- Diệp Hàm! – Cô kéo bàn tay anh chạm lên chiếc vòng trên cổ tay mình, chậm rãi di chuyển, lướt qua từng viên thạch anh tròn trịa.
- Hầm... 1... 0... - Anh lầm bầm, nhướn mày nhìn cô. – Hầm 10? Có ý gì?
Cô lắc đầu tỏ ý mình cũng không hiểu, sau đó ngáp một cái rồi lật tay lôi kéo anh trở lại giường, hết sức tự nhiên coi anh như cái đệm mà dựa vào, còn kéo tay anh vòng qua người mình rồi mới thỏa mãn nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Anh nhìn một loạt hành động của cô mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, một tay ôm lấy cô một tay vỗ nhẹ lên lưng cô như đang dỗ dành bảo bối quý giá nhất, cho đến khi hơi thở của cô dần trở nên nhẹ nhàng đều đều mới yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
...
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua tấm rèm khép kín, chiếu lên hai bóng người đang ngủ an ổn trên giường tạo nên một khung cảnh hài hòa khó nói nên lời.
Cô bị chói mắt, cúi đầu dụi dụi vào lòng anh tỏ vẻ khó chịu sau đó mới chậm chạp chớp chớp hai hàng mi. Chớp a chớp a, ngáp một cái, rồi lại chớp chớp, dụi thêm một lúc thì cảm giác được một bàn tay to lớn xoa nhẹ sau lưng, cô ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cuwòi dịu dàng của anh, tâm trạng bỗng trở nên thật vui vẻ, tiếp tục cọ cọ dụi dụi hồi lâu mới cười khanh khahcs nhảy xuống giường.
- Bé con nghịch nhợm! – Anh cười cười tựa đầu lên thành giường nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, trong tim tràn ngập cảm giác ấm áp chưa từng có. Nhưng ý cười này cũng không tồn tại được lâu. – Có chuyện gì? – Anh gõ gõ ngón tay lên thành giường theo thói quen, nhàn nhạt hỏi.
- Cậu và Tô Diễm đã xảy ra chuyện gì? Giấy chuyển nhượng kia là sao? – Tô Tử Nhiên tức giận chất vấn. Không phải anh không muốn tin tưởng Tô Diệp Hàm, nhưng chim sợ cành cong, một lần bị phản bội là quá đủ để một người học được cách cảnh giác. Nhưng hình như chuyện này còn có ẩn tình? Cậu ta hẳn là biết từ bỏ quyền thừa kế đồng nghĩa với việc giơ tay chịu chết? Còn Lại Tĩnh Nhã thì sao? Cô bé kia sợ chết như vậy làm sao có thể cam tâm bị chôn vùi trong cuộc chiến tranh giành quyền lực này?
- Xem ra hắn đã bị dồn đến đường cùng rồi. – Anh hừ lạnh một tiếng, ngừng một chút mới nói tiếp. – Tôi sẽ khiến hắn không thể trở mình, còn lại anh muốn thế nào tôi không can thiệp.
- Được. – Tô Tử Nhiên không chút do dự đáp ứng, trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi. Anh cũng không rõ tại sao mình lại luôn bất giác lo lắng cho Tô Diệp Hàm trong khi người kia một chút cũng không thèm nhớ đến tình nghĩa anh em, hoặc là, giữa bọn họ chưa bao giờ từng tồn tại thứ gọi là tình nghĩa, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một mình anh ảo tưởng mà thôi. Nhưng trước cả khi anh kịp phản ứng lại thì đại não đã tự động vì cậu ấy mà suy tính thiệt hơn, mà tính toán hết thảy đường lui. Đây rốt cuộc là đúng hay sai đây? Còn Tô Diễm, hắn chưa từng chừa cho anh một con đường, vậy cũng đừng trách anh chặn lại hết tất cả lỗi thoát.
...
Tô Diệp Hàm cũng lâm vào trầm tư, tựa đầu vào gối nhắm nghiềm hai mắt như muốn giấu đi hết những cảm xúc rối rắm trong lòng. Tiếng thở dài kia, dù nhỏ đến mức tưởng chừng như chỉ là một làn khói thoáng qua nhưng anh lại có thể nghe thấy rõ ràng. Nhưng... nếu thật sự lo lắng cho anh tại sao trước kia lại tàn nhẫn như vậy? Nếu thật tâm coi anh là em trai thì vì cớ gì lại bắt tay với Tô Diễm muốn đẩy anh vao chỗ chết? Tại sao... tại sao lại tỏ vẻ quan tâm tới anh như vậy? Trong đầu anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
- Còn chưa chịu dậy à? – Cô từ phòng tắm đi ra vẫn thấy anh đang ngồi ì trên giường thì hơi bĩu môi. – Thế nào? Anh muốn đình công?
- Không có, anh chỉ đang suy nghĩ một vài việc thôi. – Anh mỉm cười bật dậy, nghĩ tới Tô Diễm lại không nhịn được cảm thán một câu. – Bé con, không có em anh biết phải làm sao đây?
Cô nháy mắt một cái, hất tóc, ưỡn ngực nghênh ngang bước ra khỏi phòng dưới ánh mắt đầy yêu thương kèm theo tự hào của anh. Còn phải nói ư, Lại Tĩnh Nhã cô đây là người thông minh tuyệt đỉnh, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện, nhặt được cô chính là phúc phận của anh đấy, nhầm rồi, phải là được cô nhặt mới đúng.
Khi hơi lạnh từ chiếc điện thoại thấm vào lòng bàn tay cô liền không cười nổi nữa. Tô Diễm bị ba mặt giáp công, cho dù có khôn khéo mưu mô đến mức nào thì sớm muộn cũng suy yếu đến không chịu nổi một kích, vậy Gia Tuệ...
Nhớ đến cô gái kia tâm trạng cô liền không tài nào tốt lên được. Đã từng là bạn, đã từng cùng nhau vượt qua bao trắc trở của cuộc sống, đã từng là điểm tựa, là động lực duy nhất cho nhau... giờ thành ra thế này, không đau lòng, không hối tiếc sao được?
Nhưng... lỗi là do ai đây? Có lẽ cả hai nguwòi đều sai khi đã giao trái tim mình cho hai người ở hai phe đối địch, hoặc chẳng phải lỗi của anh hết, chỉ là số mệnh đã định, ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Cô không trách Gia Tuệ chỉ biết nghĩ cho Tô Diễm, bởi vì chính cô cũng luôn cố gắng hết sức vì tương lai của Tô Diệp Hàm đấy thôi? Khi vị trí khác nhau, góc nhìn khác nhau thì suy nghĩ và hành động cũng sẽ khác nhau.
Cô bây giờ rất rối bời. Một mặt cô mong vây cánh của Tô Diễm sớm bị hạ gục, nhưng một mặt lại mong anh ta có thể chăm sóc tốt cho Gia Tuệ, hay ít ra hãy đối xử với cô ấy giống như cô ấy đối với anh ta. Nếu có thể, cô thật sự mong Gia Tuệ có thể được hạnh phúc...
Reng reng reng...
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại mà lòng cô trở nên thật rối bời. Cô mím chặt đôi môi đến trắng bệch, ngón tay chần chừ thật lâu cũng không biết nên làm như thế nào cho phải. Nghe, có lẽ sẽ còn đau hơn nữa, thất vọng hơn nữa, cũng dằn vặt hơn nữa. Nhưng không nghe, có tàn nhẫn và vô tình với Gia Tuệ quá không? Aizzz... Lại Tĩnh Nhã cô từ bao giờ trở nên không dứt khoát như vậy chứ?
Đầu tranh hồi lâu, cuối cùng cô vẫn ấn xuống, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường nhất cso thể.
- Gia Tuệ, có chuyện gì không? – Dù biết là không thể nhưng cô vẫn mong mục đích của cuộc điện thoại này chỉ là nói chuyện phiếm bình thường. Nếu như vậy, bọn họ có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn...
Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, bởi vì điện thoại vừa kết nối, Gia Tuệ đã kích động kể tội Tô Diệp Hàm không ngừng.
- Tại sao Tô Diệp Hàm có thể lật lọng như vậy được? Rõ ràng đã ký tên lên giấy chuyển nhượng, tại sao lại quay ngược lại tố cáo Diễm bất cận nhân tình? Còn quá đáng tới mức lôi cả chuyện liên quan tới người đã khuất vào? Mẹ của Diễm đã qua đời được mấy năm rồi, anh ta không thể tha cho bà ấy hay sao? – Trong lòng Gia Tuệ bây giờ hết sức giận dữ, hận không thể đem Tô Diệp Hàm băm vằm thành trăm mảnh. Diễm tốt như vậy, nhân từ là thế, tại sao lại có một người em trai máu lạnh như Tô Diệp Hàm? Cho dù lác khác mẹ thì cũng không thể chênh lệch nhiều đến thế chứ? Chỉ cần nhớ tới dáng vẻ đau lòng suy sụp của Diễm mới vừa rồi là cơn phẫn nộ lại trào dâng trong cô. Cô thật không hiểu TĨnh Nhã yêu thích anh ta ở điểm nào. Anh ta hoàn toàn không xứng có được tình yêu của cô ấy!
- Chuyện cũ của đời trước tao không biết nên sẽ không đề cập tới, nhưng mày biết giấy tờ liên quan đến việc chuyển nhượng kia Tô Diễm làm cách nào mà có không?
- Anh ấy...
- Trong mắt mày Diệp Hàm là một người độc ác tàn nhẫn không màng tình thân, đúng không? Vậy mày nghĩ một người như thế sẽ chịu từ bỏ quyền thừa kế một cách dễ dàng?
- Tất nhiên là không. Diễm cũng rất vất vả mới có thể...
- Nghe thì có vẻ như mày cũng heiẻu được thủ đoạn của Tô Diễm là không quang minh chính đại, đúng không? – Cô nhếch môi. – Tất nhiên, tao không lên án hành động này của anh ta quá nhiều, bởi vì nơi này cũng không có quy tắc đòi hỏi mọi sự đều phải tuân theo ánh sáng của luật pháp. Tao chỉ muốn nói, nếu như Tô Diễm có thể dùng thủ đoạn thấp kém đối phó với Tô Diệp Hàm, thì tại sao Tô Diệp Hàm lại không thể đáp trả lại bằng biện pháp tương tự?
- Không thể, tất nhiên là không thể. – Gia Tuệ giận dữ hô lớn. – Tĩnh Nhã, sao mày có thể nói như vậy được? Diễm chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân thôi. Đó vốn là thứ anh ấy xứng đáng có được. Anh ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu vì bọn họ, chẳng lẽ không thể lấy lại chút bồi thường hay sao? Anh ấy không động sát tâm với Tô Diệp Hàm đã là nhân từ lắm rồi. Nhưng Tô Diệp Hàm lại cố tình không hiểu điều đó, anh ta vẫn bất chấp thủ đoạn chống lại Diễm...
- Dừng! – Cô chịu không nổi nữa rồi. Cô biết Gia Tuệ bây giờ không thể nói lí, nhưng cũng đừng quá đáng đến thế này chứ? – Chẳng lẽ Tô Diễm làm gì Tô Diệp Hàm cũng là đúng, là công bằng, còn Tô Diệp Hàm phải ngoan ngoãn đứng một chỗ mặc cho người ta chém giết mới là phải?
- Đó là tất nhiên, Tô Diệp Hàm đã làm nhiều việc ác như vậy, Diễm oán hận anh ta cũng là có lí...
- Ha ha... - Cô không kiềm chế được mà bật cười, cười đến chua xót. – Gia Tuệ, mày đừng nực cười như vậy có được không? Mày yêu Tô Diễm không có nghĩa là anh ta muốn cái gì cũng được, tất cả những người khác đều phải cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân anh ta mới là đúng.
- Nhưng Diễm...
- Đủ rồi. – Cô thật sự không thể nghe thêm bất kì một câu nào nữa, cô sẽ phát điên mất. – Gia Tuệ, dừng lại đi. Mày đi con đường của mày, tao làm việc của tao, chúng ta đừng làm phiền lẫn nhau nữa.
- Tao... - Gia Tuệ im lặng, thật lâu sau mới yếu ớt nói. – Chúng ta gặp nhau lần cuối được không?
Lần cuối... Chỉ một alàn thôi... Cô muốn vì Diễm làm chút gì đó...
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...