Đâu đó trên con phố huyên náo, tấp nập của sài gòn, bóng dáng nhỏ bé vội lướt nhanh trong vô thức, từng bước chân nặng trĩu mang bầu tâm sự. Có lẽ, tốt nhất là hãy cố quên đi, hãy buông tay bởi những thứ không thuộc về mình dù có níu kéo hay nắm giữ thì cũng hoàn toàn vô ích.
Dẫu biết là thế nhưng nó không thể chấp nhận sự thật này, tình yêu mơ mộng ngày nào chưa một lần trải nghiệm, chưa một lần cảm nhận đã vụt mất. Trách ai? bởi nó dai dưa đem tình cảm hắn ra trêu đùa, thử nghiệm để rồi...
Tất cả là tại nó, nó đã không tin tưởng vào tình cảm của hắn, bây giờ nhận ra đã quá muộn. Hoàng Tú, cái tên đáng ghét ấy thật sự bỏ rơi nó rồi sao? Nó nhàm chán, nó không xinh đẹp hay vì nó đanh đá không hiền dịu nhưng bao cô gái khác?
Dù gì nó cũng muốn gặp hắn, nó muốn hỏi hắn rằng tìnhcảm hắn dành cho nó là thoáng qua sao? tự cười bản thân mình, nó thật chất chỉ là thú vui trong đời hắn. Nhìn xem, lại cái cảnh tượng tay trong tay tình tứ ấy, thậm chí khi thấy nó hắn lại nhẫn tâm lướt qua, nó không muốn thấy hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Tim nó nhói đau không thôi, đôi mắt cay xè cứ thế mà tuông rơi những giọt lệ mặn chát.
Hết thật rồi, ông trời đang trêu đùa nó đấy sao? Nhớ ngày nào, mỗi khi tan ca, nó thường bắt gặp hắn đứng chờ trước cổng, rồi cả hai cùng nhau đi ăn, cùng cười đùa tám chuyện luyên thuyên, thế nhưng giờ chỉ mỗi nó cô đơn nhìn hắn đang cùng một cô gái khác âu yếm bên nhau.
Quay đầu chạy thật nhanh, nó biết mình hoàn toàn bất lực, nó biết mình không thể làm gì khác ngoài việc cố quên hình bóng hắn, hai người giờ đã trở thành xa lạ..
Chiều hoàng hôn dần buông xuống ôm trọn thành phố, hai bên đường đèn được bật sáng một màu vàng cam hắt xuống lòng nhựa và bất chợt trời đổ cơn mưa, từng hạt mưa lất phất rơi vội vã nhưng không thể cuốn trôi, gọt rửa cái nóng oi bức của thành phố.
Trong cơn mưa bụi, nó vẫn bước nhanh mặc cho những hạt mưa bám vào mặt, quần áo ướt đẫm, mặc ọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, mặc tất cả..nó không quan tâm, trong đầu chỉ nghĩ về hắn, nghĩ về mọi thứ đã xa khuất tầm tay.
Mệt mỏi, nó ngồi phịch xuống chiếc ghế trong khuôn viên, lặng yên trong cơn mưa buồn, trong nỗi cô đơn xót xa. Bên chiếc ghế đá đối diện, Minh im lặng dõi theo nó rồi bất chợt cậu đứng dậy, bước sang nó nắm lấy bàn tay lạnh ngắt lôi đi trong khi nó vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Nhận ra là Minh, nó khẽ nói.
-Này, buông tôi ra...!_Dù cho có vùng cố gỡ bàn tay rắn chắc nhưng cậu không hề quay đầu lại, một mực kéo nó đi.
Rồi cậu dừng trước một siêu thị ầm suất trong trung tâm thành phố rộng lớn. Kéo nó vào khu quần áo, cậu chọn một bộ khác và bảo nó thay, nó khó hiểu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt cương nghị, nó thở dài bước vào thay bộ đồ ướt trên người ra. Nó thật sự không hiểu cậu ta muốn gì nữa, chỉ biết lẳng lặng làm theo. Có lẽ,nó còn Minh quan tâm, may ra cảm thấy mình hoàn toàn không cô đơn một mình.
Cậu lại nắm tay nó kéo qua khu giải trí. Với nó bây giờ hoàn toàn không có hứng thú chơi gì cả, nhưng không hiểu sao với sự lôi kéo, chơi hết trò này tới trò khác như bắn gà, bắn súng, đua xe,..nói chung tất bật các trò chơi nó lại thấy vui vẻ hơn, quên hẳn điều phiện muồn trong trái tim.
Bên cạnh Minh, nó cảm giác vô cùng vui và thoải mái, thành thật cảm ơn cậu nhóc đã xuất hiện trong đời nó, nhưng có lẽ mãi mãi nó chỉ yêu mỗi Tú mà thôi. Chơi đã đời, cậu tiếp tục lôi nó sang khu ăn uống.
-Ăn gì nào? đói bụng quá à!_Minh chìa cái menu cho nó.
Cầm lấy và xem, bên trong với các món ăn hấp dẫn, chỉ nhìn hình đi kèm thôi mà đã thấy thèm rồi. Nó suy ngẫm rồi nhìn chị phục vụ, nói.
-Chị cho hai phần mỳ hải sản jjambbong nhé! À, một phần bánh cay nữa chị nhé!
Minh trố mắt nhìn nó, trời ạ, cái món cay xé lưỡi thế cơ mà nó có thể ăn được à? Cậu thì có lẽ là không thể rồi. Một lát sau khi ăn xong, có thể nói trông Minh rất thảm hại, mặt đỏ ửng, cậu khóc ròng rã, nước mắt lã chã rơi không ngừng, tay liên tục quạt cho bớt cay, ôi thôi, đôi môi đỏ mọng, căng lên tuyệt đẹp nhưng nhìn vào thì đáng cười hơn là đáng khen.
Nó không nhịn nỗi mà cười khiến nhiều người chú ý hơn làm Minh đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh. Thật thì khi thấy nó vui thế cậu cũng rất hạnh phúc rồi. Cậu đã dõi theo nó và biết được giữa nó và hắn đang có chuyện. Cậu biết chắc hẳn Tú đang ghen giữa cậu và nó. Chắc cậu phải gặp hắn một chuyến rồi, phải trừng trị cho hắn một trận vì tội làm nó buồn.
Lát sau, Minh bước ra, mặc dù trông cậu khá hơn nhiều nhưng nó vẫn thấy buồn cười. Minh chỉ biết gằng giọng hăm he.
Ngoài phố, cơn mưa vẫn lách tách rơi, mưa không lớn, không ào ạt, mưa dai dẳng rơi cuốn theo cơn gió lạnh heo hút.
Trước cửa nhà, nó chào cậu định bước vào trong thì chợt Minh nắm lấy tay nó, cậu đeo chiếc lắc khá xinh xắn vào tay nó, rồi đẩy nó vào trong nhà, cười nói.
-Bye, chúc cô ngủ ngon nhé!
Nó gật đầu, lặng lẽ bước vào trong. Cảm giác buồn man mác lại ập tới, đã mấy ngày trôi qua, hắn không hề tới gặp nó lấy một lần, à quên mất hắn đã có người mới rồi cớ sao lại phải gặp nó nữa chứ?
Mang tâm trạng buồn rười rượi, bây giờ nó chẳng còn tý sức lực nào cả, nó hoàn toàn bất lực, leo lên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ để không phải nghĩ ngợi mông lung. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến nó không khỏi bàng hoàng, ước gì đây chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi, và ước gì khi tỉnh dậy nó sẽ được nhìn thấy hắn...
..
Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi...
..
Và nỗi nhớ hắn vẫn xâm chiếm lấy nó trong cả giấc mơ..
..
Tít tắt..tít tắt..
Trong đêm yên tĩnh, âm thanh chiếc đồng hồ nghe rõ mồng một. Nó choàng người người ngồi dậy, tại sao? tại sao trong giấc mơ nó vẫn cứ thấy hắn? tại sao?
Chậm rãi bước xuống nhà, nó rót một cốc nó uống bồi bổ cho cái cổ họng khô rát. Bỗng nhiên, nó giật mình khi nghe tiếng động lạ trước cửa nhà. Nghe như có tiếng ai đó gọi nó, âm thanh nghe không rõ khiến nó hơi run. Chả lẽ là con ma đói sao? chết thật tháng này quên cúng cô hồn rồi. Nuốt ngụm nước bọt, bây giờ chỉ mới một giờ đêm thôi đấy, lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài, chậm rãi từ tốn..vén bức màn lên và đưa ánh mắt nhìn ra.
Nó hốt hoảng khi thấy trước cửa nhà mình có một bóng đen hết nghiêng qua rồi đảo lại trông thật đáng sợ. Quay người lại, nó vuốt ngực, vớ tay bật đèn sân lên và quay ra nhìn kĩ lại. Lần này, nó không khỏi bàng hoàng, sững người khi thấy hắn. Vội vàng mở cửa chạy ra dìu hắn. Ôi thôi, cả người toàn mùi rượu nặc nồng, đưa hắn vào nhà cũng là lúc nó mệt lử, người gì nặng thấy sợ.
Để Tú nằm trên ghế, nó định chạy vào bếp pha nước thì bị bàn tay hắn nắm giữ lại kéo vào lòng ôm chặt. Giọng lè nhè, hắn nói.
-Tại sao..Ngọc..em nói đi...hả..tại sao..anh có gì không tốt! hắn ta nói..anh hiểu lầm em thật ra là hiểu..lầm cái gì? em có biết là anh yêu em lắm không..hả..Ngọc..
Nó không nghe lầm chứ? vậy ra hắn còn yêu nó, vậy ra là hắn hiểu lầm. Cảm giác vui sướng len lỏi trong tim nó.
-Tú..anh..say rồi..để tôi..ơ_Nó lắp bắp nói.
-Không, anh không sai! Ngọc..em có yêu tôi chứ?_Hắn cắt ngang lời nó, nắm lấy bờ vai bé nhỏ, ánh mắt cương nghị nhìn nó.
-Ừm.._Nó cuối đầu, ngập ngừng, không được nó phải nói ra tình cảm của nó, không thể để vụt mất hắn lần nữa, bởi nó biết rằng không thể sống mà thiếu hắn. - Em yêu anh! Hoàng Tú.
Nó ôm chầm lấy cổ hắn, cảm nhận được hơi ấm thân quen ngày nào. Hắn khẽ cười, thầm cảm ơn Minh đã giúp hắn nghĩ ra cách này.
Hắn sai rồi, vì hiểu lầm mà đã khiến nó đau buồn. Hoàng Tú, nhất định phải bù đắp cho nó, vì Hoàng Tú yêu Bảo Ngọc...
Cảm nhận hai trái tim cùng chung nhịp đập..cảm nhận hơi ấm của nhau..điều đấy thật hạnh phúc biết bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...