Tên Ngốc Anh Thật Phiền


Kết quả sợi dây chuyền kia quả thực có vấn đề, nhưng không phải do Tô Diễm, mà là ở chính bản thân nó. Sợi dây đó là của Lại Tĩnh Nhã, nhưng nó đã bị mất cách đây 9 năm. Chẳng lẽ 9 năm trước cô từng gặp Tô Diễm?
9 năm trước...
9 năm trước...
9 năm trước ư?
Cô bị suy nghĩ này dọa cho sợ run. Năm đó cô không làm gì ngu ngốc chuốc họa vào thân đó chứ? Nếu như tên biến thái kia còn ghi thù vậy thì không phải cô sẽ gặp nguy hiểm hơn hay sao? Không được, Lại Tĩnh Nhã cô đây làm sao có thể ngồi im chờ chết được? Cô chính là người yêu bản thân nhất trần đời đấy. Cho nên, cô phải đi nói chuyện này cho Tô Diệp Hàm của cô, để anh bảo vệ cô thật là tốt. Cô còn chưa muốn chết đâu a~
...
Cạch...
Cô theo thói quen trực tiếp đẩy cửa ra, không ngờ bên trong còn có cả Lê Minh đã lâu không gặp. Cô vốn định tiến lên chào hỏi, ai ngờ sắc mặt của anh ta lại trở nên rất kỳ lạ, còn nhanh như cắt lùi đến một góc cách xa cô nhất. Ô? Bộ cô là bệnh dịch hay sao hả?
- Anh ta bị làm sao thế? – Cô khó hiểu quay sang hỏi anh, giọng điệu mang theo sự uất ức nũng nịu mà chính cô cũng không phát hiện ra.
- Mặc kệ cậu ta. Tới đây, em có việc gì muốn nói với anh? – Anh đặt cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình, dịu dàng hỏi. Anh thích dáng vẻ của cô khi làm nũng, lại càng yêu sự ỷ lại của cô với mình, điều đó cho thấy trong lòng cô Tô Diệp Hàm anh có vị trí rất quan trọng ha ha...

- Em phát hiện sợi dây chuyền mà Tô Diễm đưa cho em chính là của em. – Cô hoàn toàn không để cái bóng đèn kia vào mắt, giống như bình thường ôm cổ anh thủ thỉ, bĩu bĩu môi. – Em đã nói khuôn mặt anh ta rất quen mà, nhất định là trước đây em đã từng gặp rồi, chỉ là vẫn không thể nhớ ra là ở đâu mà thôi.
- Không vội, từ từ sẽ nhớ ra, đừng ép mình quá! – Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô dỗ dành, hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Quen thuộc? Đã từng gặp? Sợi dây chuyền? Chết tiệt! Anh thực sự rất ghét cảm giác này, bé con rõ ràng là của anh, tại sao có thể để cho người đàn ông khác để ý như vậy được? Hừ, Tô Diễm phải không, sớm muộn gì anh cũng lột một lớp da của người này ra, thù cũ hận mới tính toán hết một lượt luôn.
- Thiếu gia... - Lê Minh hắng giọng một cái, có chút buồn bực nghĩ: 'Sự tồn tại của mình rất mờ nhạt?'
- Cứ làm theo kế hoạch của Tô Tử Nhiên đi. – Anh phẩy tay một cái, đứng dậy nắm tay cô kéo ra ngoài, nhoáng một cái đã thay đổi thái độ, dịu dàng đến chảy ra nước. – Bé con, em lại chạy một vòng cho anh xem được không?
- Em là khỉ làm xiếc đấy à? – Cô lườm anh một cái, nhưng vẫn nghe lời lắc lắc cổ chân di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện trên hành lang gấp khúc. Sau đó đứng trước cầu thang nhìn anh, ngón trỏ đung đưa đung đưa. – Anh không phải rất lợi hại à? Tại sao có thể chậm như vậy? Chậc chậc...
- Anh làm sao có thể lợi hại bằng em được? – Anh cười cười kéo cô ôm vào trong lòng, nghiêm túc dặn dò. – Em chạy nhanh như vậy rất tốt, nếu có chuyện gì thì phải trốn đi ngay, biết không? An toàn của em là quan trọng nhất. Hứa với anh, lúc nguy hiểm đừng có chần chừ vì bất kì ai, kể cả anh, được không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, dường như là kinh ngạc, lại có vẻ khó xử, cuối cùng cong khóe môi nở một nụ cười.
- Đó chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?
Anh cũng mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô. Anh biết cô sẽ hiểu được, bởi vì Lại Tĩnh Nhã của anh là một cô bé rất thông minh.
...

- Diễm, vết thương của anh thế nào rồi? – Đinh Gia Tuệ lo lắng đỡ lấy người đang lung lay sắp đổ bên bàn, nước mắt lưng tròng. – Anh đừng như vậy, nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi đi được không? Anh cứ thế này làm sao vết thương có thể khép miệng lại được...
- Gia Tuệ, anh không sao, đừng lo! – Tô Diễm vỗ vỗ bàn tay người bên cạnh, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khổ. – Thứ anh thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Cũng không biết bao giờ thì Tô Diệp Hàm và Tô Tử Nhiên sẽ cho anh một kích haizzz... rõ ràng là anh em, tại sao phải như vậy chứ...
- Diễm...
- Anh hiểu. – Tô Diễm mỉm cười, dịu dàng vuốt ve gò má Đinh Gia Tuệ. – Anh biết Lại Tĩnh Nhã rất quan trọng với em. Trước đây là anh không tốt, bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi, anh sẽ không ép buộc em phải lựa chọn, cũng sẽ không làm Lại Tĩnh Nhã bị thương. Anh chỉ muốn em vui vẻ ở bên anh thôi.
- Diễm, anh thật tốt! – Đinh Gia Tuệ nắm chặt tay anh, cảm động đến hai mắt đỏ hoe. Trong lòng cô không khỏi vì anh mà bất bình. Rõ ràng anh tốt như vậy, tại sao Tĩnh Nhã lại muốn giúp đỡ Tô Diệp Hàm vô tình vô nghĩa kia đẩy anh vào chỗ chết? Anh rõ ràng là anh trai của anh ta, máu mủ ruột thịt sao có thể nói bỏ là bỏ? Sao bọn họ có thể nhẫn tâm như thế? Cô và Tĩnh Nhã đều là cô nhi, tình thân đối với bọn họ đáng quý biết bao, đáng lẽ cô ấy phải ngăn Tô Diệp Hàm lại chứ, tại sao lại ngu ngốc tiếp tay cho anh ta làm càn? Cô thật sự không hiểu, Tĩnh Nhã trước giờ vốn khôn ngoan, sao lần này lại mù quáng đến thế?
Tô Diễm kín đáo thu hết vẻ mặt phẫn nộ của Đinh Gia Tuệ vào trong mắt, có chút vui vẻ kèm theo khinh thường. Quả nhiên chỉ là một cô bé con không hiểu sự đời, vì một người đàn ông mới quen mà ngay đến bạn thân duy nhất cũng có thể trở mặt chỉ trích...
Không thể không nói ở một phương diện nào đó hai người này cũng có thể gọi là thần giao cách cảm. Tô Diễm vừa nghĩ tới đó thì Đinh Gia Tuệ đã ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu như để hạ quyết tâm rồi cất giọng nói.
- Diễm, em sẽ đi gặp Tĩnh Nhã!
- Không được, anh không thể để em gặp nguy hiểm.
- Em sẽ không gặp nguy hiểm đâu, lần trước em cũng an toàn trở về đấy thôi.

- Cho dù là vậy cũng không có gì chắc chắn rằng Tô Diệp Hàm sẽ không động tới em. Gia Tuệ, em biết là anh lo cho em mà. Nếu em bị thương thì anh phải làm sao bây giờ?
- Diễm, em sẽ không sao đâu. Em thật sự không thể trơ mắt nhìn anh bị bọn họ dồn vào đường cùng. Em đã quyết định rồi, ngày mai em sẽ đi gặp Tĩnh Nhã!
- Gặp rồi thì sao? Cô ấy cũng sẽ không nghe lời em. – Tô Diễm vươn tay xoa đầu Đinh Gia Tuệ đầy cưng chiều. – Ngoan, anh đã nói là anh sẽ xử lí, em không cần phải cảm thấy có lỗi. Đây không phải lỗi của em...
- Nhưng nếu lần trước em có thể mang Tĩnh Nhã về cùng thì Tô Diệp Hàm cũng sẽ không thể tiếp tục lợi dụng cậu ấy để hãm hại anh...
- Anh đã nói rồi, đây không phải lỗi của em, có trách thì cũng phải trách... haizzz... trách anh không đủ quan trọng...
- Không phải như vậy. Diễm, em sẽ đi gặp Tĩnh Nhã, nhất định sẽ thuyết phục được cậu ấy rời xa Tô Diệp Hàm độc ác kia. Anh tin em đi!
- Không phải anh không tin em, nhưng Lại Tĩnh Nhã hiện tại yêu Tô Diệp Hàm, giống như em yêu anh vậy. Cô ấy sẽ không chỉ vì lời nói của em mà thay đổi, đặc biệt là khi bên cạnh còn có Tô Diệp Hàm nhìn chằm chằm.
- Vậy phải làm sao bây giờ? – Đinh Gia Tuệ lo lắng vò vò vạt áo. Cô thực sự không muốn bọn họ đối đầu, cũng không thể đối đầu, bởi vì trong lòng cô Tĩnh Nhã mãi mãi là người bạn quan trọng nhất. Hơn nữa, mặc dù cô ấy không nói nhưng cô vẫn phần nào hiểu được Tĩnh Nhã nhanh nhẹn và thông minh thế nào. Nếu như Tô Diệp Hàm và Tô Tử Nhiên hợp tác, lại có Tĩnh Nhã trợ giúp, cho dù Tô Diễm có lợi hại đến mấy cũng không thể không chút tổn hao gì. Vết thương trên người anh bây giờ không phải là minh chứng tốt nhất sao? Cô không thể trơ mắt nhìn anh bị thương vì người mà cô coi là bạn thân được. Cô nghĩ Tĩnh Nhã cũng sẽ không mong muốn bọn họ trở mặt đâu. Đinh Tố Tố nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập dịu dàng của Tô Diễm. – Diễm, anh nói đi, em phải làm thế nào mới tốt?
- Gia Tuệ, em tin anh không?
- Em tin.
- Vậy...
...

- Tao biết rồi. – Cô cười cười cúp máy, nhưng ngay sau khi tín hiệu ngắt nụ cười bên khóe môi liền biến mất không còn dấu vết, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt, bàn tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
'Tĩnh Nhã, chúng ta gặp nhau một lúc được không? Tao có chuyện muốn nói với mày, là về Tô Diệp Hàm, cho nên mày đi một mình nhé?'
'Đừng để Tô Diệp Hàm phát hiện, nếu không anh ta sẽ không tha cho tao đâu. Mày cũng biết anh ta không phải người tốt mà.'
'Mày còn không hiểu sao, Tô Diệp Hàm không phải là tên ngốc trước đây luôn luôn nghe lời mày nói đâu. Anh ta mà biết tao muốn gặp riêng mày chắc chắn sẽ nghi ngờ, còn có thể ra tay với tao nữa. Chẳng lẽ mày không lo lắng cho sự an toàn của tao?
'Tĩnh Nhã, quyết định như vậy nhé! Tao đợi mày ở cửa hàng bánh bao, nhớ tới đúng giờ.'
Hẹn gặp?
Một mình?
Không để cho Tô Diệp Hàm phát hiện?
Cô nhắm mắt lại, lồng ngực trở nên nặng trĩu như bị thứ gì đó chặn lại, nghèn nghẹn, quặn thắt, đau...
'Tô Diễm, đây là con bài chưa lật của anh sao? Quả nhiên đủ tàn nhẫn!'
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui