Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Ngày nụ cười, tháng hạnh phúc, năm yêu thương....
Và sự chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời Bảo Ngọc bởi lẽ nó sẽ cô dâu xinh đẹp, bởi lẽ trên con đường dài phía trước nó đã có Hoàng Tú đi cùng, san sẻ nỗi niềm yêu thương tận sâu trong trái tim.
Nhà hàng, cách trang trí vô cùng đẹp mắt, từ những khóm hoa hồng đỏ thắm dọc theo hai lối đi cho tới những chùm bong bóng hình trái tim màu hồng đẹp mắt, dòng chữ với những lời chúc đầy màu sắc, nổi bật vẫn là tấm ảnh có hình cô dâu và chú rể, nụ cười tươi tắn trên môi cho thấy rằng họ đang rất hạnh phúc.
Những vị khách mời mỗi lúc tăng lên, ai ai cũng khoác lên mình những bộ cánh xinh xắn rôm rả trò chuyện nhưng đa số chủ đề họ nói đều về hai người quan trọng hôm nay. Đâu đó vang lên điệu nhạc du dương trầm bỏng nghe mà cảm giác hạnh phúc lây.
Trong phòng, Jenny nhanh chóng kéo nó đứng dậy sau một hồi làm đủ kiểu tóc. Quả thật là xinh nha! Bộ áo cưới trắng tinh hở vai với đường thêu đẹp mắt đính những viên pha lê lóng lánh, tóc nâu xoã được uốn lọn nhẹ nhàng kèm theo là chiếc vương niệm, cùng với chiếc khăn voan trong nó như một nàng công chúa. Gương mặt trang điểm nhẹ, hai má phớt hồng cùng đôi mắt mơ màng. Kiểu trang điểm và làm tóc này phải nói là đơn giản nhưng vô cùng tự nhiên và đẹp.
-Tớ thấy ngại quá, hồi hộp nữa..!_Nó khẽ nói, đôi tay đặt lên lồng ngực nơi quả tim đập nhanh liên tục.
-Đừng lo, hít thở sâu vào, tự tin lên! Chẳng có gì phải ngại cả!_Jenny mỉn cười nói.
"Cạnh.."Cánh của phòng bật mở, bố mẹ, anh Kelvin và nhóc Kiệt bước vào, đưa những ánh mắt hạnh phúc xen lẫn niềm vui nhìn về phía nó.

-Ôi dì, trông dì đẹp quá nha!_Nhóc Kiệt hai mắt long lanh nhìn nó.
-Con trai còn phải nói, tay nghề của mẹ mà!_Jenny tự tin cười, lập tức hai mẹ con đứng khen nhau.
-Xời, coi hai mẹ con người kìa, mẹ làm con khen sao?_Nó cũng góp vui cho bớt căng thẳng.
Mẹ nó dịu dàng tiến về phía nó, khẽ vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh.
-Ngọc hôm nay là cô dâu đẹp nhất đó nha!
Nó ôm lấy bà, cũng đã rất lâu không thấy bà nhưng sắp sửa nó lại phải về nhà chồng. Cảm giác vui sướng phút chốc lẫn lộn nỗi tiếc nuối, luyến tiếc không nguôi.
Trò chuyện với mọi người, nó cảm thấy lòng bớt hồi hợp. Nhìn ra phía bầu trời xanh xanh, hít thở thật sâu, nghĩ tới những ngày sắp tới đây khiến nó không khỏi bồi hồi, mỉn cười cho những chuyện đã xảy ra trong quá khứ ngọt ngào cùng với những đau thương, nhớ hôm nào khi mới gặp hắn, rồi bắt đầu cãi nhau không biết mệt, và cứ thế cho đến khi nhận ra tình cảm nhất thời bồng bột tuổi mộng mơ, tháng ngày ấy như một giấc mơ.. ngày hôm qua nên nhường lại cho quá khứ, và quá khứ ấy nhất định sẽ mãi khắc ghi như một quyển nhật ký thời gian.
-Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi!_Tiếng bố nó vang lên đánh thức dòng suy nghĩ miên man trong đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nó mỉn cười sải bước đi.
-Vâng!
Lễ đường, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, tay có hơi run nắm chặt lấy bàn tay bố rắn chắc của bố mình, tay còn lại cầm bó hoa hồng nhạt tươi tắn, chân chậm rãi bước đi trên tấm thảm đỏ, đôi mắt khẽ nhìn chàng trai tuấn tú với bộ vest đen sang trọng, tóc nâu lãng tử được vuốt thẳng lộ khuôn mặt hoàn mĩ mang nụ cười hạnh phúc.
Đưa bàn tay nó cho Tú, ông Trần nghiêm mặt nói.
- Tôi giao đứa con gái này cho con, Hoàng Tú thay thế bố và mẹ chăm sóc Bảo Ngọc nhé!
-Vâng, thưa bố._Tú vẫn giữ nét mặt tươi cười nói.

Và hôn lễ chính thức bắt đầu, vị cha sứ với gương mặt phúc hậu hỏi theo quy tắc.
-Nguyễn Hoàng Tú con có đồng ý lấy cô Châu Bảo Ngọc làm vợ cho dù mai này cô ấy có bệnh tật ốm đau...bla bla..
Tú nhìn nó, đôi mắt hắn mang theo sự yêu thương như muốn đùm bọc, che chở vật cưng nhỏ bé của đời hắn.
-Thưa, con xin thề!
Cha sứ gật đầu, đẩy gọng kính tiếp tục nói.
-Vậy còn con, Châu Bảo Ngọc có nguyện suốt đời yêu Hoàng Tú không?
-Vâng, thưa cha sứ.._Giọng nó hơi nhỏ, mang theo nét ngượng ngùng.
Tiếp theo họ trao nhẫn cho nhau, không quên trao nhau một nụ hôn nhưng chứng minh cho lời thề.
Bạn bè, mọi người trong gia đình lên chụp ảnh cưới cùng nó và Tú, thay phiên nhau Chúc mừng cho họ.
-Chúc mừng cô, Tú, anh phải chăm sóc tốt cho Ngọc đấy nhé! Không là chết với tôi!_Minh cũng có mặt, cậu chúc hai người họ, cười đùa với nhau rồi tự mình rời buổi tiệc.

Hôm nay, Minh đi du học, thời gian bên nó tuy rằng ngắn ngủi nhưng với cậu điều đó hạnh phúc biết nhường nào. Tốt rồi, cuối cùng nó cũng tìm được điểm dựa ình, cậu có thể yên tâm và rời đi.
"Tạm biệt Bảo Ngọc, tạm biệt mối tình đầu.."
Chuyến bay từ Việt Nam sang Hàn Quốc đã cất cánh, Minh lặng lẽ ngước nhìn bầu trời trong xanh, tự hỏi rằng liệu có còn gặp lại nó nữa hay là không? Mong rằng sẽ gặp lại...
Bó hoa hồng tung bay lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi vào một cô gái với gương mặt ngây ngô, đáng yêu đến nỗi khiến Huy ngẩn người, rồi rồi đây đích thực là người mà cậu mong chờ mỏi mòn! Mỉn cười gian tà, Huy chậm rãi tiến về phía cô gái ấy mà lân la bắt chuyện làm quen.
Đăng và Nhi hai kẻ này cũng đang hẹn hò đấy cơ, kỳ thực là phải cảm ơn nó đấy nhé! Azi, vậy ra ai cũng có một nửa của mình cả rồi. Nó cũng vậy, thật hạnh phúc biết bao.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc, đồ ăn ở đây ngon không gì cưỡng lại được. Cứ thế nó quên mất một kẻ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui