Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Sáng sớm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, gió thổi vi vu lùa vào những tán cây xanh um tùm trong vườn nghe xạc xào, đâu đó những chú chim hót líu lo, những chú bướm lượn bay trong sắc nắng vàng nhạt, khóm hoa dọc theo lối đi trong sân đua nhau nở rộ. Mùa xuân xinh tươi đã về.
Nó đang mơ màng trong giấc ngủ nơi hắn và nó đang tựa đầu vào nhau trên cánh đồng hoa bồ công anh, gió nhè nhẹ lùa vào tóc nó bay bay trong gió. Một cảnh tượng vô cùng lãng mạng, hắn quay sang nhìn nó với ánh trìu mến, thân thương, và rồi hắn từ từ cúi người xuống, nó nhắm mắt lại....
"Nhớ anh...cô đơn mình em biết thôi. Nghĩ về anh...nụ cười hồn nhiên khoé môi. Phút giây này thôi chẳng thể nói hết nên lời, những phút suy tư lòng em xao xuyến hết bấy lâu...(Cảm giác yêu_Khổng Tú Quỳnh). "
Chiếc điện thoại của nó vang lên, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, hậm hực tung cái chăn ra, nó vơ tay lấy cái điện thoại trên bàn. Đang tới khúc cao trào cái mà..thật sự rất tức giận, cái tay quơ quơ mãi mà không chạm tới cái điện thoại được, nó đứng phắt dậy chân đạp trúng con heo gấu bông, không giữ được thăng bằng nó nhào xuống nền nhà.
-Oái...ui da..chết cái mặt của tui rồi! Đời ơi là đời, cái miệng méo luôn..híc......_Đứng dậy lấy cái điện thoại nó nói lớn à hét lên mới đúng. - A NHÔ! Cái hì nhế hử?
-_Tiếng hắn văng vẳng đầu dây bên kia.
Nó nghe tiếng hắn thì vội vàng sửa cái miệng méo ngay ngắn lại đáp.
-À, đúng rồi, tui đây! Có chuyện gì không?
-_Hắn nói rồi cúp máy.
Nó vội vàng chạy xuống, mở cửa ra thì thấy hắn đang đứng tựa lưng vào chiếc BMW đen bóng. Hắn thấy nó thì đi lại, mỉn cười cho cái bộ dạng của nó bây giờ rất chi là bắt mắt. Tóc tai bù xù, bộ pyjama rộng có hình con heo nữa cơ chứ. Trông cũng đáng yêu ra phết nhỉ, có điều trông nó lúc này đáng cười hơn.
-Đi ăn sáng không heo ngốc?
-Hở?_Nó vẫn còn đang ngơ ngác vì vừa mới mơ tới hắn thì giờ đây hắn đã đứng trước mặt.

-Hở? Hở gì?_Hắn nhăn mày nói -Tôi bảo cô lên thay đồ rồi xuống đây! Nhanh đi!_Hắn đẩy nó vào trong nhà, hắn cũng theo vào trong ngồi luôn. Nó lên lầu, thay xong thì bước xuống rồi cùng hắn đi.
Hắn chở nó tới một quán ăn nổi tiếng với các món pháp ngon. Nó ngồi im lặng, có vẻ như đời nó toàn là được người khác chở đi ăn thì phải? Đăng và Minh hai tên đấy cũng thường hay chở nó đi ăn. Nhưng ăn với Đăng và Minh thì nó chẳng ngại điều chi, ăn một cách ngon lành, còn ngồi chung với hắn thì ôi thôi, tim đập nhanh như vừa mới chạy marathon vậy. Thức ăn chẳng thể quyến rũ được nó nữa.
Hắn thấy nó hơi lạ thì hỏi.
-Cô sao thế? Ăn không ăn ngồi thẫn thờ đó chi vậy?
-À, ừm!_Hắn vừa nói xong thì nó vội vàng cắt, gắp nhai ăn nhanh chóng.
Hắn nhìn nó một cách chăm chú, ối dào, nhìn nó như bị bỏ đói cả đôi ba bữa vậy. Đang nhồi nhét thức thức ăn vào miệng thì thấy ánh mắt hắn nhìn nó như người ngoài hành tinh thì ngay tức khắc nó bị hắn làm cho nghẹn tím mặt.
-Khụ khụ.._Nó bưng ly nước uống thì sặc mặt đỏ gay
Hắn thấy vậy vội vàng chạy sang bên cạnh nó, rút khăn giấy đưa cho nó.
-Có sao không vậy? Cẩn thận chứ_Hắn ân cần hỏi.
-Không..không sao!_Nó khoác tay.
Mấy cô, mấy thím xì xầm bàn tán nào là nó tốt số có bạn trai ga lăng, vừa đẹp trai vừa dễ thương, hiếm lắm mới có thằng nào tốt như vậy, ôi thôi...trời ạ, sao không nói hắn hên mới gặp nó cơ chứ?
Nó nghe vậy thì mặt đỏ nay lại càng đỏ thêm. Hắn không nói gì chỉ khẽ cười.
***
Chiếc xe hắn dừng trước nhà nó, nó mở cửa bước ra thì bắt gặp Đăng đang đứng bên chiếc xe chờ nó tựa khi nào. Đăng thấy nói, mỉn cười như ánh mặt trời bước lại. Hắn cũng mở cửa xe bước ra và hai kẻ chạm mặt nhau.
Đoàng..bốn mắt tha thiết nhìn nhau toé lửa, rồi bất chợt quay sang nhìn nó.
-Ngọc, ai vậy?_Đăng và Tú cùng lúc nói.
-Ơ..đây là.._Nó định giới thiệu Đăng cho hắn nhưng chưa kịp nói đã bị cả hai ngắt ngang.
-Bạn trai cô à?_Lại đồng thanh.
-Không phải đây là..._Nó nhìn hắn định giải thích nhưng một lần nữa bị cắt lời.
-Thật sự là bạn trai sao?_Cả hai nói tiếp.
-Trời ơi, có im cho tôi nói không vậy hả?_Nó chịu hết nổi hét lớn, cứ nhảy vô họng nó ngồi hoài, hai cái tên đáng ghét.

Cả hai im lặng nhìn nó. Nó ráng nuốt cục giận xuống, thở dài một cái, nó nói.
-Đây là..._Nó giơ tay chỉ Đăng định giới thiệu thì từ đâu xuất hiện kẻ thứ tư.
-Cô ới ời.._Cậu Minh từ đâu láy con SH chạy tới thắng trước mặt nó và hai tên kia, nhìn nó cười tươi như hoa.
-Ai đây?_Minh nhìn hai tên bên cạnh, hai tên bên cạnh nhìn Minh, cả ba nhìn nó hỏi.
-Grừm..mấy người..
-Cô nói đi, họ là ai?_Tiếp tục đồng thanh.
Đầu nó bắt đầu nghi ngút khói, ghét nhất là ai chui vô họng nó khi nó chuẩn bị nói. Từ nãy giờ chịu đựng nhiều rồi, nó quay vào trong đóng cửa cái rầm, và nói một câu.
-Mặc xác mất người muốn làm gì thì làm muốn nghĩ gì thì nghĩ!
Cả ba nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó hận hực bước vào nhà, trời ơi, cái gì cũng phải từ từ để nó nói à nghe, cứ vừa mở miệng nói chưa được gì đã bị họ ăn cơm hớt. Rõ điên mà, thôi thì họ muốn nghĩ sao nghĩ.
Nó leo lên sopha đánh một giấc ngon lành. Ngoài kia, Minh đang cố gắng leo tường và í ới gọi nó, hắn đang đứng trước cửa vừa bấm chuông vừa ngóng vào, còn Đăng thì bấm số nó gọi liên tục nhưng chẳng thấy bắt máy.
Nó ngủ mà cái điện thoại cứ reo liên tục, cái chuông cứ réo in ỏi và tiếng Minh gọi lé ché vang vọng trong tai nó khiến nó ôm đầu, chạy ra mở cửa và hét.
-Trời ạ, mấy người có để yên cho tôi không vậy hả?
Trước mặt nó, ba gương mặt nhìn phát tội, giống như sắp vào tù ngồi đếm lịch ý. Minh mếu máo đôi mắt long lanh chỉ chờ nó quát tiếng nữa là sẽ khóc ngay. Hắn mặt nhăn nhó đến khó coi. Minh nét mặt buồn bã.
Nó nuốt một ngụm nước bọt, khẽ thở dài và nói.

-Được rồi, được rồi, muốn gì thì nói đi.
-Chúng tôi chỉ muốn biết họ là ai?_Ba người chỉ tay vào nhau, nhìn nó nói.
Cố gắng để không nổi điên, nó cũng không hiểu sao nó lại điên đến mức đó nữa, có lẽ tại ba tên này đáng ghét, ghét mà chẳng có lý do. Đơn giản chắc tại thấy phiền.
-Đây là Đăng giám đốc cũ của tôi, đồng thời cũng là bạn._Nố chỉ tay vào Đăng và nói, hai tên kia nghe thế thì mỉn cười. Đăng có chút buồn thoáng trên gương mặt khi nghe nó nói vậy.
-Đây là Minh, tôi hiện đang là gia sư cho cậu ấy!
-Còn đây là.._Nó hơi chần chừ khi nói về hắn. -Là bạn thân của tôi! Đó được chưa, thật là!
Chẳng ai nói gì nữa, mỗi người mang một tâm trạng ra về vì bị nó đóng cửa đuổi một cách phũ phàng.
Hắn láy xe, trong lòng không khỏi buồn câu nói "Bạn thân" của nó, nhưng hắn vui vì hai tên kia không phải bạn trai nó. Hắn đã tỏ tình thế cơ mà nó im lặng chẳng chịu nói gì hết, đã thế nhất định hắn phải làm cho nó yêu hắn mới được, lúc đấy tỏ tình thì vẫn chưa muộn. Rồi hắn khẽ mỉn cười cho cái suy nghĩ của mình.
Đăng thì có vẻ buồn, vì với nó anh chỉ một giám đốc cũ và là người bạn của nó, anh biết rằng hai người kia cũng rất thích nó, anh phân vân không biết có nên rút lui hay không, cách tốt nhất để nó cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Anh không mong nó sẽ thuộc về anh, chỉ cần nó hạnh phúc chắc rằng anh cũng sẽ cảm thấy vui.
Còn Minh, cái tính trẻ con cộng cứng đầu thì đời nào cậu chịu bỏ cuộc. Biết rằng đối thủ lần này có vẻ nặng ký nhưng nhất quyết phải đấu tới cùng, biết đâu, cô cũng thích cậu thì sao? Nghĩ tới đó cậu cười rõ tươi.
Vậy ra, trò chơi tranh giành tình yêu chỉ mới bắt đầu thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận