô? Tôi hận cô, hận bản thân tôi vì sao không thể quên cô!
Nghe những lời Minh nói, trổ họng tôi nghẹn lại, làm sao Minh có thể hiểu tôi chứ, tôi làm tất cả chỉ là vì cậu thôi, đúng là tôi hoàn toàn không xứng đáng được đứng cạnh cậu, không thể..!
-Minh...à, tôi..._Tôi đẩy cậu ra, can đảm ngước nhìn cậu.
-Thôi, không cần nói nữa! Tôi đã làm phiền cô rồi!_Có lẽ trong lòng Minh đau lắm, nhưng tôi thì khác gì? Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ này của cậu. Tôi muốn nhìn thấy nét mặt hồn nhiên, lúc nào cũng nở nụ cười. Điều đó trước đây với tôi thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy có chút phiền phức nhưng rất vui. Vậy mà, bẵng một thời gian thật lâu tôi không còn nhìn thấy nét tinh nghịch của cậu nữa, cứ ngỡ đã quên mất nhưng giờ, tôi không hiểu tại sao mình lại thèm nhìn thấy nụ cười của cậu, thèm lắm cái cảm giác bình yên lúc bên cạnh cậu.
Minh bước đi ra tới cửa, tôi vẫn cứ chết trân tại chỗ, và rồi, tôi đã làm một thứ mà bản thân mình không bao giờ hối hận. Tôi níu tay Minh lại và ôm chặt lấy cậu ấy, tự dưng nước mắt lại rơi khỏi khoé mi.
-Tôi xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương, cậu cứ hận tôi đi, nhưng xin cậu đừng rời bước khỏi tôi một lần nữa, vì tôi cần cậu! Minh à...
Minh im lặng, chẳng phản ứng gì. Mãi một lát sau, cậu mới từ từ đẩy tôi ra và nói.
-Tôi hận cô vì......Anh-yêu- em!
Đưa đôi bàn tay ấm áp lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi, cảm nhận hơi ấm áp từ lòng bàn tay cậu, tôi tự dưng lại thấy vui và hạnh phúc. Hoàng Tú, em xin lỗi anh, em đã không giữ lời hứa mất rồi....!
Rồi...Minh nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn... Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cảm giác hạnh phúc này, tôi ngỡ nó đã lãng quên từ lúc mất đi Hoàng Tú.
Hai năm nữa lại trôi qua...
Trước cổng sân bay đông đúc người, tôi nắm tay bé Lili, đôi mắt cứ ngóng trông bóng hình thân yêu.
-Minh, em ở đây!_Tôi vui vẻ gọi một anh chàng ăn mặc bảnh bao, được hầu hết ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Minh mỉn cười, bước nhanh tới ôm chặt tôi và Lili.
-Bố đã trở về đây, Lili có vui không?_Minh bế Lili, hai người thân thiết như cha con ruột.
- Bố trở về tất nhiên là vui ạ!_Bé cười tươi đáp.
Tôi ngạc nhiên, trố mắt nhìn hai người họ. Cái gì mà bố con?
Có vẻ thấy được sự ngạc nhiên cần giải đáp của tôi, hai người họ nhìn nhau rồi cười to. Rồi bước lên taxi cả ba tới một nơi. Tôi cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết rằng trong tim tôi hiện tại ngập tràn hạnh phúc. Ông trời , một lần nữa lại bù đắp cho tôi một nửa đã mất. Có lẽ, người tôi gặp đầu tiên, yêu đầu tiên nhưng không thể sống cùng tôi trọn đời. Tất nhiên, tôi không hề xem Minh là kẻ thay thế, tôi có cách yêu riêng của mình!
Tôi vẫn còn nhớ hai năm trước, ngày Minh trao tôi nụ hôn nồng thắm ấy, cậu đã nói với tôi rằng " Anh là một kẻ đến sau, liệu em có yêu anh không?" Câu hỏi của cậu khiến tôi bao lần nhớ lại đều phì cười "Anh, một kẻ đến sau, nhưng anh là người cùng em đi hết con đường, vậy nên em rất yêu anh! Hiểu chứ?"
-Này, cười gì vậy?_Minh khẽ hỏi cùng với mặt ngơ ngác làm tôi bỗng thêm buồn cười hơn.
-Không có gì!_Tôi vừa cười vừa xua tay.
-Còn chối?rõ ràng là em đang cười mà?nghĩ xấu anh phải không hả?
-Không có!_Tôi vội lắc đầu khi thấy Minh có vẻ nhăn mặt hình sự.
Cậu nắm chặt lấy tay tôi, kề khuôn mặt sát lại khiến tôi hơi bất ngờ, theo bản năng mặt sẽ đỏ lên. Tôi thì thầm
-Ơ..bé Lili với chú tài xế nhìn kìa!
-Kệ họ, nói nhanh, không anh sẽ không khách sáo đâu đấy nhé!
-Đã nói không có mà!_Minh càng tiến sát hơn, gần như là chỉ còn 2cm, tôi vội vàng đẩy cậu ra, trách khẽ. -Anh là tên sở khanh mà!
Cứ tưởng Minh sẽ chối bay như Tú, nhưng không ngờ cậu nói một câu khiến tôi té ngửa.
-Ờ, anh là tên sở khanh, và..hiện tại anh cũng đang rất muốn làm tên sở khanh với em đây!
Nhìn nét mặt của Minh, rõ là gian tà mà!
Tôi quay mặt đi nhưng chưa kịp làm thì Minh đã nắm tay tôi lôi lại, đặt trên môi tôi một nụ hôn nhẹ. Lili ngồi trên chợt quay xuống.
-Mẹ...bố...ớ.. Hai người, con xin lỗi vì làm phiền nhé!
Nghe tiếng Lili tôi đẩy cậu ra, cúi mặt ngượng ngùng, ông tài xế thì ngồi cười, còn chăm chọc thêm một câu.
-Vợ chồng trẻ thật mặn nồng nhỉ?ha ha..
Minh nghe xong thì bật cười, chỉ có tôi là ngượng chín cả mặt luôn.
Lát sau, khi đã tới nơi, đó không phải chỗ xa lạ nào,là nơi yên nghỉ của Hoàng Tú. Lòng bất chợt thắt lại, không biết tôi đến với Minh liệu rằng có đúng hay không nữa, suy cho cùng người hứa sẽ mãi có một hình bóng anh là tôi mà kẻ thất hứa cũng là tôi. Xin lỗi anh, Hoàng Tú, em vận lần xin lỗi anh.
-Em lại đến đây, lần này, em có đưa tới một người...
-Tôi đã thực hiện lời hứa của mình, tôi đã yêu thương và chăm sóc Bảo Ngọc! Vậy nên, Hoàng Tú anh yên tâm nơi chín suối nhé! Chúng ta mãi là bạn tốt!
Minh lặng im bất chợt nói.
-Bố ơi, Lili mãi yêu bố, bố đừng bận tâm cho con và mẹ nữa, bây giờ đã có bố Minh chăm sóc rồi.
Bé Lili, ngồi xuống nhìn tấm ảnh Hoàng Tú, nở nụ cười tươi.
Tôi nghẹn ngào bật khóc, Minh ôm lấy tôi vỗ về. Gió trên ngọn đồi man mác thổi thoang thoảng mùi hương loài hoa lưu ly, một loài hoa dại mà Hoàng Tú yêu thích.
"Dù là có chuyện gì đi chăng nữa anh cũng mãi yêu em...đây, tặng em chậu hoa lưu ly này, nó có nghĩa là "forget me not".."
Em hứa, cả đời này em sẽ chẳng bao giờ quên anh!
Dấu yêu ơi, gởi anh cánh hoa này
Dẫu bây giờ hoa đã tàn đã úa
Chỉ mới đây thôi hoa vẫn còn rực rỡ
Như chúng mình từng vui vẻ bên nhau
Chuyện tình mình bao mật ngọt đớn đau
Xin đừng quên, xin đừng quên, anh hỡi!
Dấu yêu ơi, lời hoa này xin gửi
Thay lời trái itm tha thiết nguyện cầu
(John Ingram)
Nhìn trên phiến đá cạnh con suối nhỏ, hoa lưu ly tím đua nhau nở, lòng tôi chợt bồi hồi xao xuyến, loài hoa này gợi cho tôi một niềm thương cảm mênh mông, một kỉ niệm sâu xa thầm lặng không quên được.
Như đôi mắt sáng và xanh
Của dòng sông nhỏ nhìn anh dịu dàng
Hoa là ngọc quý trao nàng
"Đừng quên nhau nhé ! lời chàng thiết tha"
"Hoa lưu ly ngọt ngào
Nở tử lòng khát khao
Tình yêu người chân thật
Lời thề hoa xin trao"
End......!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...